Diệp Khải Nguyên ngồi yên ở đó, ánh mắt chất chứa một cảm xúc không thể diễn tả được, vừa như xót thương, vừa như lãnh đạm.
Giết người! Không phải là chuyện vui sướng gì.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên những tiếng cười như tiếng chuông ngân, đó là Thượng Quan Tiểu Tiên.
– Đao nhanh thật.
Tiếng cười vẫn còn ở bên ngoài cửa sổ thì thân người của nàng đã từ ngoài cửa lớn lướt vào, mềm mại uyển chuyển như một con chim én.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn ngồi yên ở đó, thậm chí cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn nàng ta.
Bây giờ vô luận Thượng Quan Tiểu Tiên xuất hiện lúc nào đi chăng nữa, Diệp Khải Nguyên cũng đều không cảm thấy khác thường.
Thượng Quan Tiểu Tiên vỗ tay cười nói:
– Ta quả thật không nhìn sai ngươi, ta xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy qua một đao nhanh như vậy.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cười nhạt nói:
– Ngươi còn muốn xem nữa chứ?
– Ta không muốn, ta cũng biết là ngươi sẽ không giết ta, dùng đao này mà giết một nữ hài nhi khổ cực bơ vơ, nếu Thiên Địa Nhất Đao biết được, nhất định sẽ rất tức giận.
Nàng cười kiêu hãnh, nói tiếp:
– Huống hồ, ngươi vốn nên cảm kích ta mới phải, nếu không phải là ta hôm qua bảo Hoa Tử Thanh để lại hai bao thuốc, thì hôm nay ngươi cũng chưa hẳn có thể giết được hắn.
Diệp Khải Nguyên không thể phủ nhận.
Thượng Quan Tiểu Tiên tươi cười nói:
– Nhưng ta cũng rất cảm kích ngươi, ngươi xem như đã vì ta mà giết một người.
Câu nói này giống như một chiếc roi quất vào mặt của Diệp Khải Nguyên.
Biết rõ người khác lợi dụng mà vẫn bị lợi dụng, đây rõ không phải là một chuyện dễ chịu.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói:
– Ta đã giết một người, thì cũng có thể giết người thứ hai.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười:
– Ta tin như thế.
Diệp Khải Nguyên tiếp:
– Vì vậy ngươi tốt nhất hãy mau đi đi.
– Ngươi lại muốn đuổi ta đi hay sao?
Diệp Khải Nguyên gằn giọng:
– Phải!
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dài nói:
– Ta lẽ nào khó ưa hơn nữ đạo sĩ đó? Ta lẽ nào không thể hầu hạ ngươi giống như y thị hay sao?
Trên chiếc ghế đầu giường, đã bầy sẵn bộ y phục được giặt rất là sạch sẽ, xếp rất là chỉnh tề.
Đây tất nhiên cũng là việc làm mà Thôi Ngọc Chân chuẩn bị cho Diệp Khải Nguyên.
Nhưng còn Thôi Ngọc Chân đâu?
Còn Đinh Linh Lâm?
Diệp Khải Nguyên cầm bộ y phục lên, chàng không cách gì nằm xuống được nữa.
Thượng Quan Tiểu Tiên hỏi:
– Ngươi muốn đi à? Đi đâu?
Diệp Khải Nguyên không mở miệng.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói:
– Muốn đi tìm nữ đạo sĩ kia phải không?
Diệp Khải Nguyên vẫn không mở miệng.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhơn nhơn nói:
– Ngươi nếu đi tìm y thị, thì ta khuyên ngươi nên nằm nghỉ dưỡng thần, vì ngươi nhất định sẽ không gặp được y thị.
Diệp Khải Nguyên muốn mở miệng nhưng nín lại.
Chàng đã hiểu rất rõ Thượng Quan Tiểu Tiên, chuyện mà Thượng Quan Tiểu Tiên không muốn nói, thì không có ai có thể hỏi ra được, còn nàng ta nếu muốn nói, thì vốn không cần hỏi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Còn như ngươi nếu muốn đi tìm Đinh Linh Lâm, thì cũng chẳng bằng ở đây cùng ta tâm sự, vì cứ cho như ngươi tìm được Đinh cô nương đi chăng nữa, thì cũng chỉ cảm thấy khó xử mà thôi.
Diệp Khải Nguyên không nghe.
-… Có lẽ bây giờ ngươi vẫn có thể tìm được một người.
Diệp Khải Nguyên đã mang ủng vào.
-… Bây giờ người mà ngươi duy nhất có thể tìm gặp được là Hàn Trinh, hơn nữa có thể tìm được ngay, ngươi có biết tại sao không?
Diệp Khải Nguyên không hỏi.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói:
– Vì hắn đã nằm trong quan tài rồi, không còn nhúc nhích gì được nữa.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt như lửa đốt nhìn trừng trừng Thượng Quan Tiểu Tiên.
Thượng Quan Tiểu Tiên cười cười:
– Ngươi biết rõ không phải là ta giết hắn, nhìn trừng trừng ta làm gì chứ? Ngươi nếu muốn báo thù cho hắn thì trước tiên nên đi tìm thù nhân của hắn!
Nàng ta nhơn nhơn nói tiếp:
– Nhưng ta khuyên người đừng đi, chuyện mà bây giờ ngươi duy nhất nên làm, là nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
Diệp Khải Nguyên không nghe nàng ta nói hết câu này, đã lao người đi.
*****
Nắp quan tài đã đậy lại, nhưng vẫn còn chưa đóng đinh, quan tài mỏng manh, đời người ngắn ngủi.
Vẻ mặt của Hàn Trinh xem ra vẫn còn như đang say ngủ, y vốn chết trong lúc đang ngủ say.
– Khi bọn ta phát hiện ra y thì y đã không còn cứu được nữa, đành phải mua một cái quan tài, tạm thời thu liễm cho y, nhưng bọn ta không biết gì về thân thế của y cả, chỉ mong rằng y còn có thân thuộc bằng hữu đón nhận thi thể của y.
Chủ nhân quán trọ này không phải là một người khó chịu.
Quan tài tuy mỏng, nhưng ít ra còn cứng hơn giường cỏ.
– Đa tạ quán chủ.
Diệp Khải Nguyên thật sự rất là cảm kích, nhưng lại càng cảm thấy ân hận. Nếu không phải là vì mình, Hàn Trinh đã không phải thụ thương. Nếu không phải là vì sự lơ là qua quýt của mình, thương tích của Hàn Trinh vốn đã có thể trị khỏi. Nhưng bây giờ thì Hàn Trinh đã chết rồi, còn mình thì vẫn còn sống.
– Y chết như thế nào?
– Bị một kiếm đóng chết trên giường.
– Còn kiếm đâu?
– Kiếm còn đây.
Ánh kiếm lóe sáng dưới ánh đèn.
Đó là một trường kiếm hình thức rất tao nhã mà cổ kính, tinh công bách luyện, rất là sắc bén, sống kiếm có những hoa văn.
Vết máu đã được rửa sạch, kiếm được bọc lại bằng vải vàng.
– Hai người hầu trong quán của bọn ta, mất rất nhiều lực khí, mới nhổ thanh kiếm ra được.
Người chủ đang kể công lấy lòng.
Y tuy không phải là hạng người khó chịu, nhưng khi có cơ hội kiếm được ít nhiều lợi lộc, đền bù, thì y cũng không muốn bỏ qua.
Diệp Khải Nguyên dường như lại không hiểu được ý này.
Trong lòng chàng đang suy nghĩ một chuyện khác:
– Kiếm này hẳn là từ ngoài cửa sổ ném vào, đâm xuyên ngực Hàn Trinh, rồi lại cắm chặt vào giường hay sao? Lực phóng này thật không nhỏ.
Chủ quán nói:
– Vị cô nương cùng đại gia trú đêm ở đây, đêm hôm trước cũng có quay lại một lần, dường như bị bệnh, được vị Quách đại hiệp đã đánh bại Nam Cung Viễn đó bồng lại.
– Bọn họ đi đâu rồi?
– Không biết, bọn họ chỉ xuất hiện chốc lát.
Một người hầu bổ sung thêm:
– Tối hôm đó vãn bối trực, vãn bối vừa bước vào sân, thì nhìn thấy trong phòng có hào quang sáng lóe, giống như ánh chớp vậy. Khi vãn bối chạy lại, vị bằng hữu đó của đại gia đã bị đóng chết trên giường. Sau đó Quách đại hiệp bồng vị cô nương đó quay lại, khi Quách đại hiệp và Nam Cung Viễn so kiếm, vãn bối cũng có xem, vì vậy vãn bối nhận ra.
Hắn hơi ngừng lại, ngập ngừng nói:
– Khi vãn bối đi báo cáo cho chủ nhân, quay lại xem, thì Quách đại hiệp và vị cô nương đó đã không còn thấy đâu nữa.
Diệp Khải Nguyên đoán không sai.
Kiếm này quả nhiên là từ ngoài cửa sổ phóng vào, vì vậy người hầu này mới nhìn thấy kiếm quang giống như ánh chớp.
Khi hung thủ muốn thu hồi hung khí, thì Quách Định đã quay lại.
Y thừa cơ sau khi Thôi Ngọc Chân đã mang Diệp Khải Nguyên đi, trước khi Quách Định còn chưa mang Đinh Linh Lâm quay về, thời khắc đó y liền hạ thủ.
Khoảng thời gian đó không dài, có thể y vốn không có thời gian đến thu hồi lại trường kiếm đó, có thể y quá khẩn trương không kịp nhổ trường kiếm đó ra, hai gã hầu, mất rất nhiều sức, mới nhổ được thanh kiếm đó ra.
Quách Định đã mang Đinh Linh Lâm đi đâu?
Bọn họ tại sao không đợi ở đây? Lại không đi tìm chàng?
Những vấn đề này, Diệp Khải Nguyên không muốn suy nghĩ hơn nữa. Lúc này trong lòng chàng chỉ nghĩ tới có một chuyện, tuyệt không thể để cho Hàn Trinh chết vô ích.
Nỗi niềm ân hận giày vò trong lòng chàng, đã trở thành một sự phẫn nộ vô biên.
– Kiếm này ngươi có thể cho ta mang đi được không?
– Đương nhiên được…
Diệp Khải Nguyên nói đi là đi.
Chủ nhân vội gọi:
– Đại gia lẽ nào không nhận lại thi thể của vị bằng hữu này?
– Ta sẽ lại, sáng ngày mốt ta nhất định lại.
Diệp Khải Nguyên không phải là không hiểu rõ ý của chủ nhân, nhưng chẳng qua một người tiền đã hết nhẵn túi, thì đành phải giả đần mà thôi.
*****
Ánh thái dương chói lòa.
Mười ngày nay, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy ánh thái dương sáng chói như vậy.
Trên phố tuyết đã tan, bùn đầy người.
Nhưng người trên phố lại rất đông, mọi người đều muốn nhân cái thời tiết đẹp đã khó có này, mà đi ra bên ngoài.
Bảng hiệu chữ vàng “Bát Phương tiêu cục”, dưới ánh Thái dương mà nhìn, khí phách càng bất phàm.
Một lão nhân mặc áo bông xanh, đang ở trước cửa quét bùn tuyết.
Diệp Khải Nguyên sải những bước thật dài.
Chàng chỉ muốn đi nhanh hơn một chút, vết thương trên ngực lại phát đau, nhưng chàng vẫn bước đi rất nhanh. Nỗi đau đớn trong nội thể, chàng không để ý đến một chút nào cả.
Diệp Khải Nguyên đi vào sân, thì có ngay hai người từ trong đại sảnh phía trước bước tới.
Một trung niên bốn mươi tuổi hơn, ăn mặc rất hoa lệ, tướng mạo rất uy vũ, trong tay cầm đôi thiết đảm, vang lên những tiếng tinh tinh tang tang.
Người kia tuổi tác nhỏ hơn, để một bộ râu nhỏ rất chỉnh tề, da mặt trắng trẻo, bàn tay sạch sẽ.
Diệp Khải Nguyên bước tới trước mặt.
Khi tâm trạng bình ổn, Diệp Khải Nguyên vốn là một người rất lễ độ, rất khách khí, nhưng lúc này tâm trạng của chàng bất ổn.
Diệp Khải Nguyên không hề chấp tay chào, hỏi ngay:
– Tổng tiêu đầu ở đây là ai?
Người trung niên cầm đôi thiết đảm quan sát khắp người Diệp Khải Nguyên, sa sầm mặt nói:
– Tổng tiêu đầu ở đây chính là ta.
Đối với một con người lãnh đạm như vậy, y tất nhiên cũng không khách khí.
Thiết Đảm Trấn Bát Phương Đới Cao Cang không phải là người dễ đùa.
– Ngươi là ai? Đến tìm ai?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta đến tìm người.
Đới Cao Cang nhìn chàng một lượt:
– Có gì kiến giáo?
– Có hai chuyện.
Đới Cao Cang nói:
– Ngươi có thể nói trước một chuyện.
– Ta muốn mượn năm trăm lạng bạc, nội trong ba ngày sẽ hoàn trả cho ngươi.
Đới Cao Cang cười, nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng, nhìn chăm chú vào giữa ngực Diệp Khải Nguyên:
– Ngươi bị thương à?
Vết thương của Diệp Khải Nguyên tuy đã được băng bó, máu vẫn thấm ra ngoài y phục.
Đới Cao Cang lạnh lùng nói:
– Ngươi nếu không muốn thụ thương một lần nữa, thì tốt nhất hãy mau theo con đường cũ khi ngươi đến đây mà cút đi.
Diệp Khải Nguyên nhìn chằm chằm Đới Cao Cang:
– Ta đã nghe nói từ lâu, Thiết Đảm Trấn Bát Phương là một kẻ hoành hành bá đạo, xem ra quả nhiên không sai.
Đới Cao Cang cười nhạt.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta mượn ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi có thể không cho mượn, sao hà tất muốn ta thụ thương một lần nữa? Lại hà tất muốn ta cút đi?
Đới Cao Cang phẫn nộ rít:
– Ta muốn ngươi cút đi.
Y đột nhiên xuất thủ, chụp vai áo của Diệp Khải Nguyên, dường như muốn chụp lấy Diệp Khải Nguyên ném đi vậy.
Tay của y thô cứng, gân xanh nổi hẳn lên, rõ là đã luyện công phu một loại ưng trảo lực.
Diệp Khải Nguyên không nhúc nhích.
Nhưng cái chụp này của hắn lại không chụp vạt áo của Diệp Khải Nguyên.
Y chụp vào cổ tay của Diệp Khải Nguyên.
Tay của Diệp Khải Nguyên cũng nghênh thẳng tới, mười ngón tay của hai người cấu chặt vào nhau. Đới Cao Cang cười nhạt quát nhẹ lên một tiếng:
– Đoạn!
Y ỷ thế đã luyện Ưng trảo lực đạt được tám chín phần mười, muốn bẻ gãy năm ngón tay của Diệp Khải Nguyên.
Nhưng tất nhiên năm ngón tay của Diệp Khải Nguyên không gãy được.
Đới Cao Cang lại cảm thấy sức mạnh trên những ngón tay của đối phương mười phần cứng rắn hơn hắn. Chỉ cần siết mạnh, năm ngón tay của hắn sẽ bị bẻ gãy ngay.
Phi đao vốn dùng chỉ lực phát đi, nếu không có chỉ lực cương kình, thì làm sao có thể phóng đi nổi Phi đao vô biên bất thối đó?
Đới Cao Cang biến sắc, những giọt mồ hôi lạnh toát đã làm đẫm ướt trán.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không dụng lực, chàng lạnh lùng nhìn hắn, giọng lạnh như băng nói:
– Ngươi đã bẻ gãy ngón tay của mấy người rồi?
Đới Cao Cang cắn chặt răng không dám mở miệng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi nhớ lần sau khi muốn bẻ gãy ngón tay của kẻ khác, thì tốt nhất nên nghĩ tới điểm này.
Rồi Diệp Khải Nguyên đột nhiên buông tay, quay đầu bỏ đi. Người thanh niên nãy giờ đứng khoanh tay ở bên cạnh lạnh lùng bàng quang đứng nhìn, đột nhiên nói:
– Xin dừng bước.
Diệp Khải Nguyên dừng lại, hỏi:
– Ngươi có năm trăm lạng bạc cho ta mượn à?
Người thanh niên này cười cười, hỏi ngược lại:
– Tôn tính của bằng hữu?
Diệp Khải Nguyên chỉ nói:
– Diệp.
Người thanh niên nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên:
– Diệp Khải Nguyên?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu:
– Không sai.
Đới Cao Cang rùng mình, vội hỏi:
– Các hạ chính là Diệp Khải Nguyên?
– Đúng vậy!
Đới Cao Cang thở mạnh ra, gượng cười nói:
– Sao các hạ không nói sớm?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói:
– Ta không muốn mượn danh nghĩa để tống tiền, chẳng qua chỉ đến mượn mà thôi, hơn nữa chỉ mượn ba ngày.
Đới Cao Cang hỏi:
– Năm trăm lạng là đủ rồi sao?
– Ta chẳng qua chỉ muốn mua hai cái quan tài.
Đới Cao Cang không dám hỏi thêm, sau đó người thu chi đã nhanh nhẹn mang đến năm trăm lạng.
– Xin nhận lấy.
Diệp Khải Nguyên không khách khí, tang sự của Hàn Trinh cố nhiên phải làm, thi thể của Y Dạ Khốc cũng phải thu liễm.
Diệp Khải Nguyên không phải là hạng giết người xong sau đó bất kể, chàng cần món tiền này.
Đới Cao Cang lại hỏi:
– Các hạ vừa rồi có nói có hai chuyện.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta còn muốn hỏi thăm một người.
– Ai?
– Lữ Địch, Bạch Y kiếm khách Lữ Địch.
Trên mặt Đới Cao Cang hiển lộ ra một vẻ khác lạ.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nghe nói y đã đến Trường An, ngươi có biết y ở đâu không?
Người thanh niên đột nhiên cười cười, lên tiếng:
– Chính ở đây.
Thái độ của người thanh niên này rất có văn hóa, con người thanh tú nho nhã, trên người quả nhiên mang một trang bào trắng như tuyết, hai mắt sáng long lanh, mang một vẻ lãnh đạm cao ngạo không diễn tả được.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng đã nhìn rõ.
– Ngươi là Lữ Địch?
– Phải.
Diệp Khải Nguyên mở ra một cuộn vải bọc vàng cầm bên tay trái, lấy ra thanh kiếm, ngón tay nhấc mũi kiếm lên.
– Ngươi có nhận ra thanh kiếm này không?
Lữ Địch chỉ liếc mắt nhìn:
– Đây là Tùng Văn Kiếm của Võ Đang.
– Có phải chỉ có đệ tử Võ Đang mới có thể dùng kiếm này?
– Phải.
Diệp Khải Nguyên lại hỏi:
– Ngươi có phải là đệ tử Võ Đang hay không?
– Phải!
– Đây có phải là kiếm của ngươi?
– Không phải.
– Còn kiếm của ngươi?
Lữ Địch ngạo nghễ đáp:
– Những năm gần đây ta không dùng kiếm.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Dùng tay ư?
Lữ Địch nãy giờ vẫn khoanh tay, lạnh lùng nói:
– Không sai, tay của vài người cũng giống như lợi khí vậy.
– Nhưng nếu ngươi muốn từ bên ngoài cửa sổ giết người, thì phải dùng kiếm.
Lữ Địch cau mày, dường như nghe không hiểu câu này.
Diệp Khải Nguyên nói tiếp:
– Ý của ta ngươi phải hiểu rõ.
Lữ Địch nói:
– Ta giết ai?
– Ngươi giết người từ trước đến giờ không hỏi tên của đối phương hay sao?
Lữ Địch cười nhạt:
– Bây giờ ta đang hỏi đây.
Diệp Khải Nguyên nhấn giọng:
– Y họ Hàn, tên gọi là Hàn Trinh.
– Hàn Trinh?
Lữ Địch quay đầu lại hỏi Đới Cao Cang:
– Ngươi có biết kẻ này hay không?
Đới Cao Cang gật gật đầu, nói:
– Y là cái túi mưu trí của Vệ Thiên Bằng, người khác đều gọi y là Chùy Tử.
Ánh mắt của Lữ Địch lộ vẻ khinh miệt, quay qua Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Chùy Tử, là gì của ngươi?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Là bằng hữu của ta.
– Ngươi muốn phục thù cho gã.
– Đúng vậy!
– Ngươi cho rằng ta giết hắn hay sao?
Diệp Khải Nguyên hỏi ngược lại:
– Có đúng không?
Lữ Địch ngạo nghễ đáp:
– Cứ xem như ta giết đi thì thế nào? Hạng người này đừng nói chỉ giết một người, có giết cả chục người đi nữa, cũng chỉ xem như đã trả nợ cho ta mà thôi.
Diệp Khải Nguyên cười nhạt nói:
– Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Lữ Địch đáp:
– Là loại người không sợ người khác tìm ta quấy nhiễu, đợi cho vết thương ngươi lành hẳn, thì có thể đến tìm ta phục thù lúc nào cũng được.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Không cần điều đó.
Lữ Địch gằn giọng:
– Không cần?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Không cần đợi.
– Ngươi muốn động thủ lúc này?
– Thời tiết hôm nay không tồi, địa điểm này cũng không tồi.
Lữ Địch nhìn Diệp Khải Nguyên, đột nhiên hỏi:
– Ngươi vừa rồi nói muốn mua hai cái quan tài, một cái cho Hàn Trinh?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu.
– Còn cái kia?
– Cho Y Dạ Khốc.
Lữ Địch thốt lên:
– Hồng Ma Thủ?
– Đúng vậy.
Lữ Địch hỏi:
– Y đã chết dưới tay của ngươi à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta giết người xong không bao giờ quên thu gom thi thể cả.
– Tốt, nếu ngươi chết, thì hai quan tài đó ta sẽ mua thay ngươi, ta cũng mua luôn quan tài cho ngươi.
– Khỏi cần, ta nếu chết, ngươi có thể mang thi thể của ta ra cho chó ăn.
Lữ Địch đột nhiên cười lớn:
– Hay! Hay lắm!
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Còn ngươi?
Lữ Địch gằn từng tiếng:
– Ta nếu chết, ngươi có thể cắt thi thể ta ra thành từng miếng, đem cúng trước linh vị của Hàn Trinh, ăn một miếng thịt hớp một ngụm rượu.
Diệp Khải Nguyên cũng cười lớn, nói:
– Hay, hay lắm, nam tử hán phục thù cho bằng hữu, chính phải như thế.
Chàng đột nhiên quay người, lưng hướng về Lữ Địch.
Tại vì vết thương của chàng bị tiếng cười lớn làm bung ra, máu ứa ra.
Ánh dương chói lòa.
Có rất nhiều kẻ thích giết người trong thời tiết như thế này, vì máu khô rất mau.
Nếu bản thân có bị giết chết, thì máu cũng khô rất mau.
Lữ Địch đứng dưới ánh Thái dương, hai tay vẫn khoanh lại.
Y trân trọng cánh tay của chính mình, giống như kẻ giữ kho trân trọng tài sản, không muốn người khác nhìn thấy.
Diệp Khải Nguyên chậm rãi bước tới, lần thứ hai đưa kiếm cho Lữ Địch:
– Đây là kiếm của ngươi.
Lữ Địch cười nhạt đón lấy, đột nhiên vung tay, trường kiếm thoát khỏi tay bay đi, cắm phập vào một thân cây cách đó năm trượng.
Lưỡi kiếm cắm xuyên vào cây, cơ hồ lút hết lưỡi kiếm.
Cú phóng kiếm này, đủ để xuyên qua bất cứ thân thể của kẻ nào, đóng chặt kẻ đó vào giường.
Diệp Khải Nguyên nhíu mày, cười nhạt nói:
– Hay, quả nhiên là kiếm sát nhân.
Lữ Địch lại khoanh tay lại, ngạo nghễ nói:
– Ta đã nói, ta không dùng kiếm.
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
– Ta đã nghe nói:
Lữ Địch nhìn chằm chằm vào tay Diệp Khải Nguyên, đột nhiên hỏi:
– Đao của ngươi đâu?
Y tất nhiên biết đao của Diệp Khải Nguyên.
Trong giang hồ không ai là không biết đao của Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên chăm chú nhìn y, rất lâu sau, mới lạnh lùng nói:
– Đao đây.
Diệp Khải Nguyên liền lật tay, đao đã nằm trong tay. Đao sáng trắng, lưỡi đao mỏng mà bén, ánh sáng lành lạnh của sắt thép dưới ánh thái dương lấp lánh chói lòa đủ để hớp hồn đoạt phách người khác nhưng nếu ở trong tay người nào, cây đao này có thể không xem là sắc bén không tỏ ra lợi hại, nhưng lúc này đao ở trong tay Diệp Khải Nguyên.
Tay của Diệp Khải Nguyên khô rắn vững chắc như ngọn Viễn Sơn.
Lữ Địch đột nhiên cau mặt, Đới Cao Cang đứng ngoài năm trượng xa, cũng phải nín thở lại.
Y đột nhiên cảm nhận một sát khí từ trước tới nay chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Lữ Địch buột miệng nói:
– Hay! Quả nhiên là đao sát nhân.
Diệp Khải Nguyên cười cười, đột ngột vung đao lên.
Ánh đao lóe lên biến mất.
Cây đao này tựa như đột nhiên tiêu tan đi trong gió, vô hình vô tung.
Người dù có ánh mắt tinh nhanh sắc bén đến đâu, cũng chỉ nhìn thấy đao ở nơi xa lóe lên, rồi thì không thấy đâu nữa.
Tốc độ và sức mạnh của phi đao, tuyệt không có ai có thể hình dung ra được.
Lữ Địch không khỏi cảm thấy xúc động mạnh, thất thanh nói:
– Ngươi có ý gì thế?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói:
– Ngươi đã không dùng kiếm ta sao lại dùng đao chứ?
Lữ Địch nhìn trừng Diệp Khải Nguyên, ánh mắt lộ vẻ khác lạ, rất lâu sau, đột nhiên duỗi tay ra nói:
– Ngươi xem tay của ta đây.
Với người khác mà xem, thì không thể xem là một cánh tay đặc biệt.
Ngón tay thon dài, móng tay cắt sát ngắn, được giữ gìn rất là sạch sẽ phù hợp với một thanh niên có sự tu dưỡng bản thân.
Nhưng Diệp Khải Nguyên đã nhìn thấy ra chỗ đặc biệt.
Cánh tay này xem ra hoàn toàn không có gân máu, lớp da mịn màng bóng láng, tỏa ra một sắc sáng kim thuộc.
Cánh tay này không giống như là xương cốt huyết nhục tạo thành, xem ra giống như là bằng kim loại đặc biệt, không phải là vàng, nhưng lại nặng hơn vàng, không phải là sắt nhưng lại cũng hơn sắt.
Lữ Địch nhìn chăm chú vào cánh tay của mình, chậm rãi nói:
– Ngươi thấy rõ chưa, đây không phải là cánh tay, mà là lợi khí sát nhân.
Diệp Khải Nguyên không thể không thừa nhận.
Lữ Địch hỏi:
– Ngươi biết gia thúc chứ?
Người y nói chính là Ôn Hầu Ngân Kích Lữ Phụng Tiên.
Diệp Khải Nguyên tất nhiên biết.
Lữ Địch nói:
– Đây chính là công phu mà năm xưa gia thúc đã luyện, vận khí của ta tốt hơn gia thúc, vì khi ta bảy tuổi đã bắt đầu luyện công phu này.
Lữ Phụng Tiên sau khi thành danh mới bắt đầu luyện, chỉ luyện được ba ngón tay.
Lữ Địch nói tiếp:
– Gia thúc luyện công phu này chỉ vì gia thúc trước nay không muốn dưới tay thiên hạ.
Trong Binh Khí phổ, phải liệt danh Ôn Hầu ngân kích ở dưới Thiên Cơ bổng, Long Phụng song hoàn, Thiên Địa nhất đao (Tiểu Lý Phi Đao), và Tung Dương thiết kiếm.
Lữ Địch nói:
– Bách Hiểu Sinh sau khi làm Binh Khí phổ, gia thúc khổ luyện mười năm, tái xuất giang hồ, muốn dùng cánh tay này, cùng những kẻ được liệt danh trên gia thúc tranh chấp một trận.
Ngừng một chút lại tiếp:
– Gia thúc cũng đã nói, đây không phải là tay, mà là lợi khí sát nhân, cũng có thể liệt danh trong Binh Khí phổ.
Diệp Khải Nguyên nãy giờ yên lặng lắng nghe, chàng biết mỗi lời Lữ Địch nói đều là sự thật.
Diệp Khải Nguyên không bao giờ ngắt lời người khác.
Lữ Địch ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, nói:
– Ngươi làm thế nào dùng đôi tay không để đối phó với lợi khí sát nhân này chứ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Ta thử xem.
Lữ Địch không hỏi nữa, Diệp Khải Nguyên cũng không nói nữa. Lúc này vô luận có nói điều gì, thì cũng đều dư thừa.
Ánh dương chói lòa.
Nhưng cái sân ngập nắng này, lúc này lại ngập tràn sát khí.
Đới Cao Cang đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Y ăn mặc rất là ấm áp, ánh dương cũng rất là ấm áp, nhưng y đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh, cũng không biết từ đâu đến, len lỏi vào cổ áo của y, len lỏi vào tận trong tim y.
Đao đã bay lẫn vào trong mây, kiếm đã chìm ngập vào trong cây.
Đây không phải là đao hàn, cũng không phải là kiếm khí, nhưng lạnh buốt hơn bức bối hơn lưỡi kiếm mũi đao.
Đới Cao Cang cơ hồ đã không muốn nán lại ở trong sân nữa. Nhưng y cũng thấy tiếc khi bỏ đi.
Vô luận là ai cũng có thể tưởng tượng ra được rằng, trận chiến này tất phải là một trận chiến kinh tâm động phách nhất trong những năm gần đây, sẽ mãi mãi vang vọng võ lâm.
Có thể tận mắt nhìn thấy trận chiến này, cũng là một tế ngộ khó có được trong một đời người.
Vô luận ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội ấy.
Đới Cao Cang chỉ mong bọn họ hay mau sớm bắt đầu, mau sớm kết thúc.
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn không xuất thủ.
Lữ Địch cũng không.
Ngay Đới Cao Cang là kẻ bàng quang, cũng không chịu đựng nổi loại áp lực vô hình đáng sợ này, nhưng bọn họ lại dường như không có cử động gấp gáp gì.
Hay là vì áp lực này vốn là do chính bọn họ phát ra, vì vậy bọn họ mới không cảm thấy nó?
Hay là vì bản thân họ đã biến thành sắt thép, thành gạch đá, trên thế gian này không còn bất cứ một loại áp lực nào có thể lay động được họ nữa.
Đới Cao Cang cũng không nhìn thấy ra.
Y chỉ nhìn thấy được là, thần thái của Diệp Khải Nguyên rất là trấn định, rất lạnh lùng, nộ hỏa vừa rồi vì thù hận mà phát ra, bây giờ đã hoàn toàn nguội tắt.
Y tất nhiên biết rằng, vào thời điểm này, sự phẫn nộ và kích động không thể dẫn tới chiến thắng, mà chỉ có thể dẫn đến thất bại.
Ngạo khí của Lữ Địch cũng không còn thấy đâu nữa, trong trận quyết chiến sinh tử tuyệt không thể có chút sơ hở nào, kiêu ngạo cũng đồng với sự sai lầm chết người.
Kiêu ngạo, phẫn nộ, bạc nhược, ưu lo, sợ hãi… đều có thể dẫn đến sự phán đoán phản ứng sai lầm.
Đới Cao Cang cũng đã từng nhìn thấy không ít cao thủ quyết chiến, những sai lầm như vậy, bất cứ ai cũng không cách gì hoàn toàn tránh được.
Nhưng lúc này, y đột nhiên thấy ra hai thanh niên này tựa như một chút sai lầm như thế cũng không hề có. Tâm trạng của bọn họ, thần thái của bọn họ, tư thế đứng của bọn họ, đều tuyệt đối hoàn mỹ.
Cuộc chiến này cuối cùng rồi ai sẽ thắng?
Đới Cao Cang cũng không nhìn thấy ra. Y chỉ biết rằng có rất nhiều người cho rằng Diệp Khải Nguyên là một địch thủ đáng sợ nhất của đương kim võ lâm.
Y cũng nghe có kẻ nói qua, nếu bây giờ trùng tác binh khí phả, đao của Diệp Khải Nguyên có thể liệt danh đệ nhất.
Nhưng hiện tại Diệp Khải Nguyên không có đao.
Tuy không có đao, nhưng lại vẫn như có một loại nhuệ khí, sát khí giống như lưỡi đao.
Diệp Khải Nguyên có thể thắng chứ? Đới Cao Cang không thể xác định được.
Y cũng biết tay của Lữ Địch, cũng có thể xem là một đôi tay đáng sợ nhất trong thiên hạ võ lâm. Đôi cánh tay này đã gần như là Kim Cang bất hoại, không ai có thể hủy hoại đôi cánh tay này được cả.
Nhưng Lữ Địch có thể thắng hay không, Đới Cao Cang cũng không thể xác định được.
Diệp Khải Nguyên coi ra thật rất trấn định, rất là nắm chắc, có thể ngoài đao ra, Diệp Khải Nguyên nhất định còn có một loại võ công đáng sợ hơn, một loại võ công mà bất cứ ai cũng không cách gì tưởng tượng đến nổi.
Nếu lúc này có người đến đánh cuộc với Đới Cao Cang, y có thể sẽ đánh cuộc Diệp Khải Nguyên thắng. Y cho rằng cơ hộ mà Diệp Khải Nguyên thắng, ít nhất phải gấp đôi Lữ Địch.
Nhưng y đã lầm.
Vì y đã không nhìn thấy được tâm trạng của Diệp Khải Nguyên, cũng không nhìn thấy ra được vài chuyện mà Diệp Khải Nguyên đã thấy ra. Một vài chuyện đủ để Diệp Khải Nguyên lao đao khốn đốn.
Từ lúc sau khi kiếm của Lữ Địch ném đi, Diệp Khải Nguyên chợt cảm thấy có một cảm tình thương tiếc con người trẻ tuổi tuy kiêu ngạo nhưng tài năng này.
Nhưng Diệp Khải Nguyên đã nghe qua hai câu nói:
– Sự khác nhau giữa thù địch và bằng hữu, thì giống như sự khác nhau giữa cái sống và cái chết.
– Nếu có người muốn ngươi chết, thì ngươi phải muốn hắn chết, giây phút đó tuyệt không thể chọn lựa.
Đây chính là lời mà A Phi đã nói với Diệp Khải Nguyên.
A Phi sinh trưởng ở nơi thảo nguyên vùng đất kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé, đây chính là luật sống nơi thảo nguyên, cũng chính là luật sinh tử. Trong trận quyết chiến sinh tử này, tuyệt không thể nương tay với địch thủ, càng không thể tỏ chút luyến thương nào.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ cái lý lẽ này. Chàng biết lúc này nhân tố dẫn chàng đến chiến thắng không phải là “nhanh” và “hiểm”, mà là “ổn” và “chuẩn”.
Tại vì Lữ Địch rất có thể sẽ nhanh hơn, hiểm hơn Diệp Khải Nguyên.
Tại vì lúc này ngực của chàng đau nhức như có lửa thiêu đốt, vết thương của chàng không những đã toác ra, mà còn đang nát rữa. Cái mà Diệu Thủ Lang Trung đưa cho Diệp Khải Nguyên, không phải là linh đơn, nên chẳng tạo nên một kỳ tích gì.
Nỗi đau đớn có lúc tuy có thể khiến cho người ta tỉnh táo phấn chấn, nhưng chỉ đáng tiếc thể lực của Diệp Khải Nguyên, đã không cách gì có thể phối hợp được với tinh thần của chàng. Vì khi chàng xuất thủ, thì phải chế ngự được tử mạng của đối phương, ít nhất lúc đó phải có bảy tám phần mười nắm chắc chàng mới xuất thủ.
Vì vậy chàng phải đợi. Đợi đối phương lộ ra sơ hở, đợi đối phương đã suy nhược, rã rời, đợi đối phương cho chàng cơ hội.
Nhưng Diệp Khải Nguyên đã phải thất vọng. Cho đến lúc này, chàng vẫn không cách nào tìm ra được một chút sơ hở nào trên người Lữ Địch.
Lữ Địch xem ra đứng rất là tùy tiện, khắp thân trên dưới, mỗi chỗ đều phảng phất như trống rỗng.
Diệp Khải Nguyên vô luận muốn từ nơi nào trên thân thể của Lữ Địch hạ thủ, xem ra dường như rất là dễ dàng.
Nhưng chàng đột nhiên nghĩ tới những lời mà Thiên Địa Nhất Đao nói với chàng, trận chiến giữa A Phi và Lữ Phụng Tiên năm xưa, chỉ có Thiên Địa Nhất Đao ở bên cạnh tận mắt chứng kiến.
Lữ Phụng Tiên lúc đó, giống như Lữ Địch bây giờ.
– Kiếm của A Phi lúc đó, phảng phất như có thể tùy tiện đâm trúng vào bất cứ nơi nào trên thân thể Lữ Phụng Tiên.
– Nhưng tuy chỗ trống rất nhiều, lại không hề có một chỗ trống thực sự nào.
– Toàn bộ thân thể Lữ Phụng Tiên trở thành rất linh hoạt kỳ ảo.
– Hai chữ “linh kỳ” này, chính là cảnh giới chí cao của thậm thâm trong võ học.
– Phi đao của ta xuất thủ, ít nhất phải nắm chắc chín phần mười.
– Nhưng lúc đó ta nếu là A Phi, thì Phi đao sẽ chưa hẳn đã dám nhắm Lữ Phụng Tiên xuất thủ.
Chỉ là lời của Thiên Địa Nhất Đao nói, thì Diệp Khải Nguyên mãi mãi không bao giờ quên.
Lúc này thân thể của Lữ Địch đã trở nên trống không rồi? Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát giác ra mình đã đánh giá thấp người thanh niên này, người này mới thật sự là một cao thủ mà cả đời chàng chưa từng ngộ kiến.
Diệp Khải Nguyên tuy chưa phạm bất cứ một sai lầm chết người nào, nhưng chàng đã mất một nhân tốt dẫn đến chiến thắng trọng yếu nhất.
Đó là Diệp Khải Nguyên đã đánh mất niềm tin vào chiến thắng.
Lữ Địch lạnh lùng nhìn Diệp Khải Nguyên, cặp mắt càng ngày càng sáng rực, càng ngày càng khốc liệt, rồi đột nhiên nói ra ba chữ:
Ngươi thua rồi.
– Ngươi thua rồi!
Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa xuất thủ, thế mà Lữ Địch đã nói là chàng thua rồi.
Ba chữ này không dư thừa, giống như một mũi kiếm, đâm trọng thương niềm tin của Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên lại không phản bác.
Tại vì chàng bỗng phát hiện Lữ Địch cuối cùng đã cho mình một cơ hội. Một người khi đang mở miệng nói, thì tinh thần và cơ bắp đều sẽ buông lỏng.
Vẻ mặt chàng lộ ra vẻ chịu đựng, tại vì chàng biết rằng nếu mình biểu hiện ra vẻ đau đớn, thì Lữ Địch càng sẽ không buông tha cho chàng.
Trong trận quyết chiến sinh tử này, nếu có cách nào có thể giày vò được đối thủ của mình, thì vô luận ai cũng đều sẽ không bỏ qua.
Lữ Địch quả nhiên lạnh lùng nói:
– Thể lực của ngươi đã không còn cách nào cầm cự tiếp nổi nữa sớm muộn gì cũng sẽ ngã gục, vì vậy ngươi không cần xuất thủ ta cũng biết là ngươi thua rồi.
Đúng lúc Lữ Địch nói ra chữ cuối cùng, Diệp Khải Nguyên đã xuất thủ.
Đây cũng chính là cơ hội tốt nhất mà Diệp Khải Nguyên có thể có được.
Lữ Địch vừa nói xong câu này cũng chính là lúc tinh thần và cơ bắp buông lỏng nhất.
Thân thể của Lữ Địch tuy vẫn không có chút sơ hở nào, nhưng Diệp Khải Nguyên đã có cơ hội tìm ra sơ hở của Lữ Địch.
Diệp Khải Nguyên không dùng đao.
Nhưng tốc độ xuất thủ của chàng, dường như không chậm hơn đao của chàng.
Tay trái chàng chụm lại như móng vuốt chim ưng, năm ngón tay phải xỉa gập ra, ai cũng có thể nhìn thấy là Diệp Khải Nguyên muốn dùng chưởng. Dùng chưởng ư? Hay là muốn dùng Thiết chỉ công?
Diệp Khải Nguyên xuất thủ biến hóa khôn lường, không ai có thể nhìn thấy được chàng sẽ công kích vào bộ phận nào trên cơ thể đối thủ.
Chàng tất yếu trước hết dẫn động thân pháp của Lữ Địch. Chỉ cần nhúc nhích, hư không sẽ biến thực, nhất định sẽ lộ xuất sơ hở.
Lữ Địch quả nhiên nhúc nhích cử động, sơ hở mà y lộ xuất là ở đỉnh đầu.
Diệp Khải Nguyên song quyền đồng xuất, đánh mạnh vào đỉnh đầu của Lữ Địch, đây là sự công kích chí mạng. Nhưng Diệp Khải Nguyên trong lòng lại cảm thấy nặng nhọc, vì chàng đã phát giác ra, chiêu này của mình lộ xuất, chỗ sơ hở ở ngực trước cũng sẽ lộ ra.
Ngực trước chính là nơi nhược yếu nhất của Diệp Khải Nguyên, vì ngực trước của chàng vốn đã bị thương tích.
Vô luận ai biết nơi nhược yếu nhất trên thân thể của chính mình có thể sẽ bị người khác đánh vào khi tấn công, sẽ phát sinh tâm trạng lo lắng khiến cho quyền thủ không được tập trung sẽ yếu đi.
Công thế của Diệp Khải Nguyên đã không còn mạnh bằng lúc bình thường, tốc độ đã không còn nhanh bằng lúc bình thường nữa.
Chàng đột nhiên phát giác ra, chỗ sơ hở này vốn là do Lữ Địch cố ý lộ ra.
Trước hết Lữ Địch cố ý tạo cơ hội cho Diệp Khải Nguyên xuất thủ, lại cố ý lộ xuất sơ hở, vì chẳng qua chỉ là muốn cho Diệp Khải Nguyên lộ hẳn ra nơi nhược yếu nhất trên thân thể của chính mình.
Đây chính là một cạm bẫy chết chóc, nhưng Diệp Khải Nguyên đã như kẻ mù lọt vào.
Chàng muốn thoát ra, nhưng đã không còn kịp nữa.
Tay của Lữ Địch đã chợt vươn tới ngực của Diệp Khải Nguyên.
Đây không phải là tay, mà chính là lợi khí sát nhân.
Đới Cao Cang hoảng sợ biến sắc.
Bây giờ y mới biết mình vừa rồi đã nhìn nhầm, y đã nhìn thấy ra đây mới chính là đòn công kích chí mạng không cách gì tránh được.
Ai ngờ đúng vào lúc này, thân hình của Diệp Khải Nguyên bỗng vọt lên trên không, giống như đột nhiên bị một trận gió thổi bay đi vậy.
Không ai có thể trong giây phút này, trong tư thái như vậy mà phi thân lướt đi được.
Nhưng khinh công của Diệp Khải Nguyên đã đạt đến cảnh giới Bất khả tư nghị.
Đới Cao Cang nhịn không được thất thanh kêu to lên:
– Khinh công tuyệt vời!
Lữ Địch cũng không khỏi buột miệng tán thưởng:
– Khinh công tuyệt vời.
Hai câu nói này bọn họ đồng thời thốt ra, còn chưa dứt lời, thì Diệp Khải Nguyên đã từ trên không nhảy xuống.
Tay của Lữ Địch liền đánh vào hông của Diệp Khải Nguyên.
Khi Diệp Khải Nguyên thi xuất chiêu cứu mạng đó, thì đã biết rằng mình chỉ thoát được chiêu thứ nhất của Lữ Địch, chớ không thoát được chiêu thứ hai.
Khi Diệp Khải Nguyên vọt lên không trở mình, chỗ sơ hở nửa thân sau rất lớn. Chàng chỉ có thể làm như thế thì ngực chàng mới tránh thoát được đòn công kích của Lữ Địch.
Nhưng cú đánh trên xương hông cũng chẳng dễ chịu gì.
Diệp Khải Nguyên chỉ cảm thấy tay của Lữ Địch, giống hư một cây chùy sắt, xoáy mạnh vào trong xương tủy của mình.
Diệp Khải Nguyên thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình gãy răng rắc.
Chàng ngã xuống, bộ phận trên người chàng chạm đất đầu tiên chính là bộ phận nơi xương cốt đã vỡ nát của chàng.
Diệp Khải Nguyên cơ hồ đau đớn muốn ngất đi.
Chàng lại đột nhiên tỉnh táo, tại vì chàng phát hiện ra tay của Lữ Địch đã vươn tới ngực chàng. Xem ra lần này chàng mới thật sự không cách gì né được, cũng không cách gì đưa tay ra chống đỡ được.
Tay của Diệp Khải Nguyên chỉ là tay, còn tay của Lữ Địch lại là lợi khí sát nhân.
Cái chết như thế nào?
Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa nghĩ tới nó, thì nghe Đới Cao Cang hô lớn lên:
– Thủ hạ lưu tình.
Tay của Lữ Địch liền dừng lại, y lạnh lùng hỏi:
– Ngươi không muốn ta giết hắn ở dây sao?
Đới Cao Cang thở dài đáp:
– Ngươi hà tất nhất định phải giết hắn?
Lữ Địch nói:
– Ai nói ta muốn giết hắn?
– Nhưng ngươi…
Lữ Địch cười nhạt:
– Ta nếu thật muốn giết hắn thì một câu nói của ngươi có thể ngăn chặn được ta hay sao?
Đới Cao Cang cười gượng, y hiểu rằng mình không thể nào cản được, trên thế gian này có lẽ vốn không có ai có thể ngăn chặn được cả.
Lữ Địch nói:
– Ta nếu thật muốn giết hắn, thì hắn đã chết mười lần rồi.
Đây không phải là đại ngôn.
Diệp Khải Nguyên nhìn người thanh niên kiêu ngạo đó, sự đau đớn đã khiến cho khuôn mặt chàng co rúm lại, nhưng đôi mắt chàng lại bình thản, thậm chí còn như đang cười nữa.
Tại sao Diệp Khải Nguyên cười?
Bị người đánh bại, lẽ nào lại là một chuyện lý thú lắm sao?
Lữ Địch đã quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, đột nhiên nói:
– Ngươi có biết tại sao ta không giết ngươi không?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu.
– Tại vì ngươi vốn đã bị thương rồi, nếu không thì với khinh công cao tuyệt của ngươi, cho dù không thể thắng ta, ta cũng không cách gì truy đuổi kịp ngươi.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
– Ngươi cũng chẳng cần phải truy đuổi theo, tại vì cho dù ta không thể thắng ngươi, cũng sẽ không bao giờ đào tẩu.
Lữ Địch nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, rất lâu sau, mới chậm rãi gật gật đầu nói:
– Ta tin như vậy.
Ánh mắt của Lữ Địch cũng lộ ra cảm xúc giống như Diệp Khải Nguyên, y nói tiếp:
– Ta tin rằng ngươi tuyệt không phải là hạng người như thế, vì vậy ta càng không thể giết ngươi, tại vì ta còn muốn đợi cho vết thương của ngươi sau khi lành hẳn, thì sẽ cùng ngươi phân tranh thắng bại.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ngươi…
Lữ Địch ngắt lời chàng:
– Tại vì ta tin rằng ngươi sẽ không đào thoát, vì vậy ta biết nhất định ngươi sẽ trở lại.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
– Đến ngày đó, ta vẫn bại dưới tay của ngươi, thì ngươi sẽ giết ta chứ?
Lữ Địch gật gật đầu:
– Đến ngày đó, ngươi nếu thắng ta, thì ta cũng cam nguyện chết dưới tay của ngươi.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
– Thế sự như kỳ, biến hóa vô lường, ngươi làm sao biết được bọn ta chắc chắn có thể đợi đến ngày đó.
Lữ Địch nói:
– Ta biết.
Đột nhiên nghe một người than thở từ bên ngoài tường:
– Nhưng có một chuyện ngươi lại không biết.
Lữ Địch không hỏi, cũng không lao ra xem.
Lữ Địch đang lắng nghe.
Người bên ngoài tường chậm rãi nói:
– Ngày hôm nay nếu ngươi thật muốn giết y, thì bây giờ ngươi cũng đã là một cái xác chết, trên thân thể ngươi không chỉ là một vết đao.
Đồng tử của Lữ Địch co rút lại.
Trong thời khắc đồng tử của Lữ Địch co rút lại, thì thân thể y đã lao ra bên ngoài tường.
Đới Cao Cang không lao theo, nhưng chạy vội đến, đỡ lấy Diệp Khải Nguyên, thở dài nói:
– Ta thật không ngờ ngươi lại bại trận.
Diệp Khải Nguyên lại mỉm cười nói:
– Ta cũng thật không ngờ ngươi lại cứu ta.
Đới Cao Cang gượng cười nói:
– Không phải là ta cứu ngươi, ta có muốn cũng không cứu được ngươi.
– Chỉ cần ngươi có ý nghĩ như vậy, cũng đã đủ rồi.
Đới Cao Cang miễn cưỡng cười cười, đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng sai khiến:
– Chuẩn bị xe ngựa.