Kiệt Ngạo Khó Thuần

Chương 40



Bốn ngày trước Tết âm lịch, trời đổ trận tuyết đầu tiên.

Trời càng lúc càng lạnh, buổi tối Phương Kính Dực cứ luôn cảm thấy không ấm áp, cậu cứ ôm chặt lấy Nghiêm Minh Du. Buổi sáng khi Nghiêm Minh Du dậy thì nửa mơ nửa tỉnh trùm chăn bọc kín mình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đến tắt báo thức cũng lười nên chẳng thèm đặt báo thức nữa, buổi sáng chỉ chờ Nghiêm Minh Du gọi mình dậy. Nhưng hôm nay, Phương Kính Dực dậy sớm, hôm nay cậu được nghỉ. Nghiêm Minh Du cũng nghỉ nốt bốn ngày phép còn lại trong năm nay của mình, vừa lúc hôm sau là ba mươi Tết. Phương Kính Dực mặc áo ngủ xuống lầu gõ cửa phòng Nghiêm Minh Hàng. Nghiêm Minh Hàng đã nghỉ đông một thời gian rồi, cả ngày chỉ ở trong phòng chẳng thấy thò mặt ra.

“Nghiêm Minh Hàng!” Phương Kính Dực đập rất mạnh, đau cả tay, “Dậy nào, hôm nay đi chợ mua đồ Tết!”

Nghiêm Minh Hàng ú ớ đáp lại, gãi gãi đầu ra mở cửa, ngáp mấy cái rồi đi rót nước cho mình, tiện thể vào bếp xem Nghiêm Minh Du nấu gì cho bữa sáng, giọng vẫn còn ngái ngủ, “Sao sáng nay anh ấy tỉnh táo thế nhỉ.”

“Trước đây em ăn Tết thế nào?” Nghiêm Minh Du không đáp, còn hỏi ngược lại.

“Cũng vậy vậy thôi, không ai để ý đến em cả.”

Nghiêm Minh Du xúc trứng chiên ra khỏi chảo rồi đặt lên đĩa, trong phòng bếp vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy Phương Kính Dực đang hát, giọng lúc to lúc nhỏ. Có lúc còn quên lời nên hàm hồ nhảy qua, nghe khá buồn cười. Nghiêm Minh Hàng không khỏi bật cười một tiếng, rồi lại vội hắng giọng nghiêm túc lại.

“Trước kia bọn anh cũng không ăn Tết.” Nghiêm Minh Du bưng đĩa lên, “Nhưng năm nay thì có, cho nên em ấy rất vui vẻ.”

Trước khi ra ngoài, Phương Kính Dực sợ lạnh nên xé ba miếng dán giữ nhiệt, định dán cho mỗi người một miếng. Vừa xé vừa cúi đầu bảo Nghiêm Minh Du dán miếng dán chặn chất dẫn dụ cho mình. Nghiêm Minh Hàng cũng đang dán. Phương Kính Dực đưa miếng dán giữ nhiệt cho Nghiêm Minh Du, tò mò hỏi, “Chất dẫn dụ của em là mùi gì thế? Bình thường ở nhà cũng không thấy em để lộ ra, quá cẩn thận rồi.”

Ngón tay sau gáy đột nhiên đè mạnh lên, Nghiêm Minh Du nheo mắt, ngón tay cọ lên tuyến thể của Phương Kính Dực, giọng nói mang ý uy hiếp: “Em còn muốn nó để lộ ra sao?”

“Không… không phải ý đó mà.” Phương Kính Dực vội vã quay lại giải thích, “Em chỉ hơi tò mò thôi.”

“Mùi chanh.” Nghiêm Minh Hàng không chịu nổi hai người kia cứ đứng ở cửa tán tỉnh nhau, không kiên nhẫn thúc giục, “Nhanh nào, đừng dính nhau nữa đi.”

“Mùi chanh à.” Phương Kính Dực nghiêm túc gật gật đầu, “Nghe đã biết rất chua.”

“…Có thể đi chưa vậy?”

“Có thể rồi, đi đi.” Phương Kính Dực đẩy Nghiêm Minh Du ra cửa.

Vì có tuyết rơi nên Nghiêm Minh Du lái xe chầm chậm, Phương Kính Dực ghé vào cửa sổ xe nhìn cảnh tuyết. Họ đang trên cầu, dây cáp treo đều bị tuyết bao phủ, lan can màu cam được phủ một lớp mỏng lớp tuyết lấp lánh rực rỡ, màu sắc hài hoà đẹp mắt. Mặt sông không đóng băng, cũng không có gió, chỉ dừng lại tại chỗ, bình lặng xám xịt như một mảnh lụa xám mỏng rộng mở với bầu trời. Cây xanh hai bên bờ sông đã trụi lá từ lâu, tuyết rơi cũng không phủ kín cành cây khô được. Nhìn từ trên cầu, vẫn có thể thấy vỏ cây màu nâu sẫm. Xe nối đuôi nhau chạy trên cầu, càng bấm còi ầm ĩ thì càng khiến người khác cảm thấy mặt sông thật yên tĩnh.

“Yên tĩnh quá,” Phương Kính Dực không nhìn nữa, “Trước đây trên sông còn có mấy chiếc du thuyền.”

Nghiêm Minh Du bấm còi, nhìn chăm chú chiếc xe phía trước, bình thản nói: “Bởi vì trời có tuyết, hơn nữa mọi người đều chuẩn bị về nhà đón năm mới.”

Trung tâm thương mại rất náo nhiệt, trên trần nhà treo rất nhiều đồ trang trí màu đỏ, các quầy hàng còn có đủ các nhân vật trong truyện tranh đang cười. Nghiêm Minh Du đẩy một chiếc xe đẩy đi lên phía trước, Phương Kính Dực và Nghiêm Minh Hàng theo sau. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đai áo buộc hờ quanh eo, dáng người cao lớn, bờ vai dày rộng, vô cùng bắt mắt trong đám đông. Phương Kính Dực nhàn nhã đi theo Nghiêm Minh Du, khẽ nói chuyện với Nghiêm Minh Hàng: “Anh hai em đẹp trai quá, vừa cao vừa đẹp.”

“Em cũng thấy thế.” Nghiêm Minh Hàng cũng thấy thế, nghiêm túc gật đầu, “Loại áo khoác này rất hợp với anh ấy.”

Phương Kính Dực đột nhiên nghĩ đến lúc Nghiêm Minh Du vừa thay quân phục mùa đông. Sáng hôm đó, Nghiêm Minh Du mặc áo khoác quân đội đứng ở cửa chờ cậu. Đây là lần đầu tiên Phương Kính Dực trông thấy Nghiêm Minh Du mặc áo khoác quân phục, áo khoác cài cú chỉnh tề, dây lưng bên hông thắt chặt khiến dáng người vốn cao lớn của anh có vẻ càng cao hơn. Lúc Phương Kính Dực xuống lầu, đứng trước mặt Nghiêm Minh Du mà cảm thấy chân mình mềm nhũn. Sáng hôm đó, hai người đứng trước cửa nhà, suýt nữa lau súng cướp cò, hôn đến không rời được, khiến trên người họ toàn là mùi chất dẫn dụ của nhau. Cuối cùng vẫn là Nghiêm Minh Du thở phì phò dừng lại, trên đường đi làm còn kiên quyết không để Phương Kính Dực tới gần mình một chút nào cả.

“Chịu khó ăn uống.” Phương Kính Dực nghiêm túc vỗ vai Nghiêm Minh Hàng, “Lớn lên giống anh hai em rồi sau này sẽ kiếm được nửa kia ưu tú giống anh.”

Phương Kính Dực nói xong liền chen qua khe hở trong đám đông, tới nắm tay Nghiêm Minh Du. Nghiêm Minh Hàng xoa mũi, cố nhịn cười, lòng thầm nghĩ Phương Kính Dực đúng là tự luyến, sau đó nhanh chóng bước theo họ.

Trình độ của Phương Kính Dực cũng chỉ có thể đi theo chọn đồ ăn vặt, thấy hai anh em Nghiêm Minh Du đang chọn tới chọn lui trong quầy thực phẩm, chắc phải một lúc lâu nữa mới xong. Phương Kính Dực liền bảo với Nghiêm Minh Du, mình lên tầng hai đi dạo một chút.

So với tầng một, tầng hai khá vắng vẻ, đều là mấy quầy hàng của các nhãn hiệu. Phương Kính Dực đi dạo, rồi chợt thấy quầy bán đồ trang sức, cậu vô thức bước qua nơi trưng bày nhẫn cưới. Cậu nhớ lúc mình kết hôn với Nghiêm Minh Du cũng có trao nhẫn, chỉ có điều kết hôn xong, tối đó Phương Kính Dực đã tháo nhẫn ra rồi không biết cất vào ngăn tủ nào rồi. Ban đầu Nghiêm Minh Du cũng có đeo, sau đó, có vẻ như anh thấy Phương Kính Dực chán ghét cuộc hôn nhân này nên chẳng đeo nữa. Kết hôn lâu như vậy rồi mà hai người chẳng ai đeo nhẫn cả. Thế sao được?

Nhân viên bán hàng thấy Phương Kính Dực có vẻ đang quan tâm đến mặt hàng này, liền bước lên hỏi: “Anh cần xem nhẫn ạ?”

“À… vâng.” Phương Kính Dực gãi gãi đầu, “Tôi muốn mua một cặp nhẫn cho tôi cùng chồng tôi.”

“Hai người sắp kết hôn ạ?”

Phương Kính Dực sửng sốt, cảm thấy câu trả lời của mình khá buồn cười. Cậu cố nhịn cười, đáp: “Không, kết hôn lâu rồi.”

Gần hai năm rồi mà giờ mới đi mua nhẫn cưới, nhân viên cũng hơi sửng sốt, nhưng chẳng bao lâu đã bình tĩnh lại, cũng hơi mỉm cười: “Vậy anh muốn kiểu đơn giản hay phức tạp hơn chút?”

“Kiểu đơn giản đi.”

Kiểu phức tạp có vẻ không phù hợp với khí chất lạnh băng của Nghiêm Minh Du.

Nhân viên nhanh chóng lấy một loạt kiểu dáng đơn giản ra bày trên quầy thuỷ tinh để Phương Kính Dực tự chọn. Nhìn lướt một loạt mà không vừa ý, Phương Kính Dực ngượng ngùng lắc đầu rồi bảo nhân viên cứ để mình tự xem. Cậu đi một vòng rồi trông thấy một đôi nhẫn trong góc tủ, hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, bên trên chỉ có một viên kim cương nhỏ, mặt nhẫn chỉ có một chút hoa văn lượn sóng, kiểu dáng không thể đơn giản hơn. Phương Kính Dực bảo nhân viên lấy đôi nhẫn kia ra rồi đeo thử chiếc nhỏ hơn. Chiếc nhẫn lành lạnh, rất vừa với ngón áp út của cậu.

“Cặp này chỉ có một viên kim cương ở giữa chiếc nhẫn, tượng trưng cho sự duy nhất.”

Phương Kính Dực thầm nghĩ, cách nói này cũ quá rồi, nhưng cậu vẫn không khỏi động tâm. Điện thoại rung lên hai lần, Phương Kính Dực vội lấy ra, là tin nhắn của Nghiêm Minh Du. Anh nói mình đã tính tiền, bảo Phương Kính Dực chờ ở cửa trung tâm thương mại một chút.

“Lấy cặp này đi.”

Phương Kính Dực tháo nhẫn trên ngón áp út xuống đưa cho nhân viên rồi vội vã thanh toán tiền, lòng thầm căng thẳng. Cậu cứ cảm thấy mua nhẫn đôi như vậy quá đường đột, cũng không biết Nghiêm Minh Du có thích kiểu dáng này không. Cậu không bảo nhân viên gói vào túi giấy nữa mà nhét luôn chiếc hộp nhung vào túi áo phao lông vũ rồi chạy xuống lầu. Xuyên qua đám đông rộn ràng nhốn nháo, ngón tay cậu vẫn nắm chặt chiếc hộp nhung nhỏ, cạnh hộp chống lên bàn tay có hơi ngứa. Phương Kính Dực nhón chân, thấy Nghiêm Minh Du đã đứng ở cửa trung tâm thương mại liền bước nhanh hơn rồi túm cánh tay anh.

“Đi thôi.” Phương Kính Dực ngẩng lên, thở ra một hơi khói trắng, “Mình về thôi.”

Đêm giao thừa, Phương Kính Dực phải trực ở bệnh viện. Tết âm lịch, chế độ trực ở bệnh viện cũng thay đổi, Phương Kính Dực có thể đổi ca vào buổi chiều rồi về nhà ăn bữa cơm giao thừa. Tết âm lịch nên trong bệnh viện cũng có chút không khí vui vẻ của ngày tết, các y tá trực ban đều tụ lại một chỗ sưởi ấm, vui vẻ nói chuyện phiếm. Mùi hương của các loại đồ ăn trong phòng bệnh quyện lại với nhau, mấy nhóm người nhà hàn huyên, rồi không biết phòng bệnh nào đang vui vẻ mà mọi người cùng cười lên. Phương Kính Dực cởi áo blouse trắng, lấy áo phao lông vũ trên giá xuống rồi mặc vào người, sau đó kéo khoá áo lên cao nhất. Phần lông ở mũ áo chạm vào cằm khiến Phương Kính Dực hơi ngứa, cậu gãi gãi cằm rồi kéo cửa, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, các y tá đều ngẩng lên nhìn cậu rồi vui vẻ cười nói: “Bác sĩ Phương, giao thừa vui vẻ nhé!”

“Cảm ơn,” Phương Kính Dực dừng lại và mỉm cười với các y tá, “Các bạn cũng vậy, giao thừa vui vẻ!”

Nghiêm Minh Du đã đợi sẵn ở cổng bệnh viện, anh ngồi trong xe việt dã và bấm còi. Phương Kính Dực chạy chậm lên xe, cậu xoa xoa tay kêu lạnh. Nghiêm Minh Du liền đặt tay Phương Kính Dực vào giữa hai lòng bàn tay to rộng của mình, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Nghiêm Minh Hàng đâu anh?” Phương Kính Dực rất vui vẻ, cười hì hì, “Tối nay chúng ta chuẩn bị bao lì xì cho nó đi, cho nhiều chút.”

“Ở nhà nấu ăn,” Nghiêm Minh Du xoay chìa khóa xe và khởi động, “Lát về anh làm thêm vài món là ăn cơm được rồi.”

Lúc này các hộ gia đình đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tối giao thừa nên trên đường không có nhiều xe, Nghiêm Minh Du lái xe rất thuận lợi. Phương Kính Dực lục lọi ngăn giữa các ghế, thấy Nghiêm Minh Du đã chuẩn bị sẵn tiền mặt cùng bao lì xì. Cậu ngây ra một lúc rồi trêu chọc: “Thì ra anh đã chuẩn bị xong rồi.”

“Hẳn đây cũng là cái Tết thực sự đầu tiên của nó.” Nghiêm Minh Du đánh vô lăng sang làn đường bên phải, “Muốn nó vui vẻ chút nên anh đã chuẩn bị mấy thứ này.”

Phương Kính Dực nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hay là mình cho nó thêm vài nguyện vọng năm mới đi anh, hỏi xem nó muốn gì.”

Sau khi đếm tiền, Phương Kính Dực bỏ vào lì xì rồi ngồi chờ Nghiêm Minh Du lái xe vào gara. Chẳng bao lâu Nghiêm Minh Du đã đỗ xe xong, Phương Kính Dực vui vẻ mở cửa xuống xe. Nghiêm Minh Du chậm hơn cậu một bước, cầm lì xì đỏ trong xe ra rồi đứng cạnh cúi đầu tìm chìa khoá xe.

Anh mặc lại áo khoác vào. Phương Kính Dực nhìn Nghiêm Minh Du cao lớn vẫn đang đứng yên tại chỗ liền nổi giận bước tới đẩy anh lên ghế lái. Nghiêm Minh Du bị đẩy mà sửng sốt, sau đó liền co chân lên nghiêm chỉnh ngồi, Phương Kính Dực còn chưa phản ứng đã nhấc chân khoá ngồi trên đùi anh, mông đè lên cơ đùi săn chắn.

“Anh mặc áo khoác làm gì hả?”

Những lời này giống như một câu mệnh lệnh, Phương Kính Dực nắm vai Nghiêm Minh Du rồi cúi đầu hôn anh, còn thở hổn hển vặn eo cọ xát với dương vật trong quần anh.

Xem ra là muốn rồi, Nghiêm Minh Du vươn tay chỉnh ghế ngả ra sau. Anh nằm ngả ra trên ghế, tay không hề khách khí tụt quần Phương Kính Dực. Hai người đều mặc rất nhiều, cọ xát nhau cách lớp quần áo. Nghiêm Minh Du ôm chặt cổ Phương Kính Dực, ngón tay sờ đến phần ướt át giữa hai cánh mông, thì ra chỉ cần anh mặc áo khoác là Phương Kính Dực cũng có thể ướt tới mức này.

Mùi hương chất dẫn dụ trong xe như thể thuốc kích dục, hốc mắt Phương Kính Dực ướt sũng. Cậu kẹp chặt mông, xoắn lấy dương vật Nghiêm Minh Du, eo liên tục vặn vẹo, tay bám vào lưng ghế. Nghiêm Minh Du liếm mút phần cổ lộ ra bên ngoài áo phao lông vũ của cậu, rõ ràng cách nhau vô số lớp quần áo, nhưng Phương Kính Dực vẫn cảm thấy như da thịt họ đang chạm nhau.

“Đừng kêu lên.” Nghiêm Minh Du đâm mạnh lên trên, chạm vào miệng khoang sinh sản, “Nghiêm Minh Hàng trên lầu sẽ nghe thấy đó.”

Phương Kính Dực thực sự ngoan ngoãn cắn môi, cố nén tiếng rên rỉ.

Cuối cùng đến lúc bắn, Nghiêm Minh Du không bắn vào trong Phương Kính Dực, anh rút ra rồi bắn lên vô lăng. Phương Kính Dực thở phì phò, bước qua khoảng trống giữa hai ghế và ngồi lên ghế phụ. Nhất thời, trong xe chỉ còn tiếng họ đang thở hổn hển.

“Em có cái này cho anh.” Phương Kính Dực hít sâu một hơi, lấy chiếc hộp nhung trong túi ra, “Anh nhất định phải thích đó.”

Nghiêm Minh Du cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hốc mắt chua xót. Anh nhận chiếc hộp nhung kia, tiếng mở hộp vang lên một chút, hai chiếc nhẫn nằm ở chính giữa, viên kim cương nhỏ bên trên tỏa sáng đẹp đẽ, sáng ngời, xinh đẹp như đôi mắt Phương Kính Dực.

“Chúng mình còn chưa có một cặp nhẫn cưới thật sự.” Phương Kính Dực lấy chiếc nhẫn lớn hơn ra, nâng ngón áp út của Nghiêm Minh Du rồi chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào, “May mà vừa vặn, lúc mua, em cứ sợ không vừa.”

Nghiêm Minh Du nắm chặt tay, chiếc nhẫn mới trên ngón áp út cộm vào lòng bàn tay, nhưng anh cũng không ghét cảm giác này. Anh lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn trong hộp nhung ra, Phương Kính Dực có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn chủ động đưa tay ra. Nghiêm Minh Du cúi đầu nhìn bàn tay ấy, bàn tay này đã nhận lấy kẹo mút của anh lúc nhỏ, khi trưởng thành lại luôn cầm dao phẫu thuật. Sau đó, anh chỉ cảm nhận được cảm giác mềm mại này trong giây phút ngắn ngủi trong giáo đường. Bây giờ, bàn tay ấy đang tĩnh lặng nằm trong tay anh, chiếc nhẫn cọ cọ vào lòng bàn tay Phương Kính Dực, đẩy từ đầu ngón tay đến gốc ngón tay, lướt qua đường vân và đốt ngón tay, vừa khít vào ngón tay cậu.

Giờ phút này, chiếc xe đã trở thành giáo đường của họ.

“Em đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt em yêu anh tới mức nào.” Đôi mắt Phương Kính Dực ướt át, túm tay Nghiêm Minh Du đặt lên ngực trái của mình, “Nhưng nó sẽ nói cho anh biết, mỗi phút mỗi giây, anh đều khiến trái tim em đập mạnh.”

Tiếng tim đập mạnh mẽ xuyên qua lớp áo phao lông vũ, Nghiêm Minh Du cảm nhận được nhịp đập của nó, trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Lòng bàn tay anh di chuyển trên áo khoác rồi giữ gáy Phương Kính Dực, nghiêng người qua hôn cậu, trái tim đập kịch liệt nhất định phải phối với một nụ hôn nồng nàn.

Hai người họ chờ tới khi mùi chất dẫn dụ tản đi chút mới đi lên, đặc biệt là Phương Kính Dực. Lúc ra khỏi xe, Nghiêm Minh Du lấy một miếng dán mới tinh dán lên gáy Phương Kính Dực rồi họ mới cùng nhau lên lầu. Nghiêm Minh Hàng đang đứng trên ghế, dán câu đối lên cửa nhà. Thấy Phương Kính Dực và Nghiêm Minh Du liền bất mãn phàn nàn: “Hai anh lâu thế, đồ ăn nguội hết rồi.”

Phương Kính Dực chột dạ chớp chớp mắt, dù sao cũng không thể nói với Nghiêm Minh Du là hai người họ đã về từ sớm rồi, lâu là vì làm tình trong gara thôi.

Nghiêm Minh Du bưng hết đồ ăn lên, Phương Kính Dực xới ba bát cơm, lại thấy đũa rồi gọi Nghiêm Minh Hàng lại ăn cơm.

Ba người đều rất vui vẻ, Phương Kính Dực thậm chí còn ăn thêm nửa bát cơm. Cơm nước xong, ai cũng chưa đứng lên dọn bàn, vẫn ngồi nguyên chỗ mình, có vẻ còn chưa đã thèm.

Nghiêm Minh Du lấy bao lì xì mà Phương Kính Dực đã chuẩn bị trong xe ra rồi đặt tới trước mặt Nghiêm Minh Hàng.

“Lì xì.” Nghiêm Minh Du dừng một chút rồi nói tiếp, “Đây là anh và Phương Kính Dực cùng cho em.”

Nghiêm Minh Hàng nhìn bao lì xì một lúc lâu rồi mới cầm vào tay.

“Năm mới còn có nguyện vọng gì không?” Phương Kính Dực cười cong mắt, “Là thành viên mới tới nhà chúng ta, bọn anh sẽ đáp ứng em.”

“Có ạ,” Nghiêm Minh Hàng dừng một lúc lâu mới nói, “Em muốn học chơi trống.”

Lúc còn nhỏ, khi còn thân thiết với mẹ nuôi của mình, cậu bé đã học chơi trống một đoạn thời gian khi học tiểu học, nhưng sau đó thì ngại ngùng không dám hỏi mẹ nuôi nữa.

“Được.” Nghiêm Minh Du gật đầu, “Sang năm chúng ta sẽ cùng nhau đi chọn nhạc cụ yêu thích cho em.”

“Còn gì không?”

Nghiêm Minh Hàng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Minh Du và Phương Kính Dực, mũi chua xót, mắt rưng rưng nói: “Còn một chuyện nữa ạ.”

“Em hy vọng chúng ta sẽ luôn như bây giờ, chỉ cần vậy thôi, thật hạnh phúc.”

Phương Kính Dực sửng sốt, bàn tay dưới bàn đan tay với Nghiêm Minh Du, ngón tay khô ráo ấm áp.

“Được chứ, bởi vì cuộc sống của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.