Editor: Qing Yun
“Còn nữa, Dazai à, em nghe y tá nói trong thời gian nằm viện, anh đã gây cho họ không ít phiền toái.”
“Hả, có sao?”
Người nào đó có ý muốn gạt đi cho qua chuyện.
Iwanaga Kotoko nói lại từng sự tích tự sát của người nào đó ra.
Cô vừa nói xong, trên mặt Dazai Osamu cũng trở nên không còn cảm xúc.
“Chậc.”
“Bệnh viện này không biết bảo vệ riêng tư cá nhân à.”
“Anh cảm thấy đây là tiêng tư á?” Iwanaga Kotoko kinh hãi: “Bệnh viện có kẻ cuồng tự sát, đây không phải điều tất cả mọi người đều biết à.”
“Đừng gây phiền toái thêm cho người khác đó.” Cô không nhịn được, lại nhắc nhở cậu một câu.
… Tâm trạng nhọc lòng này là thế nào đây.
“Được rồi.”
Iwanaga Kotoko vỗ tay một cái, ném ra đòn sát thủ.
“Nếu đã nói đây là lần thử cuối cùng thì em sẽ tấn công mạnh hơn. Đồng thời, em sẽ nói các yêu quái chú ý đến anh hơn, không để Dazai tự sát. Em không muốn đến cả người mình thích cũng treo luôn.”
“Vì bảo vệ quyền riêng tư cho Dazai nên em báo trước cho anh một tiếng đó.”
Còn về việc các yêu quái áp dụng cách gì… Cái đó cô quản sao được?
Có lẽ chính là—
Dazai Osamu đứng bên cạnh mái nhà, đột nhiên có một cánh tay lạnh băng đặt lên vai: “Mong hãy quý trọng sinh mệnh, cậu Dazai.”
Đêm khuya, Dazai Osamu soi gương, trong gương chợt xuất hiện gương mặt xa lạ: “Mong hãy quý trọng sinh mệnh, cậu Dazai.”
Dazai Osamu đứng bên cửa sổ, cánh tay đầy máu ở bên ngoài đập như điên lên cửa: “Mong hãy quý trọng sinh mệnh, cậu Dazai.”
Dazai Osamu nhìn lên trên nhà, một đầu tóc đen từ trên trần nhà rũ xuống: “Mong hãy quý trọng sinh mệnh, cậu Dazai.”
Dazai Osamu xốc bồn cầu lên, một cái đầu bất chợt chui ra từ bồn cầu: “Mong hãy quý trọng sinh mệnh, cậu Dazai.”
… Đây là đám yêu quái chứ gì.
Dazai Osamu chỉ nghĩ đến một điều này.
“Tôi có cơ hội từ chối sao.” Cậu thở dài.
Yêu quái, haizz.
Cậu không nhìn thấy, không sờ được, không thể vô hiệu hóa, còn phiền phức hơn hả ốc sên.
“Nhưng mà cậu Dazai yên tâm đi, các yêu quái chỉ xuất hiện lúc cậu tự sát thôi, ngày thường cậu xem phim hoặc chơi gậy gộc, chúng nó sẽ vờ như khong nhìn thấy.”
— Chúng nó sẽ lảng tránh.
“… Tiếng lòng và lời nói ra ngoài trái ngược nhau.”
“A, vậy sao.”
–
Một thời gian tiếp theo, Dazai Osamu lâm vào nước sôi lửa bỏng.
Ngày đó khi Kotoko nói cho cậu, cậu đã có dự cảm không tốt, nhưng xuất phát từ tâm thái tìm kiếm cái lại cùng với ý nghĩ “chết dưới tay yêu quái cũng không tệ”, cậu không áp dụng phương pháp đối phó đặc biệt.
Kết quả đã bị hại thảm.
Lúc bạn bè đến thăm, Dazai Osamu túm lấy người ta kể khổ.
“Quá đáng lắm đúng không Odasaku,” vẻ mặt mèo con tủi thân: “Tôi có nghĩ thế nào cũng không chọn cách chết chìm trong bồn cầu mà!”
Đây đã vượt qua phạm vi trông giữ cậu rồi!
“Anh có hiểu cảm giác khinh khủng khi vừa rửa mặt xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy mình ở trong gương nói ‘ha ha ha tôi yêu cuộc sống, tôi muốn sống lâu trăm tuổi’ không?!”
“Buổi tối tôi vừa mới thò chân ra khỏi chăn là một cánh tay lạnh băng dưới giường lập tức vươn ra túm lấy chân tôi, nói ‘cậu không được luẩn quẩn trong lòng đó! Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, nếu cậu xảy ra chuyện gì, công chúa nhất định không tha cho tôi. Cậu đừng làm việc ngốc’!”
“Làm việc ngốc gì, tôi chỉ ngủ không được nên muốn đi hít thở không khí thôi mà.”
Cái này thật là làm lòng sinh ra suy nghĩ muốn chết.
“Ngay cả chị y tá xinh đẹp cũng bị đổi hết thành y tá nam!”
Đáng sợ cỡ nào.
Bay thế nào cũng không ra ~ thế giới điên loạn này ~
“A, vậy à… Nghe đúng là có chút phiền toái nhỉ.”
Thanh niên tóc đỏ lại biểu hiện bình tĩnh trái ngược Dazai Osamu: “Lại nói tiếp, tôi còn chưa từng nhìn thấy yêu quái trông như thế nào đâu.”
“? Không phải cái cần làm bây giờ là ưu tiên việc trấn an tôi lên đầu à Odasaku?”
“Bây giờ cậu cần được trấn an à?”
Oda Sakunosuke kỳ quái liếc nhìn Dazai Osamu một cái.
Nhìn vẻ mặt cậu còn lưu lại cái hớn hở khi nghĩ lại những chuyện kia, sinh động hơn dáng vẻ chán đời bình thường nhiều.
Bên cạnh còn có một cô gái đang ngồi gọt táo thành hình con thỏ, chính là người anh đã gặp một lần ở khu thùng hàng bỏ đi.
Dazai Osamu nghẹn họng.
“Nếu cần trấn an, tôi sẽ làm.” Odasaku nghiêm túc nói.
“Làm người khác không biết trả lời thế nào, quả không hổ là Odasaku.”
“Hơn nữa, không phải tiểu thư Iwanaga đang trấn an cậu rồi à?”
Oda Sakunosuke nhìn về phía Iwanaga Kotoko đang đấu tranh với quả táo. Cô làm cách nào cũng không gọt được, tức giận đến mức mặt phồng lên, cuối cùng dứt khoát ném dao sang một bên, sau đó nhét miếng táo bị gọt nham nhở đến bên miệng Dazai Osamu.
“Nào, nếu thử tình yêu của em đi Dazai, a—”
“Không muốn.”
“Đừng thẹn thùng mà.”
Oda Sakunosuke chú ý tới: Lỗ tai của con thỏ này sắp đứt rồi.
Dời tầm mắt đi, đĩa trên tủ đầu giường cũng chất đầy quả táo hình con thỏ… Quả táo hình con thỏ bị cụt tai.
Anh đứng lên nhìn về phía bên kia giường, thùng rác chất đầy vỏ táo, trong góc tường còn chất vài thùng táo.
Đây là muốn tích cho mấy tháng?
“Con thỏ này mất tai, tôi không ăn!”
Dazai Osamu điên cuồng né tránh.
Ngày thường Dazai luôn thích tương tác với phái nữ, cử chỉ đặc biệt ưu nhã, thế mà giờ lại có biểu hiện thế này. Thật hiếm thấy.
Lại đi để ý lỗ tai thỏ sao? Chưa mất tính trẻ con ở nơi thế này à?
Odasaku yên lặng nghĩ thầm.
“Vậy Dazai con như nó là thỏ cụp tai đi!”
Iwanaga Kotoko bám riết không tha.
“Tôi đã ăn táo nửa tháng rồi!”
Còn ăn nữa là sẽ nôn ra mất!
“Nghe nói ăn vào cái gì thì đi ra sẽ là cái đó, nói không chừng bây giờ đi ra sẽ là vị quả táo đó. Đến đây đi, Dazai—”
“??”
Odasaku cảm thấy mình có phần không theo kịp tiết tấu.
Đi ra? Cái gì đi ra?
Dazai Osamu cắn chặt khớp hàm.
Iwanaga Kotoko thấy thế, bèn không cưỡng cầu nữa.
“Cũng đúng, nửa tháng, nên thay đổi khẩu vị. Em tìm được cái khác tốt hơn—”
Dazai Osamu còn chưa kịp thở đã thấy Iwanaga Kotoko móc ra một củ mài không biết từ đâu ra.
“Nghe nói củ mài bổ âm tráng dương, có thể tăng thêm sinh lực cho cơ thể.”
“Đến đây đi, Dazai, a ~~~”
Cuối cùng Oda Sakunosuke cũng đã hiểu, không chỉ hiểu mà còn có thêm chút kinh ngạc.
“Hai người đã tiến hành đến bước đó rồi sao, còn cần thuốc điều trị nữa, Dazai—” Cơ thể không bị sao chứ.
Có thể là vì bị thương nặng vừa mới khỏi.
Người trưởng thành đáng tin cậy khẽ nhíu mày.
“Có phải là quá sớm không Dazai, nên chờ một chút đi. Thật sự không nhịn được thì phải nhớ phòng tránh đầy đủ, còn nữa…”
Dazai Osamu ngắt lời anh: “Không có chuyện này đâu… ư ư!”
Iwanaga Kotoko nhân cơ hội nhét củ mài vào miệng cậu.
Odasaku: “…”
Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh lại cảm thấy đồng tình với Dazai.
Đạt thành mục đích, Iwanaga Kotoko vừa lòng vỗ tay, cô quay sang Odasaku: “Anh Odasaku muốn xem yêu quái à?”
“Được chứ?”
“Đương nhiên.”
Iwanaga Kotoko đi đến vị trí rộng thoáng nhất phòng, cô lấy gậy ra, vẽ một ma trận hình sao năm cánh giữa không trung.
Dazai Osamu nhân cơ hội quay đầu phun củ mài ra.
Odasaku nhìn thấy một loạt động tác của hai người: “…”
Vẫn là… Không nên bán đứng bạn bè.
Anh nhìn ma pháp trận đang phát sáng, lên tiếng đánh giá: “Nhìn rất chuyên nghiệp.”
“Không phải đâu.” Dazai Osamu biết rõ kịch bản của Iwanaga Kotoko: “Cô nàng này có thể triệu hoán trực tiếp, chỉ muốn làm mau thôi.”
Iwanaga Kotoko khó thở: “Dazai!”
Nói thẳng như vậy luôn sao.
“Đúng rồi Dazai, củ mài của anh đâu?”
“… Ăn rồi.”
“Ăn nhanh vậy sao? Xem ra anh rất thích ăn, chờ lát nữa em nói người đưa anh một thùng.”
“…”
Ma pháp trận biến mất, một đứa bé mặc đồ bệnh nhân xuất hiện.
Iwanaga Kotoko bị dời sự chú ý: “Là thằng bé.”
U linh trẻ con, qua đời vì bệnh nan y.
“Công chúa.”
Đứa bé chào hỏi Iwanaga Kotoko, sợ hãi đảo mắt qua ba người trong phòng, cuối cùng quyết đoán lựa chọn ôm lấy đùi Odasaku.
“Ngày thường đứa bé này rất sợ người sống. Xem ra anh Odasaku rất có duyên với trẻ con.”
“Vậy sao.”
Lần đầu tiên Odasaku nhận được lời đánh giá như vậy.
“Lại nói tiếp, anh Odasaku có bạn gái không? Nếu cần tôi có thể giới thiệu cho anh, anh Odasaku thích mẫu người thế nào? Mẫu người nào cũng có hết…” Iwanaga Kotoko thao thao bất tuyệt.
“… A… A.”
Odasaku choáng váng.
Cũng may Iwanaga Kotoko cần phải đi phúc tra, không thể tàn phá anh được bao lâu. Lúc phải đi, cô còn lưu luyến không rời mà túm lấy khung cửa thò đầu vào nói nốt.
“Anh Odasaku, nếu cần thì tới tìm tôi nha, đừng khách khí.”
“Bạn của Dazai chính là bạn của tôi!”
Cửa đóng lại.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Odasaku cảm thấy hơi kỳ diệu. Ngày thường khi uống rượu cùng Dazai, trên cơ bản đều là Dazai nói không ngừng, đây là lần đầu tiên thấy có người nói nhiều hơn cả Dazai.
Anh sắp xếp lại ngôn ngữ: “Dazai, tiết chế một chút, cậu vừa mới phẫu thuật đó.”
“Odasaku thật là, đừng tin tưởng người khác dễ dàng như vậy chứ.”
Dazai Osamu có ảo giác trong sạch của mình bị Kotoko lột sạch, tuy rằng hình như cậu cũng không có cái gọi là trong sạch đó.
Cậu kéo chăn bông che đầu lại.
“A, để tôi chết ngột trong chăn bông đi!”
“Không có chuyện này sao.” Odasaku nhớ lại: “Hình như cô ấy rất thích nói chuyện kia với cậu.”
“Tôi cũng không biết tại sao.” Dazai Osamu nói.
Kotoko nói không đến mức làm lòng cậu chấn động, nhưng dù sao cũng là thiếu niên tuổi dậy thì, cô một lời không hợp là nói chuyện người lớn… Thỉnh thoảng cũng bị kích thích.
“Có thể là cho rằng cậu thích chủ đề đó.”
“?!”
Dazai Osamu đột nhiên xốc chăn lên ngồi dậy: “Odasaku, sao anh lại hiểu lầm tôi tới mức đó!”
Cái gì gọi là cậu thích?!
Máu cậu là đen chứ không phải vàng!
“Không phải tiểu thư Iwanaga vẫn luôn theo đuổi cậu à. Nếu theo đuổi thì chắc chắn là nói lời đối phương thích nghe rồi.”
Nếu không thì theo đuổi kiểu gì.
Odasaku cảm thấy logic của mình không thành vấn đề.
“Không phải…”
Dazai Osamu đỡ trán, bất đắc dĩ đến mức tận cùng, thế rồi chính cậu cũng cười rộ lên.
“Ha ha ha… Nói thể nào nhỉ, không hổ là Odasaku ha ha ha…”
Odasaku cầm lấy một chén trà. Trà là Iwanaga Kotoko cướp lấy pha, nói là bạn Dazai đến, muốn phát huy đạo đãi khách của nữ chủ nhân (?). Uống một ngụm, quá chát.
Sau đó anh mới chậm rãi nói.
“Tôi cảm thấy cậu rất vui đó Dazai.”
Dazai Osamu mặc chiếc áo trắng sau phẫu thuật rộng thùng thình, không biết có phải vì tạm thời rời khỏi hoàn cảnh ở Mafia hay không mà mùi máu tươi trên người cậu tiêu tán đi không ít. Vứt bỏ bản chất bùn đen, nhìn lại có cảm giác thiếu niên tăm tối xinh đẹp.
Nếu trong lòng Dazai thật sự không muốn tiếp xúc với cô bé kia, cậu có thể nghĩ ra rất nhiều cách để thoát thân, rất ít có người có thể đối phó được đầu óc của cậu.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của cậu lại ngược lại, thật ra chơi rất vui vẻ đúng không?
“Nói cho cùng không ai dám to gan với cậu như thế, cũng không ai dám nói những câu đó với cậu.”
Những người phụ nữ mang lòng riêng đến tiếp cận Dazai Osamu, không biết bây giờ đang táng thân ở đâu.
Oda Sakunosuke lắc chén trà.
Trà dần nguội, xem ra sẽ có chuyện tốt.
“Còn lâu nhé.”
Dazai Osamu nằm giãn tay chân trên giường, biếng nhác nói: “So với cô nhóc còn nhỏ con hơn cả Chuuya, tôi càng thích chị gái dịu dàng hơn.”
“Cậu có thể nhờ tiểu thư Iwanaga giới thiệu?”
“Tôi sẽ bị yêu quái giết chết.”
“Đó không phải nguyện vọng của cậu à.”
“…”
“A a.”
Bị bạn chặn họng liên tiếp, Dazai Osamu rên rỉ: “Odasaku căn bản không biết cô ấy đáng sợ thế nào! Tôi chưa từng gặp cô gái nào khó chơi như thế, quả thực là cơn ác mộng còn đáng sợ hơn con sên.”
Nhưng ấn tượng của Oda Sakunosuke đối với Iwanaga Kotoko lại không tệ lắm.
Anh và Dazai quen nhau một thời gian. Anh có thể nhìn ra cái cô độc bao quanh Dazai, nhưng lại không đặt chân trong đó.
Anh nghĩ, có lẽ có người có thể làm được.
“Tiểu thư Iwanaga có đầu óc thông minh, năng lực nói chuyện được với yêu quái là năng lực không tệ, có thể trợ giúp ở phương diện thu thập tình báo. Tính cách rộng rãi, vừa lúc bổ sung cho cậu. Diện mạo cũng rất đáng yêu đúng không? Nghe nói gia cảnh rất tốt, lễ nghi cử chỉ ở trường hợp lớn đều không thành vấn đề. Quan trọng nhất chính là—”
“Cô ấy rất thích cậu.”
Oda Sakunosuke liệt kê từng thứ, tựa như cha già lo lắng cho con.
Quả thật rất thích hợp với Dazai.
“Không muốn.”
Dazai Osamu đột nhiên ngắt lời anh.
Odasaku ngước mắt nhìn, Dazai Osamu đưa lưng về phía anh, giống con cá thu đang chậm rì rì chui vào trong, biểu lộ ra ý tứ không muốn nhắc lại.
“Tôi sẽ không thích cô nàng này.”
“Tuyệt đối không.”
***
Tác giả có lời muốn nói
Tương lai: Thơm quá.