Từ đêm nhìn thấy thiếu niên mắt xanh kia đã qua hơn nửa tháng, âm thầm chờ đợi mấy đêm, Bắc Thần Quang Vũ cũng không gặp lại thiếu niên thần bí đó. Hắn rất là tò mò lai lịch thiếu niên mắt xanh này, sao lại có một loại người kỳ quái như vậy? Hơn nữa, thủ vệ hoàng cung Bắc Nguyệt từ trước đến nay đều là thực nghiêm mật, thiếu niên này làm sao mà lặng yên tiến vào lại cũng không một tiếng động rời đi? Cậu ta đến hoàng cung Bắc Nguyệt làm cái gì? Vì sao đưa cho hắn chiếc nhẫn ngọc bích kia?
Bắc Thần Quang Vũ ngồi trên ghế ở thư phòng, chuyển động tay phải chiếc nhẫn ngọc bích xanh mượt trên ngón út, lại nhìn chiếc bút lông ngọc bích có khắc chữ từ thư cục ở chợ mua được treo trên giá bút, hai vật khác nhau này hình như cùng một chất liệu chế thành, hoa văn như khắc nổi trên chiếc nhẫn nhìn lại thật sự rất giống văn tự cổ quái trên cây bút, một bút một nhẫn này còn có thiếu niên mắt xanh kia có liên hệ gì sao? Tất cả chắc là đến từ cùng một địa phương nhỉ……
Hắn lật một vài cuốn sơn xuyên du ký cùng truyền thuyết chuyện xưa trong thư phòng, nhưng không phát hiện có ghi chép gì.
Cả đầu óc đều là nghi vấn làm hắn đau đầu, Bắc Thần Quang Vũ một tay chống cằm, tay kia ngón tay không ngừng gõ trên bàn học, ánh mắt nhìn cây bút, lại nhìn chiếc nhẫn. Bảo công công đứng một bên không hiểu ra sao nhìn bộ dáng hắn, rốt cục nhịn không được tiến lên hỏi: “Vương gia, có chuyện gì phiền lòng sao?”
Bắc Thần Quang Vũ dựa vào lưng ghế, nghĩ nghĩ, nhíu mi nói: “Ngươi có biết, có một loại người khác với chúng ta, ân, mắt là màu xanh ngọc bích, hơn nữa, ngón tay dính vào nhau, ta là nói, bàn tay như…… ếch? Giống thế, có màng…… như vậy nè……” Vừa nói, vừa khoa tay múa chân.
Bảo công công nghe xong, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu nhân nguyên quán là một làng chài nhỏ cạnh Đông hải, từng nghe lão nhân trong thôn kể, nói là hải quốc Phỉ Lạc có một tiểu đảo, người trên đảo hình như tay chân bộ dạng đều không giống người bình thường, liền…… thật giống như dáng vẻ vừa rồi Vương gia tả.”
Bắc Thần Quang Vũ vừa nghe, thấy hứng thú, vội vàng ngồi thẳng thân mình, một đôi mắt đen tỏa sáng, vội hỏi liền: “Ngươi còn biết chuyện gì có quan hệ với người trên đảo đó không? Nói ta nghe một chút.”
Bảo công công thấy hắn bỗng nhiên hưng trí, vì thế híp mắt nghiêm túc hồi tưởng một chút, sau đó hắng giọng, nói: “Tiểu nhân nhớ rõ lão nhân nói qua một ít chuyện về người trên đảo kia. Những người đó hình như tên là…… Khuê tộc, tay chân chẳng những đều dài hơn bình thường, còn rất lớn nữa, lớn như vầy!” Bảo công công nói xong cũng khoa tay múa chân một chút, “Bọn họ giỏi bơi lội, nghe nói bơi còn nhanh hơn cá, còn có thể lặn trong nước rất lâu.”
Bắc Thần Quang Vũ mặt nhăn mũi nhăn, nói thầm: “Ha? Chẳng lẽ dị nhân đột biết gen phổi không giống bình thường?”
“n? Gì ạ, Vương gia?” Bảo công công không nghe rõ tiểu vương gia đang thầm thì cái gì.
Bắc Thần Quang Vũ khoát tay, nói: “Không có, ngươi tiếp tục nói.”
“Dạ.” Bảo công công nghiêng đầu nghĩ, lại nói: “Tiểu nhân trước đây, có khi nhìn thấy thuyền đánh cá người Phỉ Lạc bị gió lớn thổi tới bờ biển Đông hải, người Phỉ Lạc có khi lên bờ đến làng chài của bọn ta nghỉ chân một chút, mua chút nước cùng thức ăn, bọn họ cũng cùng người trong thôn nói ít chuyện trên biển. Tiểu nhân từng nghe một người Phỉ Lạc nói, Khuê tộc này là người giỏi đóng thuyền biển nhất trên đời, thuyền bọn họ đóng, vừa lớn lại chắc chắn, trên biển gặp được sóng to gió lớn cũng không sợ, vì thế, Tể Lãng hoàng tộc của Phỉ Lạc còn chuyên phái người đi tìm người Khuê tộc, sau đó thỉnh bọn họ đóng thuyền biển.”
“Khuê tộc không phải là người Phỉ Lạc sao, vì sao Tể Lãng hoàng tộc còn phải phái người đi tìm bọn họ?” Bắc Thần Quang Vũ xen vào hỏi. Trong xã hội phong kiến, không phải một đạo thánh chỉ là có thể khiến dân chúng bán mạng cho hoàng đế sao? Xem ra mặt mũi Khuê tộc lớn thật, hoàng tộc Phỉ Lạc còn phải phái người đi thỉnh.
“Này…… Tiểu nhân thật không rõ ràng lắm, chỉ là nghe người Phỉ Lạc nói vậy thôi.” Bảo công công mặt nhăn nhíu, lại nói, “Đúng rồi, còn nghe nói Khuê tộc có bản lĩnh, hình như là bọn họ có thể biết trước biển rộng khi nào sẽ có gió lốc, nói là……, nói là mũi bọn họ rất thích, có thể ngửi được hơi nước gió to trước mưa.”
“Oa, thần kỳ như vậy, vậy sao không gọi Oa tộc [tộc ếch =.=”] mà kêu là Khuê tộc……” Bắc Thần Quang Vũ hạ mí mắt lẩm bẩm nói, trong lòng nghĩ, quả nhiên là thế giới to lớn không thứ gì không có a! Nghĩ hắn cũng có thể xuyên qua thời không, có một loài người như vậy cũng không xem như thần thoại đi?
Bảo công công vừa cẩn thận suy tư một phen, mới buông tay, nói: “Vương gia, tiểu nhân chỉ nhớ rõ có bấy nhiêu.”
Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, vẫn còn trầm tư. Xem ra thiếu niên kia hẳn là người Khuê tộc, chỉ là không biết cậu ta vượt qua eo biển chạy đến Bắc Nguyệt hoàng thành thật xa này làm cái gì, mà thân thủ còn rất cao, tránh thoát tuần tra nghiêm mật của cấm quân Bắc Nguyệt lặng lẽ vào hoàng cung.
Cậu ta không phải là lạc đường đi? Nghĩ đến đây Bắc Thần Quang Vũ không khỏi bật cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bất quá cặp mắt to xanh biếc kỳ lạ kia lại chậm rãi hiện lên trong đầu.
“Á?” Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, quay đầu nhìn về phía Bảo công công, “Khuê tộc này trừ bỏ tay chân rất lớn còn có màng, có phải còn có một đôi mắt xanh ngọc bích không?”
“Mắt ngọc bích?” Bảo công công vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ nghĩ, nói, “Tiểu nhân thật chưa từng nghe nói qua. Bất quá tiểu nhân nhớ rõ người Phỉ Lạc trước đây gặp qua bộ dáng thật ra không khác chúng ta lắm, chỉ là làn da so với chúng ta đen hơn một ít, mắt cũng không phải màu xanh biếc.”
“Như vậy a……” Bắc Thần Quang Vũ trầm ngâm, hắn nhớ rõ buổi tối đó nhìn thấy thiếu niên kia mắt quả thật là màu xanh biếc mà, chẳng lẽ thiếu niên này có vẻ đặc biệt?
Khổ sở nửa ngày nghĩ không ra nguyên cớ, Bắc Thần Quang Vũ đơn giản không thèm nghĩ nữa, từ trên ghế đứng lên, hắn lửng thững bước đi thong thả đến trước cửa sổ, nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ cùng bãi cỏ xanh tươi tốt, hắn hít một hơi không khí trong lành, quay đầu lại cười, nhìn Bảo công công nói: “Ta muốn đi cưỡi ngựa.”
Bảo công công nghe xong lập tức suy sụp, khổ sở nói: “Vương gia……”
Bắc Thần Quang Vũ phất tay cắt ngang gã, mặt mày lộ ra vẻ hưng phấn, khóe môi bướng bỉnh nhếch lên, đắc ý nói: “Ta chính là muốn đi cưỡi ngựa.” Nói xong, cất bước ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ đổi kỵ trang.
Thành thật nằm cũng đủ lâu, nói gì cũng phải đi, Hồng Tảo kia tham ăn tám phần đã béo đến đâu rồi, nếu không kéo ra chạy, chắc chạy không nỗi nữa cho coi.
Bảo công công mặt nhăn như cái bánh bao, nhưng không thể không chạy theo.
* * *
Ba ngày vào ban đêm, Bắc Thần Quang Vũ đang chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng “phần phật”quen thuộc, Bảo công công vội quay đầu lại, nhìn kỹ ngoài cửa sổ, không phát hiện gì, nhỏ giọng mắng: “Con chim to nào nửa đêm bay ào ào……”
Bắc Thần Quang Vũ ở một bên nghe mà buồn cười, nhưng cũng không lên tiếng, vẻ mặt ngoan ngoãn đổi xong y phục leo lên giường. Bảo công công thả màn, cẩn thận xem xét chung quanh tẩm phòng, mới thổi tắt nến, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Ở trên giường cẩn thận nghe tiếng bước chân Bảo công công đi xa, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng theo trên giường ngồi dậy, một phen xốc màn lên, ngẩng đầu, liền nhìn thấy thiếu niên mắt xanh kia đang mỉm cười đứng ở cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào người cậu.
Bắc Thần Quang Vũ đi chân trần xuống giường, đi đến trước mặt thiếu niên kia, mỉm cười tiếp đón: “Xin chào.”
Thiếu niên kia cũng cười nói một câu gì đó, vẫn là tiếng nói trong sáng, ngữ điệu như âm nhạc.
Bắc Thần Quang Vũ nhún nhún vai, mở tay ra, cười nói: “Nghe không hiểu. Bất quá ta biết ngươi cũng là đang chào ta.”
Thiếu niên ánh mắt nhu hòa, đưa tay xoa xoa tóc Bắc Thần Quang Vũ.
Bắc Thần Quang Vũ chọn chọn mi cũng không ngăn cản, đã quen bị đối đãi như tiểu hài tử rồi.
Thiếu niên chỉ chỉ ngực mình, nói hai chữ: “Đồng Hà.”
Bắc Thần Quang Vũ chớp mắt, hiểu được, hỏi: “Ngươi nói ngươi kêu Đồng Hà?”
Thiếu niên lại nhấn mạnh một câu: “Đồng Hà.”
Bắc Thần Quang Vũ cũng học bộ dáng của cậu, chỉ vào cái mũi của mình, nói: “Quang Vũ.”
“Quang…… Vũ……” Đồng Hà cứng nhắc đọc tên của hắn.
“Đúng, Quang Vũ.” Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười gật gật đầu.
Thiếu niên cũng cười, sau đó từng chữ từng chữ nói: “Đồng Hà…… Thuyền…… Biển rộng…… Tìm…… Đồ……”
Nghiêng tai, nhíu mày, Bắc Thần Quang Vũ không biết Đồng Hà đang nói cái gì, lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Đồng Hà chậm rãi lập lại một lần nữa, bởi vì Đồng Hà nói thực cứng nhắc, giọng nói lại mơ hồ, Bắc Thần Quang Vũ chỉ lờ mờ nghe ra hai từ thuyền cùng biển rộng.
Đồng Hà thấy hắn không rõ, cũng không để ý, cười xòe bàn tay to có màng ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn Bắc Thần Quang Vũ phất phất tay. Bắc Thần Quang Vũ vội vàng hỏi: “Ngươi phải đi sao?”
Đồng Hà mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt xanh biếc giống như hai hồ nước trong, âm thanh trong trẻo còn phát ra một chuỗi âm phù dường như là lời nói, sau đó không đợi Bắc Thần Quang Vũ nói thêm, liền nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ.
Bắc Thần Quang Vũ đuổi tới cửa sổ, thò người ra nhìn lại, Đồng Hà nhìn hắn phất tay, nhẹ nhàng nhảy lên cây, lên xuống mấy cái đã lên đến đỉnh xa xa, chậm rãi biến mất trong đêm đen, đi xa rồi.
Oa, này chẳng lẽ chính là khinh công trong truyền thuyết? Bắc Thần Quang Vũ cứng lưỡi, thật là có ý nghĩa thời khắc lịch sử a!
Trên mặt mang theo tươi cười nhợt nhạt nhìn bầu trời đêm, hắn thật vui vẻ vì đêm nay chính thức kết bạn với một tiểu bằng hữu quái nhân tại thời không này.
Hết chương thứ hai mươi mốt