Nhìn đại lão tọa giá, mấy nữ sinh hâm mộ không thôi.
” Tôi mà được ngồi trên xe nam thần chắc sẽ khóc mất!”
” Làm ơn! Còn không phải sẽ cười đến chết sao? Khóc cái gì!”
Lúc này, có nữ sinh nhìn về Kỳ Trân, nhu nhu nhược nhược mở miệng: ” Tình huống này là thế nào Trân Trân? Cậu không phải nói trong nhà đã an bài cho Kỳ Nguyệt rồi sao? Xem bộ dạng này…… Cậu ấy giống như cũng không cần…..”
” Đúng vậy, khó trách Kỳ Nguyệt cự tuyệt! Có bạn trai như vậy, còn có thể nhìn trúng người khác sao!”
Vừa rồi còn đắc ý dạt dào, Tôn Hạo nghe mấy lời này, trên mặt có chút không nhịn được, ho nhẹ một tiếng nói: ” Nam sinh kia cũng không nhất định là bạn trai của Kỳ Nguyệt!”
Chử Giai Bái lập tức phụ họa: ” Đúng vậy, kia chính là Cố Hoài, sao có thể cùng Kỳ Nguyệt có mối quan hệ kia được?”
Nữ sinh vừa rồi lại nhỏ giọng lên tiếng: ” Chính là, bọn họ thoạt nhìn xác thực rất quen thuộc, nếu nói không có quan hệ, lấy tính cách của Cố Hoài, sao có thể tri kỷ mua trà sữa cho Kỳ Nguyệt a? Còn chở cậu ấy……. Còn nhắc cậu ấy ôm eo……. A a a……”
Một nữ sinh khác cũng theo đó mà nói: ” Còn có giáo sư Thẩm…… Nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là cậu của Cố Hoài, giáo sư Thẩm Thuyết Minh đi? Vì cái gì mà giáo sư Thẩm muốn Cố Hoài đến đón Kỳ Nguyệt? Chỉ có thể cậu ấy chính là sinh viên của viện nông học khoa chính quy mà thôi…..”
” Đúng vậy đúng vậy! Rốt cuộc là thế nào?”
Tất cả mọi người đều bát quái mà hướng tới Kỳ Trân: ” Trân Trân cậu biết không?”
Kỳ Trân có chút mất tự nhiên mà kéo kéo khóe miệng, lắc đầu nói: ” Tôi cũng không rõ lắm, không nghe Kỳ Nguyệt nói qua, đại khái là tới tìm có việc đi……………”
Chử Giai Bái: ” Chính là! Nếu thật là bạn trai, Kỳ Nguyệt đã sớm nói!”
Mắt thấy Kỳ Nguyệt cùng Cố Hoài rời đi, Kỳ Trân đột nhiên hướng tới bóng dáng Kỳ Nguyệt nói một câu: ” Kỳ Nguyệt! Chị biết tháng sau Sở Mộ Phàm về nước không?”
Kỳ Nguyệt chợt quay đầu lại, hướng tới Kỳ Trân nhìn thoáng qua.
Kỳ Trân giọng nói nháy mắt rơi xuống, Cố Hoài cảm giác rõ ràng tay nhỏ của Kỳ Nguyệt đang nắm chặt, ở bên eo hắn nhẹ nhàng nắm một chút…….
Hiển nhiên, lời nói của Kỳ Trân đã làm cô dao động.
Xe đạp xuyên qua đám người, dần dần tiến vào trường, đi xuyên qua đường cây râm mát.
Hai bên là cây cao lớn cùng từng hàng đèn đường ấm vàng, ban đêm gió nhẹ phất qua, mang theo một tia lạnh lẽo…….
” Sở Mộ Phàm?”
Trong hơi lạnh gió đêm, thanh âm nhẹ nhàng của Cố Hoài vang lên: ” Là người cậu thích?”
Kỳ Nguyệt sửng sốt một chút, ý thức được hắn đang hỏi chính mình, gãi gãi đầu mở miệng nói: ” A, thích cậu ấy? Nói như thế nào đây…….. Cậu ấy xem như……. là mối tình đầu đi…..”
Kẽo kẹt một tiếng——–
Xe đạp đang vững vàng chạy đột nhiên bị phanh gấp.
Kỳ Nguyệt không lường trước được liền đập cả người vào lưng Cố Hoài, vì để ổn định lại, cô theo bản năng ôm chặt eo Cố Hoài: ” Làm sao vậy? Phía trước có đồ vật?”
Bị cô ôm, sống lưng Cố Hoài tựa hồ thoáng cứng đờ, một lát sau, lại lần nữa khôi phục vững vàng: ” Không có việc gì, nhìn lầm rồi.”
” A……” Kỳ Nguyệt bị dọa một trận, cũng không dám buông hắn ra nữa, càng nắm chặt hơn.
” Mối tình đầu……” Sau một lúc lâu, gió truyền đến âm thanh Cố Hoài: ” Cậu xác định…….. Chính mình không nhớ lầm?”
” A?”
Vấn đề này Kỳ Nguyệt có chút không thể lý giải được.
Loại việc này có thể nhớ lầm sao?
Kỳ Nguyệt không hiểu rõ mà lẩm bẩm: ” Không có đi? Loại vấn đề này có thể nhớ lầm sao?”
Cố Hoài không nói gì.
Bất quá, Kỳ Nguyệt cảm thấy không khí xung quanh như có điểm thấp?
Cô nói sai cái gì sao?
Thời điểm Kỳ Nguyệt tự hỏi, trong tay liền phủi phủi thứ gì đó, vì thế đầu ngón tay vô ý thức mà trên eo Cố Hoài di chuyển…….
_____________________
Cố Hoài ta giúp hắn nói một câu, nói cho Lục Đình Kiêu, Tư Dạ Hàn, Bùi Duật Thành, Vân Thâm, Kỷ Tu Nhiễm, Uông Cảnh Dương, Hàn Kiêu,….. Các cậu đêm này tăng ca, không quay về!!