Cô vừa định tắt điện thoại thì lại nhận được một tin nhắn mới, người gửi chính là một số điện thoại lạ cô chưa từng thấy, “Hôm nay 4h30 gặp ở trước toà nhà tự học.” Cô từng nhận được rất nhiều tin nhắn theo đuổi, mở đầu không phải “Anh yêu em”, thì cũng là “Anh là XXX, lần đầu tiên gặp em ở YYY anh đã cảm thấy em rất đặc biệt” v..v.. Nhưng tin nhắn hẹn cô ra gặp mặt thế này thì chưa từng thấy bao giờ, cô nhắn trả lời: “Anh là ai?”
Bên kia trả lời: “Trương Khải Ngai.”
Cô vô cùng bất ngờ khi nhận được dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn 3 chữ ấy, cô có rất có hảo cảm với nam sinh này nên động lòng mà trả lời lại: “Được.”
Sau đó cô liền lấy làm lạ, tại sao lúc ấy cô không hề nghĩ đến: Bọn họ diễn tập đến 5h30, sau đó mới đi ăn ở Lam Ba, như thế thì thời gian diễn tập sẽ vào ở trước 5h15, vậy sao tay ghita của ban nhạc Trúc là Trương Khải Ngai có thể hẹn gặp mặt cô vào lúc 4h30 được chứ? Xem như anh ta chỉ nói vài câu với cô, nhưng chẳng lẽ thời gian diễn tập chỉ từ sau 4h30 đến trước 5h15 sao? Thời gian chỉ vỏn vẹn 45 phút thì tập được gì đây? Nhưng mà lúc ấy cô đã cất điện thoại vào để giáo viên không nhìn thấy. Cô khá đắc ý vì quả nhiên Trương Khải Ngai cũng có cảm giác với cô, nhưng lại không cẩn thận nghĩ sâu xa hơn.
Đến 4h30 chiều, Lâm Tịnh Minh đến toà nhà tự học đúng giờ để đợi người. Cô vốn rất ít khi đợi người khác, thông thường đều là nam sinh đợi cô, nhưng lần này lại là ngoại lệ. Anh họ của cô ở Áo cũng là một tay guitar cừ khôi, ngay từ bé cô đã rất thích anh họ, hồi 7-8 tuổi cô đã thường xuyên nhìn anh ấy với ánh mắt ngưỡng mộ. Bây giờ anh họ đi Áo đã gần được 8 năm rồi, cô cũng bỏ quên guitar rất nhiều năm rồi, nhưng cô thích Trương Khải Ngai và tài guitar của anh cũng như sự ngưỡng mộ với anh họ vậy.
Đã qua thời gian hẹn gặp mặt, gần 4h40 rồi mà mãi không thấy người tới. Đối với một người vô cùng kiêu ngạo tự mãn như Lâm Tịnh Minh thì chờ đợi 10 phút đã là khách sáo lắm rồi, từ trước đến nay nếu đã đến giờ hẹn mà chưa thấy người xuất hiện thì cô sẽ bỏ về ngay, Cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay, tính sẽ đợi đến 4h45, nếu Trương Khải Ngai không xuất hiện thì cô sẽ đi về, sau đó gọi điện thoại cho cô nàng giả vờ đáng yêu kia.
Đến 4h45, cô gọi điện cho Phỉ Đồ Mị: “Tút… tút… tút….” Không ai nghe máy.
Chuyện gì đã xảy ra thế này? Chẳng lẽ cả ban nhạc Trúc của đại học Z bị người ngoài hành tinh bắt cóc cả rồi sao? Cô thất vọng nhìn điện thoại rồi tắt máy, nhưng bỗng nhiên chợt cảm giác có gì đó không ổn, thì sau lưng có một bàn tay vươn ra bịt miệng cô. Trong phút chốc mà tim cô suýt nữa ngừng đập, “Á…” Cô ra sức giãy dụa, xoay đầu lại nhìn mới thấy đây là Cao Trọng Hi, cậu ta muốn làm gì đây? Cậu ta điên rồi sao?
Cao Trọng Hi ôm chặt lấy Lâm Tịnh Minh: “Đồ gái điếm nhà mày, tao bảo mày đến thì mày không đến, đổi lại một người đàn ông khác thì mày liền xuất hiện…”
Lâm Tịnh Minh vốn đang sợ hãi, nghe nói thế liền tức giận, người đàn ông này điên mất rồi, chẳng hiểu tại sao! Cô há miệng cắn bàn tay của cậu ta, thế là Cao Trọng Hi buông cô ra nhưng lại nhân tiện tát cho cô một cái. “Bốp” một tiếng, Lâm Tịnh Minh chỉ cảm thấy choáng váng, lùi bước về sau, khiếp sợ nhìn Cao Trọng Hi: “Mày bị điên rồi hả?”
Cậu ta lạnh lùng nói: “Chẳng qua tao chỉ muốn thử xem mày có khó cưa đổ đến thế không, đối với ai cũng thế thôi, nhưng sự thật đã chứng minh mày là đồ gái điếm.”
Qua chừng ấy năm, cô chưa từng nghe người khác mắng mình như thế, cô sững sờ không nói nên lời đứng trân trân một lúc mới nói; “Loại người nhanh mồm nhanh miệng như mày… mày có còn là đàn ông không hả?”
Cao Trọng Hi bước tới bóp cổ cô, siết càng lúc càng chặt: “Mày nói tao là thằng bụi đời –“
“Chẳng lẽ tao không thích mày cũng không được sao…. Mày biến thái quá….” Lâm Tịnh Minh cố gắng gỡ tay cậu ta, nhưng Cao Trọng Hi vốn chơi bóng rổ nên sức tay khá mạnh, chỉ cần một tay đã đủ bóp chết cô rồi, khiến cô còn phải nghi ngờ mình có thể bị cậu ta bóp chết không? Trong thời gian 3 tháng Cao Trọng Hi theo đuổi cô, cô chỉ cảm thấy nam sinh này cố chấp đến đáng sợ, đồng thời cũng ngoan cố đến nực cười, cô không ngờ đến sau khi mình nói, “Em vĩnh viễn không thể thích anh, sợi dây chuyền và lắc chân này em cũng không cần.” Nam sinh trồng cây si luôn cam lòng đứng đợi cô 2 tiếng dưới ký túc xá lại trở nên như thế này.
“Mày nói tao là thằng bụi đời, vậy thì tao bụi đời cho mày xem.” Cao Trọng Hi cười lạnh, sau đó cúi mặt xuống hôn cô.
Cô sợ đến ngẩn cả người, uổng công bình thường cô tự cho mình thông minh mạnh mẽ, đến khi bị một nam sinh cưỡng hôn thì không biết nên xử lý thế nào. Nhìn thấy gương mặt của Cao Trọng Hi đang tiến lại gần, cả gương mặt cô liền tái mét lại, còn chưa kịp hét lên thì nước mắt đã trào ra.
Cao Trọng Hi nhìn thấy cô khóc bèn dừng lại một chút.
Một giọng nói vang lên, bỗng nhiên có một cánh tay khoác lên vai Cao Trọng Hi.
Cao Trọng Hi quay đầu lại nhìn, buông Lâm Tịnh Minh ra — cánh tay đang khoát lên vai cậu có ngón áp út khá dài giữa các móng tay khác được cắt dũa ngay ngắn.
Anh hùng cứu mỹ nhân chính là Lận Lâm.
Lâm Tịnh Minh ho khan lùi về phía xa xa, hai chân muốn nhũn cả ra, cô mở to mắt nhìn Lận Lâm không biết từ đâu xuất hiện, trong lòng lại rối loạn không biết là cảm giác gì, nước mắt trên mặt vẫn đang rơi.
Cao Trọng Hi hất tay Lận Lâm ra, tay vuốt tóc một cái, dáng vẻ hệt như một tên lưu manh: “Hội trưởng, sao ở đây có người đẹp là ở đó anh liền xuất hiện thế, em đang tán gái liên quan gì đến anh chứ?”
Hôm nay Lận Lâm mặc cả người một màu xanh đậm, cụ thể hơn là một màu kem phối với màu xanh đậm, tuy nhìn hơi cũ nhưng khiến khí chất bi thương lặng lẽ ấy càng thêm nổi bật.
Hôm nay cô mới chú ý tới. Ngón áp út bên tay phải của Lận Lâm được để móng dài và cắt dũa rất ngay ngắn, hệt như móng tay của con gái, đẹp tựa ngọc, nhưng không biết tại sao anh lại để như thế. Người đàn ông này từ đầu đến chân đều bí ẩn như một mê cung, mỗi một sợi tóc mỗi một lần hít thở đều như câu chuyện cũ.
Anh nói: “Cãi nhau ở đây sẽ lúng túng lắm đấy. Trọng Hi, em muốn cô ấy thế nào thì em nói ra đi, đừng làm chuyện bỉ ổi như vậy.”
Cao Trọng Hi lạnh lùng nhìn anh, sau đó nhìn lên bầu trời: “Em bỉ ổi ư?”
Lận Lâm cười cười: “Thôi quên đi, muốn cô ấy xin lỗi em phải không, đừng tiếp tục gây chuyện nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.” Dứt lời, anh bèn quay sang nói với Lâm Tịnh Minh, “Này, qua đây một chút.”
Đây là câu nói đầu tiên của Lận Lâm với cô “Này, qua đây một chút”. Không hề có ý đặc biệt yêu thích hay nịnh nọt gì cả, chỉ là một câu đối thoại với một vật thể đang tồn tại là cô. Lâm Tịnh Minh đã nghe không biết bao nhiêu lời nói nịnh nọt lấy lòng, đồng nghe cũng nghe không ít lời mắng chửi châm chọc ganh ghét cô, thế nhưng giọng điệu bình thường thế này là lần đầu tiên cô nghe thấy. Cô hơi ngẩn ra không biết nên bước đến đấy thế nào, lại chợt nghe Lận Lâm nói: “Sợi dây chuyền và lắc chân của Trọng Hi đưa cho cô là di vật của mẹ cậu ấy, cậu ấy thật sự rất thích cô, nên khi cô từ chối nó khiến cậu ấy rất đau lòng.”
Cô bỗng cảm thấy hơi áy náy, không biết hai sợi dây chuyền và lắc chân tầm thường ấy lại là vật quan trọng như thế, cô còn cho là vật rác rưởi gã mua ở đâu đó: “Xin lỗi, tôi không biết đó là di vật của mẹ anh, nếu biết thì tôi đã không vứt nó lại cho anh, vô cùng xin lỗi.” Dứt lời cô liền cúi người xin lỗi Cao Trọng Hi, sau đó liền đứng thẳng người lên lườm cậu ta.
Trên cổ của cô vẫn còn vết tích ngay đấy, cô liếc cậu ta, nói: “Chuyện khác tôi sẽ không xin lỗi, tôi không sai.”
Cao Trọng Hi cười lạnh nhìn chằm chằm Lận Lâm: “Hình như anh biết rất rõ chuyện của em đúng không?”
Lận Lâm đáp: “Anh chỉ nghe nói mà thôi, người biết rõ chuyện của em không phải là anh.”
Cao Trọng Hi lạnh lùng nhìn anh, sau đó lại nhìn Lâm Tịnh Minh, đột nhiên kéo tay cô qua nhanh chóng hôn một cái: “Tôi thích tính mạnh mẽ này của em, tạm thời chuyện này cứ tính thế này đi, sau này đừng chọc tới tôi nữa.” Cậu ta cầm lấy quả bóng để bên cạnh, vừa dẫn bóng vừa đi.
Vì Cao Trọng Hi vừa hôn cô, nên khi cậu ta vừa đi, Lâm Tịnh Minh liền lấy khăn giấy lau sạch đôi môi của mình. Lận Lâm cũng xoay người chuẩn bị bỏ đi. Cô vội vàng lau miệng, thấy thế bèn kéo tay anh lại: “Đợi một chút!”
Lận Lâm đứng lại nhìn cô: “Có chuyện gì à?”
Chuyện gì ư… Bất chợt cô cũng không suy nghĩ ra chuyện gì, chỉ là theo bản năng không thể để anh đi như thế. Trên miệng còn dính mảnh khăn giấy, nhưng cô vẫn nở nụ cười rực rỡ đáng yêu nhất: “Cám ơn anh đã cứu em.”
Trong lòng lại thầm cảm thấy buồn nôn — cách bắt chuyện thật quê mùa, nhưng so với cô thì những cách bắt chuyện khác trong tiểu thuyết còn sến súa hơn, không có điểm sáng không có chí khí, không có tinh thần, cũng chẳng hề quyết đoán.
“Đây là trường học, giáo viên cũng hay lái xe qua đây, để người khác trông thấy thì không tốt lắm. Tôi cũng chỉ đi ngang qua đây mà thôi, dù toà nhà tự học khá vắng vẻ, nhưng trước cổng cũng là đường giao thông trọng điểm, đây là con đường ngang qua trường Nam Bắc nên xe cộ lưu thông rất đông.
Cô biết trong mắt người này, tài năng và gương mặt của cô cũng chỉ như không khí mà thôi, nhưng cô thật sự muốn gần anh thêm chút nữa nên bèn cố gắng suy nghĩ chủ đề để nói: “Anh phải đi diễn tập sao?” Cô cố gắng giữ nụ cười rực rỡ của mình, tựa như không hề bị câu trả lời của anh đả kích.
“Tôi đi tìm bọn Yêu Tinh, nghe bảo là định đi ăn.” Nhân cách của anh không tệ, mặc dù cô nhìn ra được anh không hề hứng thú muốn nói chuyện phiếm với cô nhưng vẫn đáp lại rất khách sáo và lễ phép, cũng rất có kiên nhẫn. Thảo nào Yêu Tinh nói anh là người đàn ông rất rất tốt.
Lâm Tịnh Minh tiếp tục bắt chuyện: “Yêu Tinh cũng mời em đi ăn, chúng ta cùng đi đi.”
Anh cười cười: “Cô là Lâm Tịnh Minh học khoa ngoại ngữ sao?”
Cô hơi đắc ý, quả nhiên anh biết tên cô, “Đúng là em, chúng ta vừa gặp nhau sáng nay.” Cô vừa đi vừa cười, cố gắng quên sạch chuyện xui xẻo ban nãy.
Anh lại cười: “Ừ.”
Sau đó, không hề có thêm câu đối thoại nào nữa, cô nhanh miệng nói: “Anh không cảm thấy một người đi đường đứng nhìn hai người rất kỳ lạ sao? Nếu như là em thì em đã đuổi bóng đèn tò mò ấy đi rồi.”
“Nhưng bóng đèn không chịu đi, tôi biết làm sao đây?” Cuối cùng anh cũng nở một nụ cười chân thật, “Con trai không so đo với con gái như thế.”
Cô chú ý đến giọng điệu vô cùng bình tĩnh của anh khi nói “con trai đối với con gái”, “Này, anh có để ý đến những tin đồn không?”
Cô nói: “Không biết nguồn tin ở đâu mà nói Tạ Đình Phong là người chín chắn đến thối nát, anh có biết giọng điệu của anh cũng toát lên một cảm giác như thế không?”
Lần này Lận Lâm mới bật cười thật: “Chín chắn đến thối nát? Tôi đâu già như thế chứ?!”
Hoá ra anh cũng biết nói đùa à? Cô còn tưởng rằng anh luôn hết sức chăm chú suy nghĩ về tâm sự của mình, không quan tâm đến chuyện gì cả, “Không phải không phải… Mà buổi sáng em… xin lỗi, em chỉ là rất tò mò thôi.”
“Không sao.” Ánh mắt của Lận Lâm như một mặt hồ đang yên ả bỗng chợt gợn sóng lăn tăn: “Em là bạn của Yêu Tinh à?”
“Yêu Tinh muốn giới thiệu em cho một nam sinh tuỳ tiện nào đó trong Trúc, cô nàng biến thái kia, không lo theo đuổi anh đẹp trai của mình mà cứ nhiệt tình muốn làm bà mai.” Nói rồi cô lại lấy khăn giấy ướt ra lau tiếp, “Đúng rồi, chiều nay bạn gái của anh có đi không?”
“Cạnh Lan à? Cô ấy còn nằm viện.” Từ đầu đến cuối, giọng điệu của anh vẫn đều đều nhưng cảm giác bình tĩnh như thế mới khiến người khác cảm thấy lạnh lùng, tâm trạng của anh như một mặt nước ao thu tĩnh lặng, rất khó dao động, luôn khách sáo với người khác.
“À, sức khoẻ của cậu ấy không tốt sao ạ? Có nặng lắm không?” Trong lòng Lâm Tịnh Minh thầm nghĩ: quả nhiên là Lâm Đại Ngọc mà.
“Ừ, hình như trong máu thiếu chất gì đó, thường xuyên phải truyền nước biển.” Lận Lâm đáp.
“Ủa? Anh là bạn trai của cậu ấy lại không biết…” Lâm Tịnh Minh buột miệng nói, đến lúc dứt lời mới cảm thấy xấu hổ, nên bèn dứt khoát đóng vai cô gái ngây thơ: “Anh quá đáng lắm đấy.” Câu này uốn éo đến nỗi cả cô còn run rẩy.
Hiển nhiên Lận Lâm biết rõ cô buột miệng nói lại vờ đóng vai ngây thơ vô tội, chỉ cười nói: “Tôi không biết thật.”
Cô bị nhìn thấu nên không giả vờ nữa, lè lưỡi nói: “Đúng là đồ bạn trai vô tình vô nghĩa.”
“Con gái không nên nói dối.” Hình như tâm trạng của Lận Lâm rất tốt.
“Này, từ trước đến giờ em không thích nói dối, con người của em chính là như thế, nói dối chẳng có ý nghĩa gì cả, dù giả vờ có tốt đi nữa thì ở bên nhau lâu dài chẳng phải cũng bị vạch trần sao, không thú vị chút nào.” Cô dửng dưng nói, “Giả mù sa mưa chẳng thú vị chút nào, em biết em không tốt đẹp gì, nhưng em vui vẻ là được.”
“Em còn là một cô bé nữ sinh thôi.” Anh cười.
Cô khinh bỉ: “Chẳng lẽ anh là đàn ông trưởng thành ư?”
Lận Lâm nhướng mày: “Ít nhất là tôi lớn hơn em, chín chắn đến thối nát đấy.”
“Này này này, đàn ông thù dai rất nhỏ mọn đó.” Cô cười to, “Tội cho em sáng nay nhìn thấy anh còn nghĩ rằng: ầy, một nam sinh có khí chất đau buồn thế! Bây giờ hình tượng của anh trong lòng em đã sụp đổ hoàn toàn.”
“Đẹp trai đến mức hình tượng sụp đổ luôn à?” Anh lại tiếp tục cười.
Cô tiếp tục khinh bỉ: “Là loại người tiểu nhân hẹp hòi nhỏ mọn thù dai rắm thối.”
“Không phải chứ?” Anh nói, “Tôi còn tưởng ấn tượng của em về tôi rất tyốt chứ.”
“Tại sao?”
“Tôi đã cứu em mà.” Anh nhíu mày cười.
Lúc anh nhíu mày cười, cuối cùng Lâm Tịnh Minh mới phát hiện ra trên người nam sinh này không chỉ có vẻ “bí ẩn”, hay “hẹp hòi”, mà còn là “đau khổ, “cao quý”v..v.. một tổ hợp vô cùng kỳ lạ. Anh khẽ nhướng mày, khí chất liền hơn hẳn vẻ u uất của Trương Khải Ngai, dáng vẻ cười nói âm thầm ấy, hoá ra lúc một nam sinh trầm tính trêu chọc người khác chính là khí chất càng thêm phong lưu phóng khoáng — cô đắc ý khi nghĩ ra được cụm từ này, làm tăng thêm khí chất phong lưu phóng khoáng, ha ha.
“Tại sao không nói gì?” Hai người đã đến đại sảnh của sân diễn.
“Bị anh mê hoặc đấy.” Cô nói thật, đánh cược rằng Lận Lâm chắc chắn sẽ không tin, sau đó lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“5h, còn sớm.” Lận Lâm nói, “Cùng vào xem chút đi.”
“Được.” Cô nhanh chân chạy lên bục, đi thẳng vào phía trong.
Đúng là một cô gái nhiệt tình năng động và tự tin, mà lại không tỏ vẻ kiểu cách. Lận Lâm chậm rãi bước lên bậc thang, nhìn cô mới phát hiện rằng hoá ra mình cũng chỉ vừa tròn 20, thế nhưng tại sao bất tri bất giác giống như đã sống hơn một đời rồi? Anh bước vào bên trong, thấy mọi người đang tụ tập đùa giỡn.
Bọn họ thấy anh liền gọi một tiếng “Hội trưởng” khiến anh bật cười.
“Hội trưởng, anh xem Tiểu Yển Tử bị bôi bôi trát trát thành dáng vẻ thế này sao?” Phỉ Đồ Mị kéo một người bị trát phấn đen như đít nồi trước mặt Lận Lâm, “Người da đen bị kéo lên pháp trường, ha ha.”