Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 27: Cảnh cáo



Lan nhìn thoáng qua vẻ mặt trầm mặc của nam nhân, cười cười, cũng không mở miệng nói chuyện, cúi đầu châm thuốc, lần thứ hai lười biếng ngồi cạnh đối phương, nam nhân lại theo bản năng tránh ra một chút. Hành động đó khiến Lan cau mày.

Hắn không quen một mình ở chung với vị bác sĩ này…… Thậm chí, có điểm sợ hãi y. 

“Ngươi ghét mùi thuốc lá sao?” Ánh mắt xinh đẹp nheo lại, miệng ngậm một ngụm khói thuốc phun vào mặt nam nhân.   

“Khụ…… Khụ, khụ.” Cảm thấy khó chịu, nam nhân ho nhẹ, trầm mặc gật gật đầu, mặt càng nhăn lại. Đối phương kiềm trụ cằm hắn, cường ngạnh hôn lấy, trong miệng liền tràn ngập mùi vị thuốc lá.

Nhất thời, kích thích mãnh liệt làm cho hắn trời sinh mẫn cảm với khói thuốc ho liên tục, phế bộ cũng giống như run lên, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.   

Khả Lan lại không có ý buông tha hắn, ngược lại còn cố ý hôn sâu.   

Cứ vậy đem nam nhân đang bối rối nhốt vào trong ngực, không kiêng nể mà dùng đầu lưỡi trong miệng trêu đùa hắn, cũng liên tục truy đuổi đầu lưỡi chỉ biết né tránh của đối phương, hung hăng mút lấy, khiến nam nhân bắt đầu phát run mới thôi…   

“Ô……” Nam nhân cau mày, dùng sức muốn đẩy y ra, bởi vì cách hôn của y khiến hắn có ảo giác như bị cắn nuốt, nhưng khoảng cách giữa cả hai mới giãn ra một chút đã bị y hung hăng kéo lại gần, hành động càng thêm thô bạo, chất lỏng trong miệng không kịp nuốt xuống, tràn ra khóe môi, làm cho hắn rốt cuộc không thể hô hấp.   

Ngay tại thời điểm Trình Chấn Toàn sắp ngất xỉu vì thiếu dưỡng khí, Lan mới hơi buông lỏng tay ra, cũng thuận thế đẩy hắn ngã xuống giường, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt mơ hồ của nam nhân.

“Khụ khụ…… ” Bởi vì thiếu dưỡng khí, nam nhân giờ phút này chỉ có thể vô lực bán nằm ở trên giường, mái tóc đen tán loạn, cặp mắt dưới hai hàng lông mi run rẩy, xuyên thấu qua sợi tóc, phòng bị theo dõi y. Quần áo lộn xộn do giãy dụa lộ ra cơ ngực phập phồng kịch liệt, tản ra một loại khí tức thành thục của cơ thể nam tính.

“Ngươi thích Thừa Duyệt sao?” Lan hút điếu thuốc đạm cười hỏi, thanh âm khàn khàn có loại tối.   

“……” Nam nhân trầm mặc, thân thể nháy mắt cương cứng.   

“Niên kỉ cùng diện mạo của ngươi, cũng dám đi vọng tưởng?” Ngữ khí nhẹ nhu, lại khiến sắc mặt người nghe thêm vài phần bạch sắc.

“……” Môi run run nửa ngày, mới miễn cưỡng nói ra một câu: “Con người của ta, không có ưu điểm gì…… Nhưng tự biết mình hiển nhiên vẫn phải có.”  

Ngữ điệu trầm thấp mà bình thản, lẫn một chút tự giễu. 

Dù sao, hắn tái như thế nào trì độn, cũng có thể nghe ra vẻ chán ghét trong giọng nói Thừa Duyệt lúc ấy.

Tuy rằng cũng không thực rõ ràng……   

Nhưng, hắn vẫn như cũ có thể cảm giác được.  

Lan thú vị mỉm cười, nhưng cũng không nói gì. Bởi vì thống khổ trong mắt nam nhân giờ phút này đã đủ khiến y thỏa mãn. Có chút đồ vật này nọ phải biêt cách nắm giữ đúng mực, làm hỏng quá sớm sẽ không thú vị.   

“Kim, ta hy vọng ngươi có thể giải thích.” Tại văn phòng, một nam nhân gần bốn mươi, mặt không chút thay đổi nhìn nam tử ngồi ở đối diện. Bộ âu phục đắt tiền càng tôn lên dáng vẻ thon dài của hắn. 

“……” Hai chân khẽ cựa quậy, nhưng vẫn không có trả lời, khuôn mặt tuấn mỹ của Kim Phỉ Lăng có chút tối tăm. Như là đang có tâm sự.   

Mà ngồi ở bên cạnh y chính là Mộ Kha cũng không yên lòng, thoạt nhìn tâm tình cũng không được tốt lắm.   

“Giữa buổi biểu diễn chạy đi cũng không nói một tiếng, cho dù là tùy hứng cũng phải có mức độ.” Mắt hạ xuống, ngữ khí cũng lạnh vài phần, một loại áp lực vô hình hướng tới hai người vẫn đang im lặng.   

Thân là tổng tài của công ty giải trí Thiên Viêm, chưa từng có người dám đem lời nói của hắn bỏ ngoài tai như vậy.   

“…… Thật có lỗi.” Kim Phỉ Lăng nhíu mày, tựa hồ cũng thấy gần đây chính mình có chút quá phận, vì thế liền hối lỗi nói: “Lần sau sẽ không như vậy.”   

“……” Ngón trỏ vuốt nhẹ lớp da bọc ghế, ngữ khí nam nhân cũng hòa hoãn lại, nhưng vẫn như cũ lạnh như băng: ” Nếu ta nhớ không lầm, ngươi lần này li khai là tới bệnh viện thăm nam diễn viên đang bị gièm pha kia. Ngươi không phải chán ghét hắn sao, như vậy là có ý gì?”   

“Chuyện ở thang máy ta cũng đã nói với ngươi, chỉ là hiểu lầm.” Ngữ khí Kim Phỉ Lăng chợt lạnh xuống, tạm dừng một lát, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: “BOSS, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Tuy rằng nói là thương lượng, nhưng ngữ khí Kim Phỉ Lăng chính là không để kẻ khác cự tuyệt.

“Ân?” Nam nhân nhướng mày, ý hỏi.   

“Về chuyện của Trình Chấn Toàn, ta muốn ……… “

—   

Trong phòng bệnh đơn độc một người nam nhân đang nằm trên giường, giống như vừa có chuyện xảy ra, thoạt nhìn có chút chật vật, thân thể đơn bạc run lên từng hồi.

Hắn cau mày, hơi thở có chút hỗn loạn, đôi môi sưng đỏ không ngừng thở dốc, như vừa bị người ta hung hăng chà sát.

Nếu nhìn kỹ, liền phát hiện dưới áo hắn có không ít dấu vết đỏ sậm, hơn nữa thực rõ ràng, là mới in lại đi……   

Trên cổ còn có dấu răng nổi bật, giống như cố tình để lại, đánh dấu chủ quyền. Thâm đắc cơ hồ sấm huyết…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.