Editor: Tiểu Nhã
Hai ngày sau, bọn người Chu Nhược Thủy tới gặp Dư thị ở Triều Hà Uyển. Chu Nhược Thủy tóc đen búi thành búi nhỏ, cài trâm bạch ngọc hình con bướm, người mặc vải thiên tơ tằm chế thành áo váy màu xanh lá, cùng dải lụa màu đỏ thêu hoa rũ xuống, trên cổ tay đeo một đôi vòng bạch ngọc, trang điểm tố nhã mà không mất thanh diễm.
Chu Nhược Thủy tuy đơn giản, nhưng mỗi một thứ đều không phải vật tầm thường, ngược lại càng khiến Chu Nhược Thủy thanh lệ thoát tục.
Chu Dung vừa thấy Chu Nhược Thủy, đáy mắt liền lộ ra ghen ghét. Chu Dung nhìn chính mình trên người vải bình thường, tuy có vàng bạc hai tuyến, nhưng so với Chu Nhược Thủy kia một thân kém không phải nhỏ. Trên đầu cũng chỉ có một cây trâm nạm vàng, trên cổ tay càng không có một vòng tay bạc.
Chu Dung gục đầu xuống, đáy mắt hiện lên hận ý, trong lòng ám đạo: Nhất định phải trừ bỏ Chu Nhược Thủy, chờ di nương phù chính, nhất định phải khiến Chu Nhược Thủy mẫu tử ba người không chết tử tế được! Đến lúc đó đại phòng hết thảy đều của mình!
Trong phòng người có chút suy nghĩ, chờ Dư thị ra tới, nhìn người, liền dẫn mọi người hướng cửa lớn mà đi.
Lúc này trước cửa đã có bốn xe ngựa, Dư thị mang theo Chu Nhược Thủy lên xe ngựa trên đấu, Chu Dung Chu Liên hai thứ nữ ngồi xe ngựa thứ hai, Lý di nương Tề di nương ngồi xe ngựa thứ ba, cuối cùng một chiếc còn lại là nha hoàn vú già.
Xe ngựa bốn phía đi theo có hai mươi hộ vệ, mọi người ngồi xuống, xe ngựa chậm rãi mà đi. Chùa Đàn Nhược ở kinh thành phía Tây, ra tới cửa thành đi thêm một canh giờ liền đến.
Chờ đoàn người Chu Nhược Thủy tới chùa Đàn Nhược, còn chưa đến buổi trưa. Mọi khi Dư thị tới chùa Đàn Nhược đều sẽ ngủ lại một đêm, hôm nay cũng vậy. Một ngày đầu Dư thị phái người tới chùa Đàn Nhược chuẩn bị qua, chủ trì chùa Đàn Nhược đem hai cái sân phía Nam sửa sang lại cấp đoàn người Thượng Thư phủ cư trú.
Chu Nhược Thủy đỡ Dư thị, xuống xe ngựa. Mũi gian nhiều lần truyền đến mùi hương Phật, Chu Nhược Thủy giương mắt nhìn lên, nơi xa núi non xanh lá mạ lục liên miên phập phồng, trước mắt chùa Đàn Nhược thấp thoáng sau bóng cây, ba chữ chùa Đàn Nhược phiêu dật xuất trần*.
Gió mát thoáng mặt, hương Phật phác mũi, tâm Chu Nhược Thủy đột nhiên liền an tĩnh không ít. Chu Nhược Thủy là người trọng sinh, nàng từ trước đối với quỷ thần đều khịt mũi coi thường, nhưng một đời này, Chu Nhược Thủy biết, nếu trời cao cho mình cơ hội, nhất định không thể bỏ qua. Mà bởi vì trọng sinh, Chu Nhược Thủy đối Phật tổ nhiều sự kính trọng.
“Bần tăng hiểu rõ, tại đây chờ thí chủ.”
Một hòa thượng trung niên nhìn Dư thị xuống xe ngựa, lập tức dẫn theo hai tiểu hòa thượng đón, chắp tay trước ngực hướng đám người Dư thị hành lễ.
“Làm phiền đại sư.” Dư thị đạm đạm cười, còn thi lễ.
Hiểu rõ đường đi, mấy người tới rồi ở trụ sân. Dư thị lại lần nữa hướng về phía đại sư nói lời cảm tạ, liền cùng Chu Nhược Thủy vào sân.
Dư thị là chính thê, Chu Nhược Thủy là đích nữ, hai người cùng ở một cái sân, Tề di nương cùng Lý di nương liền không có vận may như vậy, hai người như nước với lửa cùng hai thứ xuất tiểu thư ở trong một viện.
Mọi người an trí sau cũng tới giờ dùng bữa, bởi vì Dư thị chuẩn bị, nhưng thật ra không cần cùng người khác ở nhà ăn dùng bữa, mà là tiểu hòa thượng đem cơm chay đến trong phòng.
Dùng qua ngọ thiện, Dư thị hồi tự mình nghỉ ngơi, mà Chu Nhược Thủy lấy việc ngắm giải sầu, mang theo Mặc Trúc Mặc Lan ra sân, hướng rừng hoa đào trong chùa Đàn Nhược đi đến.
“Tiểu thư, chùa Đàn Nhược hoa đào nở thật đẹp, mỗi lần xem đều không chán.” Mặc Lan tiến tới rừng hoa đào liền cười hì hì nói.
Chu Nhược Thủy nghe được lời này ngẩng đầu nhìn, khóe miệng hơi hơi câu, xác thật đẹp. Nhưng càng đẹp mắt, không phải hoa đào, mà là người.
Chu Nhược Thủy nhớ rõ, kiếp trước, chính mình cũng tới rừng hoa đào, lại không biết từ đâu mà đến mấy hắc y nhân có ý đồ bắt mình, lúc ấy Lục Hiển Ngọc cứu mình.
Chu Nhược Thủy lạnh lùng cười, có thể tới chùa Đàn Nhược dâng hương cầu phúc đều là quan lớn hiển quý, làm sao xuất hiện bọn cướp không có mắt tiến vào. Năm đó một chuyện, mình ân cứu mạng Lục Hiển Ngọc cũng không hoài nghi, hiện giờ xem ra là có người dỡ trò.
Nhưng Chu Nhược Thủy xem ra, Lục Hiển Ngọc đối chính mình cũng không có tình ý, năm đó cũng rất ít tiếp cận mình, ngẫm lại hẳn không phải thủ đoạn Lục Hiển Ngọc. Nếu mình bị thất tiết, ngược lại đối Chu Dung càng có lợi.
Chính mình thất tiết, mà Chu Dung thân là nhị tiểu thư Thượng Thư phủ nhị, tự nhiên giá trị con người tăng thêm, Lý di nương cũng có thể bởi vì Chu Dung mà thành bình thê.
Chu Nhược Thủy một lần phân tích qua, kế để đầu bụng. Chu Nhược Thủy phái Mặc Trúc mới vừa có ý vô tình nói cho Chu Dung, Trấn quốc Hầu thế tử cũng tới chùa Đàn Nhược, chuẩn bị cùng mình gặp nhau.
Chu Nhược Thủy tin tưởng, tính hôm nay việc này là kế hoạch mẹ con Lý di nương, Chu Dung vì phá hư mình cùng Lục Hiển Ngọc, nhất định sẽ qua!
Quả nhiên, đương Chu Nhược Thủy tiến rừng hoa đào không bao lâu, liền phát hiện phía sau có một thân ảnh lén lút. Chu Nhược Thủy câu môi cười, dựa theo chuyện xảy ra kiếp trước, đem Chu Dung dẫn qua.
Mà đương nhiên Chu Nhược Thủy đi mau tới, thân hình chợt lóe, không thấy bóng dáng. Đi theo phía sau Chu Dung không thấy Chu Nhược Thủy, không màng bị người phát hiện, vội vội vàng vàng chạy ra tới.
“Đáng chết tiểu tiện nhân! Như thế nào đã không thấy tăm hơi!! Hừ, tưởng cõng ta cùng Ngọc ca ca gặp mặt, thật đáng chết!”
Chu Dung buồn bực mắng, bước chân lại đi đến chỗ sâu, nàng không tin tự mình còn tìm không thấy Chu Nhược Thủy.
Chu Dung càng chạy càng nhanh, thực mau tới nơi kiếp trước Chu Nhược Thủy xảy ra chuyện. Chu Dung nhìn xung quanh, mà từ trên trời giáng xuống vài hắc y nhân.
“Ngươi, các ngươi là ai……” Chu Dung nhìn đến hắc y nhân hướng chính mình đi tới, sắc mặt trắng nhợt, run rẩy hỏi.
“Quả thực một bộ trắng trẻo, đại ca, chúng ta thật có phúc……” Trong đó một hắc y nhân mang theo nụ cười nham hiểm mở miệng, hai mắt không ngừng ở trên người Chu Dung đánh giá.
“Ân, tuy rằng còn nhỏ, bất quá cũng có thể chơi một chút.” Hắc y nhân cầm đầu nhìn thấy Chu Dung trưởng thành không tồi, gật gật đầu.
Lúc này Chu Dung có ngốc, cũng nghe đã hiểu lời hắc y nhân nói. Chu Dung sợ hãi cực kỳ, hai chân không được run rẩy, nàng nghĩ chạy về, nhưng quay người lại, bởi vì hai chân phát run không có sức lực, trực tiếp té lăn trên đất.
Chu Dung sợ hãi vô cùng, hắc y nhân hai mắt phát sáng, một phen tiến lên đem Chu Dung khiêng trên vai mang đi.
Tránh ở sau cây Chu Nhược Thủy nhìn thấy một màn này lạnh lùng cười, tình cảnh này, so phía trước thế có điều bất đồng. Kiếp trước, Chu Nhược Thủy gặp được hắc y nhân, tuy sợ hãi, lại bình tĩnh chạy về, càng lớn tiếng kêu cứu, hơn nữa Mặc Trúc Mặc Lan liều chết lẫn nhau tránh được một kiếp.
Này một đời, Chu Dung nhát gan sợ hãi, bỏ qua cơ hội tốt. Chu Nhược Thủy không khỏi thở dài, nàng muốn cho Lục Hiển Ngọc tới anh hùng cứu mỹ nhân, chính mình đứng giữa mưu hoa lấy lí do này từ hôn, hiện tại xem ra cơ hội này không có.
Vì thế, Chu Nhược Thủy thay đổi chiến lược, sai Mặc Lan đi trước một bước, chạy về lớn tiếng nói cho đám người Dư thị, Chu Dung bị bắt đi. Chính mình cùng Mặc Trúc còn lại chậm rì rì trở về đi.
Đương nhiên thân ảnh Chu Nhược Thủy biến mất không thấy, mới vừa rồi hai bóng người trốn trên cây nhảy xuống. Thiếu niên tuổi ít hơn đáy mắt lộ ra hài hước, rất có thâm ý nói:
“Thật là nữ nhân có ý tứ……”
Sắc mặt thiếu niên ở phía sau âm âm, xem ra, Chu Nhược Thủy đầy bụng tâm cơ, nơi nào hảo chơi?
Mặc Lan không cô phụ kỳ vọng Chu Nhược Thủy, khi nàng thở hổn hển chạy đến viện nữ quyến Thượng Thư phủ, gân cổ lên hô to:
“Phu nhân, không được rồi, không được rồi, Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư nàng bị người bắt đi……”
Mặc Lan này kêu xong, trừ bỏ hai sân Thượng Thư phủ người nghe được, mặt khác sân phụ cận người ở cũng đều nghe thấy được.
Dư thị không có đứng dậy, vừa nghe đến Mặc Lan kinh hô, lại không buồn ngủ, lập tức mặc quần áo đi ra.
Cách vách trong viện ở Lý di nương Tề di nương cùng Chu Liên, nghe được Mặc Lan kêu gọi, Tề di nương sắc mặt vui vẻ, không hề có khó chịu bị người quấy rầy mộng đẹp, mặc quần áo lập tức đi vào sân Dư thị.
Mà Lý di nương nghe được Mặc Lan kêu “Nhị tiểu thư” thù khiếp sợ vô cùng, giữ lấy Vương ma ma bên cạnh, chưa từ bỏ ý định hỏi:
“Là ai bị bắt đi? Là Chu Nhược Thủy tiểu tiện nhân kia có phải hay không? Không phải Dung nhi ta có phải hay không!”
Vương ma ma bị giữ sinh đau, lại nhịn xuống đau đớn nói cho Lý di nương:
“Lão nô nghe kêu chính là Nhị tiểu thư…… Di nương ngươi đừng có gấp, chúng ta qua đi nhìn xem tình huống như thế nào lại nói.”
Đừng nói Lý di nương, Vương ma ma đều cảm thấy kinh ngạc, hẳn đã xảy ra chuyện chính là Đại tiểu thư, như thế nào sẽ thành Nhị tiểu thư?
Vương ma ma hầu hạ Lý di nương mặc quần áo, bước nhanh đi đến sân Dư thị. Khi Lý di nương nhìn đến Mặc Lan đang hướng Dư thị nói ngay lúc đó, một ngụm máu nảy lên tới.
Lý di nương thật vất vả áp xuống khẩu huyết kia, miệng đầy mùi máu tươi nhắc nhở chính mình, Chu Dung thật sự không thấy! Mà lúc này, Chu Nhược Thủy nhẹ nhàng mà tiến đến, Lý di nương xem đáy mắy Chu Nhược Thủy tràn đầy phẫn nộ.
“Mẫu thân, Nhị muội muội bị người bắt đi, việc này nên chạy nhanh nói cho phụ thân, bảo phụ thân an bài người đi tìm về. Tuy nói Nhị muội muội tuổi còn nhỏ, nhưng nếu việc này truyền ra ngoài, đối thanh danh Nhị muội muội và Thượng Thư phủ đều không tốt.”
Chu Nhược Thủy làm lơ phẫn nợ Lý di nương đối Dư thị nói.
Dư thị cũng nghĩ đến điểm này, gật gật đầu, sai một thị vệ hồi Thượng Thư phủ bẩm báo Chu Thái.
Dư thị nghĩ đến mới vừa rồi Chu Nhược Thủy cũng đi rừng hoa đào, trong lòng không khỏi căng thẳng, gắt gao cầm tay Chu Nhược Thủy, đánh giá trên dưới.
Thẳng đến Dư thị nhìn Chu Nhược Thủy váy áo tinh tế, đầu búi tóc không loạn, trên người cũng không có vết thương, lúc này mới yên lòng.
“Rừng hoa đào không an toàn, cũng may ngươi không có việc gì. Hồi phủ trước, ngươi đi theo bên người nương đừng đi lại lung tung, để tránh những người đó ngóc đầu trở lại.”
Chu Nhược Thủy nghe xong lời này, cười gật gật đầu. Lần này tới chùa Đàn Nhược, chuyện nàng nên làm đều làm xong, dư lại, khiến phụ thân cùng Lý di nương sốt ruột.
Chu Nhược Thủy hướng Lý di nương nhìn lại, ngẫm lại mới vừa rồi hành động Chu Dung, sợ việc này là do Lý di nương hạ tay, Chu Dung lại hồn nhiên không biết.
Chu Nhược Thủy thầm nghĩ, lần này Chu Dung bị tráo đổi hẳn ăn không hết đau khổ, chỉ sợ thanh danh không còn. Nếu ngày sau Chu Dung trở về, biết được Lý di nương là hung thủ hại nàng, sẽ như thế nào đây?
———————————–
*Phiêu dật xuất trần: nhẹ nhàng, khoan thai vượt ra khỏi thế tục.