Rượu đã được bày lên. Cái làm say người không phải là rượu mà là Thượng Quan Tiểu Tiên.
Sự dịu dàng của nàng, chăm chút của nàng, ánh mắt của nàng, nụ cười của nàng. Mỗi thứ cũng đủ để làm cho nam nhân say đắm.
Diệp Khải Nguyên có phải là đã say không? Chàng tóm lại cũng là nam nhân, hơn nữa lại không phải là loại nam nhân vô tình như trong tưởng tượng của chính chàng. Chàng thậm chí đã hoài nghi chính mình, có phải là đã bị sự dịu dàng của nàng làm say đắm? Nàng không những là nữ nhân mà còn là nữ nhân của các nữ nhân. Loại nữ nhân này nam nhân không cách gì cự tuyệt được.
Nàng có thể không có cái kiều diễm của Đinh Linh Lâm, cũng không có cái yểu điệu của Thôi Ngọc Chân nhưng nàng hiểu rõ nam nhân hơn họ, biết cách nắm lấy trái tim của mọi nam nhân. Trái tim của Diệp Khải Nguyên có phải là đã bị nàng nắm lấy rồi không?
– Chàng say chưa?
– Bây giờ tuy còn chưa say nhưng sớm muộn cũng sẽ say.
– Chàng sẵn sàng say à?
– Chỉ cần bắt đầu uống là sẵn sàng say ngay.
– Vì vậy ta nếu có lời muốn nói thì phải thừa lúc chàng chưa say mà nói.
– Không sai chút nào cả.
– Cuốn sổ ghi này chàng đã xem qua chưa?
– Xem rồi!
– Chàng nhìn thấy gì?
– Ta chỉ nhìn thấy sự xuất thủ của Cửu Nguyệt bang, dường như vẫn còn chưa có sự nhúng tay của Ma giáo.
Tiểu Tiên cười nói:
– Cửu Nguyệt bang không muốn mua mạng người khác, vì vậy cũng không cần thiết phải gởi nhiều lễ vật.
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú ly rượu chậm rãi nói:
– Có lẽ ngươi đã sớm thấy ra dù gởi bao nhiêu lễ vật đi nữa bọn họ cũng nhận không được.
Tiểu Tiên nói:
– Ta nếu thật có thể nhìn thấy ra, có lẽ ta sẽ gởi nhiều hơn.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta sao vậy?
Tiểu Tiên nói:
– Vì ta vô luận gởi bao nhiêu đi nữa thì bây giờ cũng thu hồi được rồi.
Diệp Khải Nguyên cười hỏi:
– Ngươi nhìn thấy gì?
Tiểu Tiên thở dài nhẹ nhàng nói:
– Ta chỉ nhìn thấy chàng quả thật là một người rất đa tình.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
– Thế sao?
Tiểu Tiên nói:
– Vì vậy chàng tuyệt sẽ không phải là Tứ Đại Thiên Vương của Ma giáo, trong Ma giáo đều là những kẻ vô tình.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
– Điểm này bây giờ ngươi mới nhìn thấy ra à?
Tiểu Tiên tươi cười nói:
– Bây giờ nhìn thấy ra vẫn còn không muộn.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Lẽ nào trước đây ngươi cũng hoài nghi ta?
Tiểu Tiên thừa nhận:
– Tại vì kẻ đủ tư cách làm Ma giáo Thiên Vương không nhiều.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngoài ta ra trong thành Trường An còn có những ai đủ tư cách?
Tiểu Tiên nói:
– Nhiều nhất bốn người.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Người đầu tiên tất nhiên là Lữ Địch?
Tiểu Tiên nói:
– Không sai!
Diệp Khải Nguyên nói:
– Hàn Trinh đương nhiên cũng được tính?
Tiểu Tiên đáp:
– Đương nhiên!
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Còn ai nữa?
Tiểu Tiên cười đáp:
– Lẽ nào chàng đã quên bằng hữu cũ đó của chàng rồi sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Dương Thiên?
Tiểu Tiên cười nói:
– Hồ ly không biết bay đã đủ đáng sợ rồi, huống hồ biết bay?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y há không phải là kẻ thân tính của ngươi sao?
Tiểu Tiên nói:
– Ta không có kẻ thân tín.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên nói:
– Người mà ta duy nhất tín nhiệm chính là chàng, chỉ đáng tiếc…
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
– Chỉ đáng tiếc là ta lại không tin ngươi, có lẽ người mà ta duy nhất không thể tín nhiệm chính là ngươi.
Tiểu Tiên thở dài nói:
– Ta không trách chàng, nhưng có một ngày chàng sẽ biết rằng bản thân mình sai.
Diệp Khải Nguyên không tranh biện mỉm cười đổi vấn đề:
– Lữ Địch, Hàn Trinh, Dương Thiên cộng lại chỉ có ba người.
Tiểu Tiên nói:
– Còn một người rất khả nghi.
Diệp Khải Nguyên liền nói:
– Ai?
Tiểu Tiên đáp:
– Một người vừa đến Trường An tối qua.
Diệp Khải Nguyên lại hỏi:
– Ngươi biết y à?
Tiểu Tiên đáp:
– Không!
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi biết y là ai chứ?
Tiểu Tiên nói:
– Không biết.
Diệp Khải Nguyên lại cười.
Vẻ mặt Tiểu Tiên lại trở nên nghiêm túc nói:
– Nhưng ta biết y nhất định có đủ tư cách làm Thiên Vương Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tại sao?
Tiểu Tiên nói:
– Vì người mà ta phái đi thăm dò hành tung lai lịch của y đã không thấy đâu nữa.
Diệp Khải Nguyên không hiểu:
– Không thấy đâu nữa là có ý gì?
Tiểu Tiên nói:
– Không thấy đâu nữa, chính là sau khi những người đó ra đi, thì không còn quay lại nữa. Thậm chí ngay tin tức cũng không có, ta lại phái người đi tìm, những người đó cũng không quay lại.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tổng cộng ngươi đã phái đi bao nhiêu người?
Tiểu Tiên nói:
– Tổng cộng ba lần, lần đầu hai người, lần hai bốn người, lần ba sáu người.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tổng cộng tất cả là mười hai người.
Tiểu Tiên nói:
– Hơn nữa đó còn là mười hai hảo thủ, sáu người lần sau cùng đó là những hảo thủ trong các hảo thủ.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Những hảo thủ đó toàn bộ không thấy đâu nữa à?
Tiểu Tiên gật đầu nói:
– Sau khi mười hai người ra đi thì lập tức vô ảnh vô tung, dường như đột nhiên từ mặt đất biến mất đi vậy.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Bọn họ mười hai người, muốn tìm một chỗ giấu biệt bọn họ đi cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tiểu Tiên than thở:
– Vì vậy ta mới cho rằng người đó rất có thể còn đáng sợ hơn cả Lữ Địch.
Vẻ mặt Diệp Khải Nguyên cũng trở nên rất nghiêm túc nói:
– Cho đến bây giờ, ngươi cũng vẫn còn chưa biết y là người thế nào hay sao?
Tiểu Tiên nói:
– Ta chỉ biết y mới xuất hiện ngày hôm qua, trong một thời tiết lạnh như vậy mà y ăn mặc rất đơn sơ, trên đầu vẫn đội chiếc mũ cỏ lớn.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Còn gì nữa?
Tiểu Tiên đáp:
– Hết rồi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi lẽ nào y từ đâu đến cũng không biết hay sao?
Tiểu Tiên nói:
– Không biết!
Nàng lại thở dài, gượng cười nói:
– Vì ta không biết nên mới cho người đi dò hỏi.
Diệp Khải Nguyên cũng thở dài:
– Xem ra điều mà ngươi biết cũng không nhiều lắm.
Tiểu Tiên nói:
– Lẽ nào điều mà chàng biết nhiều hơn ta?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chỉ nhiều hơn một chút.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng còn biết những gì?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta ít ra đã có chút đầu mối có thể tìm ra được Bố Đạt Lạp.
Tiểu Tiên nói:
– Cô Phong Thiên Vương?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng đã biết y là người như thế nào rồi chứ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Công phu trong tay hắn rất lợi hại, hơn nữa y đã bị trọng thương.
Mắt Tiểu Tiên lóe sáng nói:
– Người mà công phu lợi hại nhất là Lữ Địch, nhưng không biết y có phải là đã bị trọng thương rồi hay không?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Muốn tra ra điểm này không khó.
Tiểu Tiên hỏi:
– Chàng chuẩn bị đi tìm y hay sao?
Diệp Khải Nguyên hỏi lại:
– Ngươi phản đối sao?
Tiểu Tiên lắc đầu nói:
– Ta chẳng qua….
Diệp Khải Nguyên cười cười, nói thay cho nàng:
– Chẳng qua chỉ sợ ta giống như những người đó đột nhiên không thấy đâu nữa à?
Tiểu Tiên cũng cười, nàng ngọt ngào nhìn Diệp Khải Nguyên nói:
– Lần này ta tuyệt sẽ không để cho chàng biến mất, ta…
Lần này Diệp Khải Nguyên không nói thay cho nàng nữa, cũng không để cho nàng nói tiếp nữa, đột nhiên đứng bật dậy nói:
– Vì vậy ta tốt nhất thừa lúc chưa say này mà đi cho mau.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng muốn đi bây giờ à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Người mà ta muốn tìm không chỉ là một mình Lữ Địch, công phu của Dương Thiên và Hàn Trinh cũng rất tuyệt.
Tiểu Tiên nói:
– Đừng quên còn có kẻ mùa đông đội mũ cỏ đó.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Người này ở đâu?
Tiểu Tiên đáp:
– Chàng có biết mặt sau của Đại Tướng Quốc tự còn có Thập Phương Trúc Lâm tự hay không?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu nói:
– Nghe nói cơm chay ở đó không tồi.
Tiểu Tiên nói:
– Y tối qua trú ở đó.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Còn Dương Thiên?
Tiểu Tiên nói:
– Chàng muốn tìm y trước à?
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Đừng quên y là bằng hữu cũ của ta.
Tiểu Tiên cũng cười nói:
– Chàng đã là bằng hữu cũ của Dương Thiên thì phải biết y thích cái gì nhất.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nữ nhân.
Tiểu Tiên nói:
– Loại nữ nhân nào?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Quả phụ!
Tiểu Tiên mỉm cười:
– Con phố này cùng với con phố đó trong thành Trường An hoàn toàn giống như nhau.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Con phố này cũng có tiệm đậu hủ của Vương quả phụ sao?
Tiểu Tiên cười nói:
– Vương quả phụ ở trên con phố này cũng là một quả phụ rất phong lưu.
Diệp Khải Nguyên cố ý thở dài nói:
– Chỉ tiếc Dương Thiên đã đi trước rồi.
Tiểu Tiên tươi cười nói:
– Vì vậy chàng bây giờ có vội đi cũng vô ích, tại sao không trước nhất đến quán trà sát đây xem sao.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Trong quán trà có gì đáng xem chứ?
Tiểu Tiên nói:
– Có quả chùy rất đẹp.
Diệp Khải Nguyên mỉm cười đi ra còn nói:
– Ta chỉ mong quả chùy đừng nện lên đầu ta.
Vô luận chùy tử có đáng xem như thế nào chăng nữa, nếu nện lên người thì sẽ không cảm thấy nó đẹp chút nào cả.
Hàn Trinh đã không phải là một quả chùy đẹp, cũng không thể xem là một kẻ đáng coi. Vô luận lỗ mũi của ai sau khi bị người ta đánh bẹp đi đều không đẹp chút nào cả, nhưng khí sắc của y hôm nay xem ra rất tốt, không những mặt mày hồng hào mà tinh thần rất phấn chấn. Vô luận ai cũng có thể nhìn thấy y tuyệt không giống kẻ đã bị trọng thương.
Y nhìn Diệp Khải Nguyên lập tức đứng bật dậy mỉm cười chào:
– Ngồi xuống uống chén trà được chứ?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu.
Hàn Trinh lại nói:
– Thế uống rượu?
Diệp Khải Nguyên lại lắc đầu.
Hàn Trinh nói:
– Món nhắm ở đây cũng không tồi, ngươi muốn dùng chút gì không?
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cười cười nói:
– Lúc này cái duy nhất ta muốn ăn chỉ là đậu hũ!
Đậu hũ mà tiệm của Vương quả phụ bán không phải là đậu hũ sống mà là loại đậu hũ đã được nấu chín từng miếng, trên bề mặt có những lỗ nhỏ như tổ ong. Vương quả phụ không già, đậu hũ nấu chín rất ngon, Vương quả phụ lại rất phong lưu. Chỉ tiếc rằng nơi đây không phải thành Trường An. Vương quả phụ mặc một chiếc áo bông ngắn bằng lụa đen, mái tóc đen bóng, búi tóc bới gọn, nước da hồng hào trắng trẻo.
Thân thể xem ra còn rất trẻ, rõ là trẻ hơn đậu hũ non rất nhiều.
Lợi hại nhất lại chính là con mắt của Vương quả phụ, nhỏ nhỏ, cong cong. Khi cười giống như một vành trăng, lại giống như một cái móc câu, dường như ngay lập tức sẽ câu móc đi hồn phách của người khác.
Lúc này đôi mắt của Vương quả phụ đang liếc nhìn Diệp Khải Nguyên tươi cười hỏi.
– Đậu hũ của khách quan muốn dùng gia vị gì?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Ta không ăn đậu hũ.
Vương quả phụ hỏi:
– Đậu hũ không ngon sao?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Đậu hũ này rất ngon, ta cũng rất muốn ăn hai miếng, chỉ tiếc ta không dám.
Vương quả phụ cười rất là tươi nói:
– Một đại nam nhân to lớn như vậy ngay đậu hũ cũng không dám ăn sao?
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
– Đậu hũ của người khác ta dám ăn, đậu hũ của ngươi ta lại không dám ăn.
Vương quả phụ không cười nữa, lạnh lùng nói:
– Ngươi đến tìm Dương Thiên à?
Diệp Khải Nguyên gật đầu nói:
– Y có hay không?
Vương quả phụ dùng ngón tay chỉ ra phía sau, dường như không buồn ngó Diệp Khải Nguyên nữa.
Có rất nhiều nữ nhân chỉ thích nam nhân có dã tâm, nếu nam nhân đó không có dã tâm với y thị thì y thị cũng sẽ không cảm thấy lý thú với nam nhân đó.
Diệp Khải Nguyên cười. Chàng bước vào đột nhiên quay đầu lại cười nói:
– Thật sự thì cái gan của ta cũng không phải là nhỏ như vậy.
Vương quả phụ lại nhìn trừng trừng Diệp Khải Nguyên, cắn môi nói:
– Nhưng tại sao hôm nay cái gan của ngươi lại nhỏ.
Diệp Khải Nguyên căm phẫn nói:
– Vì ta không muốn bị hồ ly cắn.
Dương Thiên xem ra không giống như một con hồ ly biết cắn người. Vô luận là người đáng sợ như thế nào sau khi tắm rửa đều trở nên hiền hòa hơn.
Dương Thiên đang tắm. Y ngâm mình trong một cái bồn lớn chứa nước ấm, buông thõng hoàn toàn tứ chi. Xem ra hơi giống một con rái cá lười nhác. Da của y cũng không bóng loáng như con rái cá, toàn thân không có một vết thương thành thẹo nào cả. Diệp Khải Nguyên không khỏi thở dài.
Dương Thiên nhìn chàng cười nói:
– Bằng hữu kiến diện tại sao ngươi lại thở dài?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tại vì ngươi không bị thương!
Dương Thiên nói:
– Ta bị thương ngươi mới vui hay sao?
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cười nói:
– Tại vì ta muốn ăn đậu hũ.
Dương Thiên cười lớn nói:
– Bây giờ ta đang tắm, há không là cơ hội tốt cho ngươi sao?
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Cơ hội tốt gì?
Dương Thiên nói:
– Bây giờ tùy ngươi muốn làm gì bên ngoài thì làm, ta không thể trần truồng chạy ra được.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chỉ tiếc thê thiếp của bằng hữu không thể giỡn được.
Dương Thiên nói:
– Muốn đùa giỡn với thê thiếp của bằng hữu thì phải đợi sau khi bằng hữu chết mới được đùa giỡn.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
– Chỉ tiếc là ngươi vẫn còn chưa chết.
Dương Thiên nói:
– Như thế bây giờ bọn ta vẫn còn là bằng hữu à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vốn là không phải, bây giờ lại phải.
Dương Thiên nhìn chăm chăm Diệp Khải Nguyên, ánh mắt dần dần lóe sáng lên, ánh mắt như mũi dao, y lạnh lùng nói:
– Người ngươi cũng đã “thấm nước” rồi à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi không ngờ sao?
Dương Thiên nói:
– Tại sao ngươi lại phải “thấm nước”?
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
– Ngươi không nên hỏi ta, tự ngươi há cũng không ngâm trong nước đó hay sao?
Dương Thiên nói:
– Đó chỉ tại vì ta ra không được mà thôi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nếu có người đến kéo tay ngươi một cái thì sao?
Dương Thiên nói:
– Ai chịu kéo ta.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta!
Chàng quả nhiên đưa tay ra.
Nhưng Dương Thiên không đón lấy thản nhiên nói:
– Ra ngoài quá lạnh, tốt hơn ở trong nước ấm áp.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vô luận nước ấm như thế nào rồi sẽ có lúc lạnh.
Dương Thiên nói:
– Vậy thì ngươi nên thừa lúc sớm mà nhảy ra.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Ngươi đang khuyên ta đấy à? Hay là muốn đuổi ta đi?
Dương Thiên nói:
– Ngươi thấy sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Có phải ngươi hiềm ghét người trong nước đã quá đông, quá chật?
Dương Thiên cười nhạt:
– Đi hay không thì tùy ngươi, thế nhưng bọn ta nói chung vẫn còn là bằng hữu, có một lời ta không thể không nói.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi nói đi!
Dương Thiên nói:
– Ngươi nhất thiết đừng đi tìm kẻ đội mũ cỏ đó.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Tại sao?
Dương Thiên nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Diệp Khải Nguyên lại hỏi:
– Làm sao ngươi biết là ta muốn đi tìm y?
Dương Thiên vẫn không mở miệng. Nước rất nóng hơi nước bay lên mù mịt giống như màn sương.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên lại cười nói:
– Đúng là ngươi tốt hơn nên ngâm mình trong nước. Từ trong nước nóng như vậy mà bước ra, nhất định sẽ cảm lạnh đấy.
Diệp Khải Nguyên đã bỏ đi.
Dương Thiên vẫn còn đang nhắm mắt, ngâm mình trong nước. Đợi đến lúc hơi nước nóng đã tan đi, mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của y, dường như thực sự đã không còn khí lực để đứng dậy nữa. Nhưng nước đã sắp nguội rồi, y không thể không đứng dậy. Nước trên vai y chảy xuống, hòa lẫn những lằn máu. Máu từ đó mà chảy ra.
Vương quả phụ đã nhẹ nhàng bước vào nhìn y, ánh mắt đầy vẻ thương xót.
Khi Dương Thiên đứng dậy khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn mà méo xệch đi, rên rỉ:
– Bên ngoài sắp có ai xộc vào không?
Vương quả phụ lắc đầu đột nhiên hỏi:
– Ngươi tóm lại bị thương như thế nào? Tại sao sợ người khác nhìn thấy?
Dương Thiên cắn răng, không trả lời câu hỏi này. Chợt từ trên vai lột đi một lớp da mỏng. Máu tươi chảy ướt đẫm ngực y.
Một chiếc xe ngựa lớn dừng lại ở đầu đường. Thượng Quan Tiểu Tiên dựa vào bánh xe chờ đợi. Khi nàng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên đi tới, vẻ mặt được ánh thái dương chiếu ửng đỏ đẹp như hoa xuân. Nếu có ai nhìn thấy nàng sẽ không khỏi cảm thấy mùa xuân không còn xa nữa.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên đang băn khoăn vì chàng chợt nghĩ tới những lời trước đây người khác miêu tả về Hoa Tiêu Nhi. Một nữ nhân mỹ lệ như tiên nữ, lại chuyện dụ dỗ nam nhân xuống địa ngục.
Câu này nếu dùng để hình dung Thượng Quan Tiểu Tiên, có phải là hợp lắm không?
Tiểu Tiên đang đợi hỏi:
– Chàng tìm thấy bọn họ rồi chứ?
– Ừ!
– Hai người bọn họ không bị thương à?
– Không!
Diệp Khải Nguyên thở dài nói tiếp:
– Ít ra ta không nhìn thấy ra.
– Vì vậy bọn họ đều không phải là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên gật đầu. Chàng đích xác đã không nhìn thấy vết thương của Dương Thiên, lớp da dán ở vai của Dương Thiên nhìn ở trong nước thì hoàn toàn trùng với màu da thật, Diệp Khải Nguyên cũng không thể nghĩ nổi một người bị thương lại ngâm mình trong nước.
Tiểu Tiên nói:
– Thế nhưng xem bọn họ không bị thương cũng không thể chứng minh bọn họ không phải là người Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Không sai!
Tiểu Tiên nói:
– Nhưng chàng đã không chuẩn bị truy xét.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Bọn họ là người của ngươi, muốn truy xét là việc của ngươi.
Tiểu Tiên nói:
– Vì vậy chàng đã sẵn sàng ra đi?
Diệp Khải Nguyên cười cười nói:
– Ngươi đã không sớm chuẩn bị sẵn cho ta một chiếc xe ngựa đó sao?
Tiểu Tiên cũng cười nhưng là một nụ cười u oán:
– Đó chỉ là vì ta cũng biết ta sẽ không giữ được chàng.
Diệp Khải Nguyên nhảy lên xe ngựa, đột nhiên nói:
– Dương Thiên vừa rồi có dặn ta một câu.
Tiểu Tiên nói:
– Câu gì?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y dặn ta nhất thiết đừng có tìm người đội mũ cỏ đó.
Tiểu Tiên nói:
– Vậy bây giờ chàng chuẩn bị đi đâu?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Đi tìm người đội mũ cỏ đó.
Tiểu Tiên thở dài nói:
– Những lời người khác khuyên chàng, tại sao chàng xưa nay đều không hề nghe theo?
Diệp Khải Nguyên đóng cửa xe lại, rồi thò đầu ra cửa sổ mỉm cười nói:
– Vì con người ta trước nay có một chứng bệnh.
Tiểu Tiên hỏi:
– Bệnh gì?
Diệp Khải Nguyên cười đáp:
– Bệnh ngu!
Chiếc xe ngựa cuộn cát bụi lên. Bóng xe đã khuất, trên gương mặt Tiểu Tiên vẫn đang nở một nụ cười vì đầu của Diệp Khải Nguyên vẫn còn thò ra ngoài cửa sổ nhìn nàng. Nàng mỉm cười, đưa cái khăn lụa cầm trên tay. Khi cánh tay nàng vừa đưa lên, nụ cười của nàng đột nhiên biến mất. Khuôn mặt được ánh dương chiếu đỏ ửng, đột nhiên trở nên trắng nhợt. Chỉ tiếc lúc này chiếc xe ngựa đã quẹo vào khe núi không còn nhìn thấy nữa.