Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 10-1: Bối rối



Mật thất hôm nay không chỉ có Phụng Phi Vũ cùng Hồ Hiểu Minh mà còn có thêm một vị cao quý, Phụng Phi Thiên nhận được mật báo hoàng đệ đã tìm được người giải độc thì vui mừng khôn xiết, không nói hai lời đã vội mặc thường phục vi hành đến Tùng thành muốn nhìn tận mắt mới chịu yên tâm. Khi Phụng Phi Vũ cởi bỏ lớp áo dày xuống, Phụng Phi Thiên nhìn thân hình có chút gầy mòn của hoàng đệ mà đau lòng.

Vân Thuận Đế yêu thương nhất chính là vị hoàng đệ bất hạnh này của mình. Không hiểu vì sao từ nhỏ sinh ra đã không được mẫu hậu yêu thương, lúc nhỏ ốm yếu cứ nghĩ không qua khỏi, đến khi hoàng đệ ẩn cư quay lại kinh thành, nhìn hoàng đệ yếu ớt ngày xưa hay lẽo đẽo bám lấy hắn nay đã trở thành một thiếu niên khỏe mạnh, văn võ song toàn thì lòng vui mừng khôn xiết. Sau khi tiên đế băng hà, hai huynh đệ cùng song hành chinh chiến, tình cảm càng thêm khăng khít. Mẫu hậu vẫn một mực không yêu thương cũng không màn để tâm đến hoàng đệ khiến hắn càng muốn dùng thật nhiều tình cảm bù đắp cho hoàng đệ của mình. Trong mắt hắn, dù Phụng Phi Vũ đã lớn từ lâu thì vẫn chỉ là một nam hài nhỏ bé yếu đuối luôn núp sau lưng hắn, tay xiết chặt áo bào của hắn, mắt rưng rưng buồn bã khao khát được mẫu hậu một lần ôm hắn vào lòng.

Phụng Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt đau đớn của hoàng huynh thì khẽ cười nhẹ, vỗ vỗ lên tay hắn trấn an. Hồ Hiểu Minh kiểm tra kỹ dấu hiệu độc lan trên bụng của Phụng Phi Vũ, có chút yên tâm khi thấy vòng tròn thâm đen hôm qua đã nhỏ đi một chút. Nàng ngẩng đầu nhìn Phụng Phi Vũ, nói.

“Vương Gia, hôm nay sẽ đau hơn một chút đấy.”

“Ta biết. Bắt đầu đi.”

“Hoàng Thượng, Vương Gia sau khi uống thuốc sẽ rất đau đớn, thỉnh…”

“Không sao, ta muốn ở cùng Vũ Nhi.”

Hồ Hiểu Minh nhìn Phụng Phi Thiên quan tâm đến hoàng đệ mà chợt nhớ đến hai người anh cùng cha khác mẹ của mình. Họ cũng quan tâm nàng như thế, chỉ có điều cả ba vốn được nuôi dạy trong môi trường khắc nghiệt, cái gì cũng giỏi trừ chuyện biểu lộ cảm xúc. Cho nên khi thấy anh em Phụng Phi Vũ yêu thương nhau mà chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ.

Quá trình trị liệu vẫn như cũ, ba giọt máu của nàng chậm rãi rơi xuống bát nước trong cái nhìn ngạc nhiên của Vân Thuận Đế. Phụng Phi Vũ bình thản nhận lấy, không chút chần chừ uống cạn sạch. Hồ Hiểu Minh đứng đối diện, chăm chú quan sát phản ứng của hắn, trong căn phòng này, nàng không hề hay biết nàng chính là người căng thẳng nhất trong cả ba. Phụng Phi Vũ thấy nét mặt cứng ngắc của nàng thì hơi nhếch mép cười trấn an.

“Ta không sao.”

Lời vừa dứt, hắn liền hộc lên một tiếng, phun ra mấy ngụm máu đen đặc, hôi thối không chịu nổi. Vân Thuận Đế vừa nhổm dậy định bước đến đã bị Phụng Phi Vũ đưa tay ngăn lại, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ hai bên hiểu đối phương muốn nói gì, hắn lại chậm rãi ngồi xuống, hai tay xiết chặt thành quyền, lòng nóng như lửa đốt, trong đầu chỉ hận không thể phanh thây xẻ thịt kẻ đã đẩy hoàng đệ của mình đến thảm cảnh này.

Lúc này mọi giác quan của Hồ Hiểu Minh đều tập trung hết về phía nam nhân đang rạp người trên mặt đất, bên cạnh còn có ai hay không cơ bản nàng đã không để ý nữa. Nàng quỳ xuống, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch rồi nửa đỡ nửa ôm hắn ngồi lại trên ghế. Phụng Phi Vũ xiết chặt khăn trong tay, đau đến nỗi không đủ sức lau đi vết máu dính trên miệng mình, tay còn lại bất tri bất giác lại tóm lại cánh tay của Hồ Hiểu Minh đang ở cạnh, mồ hôi bắt đầu túa ra từng hột to như hạt đậu hai bên thái dương.

Hồ Hiểu Minh bị chạm vào vết bầm cũ cũng không kêu lên một tiếng, sợ Phụng Phi Vũ buông tay, gồng hết sức mình đứng vững, mắt nàng chăm chú nhìn hắn đang cắn chặt răng phát ra những tiếng ư ư khe khẽ. Hơi thở nặng nề đứt quãng, hắn khẽ ngước mắt nhìn nàng, khó nhọc thốt lên mấy từ.

“Trói ta lại.”

Nàng còn đang lúng túng thì đã thấy Vân Thuận Đế đựng cạnh, trên tay là một dải lụa xé ra từ lớp màn trướng trong mật thất. Hắn không nói một lời, nhanh như chớp trói chặt Phụng Phi Vũ trên ghế, hành động dứt khoác quyết liệt, không chút chần chừ. Phụng Phi Vũ dần bị cơn đau hành hạ đến mơ hồ, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương, tiếng hét đầy kìm nén cuối cùng cũng bật ra khỏi cuống họng, nghe thê lương, não nề đến nỗi mấy thuộc hạ đang đứng chờ bên ngoài không chịu được đành quay mặt đi, ai cũng xiết chặt tay thành quyền vì phẫn hận.

Phụng Phi Vũ sức khỏe dù bị suy giảm nhưng vẫn hơn hẳn người thường, mấy dải lụa bình thường kia không trụ được lâu trong cơn giãy giụa của hắn, cũng may Mạc Kỳ Phong đã cầm đến một cuộn dây thừng chắc chắn rồi cùng với Hồ Hiểu Minh trói chặt hắn lại trên ghế. Mỗi cơn đau đều kéo dài đúng một canh giờ thì cũng là một canh giờ đau đớn, sống không bằng chết của cả kẻ trong cuộc lẫn người ngoài. Trừ Hồ Hiểu Minh không hiểu nguyên nhân đằng sau, ai cũng lửa hận phừng phừng mà chỉ biết nén lòng chịu đựng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.