Sao Như Linh cứ như vậy đi trong mưa và khóc. Người cô từng xem là cả thế giới vậy mà chỉ nói một câu chia tay là coi như chấm hết tất cả. Chỉ cần nói bỏ đi là có thể đi một cách dễ dàng như thế. Cô chẳng dám rủ với đứa bạn nào của cô đi cùng trên con đường này, cùng thẫn thờ dưới mưa cũng mình, bởi lẽ chỉ với một câu an ủi nhỏ thôi cô đủ để làm tôi bật khóc rồi.
Trong màn mưa và nước mắt, cô vô tình đụng phải một người đàn ông cao lớn. Khuôn mặt rất lạnh lùng lại mang một vẻ ấm áp đến lạ thường. Dù hắn không được đẹp như những ngôi sao trên điện ảnh. Nhưng cô cảm thấy, hắn có một sức hút lạ kì khiến nhiều người phải nhìn lấy. Cư nhiên như thế mà cô lại ngủ quên trên xe hắn, lại được hắn cho tá túc tại nhà một đêm.
Nhưng trái đất này cũng thật tròn quá đi ! Sao có thể như thế được chứ, người nam nhân hôm qua là thầy giáo ư ? Lại còn là chủ nhiệm lớp cô, thản nhiên giảng bài cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái. Cũng mong là vậy đi, mong là có thật nhiều nữ sinh vây quanh hắn để hắn chẳng còn thời gian mà nhớ đến cô gái đáng thương hôm đó nữa. Nhưng có dễ dàng như vậy không, khi mà cô gái nước mắt ướt mưa ngày hôm đó đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn…
Bình luận