Bệnh viện Nhân dân II, bên trong phòng khám bốn người đàn em đi theo Trần An đều nằm bên trong. Trần An nhìn qua bọn họ sau đó nói với Hồ Hùng:
“Tôi đi gọi điện một chút rồi quay lại.”
“Được. Cậu cẩn thận đừng đi xa quá.” Hồ Hùng gật đầu.
Trần An đi ra khỏi khu khám bệnh tìm nơi có thể dùng điện thoại rồi gọi cho chị Trà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên vài tiếng sau đó giọng nói bên kia vang lên:
“Tiểu An sao giờ này em còn chưa đến, có phải có chuyện gì không.”
Một năm nay Trần An chưa từng nghỉ việc một ngày nào bỗng nhiên hôm nay không đi làm khiến những người trong tiệm cùng những người khách hay trò chuyện với cậu không khỏi lo lắng.
Lúc đầu chị ấy định gọi hỏi thăm nhưng lại lo ngại làm phiền cậu nên mới không gọi, hiện tại vừa thấy cậu gọi liền không nhịn được nói liên thanh.”
Trần An nghe vậy liền vội vàng đáp lời: “Không sao, không sao. Trên đường em gặp chút chuyện hiện tại phải đưa bạn đến bệnh viện khám.”
“Hiện tại gọi cho chị là em muốn xin chị cho em nghỉ một ngày ạ.”
“Em không bị sao chứ.” Chị Trà lo lắng hỏi.
“Không sao ạ. Em thật sự không sao.” Trần An mỉm cười nói:
“Cảm ơn chị đã lo lắng ạ.”
“Vậy được rồi, em cứ ở lại với bạn đi không cần quan tâm tiệm đau hôm nay chị sẽ ở lại tiệm để phụ giúp.” Chị Trà nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng ạ. Em biết rồi, cảm ơn chị ạ.”
Sau khi cúp máy Trần An liền nhanh chóng trở về phòng khám, không biết bốn người đã khám xong chưa bệnh trạng thế nào rồi.
Nhìn sơ qua thì anh Bình là bị thương nặng nhất, cú đấm mạnh của một võ sư không phải là bình thường. Bởi vì đỡ nó mà cánh tay cậu ta không khỏi bị gãy xương, tuy không nặng nhưng có lẽ không thể cử động trong thời gian sắp tới.
Cậu đi lại nhìn thấy Hồ Hùng vẫn đang ngồi chờ bên ngoài liền đi lại ngồi xuống bên cạnh. Nhìn phòng khám vẫn đang sáng đèn chứng tỏ vẫn chưa khám xong liền thở dài.
Hồ Hùng nghe tiếng thở dài của cậu liền không khỏi an ủi: “Đừng lo lắng chắc chắn bọn họ không sao đâu.”
“Tôi biết. Nhưng cũng vì bảo vệ cho tôi.”
Hồ Hùng lắc đầu: “Là do đại ca ra lệnh nên bọn họ mới liều mạng như vậy.”
“Hiện tại đang trong thời kỳ nhạy cảm nên cậu mới là mục tiêu của bọn chúng. Một khi cậu bị bắt thì rất có thể đại ca sẽ điên mất.”
Trần An lắc đầu cậu cảm thấy anh sẽ không vì một thế thân nho nhỏ này như cậu mà là đến nước này.
“Trần An tôi biết cậu cảm thấy mình không quan trọng như thế nhưng nói thật máy anh em tụi tôi đều nhìn thấy trong mắt cả rồi.” Hồ Hùng thở dài nhìn sự thờ ơ của cậu: “Nếu như nói Phan Tĩnh Nam là người khiến lão đại cảm thấy mình thật sự yêu anh ta thì cậu ngước lại khiến lão đại yêu cậu nhưng không chịu thừa nhận.”
Trần An khẽ cười tỏ vẻ anh ta đã nghĩ nhiều rồi: “Anh Hùng đừng nghĩ nữa, chuyện mà anh nói làm sao có thể. Bùi Tuấn không thể nào yêu tôi đâu, chỉ là anh ấy thiếu cảm giác của một gia đình nên mới phụ thuộc vào tôi thôi.”
Hồ Hùng thở dài không nói nữa. Đến hiện tại anh ta không biết nên cảm thấy Trần An đáng thương bởi vì cậu tự nghĩ mình là thế thân hay nên cảm thấy Bùi Tuấn đáng thương bởi vì hành động lúc đầu mà sau này có thể mất vợ bất kỳ lúc nào.
Mười phút sau cửa phòng khám mở ra bác sĩ từ bên trong bước ra ngoài. Hồ Hùng cùng Trần An nhanh chóng chạy lại hỏi:
“Bác sĩ bọn họ thế nào rồi?”
“Không sao thương nhẹ cả nhưng có một người thì phải điều dưỡng trong một thời gian, tạm thời hai tay không thể cử động được.” Bác sĩ nhìn bọn họ nói rồi thở dài: “May mắn không gãy xương nếu không cậu ta… Ai không nói nữa hai người đợi bọn họ đến phòng bệnh rồi thăm bệnh đi.”,
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Trần An gật đầu nhìn theo bác sĩ rời đi thì thở phào nhẹ nhõm. May mắn không bị gãy xương thật.
Hồ Hùng vỗ vỗ vai cậu. Anh ta cũng nhẹ nhõm không ít dù sao bọn họ cũng là anh em vào sinh ra tử với mình bao lâu nay nếu bởi vì vậy mà không thể tiếp tục đi theo anh em nữa thì đúng là đáng buồn.
Hai người đứng một lát bốn cái giường được đẩy ra khỏi phòng khám. Hai người đi theo sau thầy bọn họ được đẩy vào phòng bệnh thường thì chờ cho bác sĩ y tá rời đi hết mới đi vào trong.
Bốn người nhìn thấy bọn họ đi vào liền vui vẻ lên tiếng:
“Chị dâu, anh Hùng.”
“Cảm thấy thế nào.” Hồ Hùng mỉm cười hỏi thăm.
“Tốt lắm ạ. Bọn em cũng quen rồi không sao cả.” Một người lên tiếng nói sau đó gồng tay khoe cơ bắp của mình.
Anh Bình tuy không hoạt động được tay chân nhưng không xuống tinh thần, bác sĩ cũng nói cậu ta chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏe lại, vì vậy liền bật cười vui vẻ mà hỏi cậu: “Chị dâu, không ngờ chị mạnh như vậy đó.”,
Hồ Hùng nghe vậy không khỏi tò mò: “Có chuyện gì mà tôi không biết à.”