[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 27: Long môn kết thúc



Bão cát đen sáu mươi năm xuất hiện một lần giằng co thật lâu, từ phương xa tiến đến, mang theo bão cát cắn nuốt Long Môn, sau đó càng lúc càng xa rồi biến mất ở một phương khác, không biết lại mang tai họa đến nơi nào.

Nghe được tiếng gió bên ngoài nhỏ dần đi, lại đợi thêm một khoảng thời gian, người trong đường ngầm mới bắt đầu hành động.

“Đốc chủ, cửa vào đường ngầm không thể mở ra, hẳn là bên ngoài cát đá quá nhiều đã lấp kín đường.”

Đàm Lỗ Tử đứng ở bên cạnh Vũ Hóa Điền, thấp giọng bẩm báo.

Hắn sợ mình quá lớn tiếng, sẽ quấy rầy đến Hoàng thượng đang nghỉ ngơi bên cạnh.

Vẻ mặt Vũ Hóa Điền không chút thay đổi, chỉ dặn dò:

“Kêu mọi người tìm xem, đường ngầm này chắc hẳn là có một lối vào khác.”

Vũ Hóa Điền không tin Lăng Nhạn Thu từng vì kho báu mà đào vô số đường ngầm trong khách *** Long Môn này lại không nghĩ đến vấn đề ấy, chỉ làm một cửa ra vào.

“Vâng.”

Đàm Lỗ Tử nhận lệnh rời đi, mang theo người đi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được một cửa vào không bị bão cát vùi lấp.

Đẩy cơ quan ra, liền có thể thấy một cánh cửa nhỏ một người có thể đi lọt, bẩm báo cho Stefan và Vũ Hóa Điền rồi, mọi người liền rời khỏi đường ngầm chật hẹp này.

Mặt trời gay gắt bên ngoài khiến cho hai ma cà rồng không hẹn mà cùng nhíu mày, mây đen bởi vì bão cát đen sắp đến mà che kín bầu trời nay đã biến mất, hiện tại trên bầu trời cũng chỉ còn một quả cầu lửa cực nóng có thể phơi người ta thành thịt khô trong sa mạc.

Tiểu Đức Tử thông minh lấy một cái ô vẫn để trong hành lý mang theo người ra, che trên đầu Stefan, tuy rừng không có tác dụng mấy, nhưng ít ra không cần đắm chìm cả người trong ánh nắng chói chang.

Stefan có được đãi ngộ dành cho đế vương khiến Vũ Hóa Điền ghen tị, nhưng nhiều người ở đây như vậy y cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể lạnh lùng nghiêm mặt, quanh người dâng lên một luồng khí lạnh lẽo.

Tố Tuệ Dung từ cung nữ trốn đi biến thành thị nữ bên người bởi vì đi sát quá, liền bị hàn khí này khiến đáy lòng lạnh lẽo một mảnh, không biết Đốc chủ bị làm sao.

Nàng không thể tưởng tượng ra được Vũ Hóa Điền là vì không có người che ô cho mình mà không vui.

Nâng mắt nhìn lại, nơi vốn là khách *** giờ đã không còn nhìn thấy cả một mảnh gỗ, cũng không biết khách *** là bị bão cát vùi lấp hay là bị bão cát cuốn đi toàn bộ, nhưng nghĩ cũng biết những thứ bọn họ để lại đó cũng không tìm ra được.

“Hoàng thượng, đô thành của Thượng quốc Đại Bạch đã xuất hiện.”

Cẩm Y Vệ ra khỏi đường ngầm trước tiên điều tra xung quanh một lượt xuất hiện từ sau một cồn cát, bẩm báo.

Stefan gật đầu, bước chân đi về phía người kia xuất hiện.

Vòng qua cồn cát, quả nhiên phát hiện trong một cái hố cực lớn có một tòa thành trì cổ xưa lẳng lặng đứng vững, tòa thành tràn ngập phong tình của nước khác kia quả thực khiến cả đám người bọn họ rung động.

“Nhân mã của quân đội khi nào mới đến?”

“Cần khoảng một canh giờ.”

Một canh giờ? Stefan nhíu mày nhìn tòa thành trong hố cát, bởi vì bị bão cát đen thổi qua nên mới lộ ra hố này, nơi đây cũng không ổn định, một lúc lâu sau ai biết được đô thành vừa mới lộ ra này không còn thấy đâu nữa. Tám chín phần mười là không có ở đây, bằng không nơi này sao có thể đợi đến lượt bọn họ mới bị phát hiện.

“Vào xem.”

Stefan bước lên, đi vào đô thành trống trải không có người này.

Người phía sau không có ai dám ngăn cản hắn, cho dù biết có khả năng bên trong có nguy hiểm. Cho nên bọn họ chỉ có thể đuổi kịp theo sát Stefan, mở đường cho hắn.

“Dùng cái này.”

Vũ Hóa Điền ném cho Cẩm Y Vệ phụ trách dò đường một tấm bản đồ, là thứ y tiện tay ‘mượn’ được từ chỗ của Bố Lỗ Đô.

Cẩm Y Vệ nhận trách nhiệm tiên phong nhận lấy bản đồ, mở ra nhìn nhìn, xác định đại khái được phương hướng, nói một tiếng tạ tội với Stefan, bước nhanh lên phía trước, vừa mở đường vừa để lại dấu hiệu, thuận tiện cho bọn họ ra vào.

Có bản đồ, dọc một đường đi bọn họ dễ dàng tránh thoát được các loại cơ quan cạm bẫy, cũng không bị mê cung trong đô thành làm lạc đường, rất nhanh tìm được đến mục tiêu – nơi chất đống kho tàng của Thượng quốc Đại Bạch.

Cả phòng chất đống núi vàng biển bạc khiến người ta nhìn không chớp mắt, mỗi một món trang sức châu báu kia càng đáng giá hơn, nhất là một chiếc vương miện trên đỉnh đầu bộ xương khô ngồi trên vương tọa hoàng kim, mỗi một viên bảo thạch được khảm phía trên đều là bảo bối vô giá tuyệt thế.

Về phần đám xương khô bên cạnh kho báu, đã bị bọn họ trực tiếp bỏ qua.

Stefan không có nhiều hứng thú với mấy thứ này, bảo bối trên thế gian có thứ gì hắn chưa từng thấy qua, mấy đồ vật phàm tục này còn chưa lọt vào được mắt hắn.

Nhưng hắn chú ý đến ánh mắt mấy người khác đều cực nóng khi nhìn thấy kho tàng, liếc mắt qua một lượt, chỉ có ít ỏi vài người là không xúc động với những thứ này.

Ngược lại biểu hiện của Vũ Hóa Điền lại khiến hắn có chút kinh ngạc.

“Ngươi thích?”

Stefan hỏi Vũ Hóa Điền hai mắt lóe sáng nhìn vương miện kia.

Ánh mắt Vũ Hóa Điền không hề dịch chuyển một chút, nhẹ nhàng gật đầu, khẳng định câu hỏi của hắn. Ai cũng đều có chút ham mê nho nhỏ, thật không khéo, thứ Vũ Hóa Điền thích nhất lại là bảo bối lộng lẫy lại độc nhất vô nhị này.

Nhíu mày một chút, Stefan tiến lấy, vươn tay lấy vương miện ở trên đầu bộ xương khô kia xuống, tùy tiện nhét vào trong lòng Vũ Hóa Điền:

“Thích thì lấy, thứ này tuy rằng không có tác dụng gì, thỉnh thoảng thưởng thức một chút cũng không tệ.”

Không để ý đến mọi người không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, Stefan vung tay lên.

“Chuyển hết toàn bộ mấy thứ này ra ngoài, chuyển xong rồi trẫm cho phép mỗi người các ngươi tự chọn lấy một thứ.”

Mọi người vừa nghe, đều mừng rỡ phấn chấn, hành lễ tạ ơn, bắt đầu chuyển toàn bộ ra.

Người này…… Vũ Hóa Điền ôm vương miện, nhìn nhìn Stefan, cúi đầu lần đầu tiên không ngại bẩn mà vuốt ve bảo thạch bị phủ bụi, không một ai biết hiện tại y đang nghĩ cái gì, nhưng theo độ cong mơ hồ của khóe miệng mà xem xét, tâm tình của y quả thực là không tệ.

Stefan vẫn luôn chú ý đến mỗi cử động của y thấy được độ cong hiếm có một lần không phải cười lạnh của y, suy nghĩ lúc về đến kim khố tìm vài bảo bối đưa qua là được rồi.

Khuân vác kho báu là một việc cực kỳ hao tốn tinh lực và thể lực, vừa tốn thời gian lại vừa tốn sức lực, hơn nữa còn là chuyển thứ không phải của mình, rối rắm trong lòng giống như nhân viên ngân hàng mỗi ngày đều đếm tiền, tiền lại không phải là của mình vậy.

Nhưng cũng may là còn được chọn một thứ, đối với lòng từ bi của Hoàng thượng, trong lòng đám thủ hạ đều mang theo cảm kích – có Hoàng đế nào lại đưa đám bảo bối ra cho bọn họ tùy tiện lựa chọn không chứ?!

Bên này mọi người đang chuyển đồ, bên kia cát bên hố cũng liên tục rơi xuống, lại có xu thế càng lúc càng nhanh, biết đô thành sáu mươi năm mới xuất hiện một lần này sẽ nhanh chóng biến mất một lẫn nữa, tất cả mọi người đều tăng cường sức lực cố gắng chuyển hết kho báu, cuối cùng ngay trước khi đô thành bị bao phủ thì chuyển được toàn bộ kho báu bên trong ra.

Mà chờ bọn họ chọn xong mỗi người một thứ — không dám chọn thứ quá quý giá, lo rằng sẽ bị Hoàng thượng ghi hận – sau khi nhìn đô thành cất giữ báu vật biến mất dưới cát vàng, một đội nhân mã từ xa xa phía tây đến đây.

“Là nhân mã của Tây Xưởng.”

Thanh Long cầm kính viễn vọng xác định thân phận người đến, đưa kính viễn vọng cho Stefan.

Stefan không cầm lấy, thị lực của hắn có thể nhìn thấy đám nhân mã vẫn còn là mấy chấm đen này vô cùng rõ ràng.

Đám người Tây Xưởng đến nhanh hơn quân đội, điểm ấy cũng nằm trong dự kiến của Stefan, dù sao lúc hắn cho người đi điều binh thì không cho phép tiết lộ thân phận của mình, đối phương chưa chắc đã toàn tốc chạy đến. Mà Vũ Hóa Điền ở đây, có mệnh lệnh của y, Mã Tiến Lương nhất định sẽ trong thời gian nhanh nhất hoàn thành việc y giao cho.

Nhưng nhân mã Tây Xưởng đến rồi, vậy đám người đóng quân bên kia cũng sắp đến. Nếu không đến hắn sẽ triệt chức của toàn bộ tướng lĩnh.

Quả nhiên khi đám người Mã Tiến Lương đi đến trước mặt, lại có một đội nữa đến từ cùng một hướng – khác với Tây Xưởng là, đội ngũ này cưỡi lạc đà.

Đóng gói kho tàng chất lên lưng lạc đà rồi, đoàn người đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại nơi này.

“Gia, bước tiếp theo nên như thế nào?”

Vũ Hóa Điền thấp giọng hỏi, không để cho đám quân đóng ở đây nghe được lời nói của y, Stefan điều binh đến đây cũng là dùng danh nghĩa của y mà.

“Tình hình trạm dừng bên kia thế nào rồi?”

Vũ Hóa Điền nhìn về phía Mã Tiến Lương, người kia lập tức bẩm báo:

“Bão cát đen vừa qua, trạm dừng vẫn kín người hết chỗ như trước.”

Mang theo nhiều báu vật như vậy đến trạm dừng là tuyệt đối không thích hợp, Stefan lập tức quyết định.

“Bạch Hổ, ngươi mang theo người của Tây Xưởng cùng quân binh này đi về binh doanh đi, đến nơi rồi chỉnh đốn lại một lần nữa rồi vận chuyển báu vật về kinh.”

“Vâng.”

Bạch Hổ nhận lệnh rời đi, người của Tây Xưởng tuy rằng không muốn rời khỏi Đốc chủ nhà mình, nhưng hoàng mệnh khó tránh, chỉ có thể vâng theo. Chỉ có Tố Tuệ Dung bởi vì là nữ nhi không thể vào binh doanh mà được ở lại.

Khi bọn họ rời đi cũng để lại cho đám người ở lại đủ nước và đồ ăn, cùng với ngựa.

Stefan xoay người lên ngựa.

“Long Môn này đã không còn gì hay để xem, chúng ta cũng nên đi về.”

“Vì sao gia không cùng đi với bọn họ? Như vậy cũng an toàn hơn một chút.”

Huyền Vũ khó hiểu.

“Lúc đi quá mức vội vàng, bỏ lỡ nhiều cảnh đẹp, lúc này đi về cần bù đắp lại đầy đủ.”

“Việc lớn trong triều không thể không có người chủ trì, gia vẫn nên sớm ngày hồi kinh thì tốt hơn.”

Vũ Hóa Điền nhìn hắn nhàn nhã thì không vừa mắt, nhắc nhở.

“Không sao.”

Stefan nâng tay che mắt, nhìn về phía nào đó.

“Ta hiện tại cũng đang xử lý việc lớn trong triều đây.”

Vũ Hóa Điền nghe vậy, liếc mắt nhìn về phương hướng hắn đang nhìn một cái, cũng có chút đăm chiêu.

Những người còn lại không hề lên tiếng, không phải ai cũng dám to gan ở trước mặt Hoàng thượng giống như Vũ Hóa Điền.

Vương miện tượng trưng cho vương quyền không phải ai cũng có thể có được. Một màn trong đô thành kia đã khiến cho người ở đây mơ hồ hiểu được địa vị khác biệt của Vũ Hóa Điền ở trong lòng Hoàng thượng.

Stefan cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, thu hồi tầm mắt, vung roi lên, ngựa bị ăn đau, lập tức chạy đi.

Mọi người thấy vậy đều đuổi theo, nhanh chóng biến mất khỏi bãi cát vàng.

Long Môn vẫn như trước là Long Môn, chỉ là nơi này không còn hắc *** cho người nghỉ ngơi, cũng không còn báu vật bị cát vàng vùi lấp lúc trước, mặt đất khôi phục lại vẻ yên bình, đô thành cũng với những người chết bên trong cuối cùng có thể vĩnh viễn yên giấc dưới lớp cát vàng kia……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.