Tử Bào Ký

Chương 20: Sinh con



Edit: Sakura Trang

Được thả vào trong ao tắm, nước ấm không qua người, Dung Cẩn cảm thấy thai bụng ngày thường trầm nặng được nước nâng cũng thoải mái không ít. Vuốt ve bụng lớn ở trong nước vẫn động không ngừng nghỉ, Dung Cẩn cười nói chuyện với tiểu nhi.

“Sao hôm nay lại động nhiều như vậy, là các cha quấy rầy đến tiểu nhi nghỉ ngơi sao? Được rồi, đừng lộn xộn nữa, đá nhiều lại mệt cho xem, chờ tắm xong chúng ta liền đi nghỉ ngơi có được không.”

Hôm nay cũng không biết thế nào, dù y trấn an ra sao, hài tử trong bụng một mực động không ngừng, hơn nữa động tác càng ngày càng lớn, thai bụng của Dung Cẩn thậm chí đang biến đổi hình dáng không ngừng.

Dung Cẩn không nhịn được kêu thành tiếng: “Ư… Hô… Hô hô… Hài nhi ngoan một chút… Ách… Con đá cha… Ách… Đau quá … Ừ…”

Lúc Tương Thư Diễn bước vào nhìn thấy y ôm bụng kêu rên, liền vội vàng đến gần, “Sao vậy, tiểu nhi huyên náo lợi hại lắm à?”

“Ách… Cũng không biết làm sao, cứ… Hừ… Đấm đá không ngừng…”

Tương Thư Diễn vội vàng vuốt bụng tròn vo của y, cảm thụ sự di động dưới lòng bàn tay, từ từ an ủi.

“A… Không được, đau eo quá…” Không chỉ đau bụng, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay eo cũng nhức, sau khi làm tình, thêm tiểu nhi đấm đá, bây giờ càng thêm nhức mỏi.

Dụng phu ngâm nước nóng thời gian quá dài không tốt cho thân thể, Tương Thư Diễn chuẩn bị đỡ y đi ra, sợ thời tiết quá lạnh khiến y bị cóng, tiến vào gian trong cầm khăn tắm và áo trong ra.

Bởi vì do Cốc Vũ sắp xếp y phục, hắn tìm một lúc mới tìm được. Trong thời gian hắn tìm y phục, tiếng kêu rên của Dung Cẩn ở gian ngoài vang lên không ngừng, lúc cao lúc thấp.

Một trận đau kịch liệt xuất hiện, đau đến Dung Cẩn dùng sức nắm vách ao, chân không tự chủ giang rộng, “Ư… Hô… Hô… Ách —— hô hô…” Sao đột nhiên bụng lại đau dữ dội như vậy? Chẳng lẽ là muốn sinh? Nhưng vẫn chưa đến ngày mà!”

Nghĩ như vậy, Dung Cẩn cảm thấy bụng lại đau, không chỉ càng đau hơn trước, hơn nữa dưới thân còn xuất hiện cảm giác ngộp trướng vô cùng!

“A ——!” Dung Cẩn hô to một tiếng, cảm thấy trong bụng nhẹ một chút, nhưng hạ thân lại xuất hiện cảm giác như bị xón, kèm theo sự ngộp trướng nhưng mãnh liệt hơn! Y nắm thành ao, nhìn xuống dưới nước, đã xuất hiện một ít màu đỏ nhạt, y rốt cuộc kịp phản ứng, mình sợ rằng vỡ ối rồi.

Vừa định gọi trượng phu vào, nhưng cung lui lại đến lần nữa, căn bản không cho y cơ hội gọi người, “Ách —— ừ ——” điều duy nhất y có thể làm bây giờ chính là theo cung lui dùng sức đẩy ép bụng xuống dưới.

Cung lui rốt cuộc dừng lại một chút, Dung Cẩn vội gọi người: “Hô… Hô… A Diễn!” Vừa vặn Tương Thư Diễn ôm một đống đồ tới, nghe thấy Dung Cẩn gọi hắn, vội vàng lên tiếng đáp lại: “Sao vậy, A Cẩn?” Vừa nói vừa muốn ôm y ra khỏi ao tắm.

“Đừng… Ách… Đừng động ta… A ——!”

Lúc này Tương Thư Diễn mới chú ý tới khác thường của Dung Cẩn, “Muốn sinh sao?”

Dung Cẩn không khỏi cười khổ, không phải “muốn” sinh, căn bản là đang sinh rồi!

Đã không có thời gian để nói nhiều, “Đi mời Lý đại phu… Nhanh!” A Diễn co cẳng chạy ra ngoài, đánh thức Cốc Vũ và Kinh Chập, để cho hai người bọn họ một người đi tìm Lý đại phu, một người chuẩn bị đồ dùng cho sinh sản.

Cốc Vũ và Kinh Chập hai mắt nhìn nhau, Cốc Vũ đi chuẩn bị đồ dùng cho sinh sản, Kinh Chập liền vội vàng đi tìm Lý đại phu. Cốc Vũ đi nhà bếp nhỏ nấu cháo gà nhân sâm, đun nước nóng.

Tương Thư Diễn nhớ tới, cũng không thể để cho thân thể Dung Cẩn trần trụi, liền xoay người vào trong phòng tắm, giúp Dung Cẩn mặc áo trong vào, “Đừng sợ a, A Cẩn, Lý đại phu sẽ đến nhanh thôi, ta giúp ngươi nhìn một chút xem sinh miệng mở ra bao nhiêu trước.”

Dung Cẩn gật đầu một cái. Bởi vì ở trong nước, đèn đuốc lại mờ tối, không thấy rõ, không thể làm gì khác hơn là đưa tay thăm dò. Sờ một cái sợ hết hồn, sinh miệng đã mở hết, hơn nữa hắn còn mò tới một thứ cứng cứng nhọn nhọn, đây hẳn là đầu của tiểu nhi rồi!

Đầu thai đã chặn ở nơi đó, chỉ kém chút nữa là chui ra! Nói phát hiện của hắn cho tức phụ biết, chỉ thấy y gật đầu một cái, sau đó tiếp tục cắn răng dùng sức, “Ừ ——! Ách ——!”

Dưới sự đẩy ép không ngừng của y, bụng trên dần dần xẹp xuống, bụng dưới dần dần đầy đặn mượt mà, “A ——!” Theo một tiếng thét to của Dung Cẩn, đầu của đứa bé bị đẩy ra.

Lúc mấy người Lý đại phu tiến vào thấy Dung Cẩn đang nắm thành ao, thở hổn hển không ngừng, đầu của đứa bé kẹp ở giữa hai chân y, ở dưới nước như ẩn như hiện.

Lý đại phu bước lên chẩn mạch, nói với hai người: “Không sao, nhìn tình hình hiện tại, vị trí bào thai của hài tử rất thuận, phu nhân an tâm, sinh hạ thai nhi càng sớm càng tốt là đúng, nhưng không thể để cho hài tử ở trong nước trong thời gian quá dài!”

Nghe Lý đại phu nói không có chuyện gì, phu phu hai người yên lòng, Dung Cẩn tiếp tục chuyên tâm sinh sản, hy vọng nhanh chút sinh hài nhi ra. Nhưng sắc mặt Lý đại phu lại không thoải mái như giọng của ông, vừa nãy bắt mạch cho phu nhân, phát hiện mạch tượng thai nhi yếu ớt, cuối cùng chỉ sợ sinh ra khó tránh sẽ yếu bệnh! Mong thân thể hài tử chỉ yếu chút thôi, đừng để lại tật gì mới được!

Nói đến Dung Cẩn bên kia, dường như hài tử không lớn, Dung Cẩn cảm thấy lần sinh sản này dường như dễ dàng hơn chút so với hai lần trước đó, theo y đẩy nặn không ngừng, hài tử bị đẩy ra càng ngày càng nhiều, cho đến khi y lại dùng sức một lần nữa, hài tử rốt cuộc bị đẩy ra hoàn toàn!

Dung Cẩn nhắm mắt lại tựa vào trên vách ao nghỉ ngơi, chuẩn bị tiếp tục sinh nhau thai ra, không lâu sau, nhau thai cũng bị đẩy ra, y còn đang nghĩ lần sinh sản này thật thuận lợi, chờ mọi chuyện đều đều kết thúc, mới phát giác cả phòng yên tĩnh.

Lúc này y mới kịp phản ứng: “A Diễn, tại sao hài nhi không khóc?” Quay đầu nhưng lại không nhìn thấy có hài tử trong tay hắn, “A Diễn, hài tử đâu?”

“…” Tương Thư Diễn không trả lời.

“A Diễn, ta hỏi ngươi đâu, hài tử đâu?” Dung Cẩn hỏi tiếp, vừa hỏi vừa giãy giụa muốn đứng từ trong ao lên, sợ y ngã, Tương Thư Diễn vội vàng đi qua đỡ y, Dung Cẩn nắm tay áo của hắn, “Tương Thư Diễn, hài nhi của ta ở đâu?!”

Sau đó y phát hiện Lý đại phu cũng không có ở trong gian phòng này, “Lý đại phu đâu?”

Thì ra lúc Tương Thư Diễn đỡ lấy hài tử từ dưới thân Chử Dung Cẩn ra phát hiện hài tử rất nhỏ, cả người tím bầm, ngay cả tiếng khóc cũng không có, Lý đại phu thấy tình trạng này ra hiệu hắn đừng lên tiếng, sợ hắn làm sinh phu kinh sợ dẫn đến băng huyết, nhận lấy hài tử, trùm tã lên đi đến gian trong chữa trị.

Dung Cẩn được Tương Thư Diễn đỡ, lảo đảo nghiêng ngã đi vào gian trong, dưới thân chảy máu không ngừng, Tương Thư Diễn nhìn mà kinh hồn bạt vía, nhưng hắn không ngăn được, cũng không dám ngăn, không để cho y nhìn, hắn càng không nỡ.

Đi vào gian trong đã nhìn thấy anh nhi nho nhỏ, toàn thân tím bầm, nhắm chặc hai mắt, thật giống như không có một chút sức sống, mà Lý đại phu không biết đang đè gì trên người hài tử.

Trong lòng Dung Cẩn đau thương, hai người đi vào, y run rẩy đưa tay ra, muốn sờ vào hài tử, nhưng phát hiện người hài tử đầy ngân châm, Lý đại phu đang dùng ngón tay ấn ngực hài tử.

Y không dám bước về trước nữa sợ làm chậm trễ Lý đại phu cứu chữa sinh mạng nhỏ yếu ớt này, chỉ có thể dựa vào Tương Thư Diễn, hai người đứng ở đàng xa.

Dung Cẩn yên lặng rơi nước mắt, “Đều do ta, là ta không chăm sóc kỹ hắn, nếu… Hài tử sẽ không trong bộ dáng như hiện tại…” Vừa nói vừa che miệng mình, sợ giọng quá lớn quấy nhiễu đến người ở bên kia.

“Sao có thể trách ngươi được, ngươi khổ cực mang thai hắn chín tháng, động bào thai cũng là bởi vì ta, nếu lúc ấy ta thật tốt, không bị thương, hoặc là ta không đi bắt thổ phỉ, chăm sóc ngươi thật tốt…”

Hai phu phu đều tự trách cứ bản thân, cũng may thời gian không bao lâu, anh nhi liền phát ra một trận nức nở, giọng không lớn hơn con mèo nhỏ bao nhiêu.

Trong lòng Dung Cẩn lại thấy chua xót.

Lý đại phu xoa cổ tay đau nhức vì vừa xoa ấn cho hài tử, nói với hai người: “Thế tử gia, phu nhân, ta vừa kiểm tra qua, thân thể sinh ra hơi yếu chút, đây cũng là điều chúng ta đã dự liệu đến, những thứ khác cũng không đáng ngại, chỉ cần chăm sóc cẩn thận hơn chút là được!

“Nhưng tại sao nó …Trước đó không khóc?” Dung Cẩn cố nén bất an hỏi.

Lý đại phu giải thích: “À, là bởi vì phu nhân sinh ở trong nước, tiểu thiếu gia bị sặc, hơn nữa tim phổi trổ mã không quá tốt, lúc này mới thở ra được, hiện tại đã không việc gì.”

Lúc này Dung Cẩn mới cảm giác hơi yên lòng một chút.

Lý đại phu lại nói: “Hiện tại phu nhân vẫn phải hết lòng điều dưỡng, ta lại khai chút phương thuốc, phu nhân uống xong lại cho tiểu thiếu gia bú, trong một đoạn thời gian về sau, trong ăn uống phu nhân còn có rất nhiều cấm kỵ, người phải nhớ kỹ.” Sau đó liệt kê ra, xong việc liền rời đi.

Dung Cẩn cẩn thận ôm lấy hài tử cho bú sữa, nhìn hài tử ngay cả bú sữa cũng cố sức, Dung Cẩn không nhịn được lại khóc, đứa nhỏ này ra đời tựa như chốt mở tuyến nước mắt của Chử Dung Cẩn, luôn không nhịn được muốn khóc.

Tương Thư Diễn sợ y khóc ảnh hưởng đến mắt, vội vàng dỗ y: “Đừng khóc, nghe nói thường xuyên khóc, sữa sẽ không ngon, đến lúc đó tiểu nhi không đồng ý ăn thì phải làm sao?” Nghe lời này, Dung Cẩn mới ép mình ngừng khóc.

Y thuật Lý đại phu quả nhiên kinh người, thành tựu ở phương diện sản khoa, nhi khoa cũng vượt xa bình thường, chỉ mới qua một tháng, tiểu nhi liền trắng trắng tròn tròn hơn, thể trạng không khác trẻ con bình thường, chẳng qua là thân thể vẫn yếu một chút, thời điểm đổi mùa dễ dàng bệnh.

Do thân thể hài tử yếu, dân gian đồn, nói tiện danh mới dễ nuôi, hơn nữa sau một tuổi lại đặt dại danh. Bởi vậy, hai phu phu lấy nhũ danh cho tiểu nhi là Ngưu Ngưu, mong muốn hắn có thể cường tráng như nghé con.

Cứ như vậy điều dưỡng một năm, đến Nghiệp Hưng năm thứ chín, thân thể hài tử cuối cùng cũng dần tốt hơn. Lý đại phu cũng nói chỉ cần điều dưỡng cẩn thận hai năm, chờ hài tử ba, bốn tuổi, sẽ không khác với người bình thường là mấy. Nghe được điều này, Chử Dung Cẩn và Tương Thư Diễn mới thật sự yên tâm.

Giữa năm Nghiệp Hưng thứ chín, do Phủ doãn Dương Kinh ăn hối lộ trái pháp luật bị cách chức điều tra, thánh nhân có chỉ, mệnh Dung Cẩn hồi kinh, nhậm chức Phủ doãn Dương Kinh, quản hai mươi tám huyện thuộc thành Dương Kinh, quan chính Tứ phẩm. Thời gian qua đi năm năm, hai phu phu rốt cục lần thứ hai về tới thành Dương Kinh.

Mấy năm này tuy nói cũng có thể nhìn thấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, nhưng vẫn nhớ vô cùng. Về đến nhà, gặp hai bọn chúng chạy vội tới, hài tử đã tám tuổi, nhưng ở trước mặt các cha vẫn như bé con ba tuổi, nhào tới trên người cha.

Ngưu Ngưu trong ngực và Hoan Hoan, Nhạc Nhạc trên đất nhìn nhau. Hoan Hoan mở miệng, “Cha, đây là tiểu đệ đệ sao?” Dung Cẩn đặt Ngưu Ngưu lên đất, mở miệng nói: “Đúng vậy, đây là Ngưu Ngưu, tiểu đệ đệ của các con, thân thể tiểu đệ đệ yếu, Hoan Hoan, Nhạc Nhạc phải chăm sóc đệ ấy thật tốt nhé!”

Hai hài tử gật đầu, Nhạc Nhạc còn nói: “Cha, nhi tử đã tám tuổi rồi, cũng đã đi học, không thể gọi nhũ danh nữa, phải gọi đại danh!”

Hai phu phu bật cười, Dung Cẩn sờ sờ đầu của hắn: “Được, Quân nhi của cha trưởng thành rồi! Hi nhi cũng lớn rồi!”

“Nữ nhi thấy không sao cả, cũng chỉ có người trong nhà không có người ngoài, cha muốn gọi như thế nào đều được!” Nhưng Tương Gia Hi lại không quan trọng chuyện này, còn lườm Tương Gia Quân một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.