Thiệu Thị Mạn mặt mũi kiêu ngạo mở miệng mắng:”Vân Tiểu Mạt, mấy ngày không đánh mày, liền muốn lên nóc nhà lật ngói, xem hôm nay tao như thế nào cạo xuống mày một tầng da.”
“Chỉ bằng mày?.” Vân Nhiễm Khanh ánh mắt dị thường hờ hững nhìn qua cô ta, mặt mũi lạnh nhạt, khuôn mặt nhỏ như trùm một tầng băng sương xa xa nhìn vào lại lộ ra khí phách kinh động lòng người
Thiệu Thị Mạn bị cô lộ ra khi phách chấn trụ, nhịn không được lùi về phía sau mấy bước, gẫm trúng chân một nữ sinh làm ả ta thét lên cô ta mới giật mình sực tỉnh .
Thấy tùy tùng xung quanh đều nhìn về phía cô ta, Thiệu Thị Mạn thẹn quá hóa giận quát ầm lên :”Vân Tiểu Mạt, ánh mắt của mày có ý gì, lại nhìn có tin tao móc mắt mày ra.”
Vân Nhiễm Khanh mặt mũi không cảm xúc lắc đầu:”Tao không tin.”
Thiệu Thi Mạn: “……”
Các vị tuỳ tùng: “……”
“Thật tốt, Tiểu tiện nhân không biết tốt xấu, cũng dám cùng tao tranh luận, xem tao có đánh mày khóc.” Thiệu Thị Mạn tức tới mức thở hỗn hển quát ầm lên, đẩy Đông Tử bên cạnh:” Còn ngây người ra đó làm gì còn không lên đè ả ra.”
Đông Tử bị đẩy một cái bước chân lảo đảo, hướng về Thiệu Thị Mạn cười nịnh nọt lấy lòng, đối với Vân Nhiễm Khanh lại một bộ mặt hung ác nhìn chằm chằm:”Tiểu Tiện nhân mồm mép lanh lợi, còn không phải ở trước mặt ông khóc lóc xin tha?.”
“Tao khuyên mày, khi nói chuyện mồm miệng sạch sẽ một chút.”Con ngươi Vân Nhiễm Khanh đầy lạnh lẽo nhìn Đông Tử, vẻ mặt ghét bỏ, cô ghét nhất loại nam nhân không phẩm hạnh ức hϊế͙p͙ nữ nhân, rơi vào tay cô, cô cho hắn đẹp mặt.
“Tiểu tiện nhân, mày vừa nói cái gì?” Đông Tử xì một tiếng khinh miệt, duỗi tay về bả vai Vân Nhiễm Khanh đẩy mạnh.
Ánh mắt Vân Nhiễm Khanh lạnh xuống, thân hình lùi về phía sau tránh thoát, tay phải chính xác bắt được cổ tay hắn.
“Răng rắc.”
Tiếng xương khớp lệch vị trí chua chát vang lên làm người rùng mình, Đông Tử ngơ ngác ôm tay phải rũ xuống mềm như bông sao đó đột nhiên kêu thảm thiết lên:”A!!! Tay của tao gãy rồi, mày bồi thường tay cho tao.”
Vân Nhiễm Khanh ghét bỏ chế giễu:” Vừa rồi không phải kêu gào rất thoải mái sao ăn nói rất kiêu ngạo? Làm sao lại kêu la thảm thiết? Bắt tao bồi thường! Một cánh tay còn lại cũng vặn gãy.”
Đông Tử vừa giận vừa sợ ngẩng đầu lên, khi chính diện đối đầu với con ngươi lạnh như băng của cô , thì rùng mình cũng ý thức được nữ sinh trước mắt này không còn là người mà chính mình còn thể bắt nạt, âm thanh run rẩy cầu xin:” Tôi…tôi vừa rồi chỉ nói giỡn, tôi sẽ không để cô bồi thường. “
Vân Nhiễm Khanh cố ý đè thấp thanh âm chậm rì rì từ tốn nói:” Con người của tao xưa này rất tốt rất dễ nói chuyện. Mày nói bắt tao phải bồi thường, nếu tao không bồi thường vậy thì quá thua thiệt.”
Đông Tử nghe xong mồi hôi rơi như mưa, nghe ra giọng điệu cô đang uy hϊế͙p͙ hắn lập tức thịch một tiếng quỳ xuống”: Vân Tiểu Mạt, không nữ hiệp, Tiểu tổ tông cô đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân tha cho tôi đi mà.”
“Đồ vô dụng mày quỳ cầu cô ta làm gì?.” Thiệu Thị Mạn tức giận đá Đông Tử một cước:” Mau đứng lên đem quần áo cô ta lột sạch, tao cho mày 1000 tệ.”
Vừa nghe đến có tiền, trong mắt Đông Tử hiện lên ánh sáng, nhưng cánh tay đau đớn, thời thời khắc khắc đang nhắc nhở hắn, Vân Nhiễm Khanh không chọc nổi.
Vì cánh tay của mình, hắn phải đành căng da đầu đắc tội với Thiệu Thị Mạn :”Chị Mạn, chị cũng thấy rồi đó tay của em bị vặn gãy, làm sao có thể lột quần áo. “
“Cút! Thứ vô dụng.” Thiệu Thị Mạn hung ác đạp hắn một chân, xoay người đối với đàn em phía sau quát lên:” Hôm nay chỉ cần ai có thể đem quần áo Vân Tiểu Mạt lột sạch, tao liền cho người đó 2000 tệ.”
Vừa dứt lời, Vân Nhiễm Khanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thiệu Thị Mạn cánh tay trắng nõn giơ lên nắm lấy cổ cô ta kéo mạnh xuống.
Rẹt!!
Tiếng quần áo bị xé rách vang lên, một mãnh da thịt trắng nõn lỗ ra không khí cùng bra màu đen đang ép hai miếng trứng chiên thành bánh bao nhỏ.
“Mày không phải thích xé quần áo sao tao thành toàn cho mày.”