Lại mưa rồi.
Những cơn mưa rả rích làm dịu mát Thượng Hải đang vào tiết giao mùa xuân hạ, mọi thực vật đều thức dậy mạnh mẽ trong làn mưa, vươn ra những cành xanh nõn xâm chiếm từng kẽ hở trong không gian. Dưới bóng tối u ám đang vội vã xâm chiếm, tôi cầm ô lặng lẽ ra khỏi cửa, hơi nước mịt mùng xung quanh giống như nước mưa bao trùm lấy tôi.
Đường sắt trong những ngày mưa gió cũng nồng lên mùi lạnh lẽo ẩm mốc và vắng lặng khác hẳn thường ngày. Tôi từ từ đi qua cửa soát vé, đi xuống thềm ga trống trải. Tôi không đứng sau vạch vàng đợi tàu như mọi khi mà lại chậm rãi chọn lấy một chiếc ghế để ngồi xuống, sau đó lấy sách ra đọc.
Còi tàu vang lên tiến vào trạm, tôi lạnh lùng nhìn cửa tàu mở ra, người bên trong đi ra, người bên ngoài đi vào, tôi vẫn ngồi không nhúc nhích trên ghế chờ. Chừng mấy phút sau, cửa tàu đóng lại, đoàn tàu lại lao đi như bay.
Một lúc sau, chuyến tàu đến hướng khác lại tới trạm, nhưng tôi vẫn ngồi im trên chiếc ghế chờ, mắt nhìn theo đoàn tàu đang rời bến. Cứ như vậy cho tới khi hai mươi phút trôi qua, tôi vẫn cứ ngồi trên ghế, rất nhiều đoàn tàu đến rồi đi bên cạnh tôi.
Đột nhiên, tôi rời khỏi thềm ga đi lên tiền sảnh phía trên.
Lúc này bước chân tôi tăng tốc, nhanh chóng bước ra khỏi cửa soát vé.
Đúng lúc tôi đang định rời khỏi ga tàu điện ngầm, thì sau lưng truyền lại tiếng bước chân gấp gáp vội vã. Tôi lập tức cảnh giác quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái ngoài hai mươi tuổi, cô gái mặc bộ quần áo màu đen, đang sải những bước nhanh để chạy về phía tôi, tóc cô gái tung bay theo nhịp chạy, đôi mắt ẩn chứa ánh nhìn cuốn hút.
Khi tôi phát hiện ra cô gái đang chạy nhanh thì đôi mắt cô ta vẫn đang nhắm vào mình, hai chúng tôi lạnh lùng nhìn nhau, cho tới khi cô ấy chạy đến bên tôi. Tức khắc, tôi thò tay tóm lấy cổ tay cô ta, cảm giác mềm mại như đang tóm lấy xương của con mèo con. Miệng cô gái khẽ kêu lên một tiếng, rồi vùng vằng dằng ra nhưng tôi không thể để cho cô ta chạy thoát.
“Nhiếp Tiểu Sảnh?”
Tôi nhìn vào mắt cô ta hỏi.
Cô gái ngớ người ra, ánh mắt toát lên vẻ trầm mặc và cứng đầu, sau đó cô ta cúi đầu không tiếp tục dằng co với tôi nữa.
Lúc này, Diệp Tiêu đã chạy tới, anh nhìn cô gái trước mặt nói: “Khẳng định chính là cô ta. Anh đã âm thầm quan sát cô ta hai mươi phút rồi, cô ta nhìn em từ xa, em rời khỏi thềm ga cô ta cũng theo sau, lúc đó anh đã chạy lại hỏi chuyện cô ta, cô ta lập tức chạy về phía cửa ra vào.”
Vốn là tối hôm qua, Diệp Tiêu giúp tôi nghĩ cách, dùng kế “dụ rắn ra khỏi hang” để tìm ra cái người “Nhiếp Tiểu Sảnh” này. Khi tôi bước vào ga tàu điện ngầm, Diệp Tiêu đã âm thầm theo sau. Tôi giả vờ giống một tên ngốc, đứng ở thềm ga rồi ngồi xuống bất động, cố ý để lỡ rất nhiều chuyến tàu, nếu có người theo dõi tôi thì người đó cũng sẽ để lỡ rất nhiều chuyến tàu như thế này, như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện. Quả nhiên, Diệp Tiêu đã chú ý đến cô gái kì lạ này và xác định cô ta chính là người đang đeo bám tôi.
Hiện tại, cô ta đang ở trong tay tôi.
Cô gái rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt có chút tủi thân, đôi môi khe khẽ mở ra: “Anh làm tôi bị đau đấy.”
“Xin lỗi.”
Tôi rút ngay tay lại giống như bị điện giật, đối diện với cô gái trẻ trông thật đáng thương này tôi bỗng trở nên bối rối không biết phải làm thế nào. Cô ta hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng về kẻ quấy rối. Tôi vốn rắp tâm nổi trận lôi đình làm một tràng dài, nhưng lúc này đây đến một chữ tôi cũng không nhớ ra nổi.
Cô ta xoa xoa cổ tay, nhìn tôi và Diệp Tiêu nói: “Bây giờ các anh đã tóm được tôi rồi, tùy các anh xử lí.”
Tôi lập tức giống như một quả bóng da xì hơi, e dè nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Tôi nói nhỏ với Diệp Tiêu: “Cảm ơn anh giúp em tìm thấy cô ấy, em muốn nói chuyện riêng với cô ấy được không?”
Diệp Tiêu nhìn vào mắt cô gái rồi thì thầm với tôi: “Được thôi, nhưng em phải cẩn thận đấy, nhất định không được mềm lòng, theo như kinh nghiệm của anh, thiên sứ và ác quỷ luôn ở cùng nhau đấy.”
Nói xong câu cuối đầy thâm ý, Diệp Tiêu mỉm cười vỗ vỗ vai tôi rồi trịnh trọng nói với cô gái: “Thứ lỗi, vừa nãy khiến cô hoảng sợ. Tôi là một cảnh sát, cậu ấy là em họ tôi, chúng tôi đều không phải là kẻ xấu, hi vọng cô về sau sẽ không quấy rối cậu ấy nữa, nếu không tôi sẽ lại tìm cô đấy. Tạm biệt.”
Diệp Tiêu bước nhanh rời khỏi ga tàu điện ngầm, chỉ còn lại mình tôi nhìn cô gái vận đồ đen đang bắt đầu có chút căng thẳng. Cô từ từ thở hắt ra, nhìn vào mắt tôi nói: “Tôi chính là Nhiếp Tiểu Sảnh.”
Không thể ngờ được, cảm giác của tôi khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy chính là trông cô ta thật giống với Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu trai.
Còn nhớ lúc nhỏ đọc cuốn Liêu trai bằng văn hiện đại, mỗi khi đọc đến “Nhiếp Tiểu Sảnh” trước mắt tôi liền hiện lên hình ảnh một cô gái cổ trang: Cô ấy lặng lẽ ẩn náu trong một ngôi chùa, có một mái tóc dài đen nhánh phủ kín bờ vai, một vòng eo thon thả, khuôn mặt hình trái xoan xinh đẹp, và đôi mắt đẹp như nước hồ mùa xuân, cuốn hút nhất chính là đôi mắt buồn man mác của cô ấy, phảng phất như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Lúc này, cô ta đang đứng trước mặt tôi.
Nhưng tôi không dám nhìn cô ấy nữa, khuôn mặt cô giống như hình ảnh bộ phim được phát đi phát lại, lại một lần nữa gợi lên những kí ức hoang tưởng của tôi thời niên thiếu, tôi không kìm chế nổi đã thốt lên một câu: “Thực sự giống quá.”
“Anh nói giống cái gì?”
Giống như nghe trong điện thoại, giọng nói của cô ấy cuốn hút như nam châm, đây chính là giọng nói của nhân vật nữ chính trong Liêu trai sao?
Tôi lúng túng lắc đầu nói: “Không có gì, tôi có thể mời cô uống tách trà không?”
Cô gái nghếch mặt nói: “Tôi đã là con mồi của anh rồi, tùy ý anh thôi.”
Vậy là tôi dẫn cô rời khỏi ga tàu điện ngầm, trời đổ mưa to hơn ban nãy, chúng tôi vào một quán trà nhỏ trên đường Thiểm Tây Nam.
Vừa mới ngồi xuống, cô gái liền nhìn vào mắt tôi hỏi: “Anh hình như có chút căng thẳng.”
“Tôi căng thẳng ư?” Tôi cố ý lảng tránh ánh mắt cô ta, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, “Đương nhiên, cùng ngồi uống trà với người chạy ra từ trong Liêu trai sao lại không căng thẳng được?”
Nhưng cô ta không buồn để ý, vẫn nhìn vào mắt tôi, lạnh lùng hỏi: “Anh thực sự đã tới Hoang thôn rồi ư?”
“Đúng thế, tôi đã đến Hoang thôn, tuyệt đối không lừa cô.”
“Nhưng ‘Hoang thôn’ của anh sai sót quá nhiều, không chân thực chút nào cả.”
“Hoang thôn là truyện, truyện chính là con lai của hiện thực và hư cấu mà.”
Cô gái miệt thị nói: “Thế thì anh xa rời thực tế quá rồi, Hoang thôn của anh chẳng qua chỉ là bức tranh được nhìn thấy từ xa bằng ống nhòm mà thôi.”
“Đúng thế, Hoang thôn nhất định còn có rất nhiều bí mật tôi vẫn chưa biết.” Tôi đâu có muốn cô ta dắt mũi mình, lập tức chuyển chủ đề: “Bây giờ đến lượt cô phải trả lời rồi, cô thật sự tên là Nhiếp Tiểu Sảnh sao?”
Ánh mắt cô ta vụt lên tia hoảng sợ, tôi đoán chắc là cô ấy hình như nhớ ra điều gì đó, nhưng suy nghĩ lại trôi đi ngay sau đó. Cô gái gật gật đầu nói: “Đúng thế, tên tôi là Nhiếp Tiểu Sảnh.”
Ba chữ cuối được cô ta kéo dài giọng, hình như làm kinh động cả những người ở bàn bên cạnh.
“Thật là không thể tưởng tượng nổi, trên đời này lại có tên trùng hợp như vậy.” Tôi cười đau khổ nói: “Cha cô nhất định chưa từng đọc Liêu trai, hoặc là đọc Liêu trai đến nỗi si mê rồi.”
“Đủ rồi, một người tên là gì thật sự quan trọng vậy sao?”
Tôi nhìn vào ánh mắt lơ đãng vô định của cô ta nói: “Đúng thế, cực kì quan trọng. Cô biết không? Dáng vẻ của cô rất giống Nhiếp Tiểu Sảnh trong sách viết.”
“Được rồi, tôi nhượng bộ.” Cô ta có chút chán nản nhún nhún vai. “Nếu như anh kiên quyết cho rằng cái tên Nhiếp Tiểu Sảnh này khiến anh liên tưởng tới ma nữ trong Liêu trai thì xin anh hãy gọi tôi là Tiểu Sảnh nhé.”
“Tiểu Sảnh?”
“Đúng, Tiểu Sảnh của Nhiếp gia.”
Tôi vội vã gật gật đầu: “Ổn đấy, gọi như thế hay hơn nhiều, cảm giác giống như cô gái nhà hàng xóm, Tiểu Sảnh.”
Bỗng nhiên, cô ấy có chút khó chịu: “Tôi đã rất nhượng bộ với anh rồi, bây giờ tôi đã đi được chưa?”
“Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi mà.”
Cô ta vội vàng đứng lên.
Tôi theo sau cô ta nói: “Nhưng sau này tôi biết tìm cô ở đâu?”
“Tôi làm ở cửa hàng kem đối diện, lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Cô ta lao ra khỏi quán trà như một con nai, nước mưa ướt át tưới lên người cô ấy, cô cúi đầu chạy qua vạch vàng dành cho người đi bộ rồi chui vào quán kem đối diện bên đường.
Tôi lúc đó không kịp phản ứng lại, vẫn đứng ngay ra ở cửa quán trà, không biết có nên tới cửa hàng đối diện không. Vài phút sau, cô ta xuất hiện trong quầy kem, trên người đã thay bộ đồng phục màu da cam, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành đuôi ngựa phía sau.
“Nhiếp Tiểu Sảnh bán kem?”
Tôi bỗng bật cười, vài hạt mưa bay đậu trên mũi.