Vành mi Ngọc Ngưng ửng đỏ, đôi mắt hồng hồng giống hệt như thỏ con. Nàng không dám quay đầu lại, chỉ sợ mình phát ra âm thanh làm kinh động đến nha hoàn bên ngoài nên đành cắn cánh môi.
Quân Dạ nói: “Cũng bình thường thôi.”
Hắn sống qua năm tháng dài, gặp qua bao nhiêu chuyện đời. Với hắn mà nói, nhà tranh hay cung điện cũng chẳng có gì khác nhau.
Người ở bên trong đó rồi cũng chết, đời này là đế vương, khả năng kiếp sau lại là ăn mày nơi xó chợ.
Nhưng hắn chẳng thể thấy được kiếp trước của Ngọc Ngưng.
Quân Dạ có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này của bất kỳ ai. Nhưng Ngọc Ngưng, nàng chỉ có kiếp này, không có kiếp trước. Ngày sinh đặc biệt, thể chất thuần âm, trên người lại toát ra mùi hương có thể khiến cho chúng qủy Minh giới thần hồn điên đảo. Dường như nàng sinh ra chính là để làm đồ ăn trong mâm cho ác quỷ.
May mà gặp hắn.
Đầu ngón tay Ngọc Ngưng nhẹ nhàng nắm lấy thau tắm bên cạnh, người nàng mềm đến như bông, chẳng còn một chút sức lực.
Quân Dạ nhíu mày: “Tiểu gia hỏa, đau sao?”
Ngọc Ngưng “Ừ” một tiếng, thanh âm kéo thật dài, tạo cho người ta cảm giác ủy mị. Một tiếng này khiến cho lòng người khuynh đảo. Đáng tiếc, tự chủ của Quân Dạ lại quá tốt, hắn chỉ xoa đầu Ngọc Ngưng, ôn nhu một chút, nhẹ nhàng một ít.
Chừng ba mươi phút sau, nha hoàn bên ngoài hỏi vọng vào: “Cô nương còn chưa tắm xong sao? Chẳng lẽ là ngủ gà ngủ gật ở trong nước rồi?”
Ngón tay trắng sáng của Ngọc Ngưng vẫn bám vào thau tắm bên cạnh. Cũng không biết Quân Dạ làm như thế nào, nàng thấy nước bắn sánh đầy ra ngoài, nhưng trên mặt đất lại sạch sẽ vô cùng, không một vệt nước dư thừa.
Hắn ôm bả vai nàng: “Hôm nay ngồi xe ngựa cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngọc Ngưng gật đầu đáp ứng mới nói với nha hoàn bên ngoài: “Ta tắm xong rồi.”
Nha hoàn mang y phục vào trong, Ngọc Ngưng vẫn còn ngâm mình trong nước, đôi mắt nàng mênh mông như lớp sương mù. Nàng không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng nói: “Ta không có thói quen để người hầu hạ, tự ta mặc quần áo là được.”
Nha hoàn nở nụ cười: “Vâng, vậy cô nương cứ từ từ mặc y phục. Ngâm lâu như vậy, cô nương hẳn là khát nước rồi? Phòng bếp bên kia vừa mang tới ít chè đậu xanh, cô nương chờ nguội thì uống một chút.”
Ngọc Ngưng gật gật đầu.
Đợi nha hoàn rời đi nàng mới ra ngoài chà lau thân thể của mình.
Dáng người Ngọc Ngưng phát dục thật sự xinh đẹp, cũng khó trách Ngọc Nguyên nảy lòng ghen ghét. Một đôi chân thập phần thon dài, toàn thân băng cơ ngọc cốt, làm người ta vừa nhìn đã thấy yêu thích. Chỉ là bây giờ, trên eo nàng có thêm vài vết bầm sâu, đều là do bị Quân Dạ nắm lấy hạ ấn ký. Ngọc Ngưng loạng choạng đứng không vững, sau khi lau người qua loa mới mặc y phục vào.
Có thể là ở trong nước nên lần này nàng cũng không thấy đau như trước.
Nhưng mà vẫn là khó có thể thích ứng. Ngọc Ngưng cảm thấy mình không quá nhỏ xinh, chiều cao cũng chẳng sai biệt lắm so với Hoa Dương quận chúa, trong giới nữ nhân thuộc về dáng người yểu điệu. Nhưng khi bị Quân Dạ ôm vào trong lòng, nàng lại có vẻ quá mức nhỏ xinh, mềm mụp một đoàn.
Nàng uống một ít chè đậu xanh, chè đậu xanh nấu thật ngọt. Ngâm nước trong thời gian lâu như vậy cũng cần thể lực, vừa lúc ăn gì đó bổ sung. Ngọc Ngưng ăn xong, nàng súc miệng sửa sang lại tóc rồi lên giường ngủ.
Giường ở đây so với chiếc giường ở trong phong nàng còn lớn hơn gấp đôi ba lần. Ngọc Ngưng có thể ở trên đó lăn qua lăn lại. Chăn đệm ấm áp mềm mại, toàn bộ đều là đồ mới tinh được dùng huân hương quý xông qua. Ở nhà, trên giường nàng chỉ có một chiếc chăn mỏng và đệm giường, đột nhiên ngủ ở nơi ấm áp rộng rãi như này, nàng có chút không quen.
Ngọc Ngưng đặt tay lên, nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ của mình. Vẫn yên tĩnh như trước, bụng nàng mềm mại, sờ lên thoải mái như bông. Không biết bên trong đã có hài tử của Quân Dạ hay chưa.
Mỗi lần, Quân Dạ sẽ lưu lại trong người nàng rất nhiều, dựa vào tần suất của hắn, hẳn sẽ không còn bao lâu nữa.
Ngọc Ngưng nghĩ như thế rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế, Ngọc Ngưng tỉnh lại, trong lúc nhất thời nàng quên mất mình đang ở đâu. Chiếc chăn trên người vừa nhẹ vừa mềm, là tơ lụa xa hoa tinh tế, khác hẳn cái bình thường nàng hay dùng.
Nàng nheo lại đôi mắt, dụi dụi đầu vào chăn.
Vòng eo mềm mại, cả người như không còn sức lực. Làm khách ở trong nhà người ta thì không cần phải dậy sớm. Ngọc Ngưng lại ngủ thêm chừng ba mươi phút, tới khi trời đã sáng hơn, nha hoàn cũng vào hầu hạ, nàng mới đứng dậy mặc quần áo.
Nha hoàn chuẩn bị cho Ngọc Ngưng một bộ y phục mới, được cắt may theo kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay.
Dẫn Ngọc Ngưng tới chiếc gương to trong phòng, nha hoàn nói: “Trông khí sắc hôm nay của cô nương thật tốt.”
Ngọc Ngưng ngắm mình trong gương, thần sắc nàng mang theo vẻ quyến rũ làm câu lòng người. Phải chăng do tối qua ngủ ngon hay là nguyên nhân khác, da thịt nàng trong trắng lộ hồng, nhiều hơn một chút huyết sắc so với bình thường.
Bộ y phục màu vàng nhạt vốn là màu sắc tươi trẻ của thiếu nữ, mặc trên người Ngọc Ngưng lại càng bắt mắt hơn. Nha hoàn nói: “Cô nương là tiểu thư đẹp nhất mà từng thấy.”
Có thể so sánh với Ngọc Ngưng, toàn bộ kinh thành này cũng chẳng tìm ra người thứ hai.
Ngọc Ngưng hỏi: “Lão phu nhân đã tỉnh chưa. Ta nên đi thỉnh an bây giờ hay là để ăn xong?”
Nha hoàn nghĩ ngợi: “Cô nương cứ dùng cơm trước, lão phu nhân đã lớn tuổi, chắc bây giờ vẫn chưa dậy.”
Điểm tâm là cháo và bánh ngọt. Ngày hôm qua làm một lần trong thau tắm, Ngạo Ngưng háo không ít sức lực, nửa đêm cũng cảm thấy hơi đói nên bây giờ nàng ăn nhiều hơn so với bình thường.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Ngọc Ngưng mới tới chỗ Lý phu nhân thỉnh an. Nàng là khách, thân phận Lý phu nhân lại tôn quý, cần phải tôn trọng.
Ngày hôm qua Lý phu nhân ngủ không được ngon lắm.
Bà mơ một giấc mộng, trong mộng, Lý lão thái gia đã qua đời có nói với bà vài câu.
Lý phu nhân ở dương gian, bà không thể biết chuyện của âm phủ. Lý lão gia sau khi mất chưa đầu thai ngay, mà muốn ở lại tận mắt nhìn thấy tôn tử chào đời. Ông vẫn luôn ở Minh giới, thình thoàng lại về báo mộng cho người nhà.
Ngày hôm qua, Minh Dụ đã tới tìm Lý lão thái gia.
Ông vội về báo mộng cho Lý phu nhân, nói lai lịch của cô nương Ngọc Ngưng này bất phàm, không đơn thuần chỉ là một thứ nữ. Bảo Lý phu nhân phải tiếp đãi cẩn thận và đừng tự ý lo chuyện hôn sự.
Lý phu nhân tỉnh mộng, nửa đêm thức giấc, mãi tới sáng sớm mới miễn cưỡng ngủ lại được.
Lần trước Lý lão thái gia báo mộng là chuyện nhi tử lên chức. Lần này Lý lão thái gia lại báo mộng vì một ngoại nhân chưa từng nghe cũng chưa từng gặp.
Sáng sớm hôm nay bà vừa dậy đã thấy Ngọc Ngưng tới thỉnh an.
Lý phu nhân thở dài trong lòng, bà thấy thật đáng tiếc. Ngọc Ngưng lớn lên xinh đẹp, là tiểu cô nương khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy yêu thương. Cô nương như thế vốn không phải lo chuyện cưới gả, nam nhân nào cũng thích mỹ nhân. Nhưng lão thái gia lại không cho bà định hôn sự của đứa nhỏ này, bà đánh dừng ý tưởng làm mai mối.
Lý phu nhân vẫy vẫy tay: “Hài tử ngoan, sao ngươi dậy sớm vậy? Nên ngủ nhiều hơn một chút, ngày mai không cho tới đây sớm như này nữa.”
Ngọc Ngưng mỉm cười: “Phải tới thỉnh an lão phu nhân chứ, lão phu nhân là trưởng bối, ta đâu thể làm rối loạn lễ nghĩa.”
Lý phu nhân thấy Ngọc Ngưng khiêm tốn nhu hòa, càng thêm yêu thích nàng.
Bà nói: “Ngươi ở nhà thế nào? Ngày nào cũng tới chỗ mẫu thân thỉnh an sớm như vậy sao? Nhà của chúng ta không có quy củ nghiêm túc như vậy.”
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Thỉnh thoảng mới có thể tới chỗ mẫu thân thỉnh an một lần, bà nhiều việc, ta cũng không dám quấy rầy.”
Lý phu nhân nghĩ Liễu thị có thể là người không dễ ở chung, cũng thật khó xử cho tiểu cô nương này, bà thở dài: “Hài tử ngoan, ở nhà bị ủy khuất chi bằng cứ ở đây thêm vài ngày.”
Ngọc Ngưng ngồi ở đây một lát rồi trở về, chưa tới một canh giờ, Hoa Dương quận chúa lại gọi nàng qua.
Hôm nay trong phủ có khách tới, Hoa Dương quận chúa muốn cho Ngọc Ngưng làm quen với một vài người.
Trước nay Ngọc Ngưng ít khi ra ngoài, nàng không quen người khác, người khác cũng không biết nàng. Một khuê mật bằng hữu nàng cũng không có, lẻ loi ở kinh thành. Tạ lễ lớn nhất mà Hoa Dương quận chúa muốn dành cho Ngọc Ngưng không phải là tiền tài, mà là cơ hội quen biết với quý nhân. Nếu Ngọc Ngưng muốn, nàng cũng có thể giúp Ngọc Ngưng gặp những quý công tử người thường khó gặp.
Người tới phủ Hoa Dương quận chúa làm khách ngày hôm nay vốn không có xuất thân cao, phụ thân là thương nhân, trong nhà chỉ phú chứ không quý. Đương triều, địa vị của thương nhân không cao. Dù có nhiều tiền tài đến mấy thì cuối cùng cũng phải quay về con đường khoa cử làm quan. Bất quá, có thể kết thân với Hoa Dương quận chúa là vì trong nhà cực phú, không phải thương nhân bình thường mà là hoàng thương, chuyên thu mua đồ cho hoàng gia.
Vị khách này họ Trịnh, có một gương mặt tròn trông hòa ái dễ gần. Hoa Dương quận chúa giới thiệu: “Đây là tứ tiểu thư Nam Dương hầu phủ, thời gian trước đã cứu ta một mạng.”
Trịnh phu nhân lúc này mới cẩn thận đánh giá Ngọc Ngưng. Là hoàng thương, Trịnh gia sẽ không tiếp cận với những gia tộc không quyền không thế. Nam Dương hầu phủ huy hoàng nhưng giờ đây cũng đã suy tàn, Trịnh phu nhân vốn không muốn giao thiệp.
Thế nhưng, Ngọc Ngưng lại là người cứu Hoa Dương quận chúa.
Tất cả mọi người đều biết rõ Hoa Dương quận chúa cao quý, hơn nữa giờ đây trong bụng còn có một thai nhi.
Ba người ngồi cùng nhau phẩm trà nói chuyện. Trịnh phu nhân giàu có, mỗi lần tới phủ Hoa Dương quận chúa đều mang theo không ít thứ tốt. Hôm nay còn tặng cho Hoa Dương quận chúa một cái vòng cổ ánh vàng rực rỡ được khảm kim cương, và khóa trường mệnh. Hoa Dương quận chúa nhìn cũng không nhìn, chỉ cho người nhận lấy.
Giữa buổi, quản gia có việc cần bẩm báo nên Hoa Dương quận chúa đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn Ngọc Ngưng và Trịnh phu nhân.
Ngọc Ngưng cảm thấy bên tai chợt lạnh, không biết Quân Dạ đã đứng bên cạnh nàng từ khi nào. Nàng nhấp một ngụm trà, cảm giác mà Quân Dạ để lại cho nàng ngày hôm qua vẫn còn chưa biến mất. Bây giờ thấy hơi thở của hắn, thân mình nàng dần cứng đờ.
Cánh môi mỏng của nam nhận cọ qua vành tai Ngọc Ngưng, cả người Ngọc Ngưng khẽ run rẩy, nghe được giọng nói trầm thấp của hắn: “Nói với nàng ta, nàng biết nàng ta đang phiền muộn chuyện gì. Nàng có thể giúp, sự thành cần mười vạn lượng bạc và một cửa hàng.”
Ngọc Ngưng: “…….”
Mười vạn lượng bạc? Có phải quá nhiều rồi hay không? Hơn nữa, nàng còn không biết Trịnh phu nhân đang phiền lòng chuyện gì.
Nhưng mà, nghe lời Quân Dạ hẳn là không sai.