Màn đêm đã bắt đầu buông xuống trên ngọn núi, không gian mờ mịt, đen tối khiến những con người hiện diện ở đây phải rùng mình. Nhóm người của An Cảnh Nghi đã dựng lều xong và bây giờ họ bắt đầu chia nhau ra để tìm thức ăn, nước uống. Hiện tại, cô và nàng đang đi cùng nhau để tìm thức ăn cho cả đội. An Cảnh Nghi lẽo đẽo theo sau lưng của Hạ Vũ, bỗng đột nhiên cô dừng lại, nàng đâm sầm vào lưng của cô bởi tiếng động phát ra từ bụi cây gần đó
“Ai đó. Bước ra đây đi” Cô đột nhiên lên tiếng đồng thời cũng cảm nhận được con người ngoài sau đang run lên
“Có khi nào là ma hông. Tớ, tớ,…” Nàng chưa kia nói hết câu thì người ở trong đó bước ra
“Maaa, cứu với” Nàng hét toáng lên
Hạ Vũ chỉ biết lắc đầu bó tay trước hành động của nàng
“Ngươi là ai? Muốn lấy thẻ sao?” Cô không kiêng dè hỏi
“Lăng Phong Sở, gia tộc Lăng. Giao thẻ ra đây, còn không đừng trách tôi nặng tay” Hắn cười khinh mà đáp
“Đúng là não bị úng nước mà. Tụi này đâu có bị chơi ngãi đâu mà nghe theo lời ngươi nói” An Cảnh Nghi từ sau lưng Hạ Vũ bước ra
“Cô em, nhìn cũng ngon đấy. Có muốn cùng anh vui vẻ không. Anh đây sẽ bảo vệ em”
“Bị hâm. Lăng Sở Khanh thì có”
“Cô!!!” Hắn lao lên vung tay lên định đánh nàng. Nhưng chưa kịp chạm vào đã bị nàng trực tiếp ngăn lại sau đó tay nắm thành nắm đấm, đấm vào bụng hắn một cái rõ đau. Lăng Phong Sở ôm bụng nằm rạp xuống đất
“Đừng sợ. Tớ sẽ bảo vệ cậu” An Cảnh Nghi quay sang an ủi người bên cạnh. Hạ Vũ cũng rất ngạc nhiên khi chứng kiến thân thủ của nàng
“Bây đâu. Ra đi” Lăng Phong Sở đang nằm rạp dưới đất lên tiếng rồi từ từ đứng dậy
“Thiếu gia” Hơn mười người từ những bụi cây xung quanh vội vàng bước ra chào hắn
“Ngươi chơi dơ” Nàng nổi đoá
“Lên” Hắn ra lệnh
Do nhiều người nên nàng khá chật vật, nhưng với thân thủ của nàng rất nhanh hơn phân nửa đã bị đánh nằm xổng xoài ra đất. Tay đấm chân đá nhưng vẫn không quên bảo vệ cho cô. Đột nhiên, có người trong số chúng rút ra trong người một con dao tiến thẳng lại nàng.
“An Cảnh Nghi. Cẩn thận!” Cô bất giác la lên, trái tim như có ai bóp nghẹn.
Nhưng quá sơ ý, nên nàng đã bị con dao sượt qua bả vai. Vết thương đau khiến nàng khụyu chân xuống đất. Hạ Vũ không khỏi lo lắng, vội vàng chạy lại đỡ nàng đứng lên
“Cậu có sao không?”
“Giờ giao thẻ ra vẫn còn kịp cho hai ngươi đấy” Hắn cười đắc ý
” Ngươi đụng nhầm người rồi. Lúc sáng ngươi không nên đắc tội với hai người phụ nữ kia”
Bây giờ, cô và nàng mới nhận ra rằng hắn và Tô Vũ Kiều cùng với Tư Đồ Ý Hiên chung một đội. Tất nhiên, là hắn cố tình trả thù cho hai người kia.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp” Hắn cười châm biếm nhưng không hề để ý đến khuôn mặt tối sầm của ai kia
“Không cần. Mầy nên cầu nguyện đi”
Hạ Vũ vừa nói hết câu thì đứng dậy liên tục ra đòn với đám người của hắn. Chỉ vài giây sau, tất cả điều bị hạ gục. Hạ Vũ nhanh chóng lao đến hắn rút từ trong người ra một khẩu súng đưa thẳng lên đỉnh đầu của Lăng Phong Sở làm hắn sợ đến run chân
“Sao nào?” Cô nhìn hắn đầy thách thức
Chẳng những hắn mà ngay cả An Cảnh Nghi đang ngồi trên nền đất lạnh lẽo kia cũng không tin vào mắt mình
“Quy định không được làm hại đến tính mạng của người khác” Hắn run lẩy bẩy giải thích để cố giành lấy sự sống cho mình.
“Mầy đã chơi dơ. Tao cũng không ngại tiễn mầy một đoạn” Cô càng trở nên tức giận
“Cô, tôi xin cô”
Mồ hôi đã thấm ướt hết áo của hắn. Hạ Vũ chỉ lạnh lùng mỉm cười và hướng súng vào chân hắn bóp cò. Hắn la lên một tiếng rồi cũng bất tỉnh. Cô không nói không rằng đi đến dìu Cảnh Nghi đứng dậy, sau đó đổi tư thế để nàng mà nhẹ nhàng cõng trên lưng đi về lều. Suốt chặng đường, không ai nói với nhau câu nào bởi ai cũng mang một bầu tâm sự riêng. Về đến, chỉ thấy hai người kia đã nghỉ ngơi nên cô và nàng cũng đành vào chung một lều. Cô không nói không rằng trực tiếp kéo áo của nàng xuống.
“Tớ có thể tự làm được” An Cảnh Nghi trở nên lúng túng rồi đến ngượng ngùng
“Đừng động” Cô nhẹ nhàng đáp
Thấy vậy, mặc dù rất ngại, cả vành tai đã đỏ ưng nhưng nàng đành để cô băng bó cho mình. Không khí lúc này vô cùng ngại ngùng. Chẳng những người phải cởi áo để thuận tiện cho việc băng bó mà ngay cả người thực hiện điều đó cũng ngượng chín cả mặt nhưng vẫn cố giữ nét bình tĩnh.
“Có đau lắm không”
Nghe được câu hỏi nàng chỉ rưng rưng mà không nói gì
Xong việc, cô nằm xuống quay lưng lại với nàng và thả một câu” Chuyện hôm nay, những gì cậu đã nhìn thấy, hãy quên hết đi!!!”
Câu nói này làm cho tâm trạng của An Cảnh Nghi càng nặng nề hơn nhưng nàng vẫn giữ im lặng rồi chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, cả đội tụ họp lại điểm kết thúc. Đội của An Cảnh Nghi được sáu thẻ tên. Bốn thẻ còn nguyên cộng với một thẻ mà Hạ Vũ sau khi hắn bất tỉnh đã không quên lấy đi vào tối qua, một thẻ còn lại là do Hàn Bắc Thần và Nam Cung Giai Thuỵ cũng đã trộm được vào tối qua. Cả đội xuất sắc trở thành học sinh chính thức của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia. An Cảnh Nghi vui mừng ôm lấy Hạ Vũ. Bị nàng ôm bất ngờ làm cho cô ngại đến đỏ mặt như con tôm vừa được luộc chín.Đồng thời, trong lòng cũng dấy lên nỗi niềm gì đó khó tả, chính cô cũng không biết đó là gì. Còn riêng về đội của Lăng Phong Sở, mặc dù chỉ còn ba thẻ và thậm chí hắn còn bị nhưng cũng sẽ học chung trường với hai người sau này. Kết thúc kì thi khảo sát, học sinh có một tuần để chuẩn bị vào học chính thức. Cô và nàng cũng chia tay nhau ai về nhà nấy.