Cửu Nguyệt Ưng Phi

Chương 2: Nam Hải Nương Tử



Lúc mà Vệ bát Thái gia giận dữ và vui vẻ, lão là hai con người khác nhau, nhưng bây giờ, lão lại ở trạng thái thứ ba. Bọn đệ tử chưa bao giờ thấy lão khẩn trương và ngạc nhiên như vậy. Thậm chí cả khuôn mặt bình thường đỏ gay của lão, bây giờ cũng chuyển thành màu tái xanh, lão thốt lên:

– Nam Hải nương tử? Chẳng lẽ mụ còn chưa chết hay sao?

Lão nắm chặt hai tay, khuôn mặt lộ vẻ khẩn trương, và cả giọng nói cũng vang lên đầy kinh ngạc, thậm chí còn mang một chút khiếp sợ.

Không ai dám lên tiếng trong lúc này. Mọi người đều không ngờ rằng trên đời lại có người có thể làm cho Vệ bát Thái gia khiếp sợ. Bỗng Vệ Thiên Bằng trợn mắt quát to:

– Các ngươi có ai biết Nam Hải nương tử là ai không?

Cũng như lệ thường câu hỏi này lão hỏi cả đám đệ tử nhưng ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt Hàn Trinh. Nhưng lần này kể cả Hàn Trinh cũng không trả lời được. Vệ Thiên Bằng phóng tới chộp tay áo Hàn Trinh, nghiêm giọng:

– Cả Nam Hải nương tử mà ngươi cũng không biết, vậy ngươi biết cái gì?

Hàn Trinh bây giờ giống như bọn bạch y nhân vậy, ánh mắt hoàn toàn không biểu hiện gì, chỉ chăm chú nhìn vào cõi hư vô. Vệ Thiên Bằng trợn mắt nhìn Hàn Trinh, nhưng dần dần lão đã lấy được bình tĩnh, buông tay thở dài nói:

– Cái này cũng không thể trách ngươi được, ngươi hãy còn trẻ, lúc mà Nam Hải nương tử còn điên đảo chúng sanh, tung hoành ngang dọc, sợ rằng ngươi còn chưa ra đời.

Lão ưỡn ngực lớn tiếng nói:

– Nhưng ta đã gặp qua mụ ta, đã tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của mụ, ngoại trừ Vệ Thiên Bằng ta ra, tuyệt nhiên không có người thứ hai thấy được bộ mặt thật của mụ.

Nói dứt lời, khuôn mặt của lão ửng lên, tựa như gặp được bộ mặt thật của Nam Hải nương tử là chuyện ghê gớm, đáng được kiêu ngạo, đám đệ tử trong lòng đều muốn hỏi rằng:

– Thật ra Nam Hải nương tử là con người như thế nào?

Câu hỏi này đương nhiên không có ai dám lên tiếng hỏi, bởi vì trước mặt Vệ Thiên Bằng chỉ có thể trả lời, không được hỏi. Vệ Thiên Bằng không thích ai nhiều chuyện trước mặt lão.

Lão bỗng nhiên quay sang Phùng Lục hỏi:

– Ngươi thấy nữ nhân đó thế nào?

Phùng Lục đáp ngay:

– Hình như là không tệ.

Vệ Thiên Bằng quát lớn:

– Hình như là sao? Có phải đẹp lắm không?

Phùng Lục cúi đầu, đáp lí nhí:

– Dạ, dạ rất là đẹp.

Vệ Thiên Bằng trầm giọng hỏi tiếp:

– Ả khoảng chừng bao nhiêu tuổi?

Phùng Lục càng cúi thấp hơn nữa, y bỗng phát giác ngay cả chính mình cũng không biết tuổi tác của nữ nhân đó. Lúc y gặp ả lần đầu, chỉ cảm thấy ả tuy rằng rất trẻ, nhưng ít nhất cũng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Nhưng khi nghe ả cất giọng nói, lại cảm thấy ả hình như chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi. Có điều khi nhìn vào mặt của ả, thì phát hiện hốc mắt có nhiều nếp nhăn, có thể là đã ba mươi tuổi. Bây giờ suy nghĩ lại, ả dùng tay bẻ gãy thanh đao bằng thép, lại có công phu nuốt đao, nếu như không trải qua bốn, năm mươi năm khổ công tu luyện, thì làm sao đạt được hỏa hầu như vậy?

Vệ Thiên Bằng chợt vỗ tay la lên:

– Nữ nhân đó rất có thể là Thiên Thủ Quan Âm.

Phùng Lục nghe vậy chịu không được thốt lên:

– Bà ta nếu như đã ẩn cư hơn ba bốn mươi năm, thì bây giờ chắc chắn là một bà già rồi.

Vệ Thiên Bằng cười nói:

– Lúc bà ta mười bảy tuổi, đã có ngươi cho rằng bà ta là một bà già, khoảng ba mươi năm sau lại có người nói bà ta chỉ là một tiểu cô nương.

Phùng Lục nhìn trân trối, vì y bây giờ nghĩ không ra gì cả.

Vệ Thiên Bằng nói tiếp:

– Nữ nhân này biến hóa ghê gớm, các ngươi gặp qua bất cứ người nào cũng có thể là bà ta cải trang thành. Nghe nói có một lần Phổ Pháp đại sư của Thiếu Lâm tự giảng kinh ở núi Thái Sơn, những người nghe giảng kinh, có một số là bạn của Phổ Pháp đại sư. Sau khi nghe hơn hai ngày hai đêm, bỗng nhiên đến thêm một vị Phổ Pháp đại sư nữa, cho nên mọi người mới vỡ lẽ rằng vị Phổ Pháp đại sư giảng kinh hai ngày hai đêm đó chính là Nam Hải nương tử.

Câu chuyện này nghe qua như là một câu chuyện thần thoại, hầu như không ai có thể tin được, nhưng mọi người đều biết rằng, Vệ bát Thái gia là một người không bao giờ nói láo.

Vệ Thiên Bằng trầm ngâm nói:

– Bất kể là ai, chỉ cần thấy qua bộ mặt thật của Nam Hải nương tử cũng đều phải chết. Cho nên, lúc mà bà ta vang danh thiên hạ, cũng không có ai biết được bà ta là người như thế nào. Chỉ có ta biết được… chỉ có ta biết được…

Lão càng nói càng nhỏ dần, mặt bỗng lộ vẻ kỳ quái, hồi lâu mới trầm ngâm nói:

– Công phu cầm nã thủ và phóng ám khí của bà ta đương thời đã không có ai bì kịp, thêm thuật dị dung càng hiếm có từ xưa đến nay, nhưng đến thời quang vinh nhất thì đột nhiên bà ta lại mất tích, không ai biết tại sao? Lại càng không biết bà ta ở đâu? Ba mươi năm nay, trong giang hồ chưa ai biết một tin tức gì của bà ta, ngay cả ta cũng không biết được nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, càng không dám lên tiếng. Bây giờ mỗi người đều đã biết rõ, Vệ bát Thái gia và Nam Hải nương tử có quan hệ mật thiết không bình thường. Nhưng trong lòng mọi người càng thêm hiếu kỳ:

“Nam Hải nương tử đã ẩn cư hơn ba mươi năm, tại sao lại xuất hiện trong lúc này?”

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vệ Thiên Bằng nói lớn phá tan sự im lặng:

– Lão Ma, ngươi qua đây.

Một thanh niên mặc áo cộc tay lông chồn màu bạc, nghe lão kêu vội bước ra thủ lễ.

Chiếc áo của chàng ta đã đẹp, lại được cắt may vừa thân càng tô thêm vẻ đẹp của chàng.

Khuôn mặt chàng ta đẹp đến nỗi, khi nghiêm nghị cũng cảm thấy khuôn mặt nở hoa, càng xem càng thấy quyến rũ các thiếu nữ, chỉ tội đôi mắt đẹp của chàng ta lại vằn lên những tia máu đỏ, cho thấy rõ là do nguyên nhân mất ngủ. Có lẽ, mỗi một người có vẻ quyến rũ phái nữ, đều không tránh khỏi điều mất ngủ. Chàng thanh niên ấy chính là Lão Ma, một trong Thập Tam thái bảo môn hạ của Vệ bát Thái gia, có biệt hiệu là Phấn Lang Quân Tây Môn Thập Tam.

Vệ Thiên Bằng liếc Tây Môn Thập Tam hồi lâu, mới lạnh lùng lên tiếng:

– Đêm trung thu, có phải ngươi kết bạn với một tên thanh niên tên là Lâm Đĩnh phải không?

Tây Môn Thập Tam lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn phải cúi đầu thừa nhận:

– Dạ phải!

Vệ Thiên Bằng hỏi tiếp:

– Sau khi ngươi làm bạn với cái thằng con hoang ấy, bốn tháng trở lại đây, ngươi đã làm những gì?

Tây Môn Thập Tam không trả lời được gì, mặt chỉ đỏ hồng lên.

Vệ Thiên Bằng cười nhạt:

– Ta cũng biết ngươi không dám nói, được, Hàn Trinh, ngươi nói giúp cho nó.

Hàn Trinh không nghĩ gì cả, chầm chậm bước ra nói như đang đọc một bản cáo trạng:

– Đêm hai mươi tháng tám, bọn chúng đến quản khố mượn ba vạn lượng bạc. Ngày ba mươi lại mượn thêm lần nữa.

Vệ Thiên Bằng cười lớn nói thêm vào:

– Mười ngày xài hết ba vạn lượng bạc, bọn chúng nó thật hào phóng.

Hàn Trinh lại tiếp tục nói:

– Tối ngày bốn tháng chín, bọn chúng uống say và ẩu đả với Côn Luân đệ tử vừa ở quan ngoại vào, ngay lúc đó tuy đã dàn xếp ổn thỏa. Nhưng khi biết lai lịch của bọn chúng, Côn Luân tam hiệp vội đào tẩu ngay trong đêm, bọn chúng hứng chí lại đuổi theo hơn tám mươi dặm, giết sạch Côn Luân tam hiệp không chừa một tên.

Vệ Thiên Bằng lắc đầu trầm ngâm nói:

– Xem ra đệ tử phái Côn Luân, từ khi Long đạo nhân chết đi, càng ngày càng tệ.

Hàn Trinh nói tiếp:

– Sau khi giết người, bọn chúng càng hứng chí, mượn hơi rượu, đột nhập Thạch gia trang, cướp đi hai tỷ muội sinh đôi mới mười bốn tuổi, bắt họ phục dịch hết một ngày một đêm.

Nghe đến đây, Tây Môn Thập Tam ra bộ dạng đáng thương, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Hàn Trinh, nhưng Hàn Trinh lại làm như không thấy gì, đều đều nói tiếp:

– Từ đó trở về sau, gan của bọn chúng càng ngày càng lớn, nên đến ngày ba mươi tháng chín…

Tây Môn Thập Tam không đợi Hàn Trinh nói hết, đã quỳ xuống trước mặt Vệ Thiên Bằng, xé toạc cổ áo, khóc lóc:

– Đệ tử biết tội, sư phụ xin cứ giết đồ đệ.

Vệ Thiên Bằng trợn mắt nhìn, bỗng nhiên cười lớn, nói:

– Được, có nghĩa khí! Đại trượng phu dám làm dám chịu, giết mấy tên không ra gì, đùa giỡn vài con bé xinh đẹp, cũng chả là cái gì cả!

Tây Môn Thập Tam ngạc nhiên trợn tròn mắt kêu lên:

– Lão nhân gia không trách đồ đệ sao?

Vệ Thiên Bằng cất tiếng cười sang sảng nói:

– Ta trách ngươi cái gì đâu. Hai đứa nữ nhân đó nếu như không thích ngươi, chẳng lẽ không biết đập đầu vào tường tự tử hay sao, mà lại theo ngươi một ngày một đêm như vậy? Nếu nó đã thích ngươi, ai mà cản được nó, một tiểu cô nương thích một nam thanh niên, là một điều không thể nghi ngờ gì nữa, cho cả ông trời cũng cản không được.

Tây Môn Thập Tam nghe lão nói như vậy, quá hứng chí nhịn không được cười lên nói:

– Hồi bẩm lão gia, cách đây mấy ngày mấy con bé ấy lại trộm đến tìm đồ đệ ạ.

Vệ Thiên Bằng lại cười lớn, nói:

– Nam tử hán sống trên đời mà không có gan giết người, ghẹo gái thì thà đâm đầu chết còn hơn.

Đột nhiên lão im bặt tiếng cười, nhìn Tây Môn Thập Tam hỏi:

– Tuy sư phụ không trách con, nhưng con có biết sư phụ kêu con ra đây làm gì không?

Tây Môn Thập Tam trả lời:

– Dạ không biết.

Vệ Thiên Bằng trầm giọng hỏi:

– Ngươi có biết cái thằng oắt con Lâm Đĩnh là ai không?

Tây Môn Thập Tam cúi đầu lí nhí:

– Dạ, con không biết.

Vệ Thiên Bằng đột ngột phóng ra một cước, đá Tây Môn Thập Tam văng ra xa hơn trượng, lão không buông tha mà phi thân theo, chụp lấy tóc của Tây Môn Thập Tam, nhấc bổng y lên tát liên tiếp bảy tám cái, rồi mới gằn giọng hỏi:

– Ngươi có biết tại sao ta đánh ngươi hay không?

Tây Môn Thập Tam run cầm cập miệng đầy máu nhưng vẫn phải trả lời:

– Dạ… dạ con không biết!

Đúng là y không biết, y bị đánh đến nỗi kinh hoàng.

Vệ Thiên Bằng nghiêm giọng nói:

– Nam tử hán đại trượng phu, giết người phóng hỏa cũng chẳng sao, nhưng nếu như bạn của mình mà cũng không biết là người thế nào, thì đúng là một tên vô dụng, chém đầu một trăm lần cũng thấy nhẹ tội.

Lão vừa nói dứt lời, trong khoảnh khắc đã thấp thoáng bóng người, thoắt một cái đã thấy bên cạnh Tây Môn Thập Tam một người đứng sừng sững. Hai ba mươi đôi mắt trong đại sảnh, đều không thấy rõ người ấy từ đâu đến. Dưới ánh đèn, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt trắng toát, thân hình cao ốm nhưng rất anh tuấn, thái độ cũng rất tao nhã, trong thần sắc hãy còn phảng phất thái độ rụt rè như một thiếu nữ. Nhưng y thoắt đã đến, chạm đất không gây tiếng động, chứng tỏ khinh công thâm hậu. Thập Tam thái bảo có thể nói là không ai có khinh công ngang hàng với y.

Vừa đứng vững, y đã chắp tay xá dài:

– Vãn bối Đinh Lân, bái kiến Vệ bát gia.

Vệ Thiên Bằng trợn mắt nhìn y, nghiêm giọng nói:

– Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.

Đinh Lân mỉm cười nói:

– Vãn bối không dám không đến ạ.

Vệ Thiên Bằng lớn tiếng cười:

– Được, có nghĩa khí, lão nhân gia rất thích bọn trẻ có nghĩa khí.

Dứt lời lão buông tay Tây Môn Thập Tam ra, nói tiếp:

– Ngươi là cái thằng vô dụng, Lâm Đĩnh chính là Đinh Lân, ngươi có thể kết giao một người bạn như thế này là cũng nhờ ý trời đó, ngươi gặp may rồi.

Tào Ưng kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Đinh Lân, tất cả các ánh mắt trong đại sảnh đổ dồn vào Đinh Lân. Cái tên Đinh Lân, mọi người đều đã nghe qua, nhưng không ai có thể tưởng tượng nổi một thiếu niên tao nhã, yểu điệu như một thục nữ lại chính là một trong những cao thủ võ lâm đang vang tiếng trên khắp giang hồ, có khinh công tuyệt thế, biệt hiệu Phong Lang Quân Đinh Lân.

Ngoại trừ Hàn Trinh và Vệ bát Thái gia, không một ai có thể biết được đầu đuôi câu chuyện.

Vệ Thiên Bằng nói:

– Ta đánh cái thằng vô dụng này, chính là vì muốn ngươi xuất đầu lộ diện mà thôi.

Đinh Lân đỏ mặt bẽn lẽn trả lời:

– Dạ không biết tiền bối có gì chỉ dạy?

Vệ Thiên Bằng cười to:

– Thẳng thắn lắm, được, ta có một chuyện muốn ngươi thay thế ta đi làm, chuyện này không phải ngươi làm thì không xong.

Nói xong lão trầm ngâm giây lát, rồi khoanh tay nói một cách nghiêm túc:

– Nhưng mà ta cũng không muốn ngươi đi để chịu chết, cho nên, ta muốn xem khinh công của ngươi thế nào?

Đinh Lân tỏ ý do dự, nhưng rồi y cũng gật đầu… và ngay lúc ấy cả người của y bay lên như một con chim én, lại giống như một ngọn gió thổi trên đầu mọi người vậy, và khi trận gió lặng yên thì mọi người đã thấy y đứng tại vị trí cũ, trên tay lại cầm thêm một cái đèn lồng. Mọi người dụi mắt nhìn kỹ thì phát giác ra ngọn đèn lồng đó đã được treo trên ngọn trúc bên ngoài đại sảnh, cây trúc đó cao ít nhất ba trượng, cách nơi Đinh Lân đứng ít nhất là sáu trượng. Điều làm cho mọi người kinh hãi chính là không thấy y rùn vai, nhún chân hay tựa vào một vật gì đó để bay lên cả.

Đột ngột phóng đi cũng như về, nhưng không thấy y tỏ vẻ có gì là mệt nhọc.

Vệ Thiên Bằng vỗ tay cười lớn nói:

– Hay lắm, mọi người đều nói Phong Lang Quân khinh công tuyệt đỉnh, có thể liệt vào một trong năm đại cao thủ, hôm nay được chứng kiến, thật là danh bất hư truyền.

Dứt lời, lão bước đến vỗ vai Đinh Lân nói tiếp:

– Khinh công của ngươi như thế, chuyện này ngươi làm được đấy.

Đinh Lân chịu không được nữa, đành lên tiếng hỏi:

– Làm gì?

Vệ Thiên Bằng nhíu mày gằn giọng nói:

– Đến Lãnh Hương viên để xem Nam Hải nương tử là thật hay giả?

Nghe đến đây, bỗng Đinh Lân tái xanh mặt ấp úng nói không nên lời.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:

– Ngươi biết Nam Hải nương tử?

Đinh Lân gật nhẹ đầu.

Vệ Thiên Bằng hỏi tiếp:

– Ngươi cũng biết sự lợi hại của mụ hay sao?

Đinh Lân cũng gật đầu thừa nhận.

Vệ Thiên Bằng trợn mắt nhìn y hồi lâu, bỗng hỏi tiếp:

– Sư phụ của ngươi là ai?

Đinh Lân hơi do dự, nhưng rồi y bước tới nói nhỏ vào tai Vệ Thiên Bằng. Lão nhìn sững y, khuôn mặt lộ vẻ xúc động nói:

– Cũng không trách được ngươi, cuộc chiến năm xưa ở Thiên Sơn, sư phụ ngươi cũng đã lãnh giáo qua thủ đoạn của mụ ta.

Đinh Lân tiếp lời của lão:

– Gia sư thường nói, khinh công và ám khí của mụ ta trên thiên hạ không ai sánh kịp, vãn bối chỉ sợ…

Vệ Thiên Bằng ngắt lời:

– Ngươi sợ rằng có đi mà không có về?

Đinh Lân đỏ mặt:

– Vãn bối tuy không dám hạ thấp mình, nhưng lại có thể hiểu rõ mình.

Vệ Thiên Bằng cười lớn:

– Nhưng có một chuyện ngươi lại không biết.

Đinh Lân cúi đầu nói:

– Xin tiền bối chỉ dạy.

Vệ Thiên Bằng nói tiếp:

– Nam Hải nương tử vì luyện nội công tà môn để trường sinh bất tử, nhưng không luyện thành, lại bị tẩu hỏa nhập ma, nên đến đúng giờ tí, chân khí sẽ lại tản mác, toàn thân sẽ cứng đơ trong khoảng độ nửa ly trà, không thể cử động được. Nhưng hành trạng của mụ bất định, cho nên cho dù có người biết được nhược điểm này của mụ, nhưng thời gian quá ngắn, cũng không thể nào dám đi tìm mụ.

Lão trầm ngâm giây lát rồi chầm chậm nói tiếp:

– Bây giờ chúng ta đã biết mấy ngày này nhất định mụ sẽ ở lại Lãnh Hương viên, khinh công của ngươi giỏi như vậy, chỉ cần có thể tìm ra được nơi luyện công của mụ, đúng vào giữa giờ tý, tìm cách gỡ mặt nạ của mụ.

Đinh Lân ngắt lời:

– Mặt nạ gì?

Vệ Thiên Bằng từ tốn giải thích:

– Bình thường lúc nào mụ cũng đeo mặt nạ, bởi vì mụ không có thời gian thay đổi khuôn mặt, cũng là không muốn người ta biết bộ mặt thật của mụ.

Đinh Lân nhíu mày tỏ vẻ không hiểu:

– Nếu như không ai thấy qua bộ mặt thật của mụ, vậy cho dù vãn bối có lột được mặt nạ của mụ được đi chăng nữa, cũng không biết là thật hay giả?

Vệ Thiên Bằng nói:

– Ta đã thấy qua bộ mặt thật của mụ, trên má có một dấu hiệu rất đặc biệt, ngươi chỉ cần thấy là có thể nhận ra ngay.

Đinh Lân hỏi:

– Ký hiệu gì?

Vệ Thiên Bằng bước tới nói nhỏ vào tai Đinh Lân, sắc mặt của Đinh Lân thay đổi theo từng lời nói của Vệ Thiên Bằng, y do dự hồi lâu rồi lên tiếng giọng thăm dò:

– Bằng tiền bối nếu như đã biết được bộ mặt thật của mụ, thiết nghĩ cũng là bạn hữu, tại sao không đích thân đi xem thử là thật hay giả?

Vệ Thiên Bằng lộ vẻ giận dữ nghiêm giọng nói:

– Ta kêu ngươi đi thì ngươi đi, những chuyện khác tốt nhất là đừng nên biết.

Lão trừng mắt nhìn Đinh Lân quát lớn:

– Ngươi có đi hay không?

Đinh Lân thở dài nói:

– Vãn bối đã biết được bí mật này, muốn không đi cũng không được.

Vệ Thiên Bằng đột nhiên cười lớn, vỗ vai Đinh Lân, lớn tiếng nói:

– Quả nhiên là một người thông minh, lão nhân gia rất thích những người thông minh. Chỉ cần ngươi đi, ta sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi.

Đinh Lân cười phá lên:

– Bây giờ vãn bối chỉ muốn tiền bối đáp ứng một việc.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:

– Chuyện gì?

– Vãn bối muốn đánh một người.

Đinh Lân bẽn lẽn trả lời.

Vệ Thiên Bằng ngạc nhiên hỏi tiếp:

– Đánh ai?

Hàn Trinh đứng ở một bên thở dài lên tiếng:

– Là đệ tử.

Đinh Lân quả nhiên xoay người chậm chậm bước tới trước mặt Hàn Trinh, mỉm cười nói:

– Không sai, đúng là người mà ta muốn đánh là các hạ.

Y cười tựa như dịu dàng, có một chút ngại ngùng, nhưng lại đột ngột xuất quyền đánh thẳng vào sống mũi của Hàn Trinh. Lãnh trọn một quyên, cả thân người Hàn Trinh xăng ra xa như con diều đứt dây.

Đến đây Đinh Lân mới quay người vái chào Vệ bát gia mỉm cười nói:

– Vãn bối bây giờ lập tức đến Lãnh Hương viên, trong vòng năm ngày sẽ có tin tức.

Hai chữ “tin tức” vừa nói ra cũng là lúc không ai còn nhìn thấy bóng dáng của Đinh Lân nữa. Vệ Thiên Bằng cũng xoay người thở dài trầm ngâm nói:

– Thanh niên bây giờ so với thời của ta thật là liều mạng hết chỗ nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.