Qua một ngày tiếp xúc, Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên cũng coi như bồi dưỡng được một chút ăn ý, điều này được thể hiện qua cách Cố Khả Hinh tận tình săn sóc Cảnh Viên trong quá trình quay phim, cô hơn Cảnh Viên hai tuổi, lại là đàn chị trong lĩnh vực quay phim việc thu phóng diễn xuất cũng thành thạo hơn Cảnh Viên nhiều, cho nên trong lúc diễn cô thường sẽ chỉ dẫn thêm một chút, vừa mới bắt đầu Cảnh Viên còn chưa quen, trước kia nàng diễn kịch, đối thủ của nàng hơn nửa đều không nương tay, có thể áp diễn* thì áp diễn, dù gì màn ảnh chỉ lớn từng đó, không ai muốn bị người khác cướp đi phần đặc sắc của mình.
*áp diễn là thể hiện diễn xuất vượt trội để chèn ép đối thủ
Nhưng Cố Khả Hinh thì khác, cô sẽ đặc biệt quan tâm đến sự thay đổi cảm xúc của bạn diễn, trong một cảnh quay, Cảnh Viên ngẩn ra hai giây khi thấy cô đến gần, ngay lập tức cô sẽ cất cao giọng mang Cảnh Viên lần nữa nhập vai.
Nhanh đến nỗi Kỳ Liên ngồi ngay trước màn hình giám sát cũng không phát hiện ra.
Cố Khả Hinh thực sự rất giỏi trong việc thu phóng và chỉ dẫn, không quan tâm đến đối thủ có cướp phân cảnh nổi bật của mình hay không, thậm chí còn hy vọng đối thủ càng mạng càng tốt, mỗi lần Cảnh Viên cùng cô đối diễn xong đều giống như trải qua một trận chiến đấu hăng say, vô cùng sảng khoái, giống như se chỉ luồn kim, liên tục mang lại cảm giác thoải mái, hai ngày tiếp xúc làm Cảnh Viên không thể không thừa nhận rằng phối hợp diễn với Cố Khả Hinh là một việc rất thoải mái.
Thoải mái đến mức nàng đã như quên mất người mà nàng nhìn thấy ở lối vào hành lang hai ngày trước —— rốt cuộc có phải Cố Khả Hinh hay không.
Nàng thường xuyên có ảo giác rằng hôm đó chính mình mới là người say, có lẽ những gì nàng thấy hoàn toàn không phải sự thật, Cố Khả Hinh luôn là một người hiền lành vô hại, thuần khiết chính trực như vậy.
Lần đầu tiên Cảnh Viên cảm thấy nghi ngờ những gì mình tận mắt nhìn thấy.
“Cảnh Viên.” Cố Khả Hinh cầm ghế từ chỗ Kỳ Liên đến ngồi bên cạnh Cảnh Viên: “Đạo diễn Kỳ để chúng ta diễn cảnh cuối.”
Cô vẫn mặc bộ trang phục diễn, mái tóc dài thắt đuôi ngựa, lớp trang điểm nhẹ nhàng, lúc cười lên rất có sức hút, mấy năm lăn lộn trong giới, cô đã sớm rút đi sự non nớt, khi cười nhạt còn mang theo hơi thở của sự trưởng thành, rất giống một người chị gái dịu dàng tri kỷ, có thể yên tâm giao hết thảy cho cô.
Đây là Cố Khả Hinh bên ngoài màn ảnh.
Cảnh Viên hoàn hồn, gật đầu: “Được.”
Cảnh cuối cùng là một cảnh bùng nổ, quan hệ giữa Văn Bắc và Giang Mộ Nam ngày một tốt lên, Văn Bắc không còn chống đối cha mẹ và đàn dương cầm* như trước nữa, mẹ Văn Bắc thấy thế tự ý mang đàn đặt vào phòng Văn Bắc, sau khi nghỉ trưa, phòng Văn Bắc có thêm một cây đàn dương cầm, nàng đứng trước đàn dương cầm mấy giây, lập tức nổi cơn thịnh nộ!
*đàn dương cầm là đàn piano
“Ai mang nó vào!” Cảnh Viên thét chói tai: “Chuyển ra ngoài!
“Mau chuyển ra ngoài!”
Tay nàng làm động tác ném đồ đạc, biểu cảm căm phẫn, hai mắt bốc lửa, Cố Khả Hinh một tay chống cằm, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt không tán thành.
Cảnh Viên bắt gặp đôi mắt trong trẻo kia, do dự hai giây, không nói lời nào, chút hiểu biết ngầm với Cố Khả Hinh cho nàng biết Cố Khả Hinh không hài lòng lắm với màn thể hiện này.
Không biết quan hệ giữa hai người có sự thay đổi vi diệu như thế từ bao giờ, có lẽ là do trong lúc diễn Cố Khả Hinh vẫn luôn chỉ dẫn cho nàng, cho nên ít nhiều nàng cũng sinh ra tâm lý kính sợ, coi cô trở thành giáo viên của mình, so với Kỳ Liên còn kính cẩn hơn.
Không giống như những người khác nói nàng kiêu căng ngạo mạn, Cố Khả Hinh đối với cách xử lý các mối quan hệ, nắm bắt tình cảm, kỹ xảo diễn xuất, thu phóng đều rất đúng mực, khiến nàng rất thưởng thức lối đối nhân xử thế khéo léo này nhưng nàng vĩnh viễn cũng không thể học được.
Đây chính là điểm hấp dẫn của bản thân Cố Khả Hinh, cô rõ ràng vẫn luôn dịu dàng lễ phép, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác bất khả xâm phạm, cô rất thích hợp để người khác ngước nhìn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Khả Hinh cúi đầu nhìn kịch bản, thản nhiên nói: “Lúc đóng cảnh này, em đang nghĩ gì?”
Cảnh Viên dừng lại, còn chưa kịp nói chuyện, Cố Khả Hinh đã ngước mắt lên, ánh mắt từ trên kịch bản phóng ra xa, rơi vào người trước mặt: “Em thấy phẫn nộ, thấy tức giận, đúng không?”
“Nhưng em lại bỏ qua vấn đề quan trọng nhất.” Cố Khả Hinh đặt kịch bản xuống, nhìn vào mắt Cảnh Viên: “Em nghĩ đàn dương cầm với Văn Bắc có ý nghĩa thế nào?”
Có ý nghĩa thế nào?
Cảnh Viên cho đến giờ vẫn không nghiên cứu kỹ vấn đề này, đôi môi đỏ khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng nào, Cố Khả Hinh nhìn nàng giải thích: “Ý nghĩa chính là duy nhất.”
“Thế giới của Văn Bắc từ nhỏ đã không thể tách rời đàn dương cầm, tất cả những danh hiệu và sự vẻ vang của cô ấy đều liên quan đến đàn dương cầm, có thể nghĩ rằng chính đàn dương cầm đã khiến Văn Bắc trở thành Văn Bắc hiện tại, cho nên đây là lí do tại sao Văn Bắc hình thành bệnh tâm lý nghiêm trọng chỉ vì không thể chơi dương cầm được nữa.” Cố Khả Hinh khi phân tích tâm lý nhân vật nói với tốc độ rất chậm, nói xong một câu sẽ nhìn về phía Cảnh Viên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cô nói tiếp: “Dương cầm là tín ngưỡng của Văn Bắc, bỗng một ngày tín ngưỡng này sụp đổ, cô ấy không thể tiếp tục được nữa, em nghĩ xem cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
Phân tích chiều sâu nhân vật là kỹ năng cơ bản của một diễn viên, Cảnh Viên khi nhận kịch bản cũng có phân tích qua, cũng đã nghe Kỳ Liên và biên kịch Chu giải thích rất nhiều, tự cho rằng mình đối với vai diễn này nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng cũng có đôi khi sẽ lâm vào bế tắc, ví dụ như bây giờ.
Nàng vừa mới mắc sai lầm, đem tất thảy biểu diễn qua vẻ bề ngoài.
Sau khi Cố Khả Hinh nói xong lại nhìn về phía Cảnh Viên, người bên cạnh chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng sinh ra loại cảm giác lạnh lùng xa cách, lạnh nhạt từ trong ra ngoài, là loại khí chất toát ra từ trong xương tủy, Văn Bắc cần loại khí chất này, nhưng cần nó ở mức độ sâu sắc hơn.
Linh hồn của vai diễn không chỉ là sự thay đổi về nét mặt, biểu cảm mà còn là cảm xúc có thể lay động lòng người, cũng là thứ có thể đưa người ta hòa mình vào bộ phim, cùng khóc cùng cười với nhân vật.
Cảnh Viên hiểu ra, nàng nói: “Tôi thử lại lần nữa?”
“Không vội.” Cố Khả Hinh vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, mảnh mai, nhẵn minh, cảm giác vô cùng tốt, tựa như ngọc thạch, hơi lạnh, cô dừng lại hai giây, hỏi: “Em đã từng thích thứ gì đến mức tôn sùng như một loại tín ngưỡng chưa?”
Cảnh Viên hơi giật mình, nghe cô hỏi ngẩn ra mấy giây, đến cả tay mình bị người ta nắm lấy cũng không phát hiện, Cố Khả Hinh nói: “Không có sao?”
Ở phía sau ồn áo huyên náo, trái lại khu nghỉ ngơi này lại đặc biệt yên ắng, Cảnh Viên đối diện với khuôn mặt trước mắt có ba phần giống với người trong trí nhớ, nhẫn nhịn, mở miệng: “Có.”
“Có là tốt rồi.” Cố Khả Hinh nói một cách tự nhiên: “Em cứ mang theo cảm xúc này diễn đi.”
“Giả sử sau này không có cách nào nhìn thấy, không thể chạm đến, không cách nào có được, thậm chí mỗi ngày thức dậy mở mắt ra, sẽ đối mặt với tín ngưỡng bị sụp đổ. Em cảm thấy thế nào?”
Nàng sẽ phát điên!
Cảnh Viên không tự chủ nhớ lại thời điểm nàng mới biết người kia gặp tai nạn xe cộ, mỗi đêm khi ngủ nàng đều cảm thấy sự ớn lạnh toát ra trong từng kẽ xương, không có nỗi đau tê tâm phế liệt, không có sự cô đơn bất lực phát khóc, nàng mỗi ngày vẫn như thường ăn cơm, nghỉ ngơi, rồi bỗng một ngày, khi nhìn thấy di ảnh của người kia đặt trong phòng, nàng suy sụp hoàn toàn, gào khóc nức nở, đầu quả tim liên tục bị dao đâm băng đóng, không có máu chảy, nhưng lưu lại một lỗ hổng, không bao giờ có cảm giác ấm áp nữa.
“Chính là như thế.” Cố Khả Hinh nói: “Tức giận chỉ là mặt ngoài, thứ em cần biểu đạt không phải là tức giận, mà là tuyệt vọng, đối với sự bất lực của chính mình cảm thấy căm giận cùng bi ai đến tột cùng.”
Giống như một bị tạt một gáo nước lạnh!
Chỉ trong khoảnh khắc Cảnh Viên đã có nhận thức mới về Văn Bắc, nàng dường như hòa nhập vào vai diễn, thậm chí khi nghĩ đến việc Văn Bắc mất đi một đôi tay chơi đàn, không thể đứng trên sân khấu được nữa, trong lòng nàng cũng lít nha lít nhít đau.
Nàng cảm thấy đau lòng cho Văn Bắc, cũng cảm thấy đau lòng cho bản thân mình lúc trước.
Cảnh Viên sắc mặt hơi tái, hai mắt ngân ngấn nước, lông mi dài khẽ run lên, vệt long lanh trước mắt trực trào sắp đổ, lại ngoan cố không chịu rơi xuống, thấy vậy, Cố Khả Hinh cầm lấy một tờ khăn giấy ở bên cạnh, vươn tay ra lau cho Cảnh Viên, Cảnh Viên hoàn hồn lại, theo bản năng né sang một bên, tay Cố Khả Hinh rơi vào khoảng không, cô rũ mắt vài giây, tiến gần thân thể Cảnh Viên, trước ánh mắt kinh ngạc kia vẫn nghiêm túc lau nước mắt cho nàng, giọng điệu như thường: “Bây giờ đừng khóc, sẽ trôi lớp trang điểm.”
Cảnh Viên muốn lấy khăn giấy trên mặt mình, Cố Khả Hinh nói: “Sự ăn ý cần phải bồi dưỡng, ăn ý bên ngoài rất có lợi cho việc quay phim, cho nên em không cần câu nệ như vậy.”
“Nếu em cảm thấy khó xử, hãy coi tôi là Giang Mộ Nam.”
Gương mặt mang theo nụ cười nhạt gần ngay trước mắt, Cố Khả Hinh đang rướn người cho nên người cúi thấp một chút, Cảnh Viên có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú, xương mày cao, hốc mắt sâu thẳm, chóp mũi vểnh cao, cánh môi hồng tự nhiên, tô son bóng, màu sắc tươi tắn, lấp lánh ánh sáng, đây là một đôi môi rất đẹp, có thể cân được nhiều loại màu sắc, so với nàng chỉ thích hợp với mấy màu sắc nhạt nhẽo có chút khác biệt.
Sau khi Cố Khả Hinh nói xong liền cẩn thận lau nước trên khóe mắt cho Cảnh Viên, Cảnh Viên bị nhìn chằm chằm còn được đối xử như vậy như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhưng nàng không có cách nào phản bác, Cố Khả Hinh nói đúng, ăn ý cần phải được bồi dưỡng.
Nàng mím môi, ngay khi Cố Khả Hinh thu tay lại bật người đứng dậy, kiếm cớ: “Tôi đi vệ sinh.”
Cố Khả Hinh bỏ khăn giấy vào thùng rác, gật đầu: “Đi đi, về rồi thì để chị Vân dặm lại lớp trang điểm, phấn mắt sắp trôi hết rồi.”
Cảnh Viên lẳng lặng đi ra ngoài.
Cố Khả Hinh ngồi trên ghê nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng đến say sưa, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: “Khả Hinh.”
Tô Anh ngồi ở phía sau hỏi: “Cảnh tiểu thư đi rồi?”
Cố Khả Hinh cúi đầu xem kịch bản, sắc mặt bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ừ, có việc?”
“Không có việc gì.” Tô Anh cười cười: “Tôi chỉ cảm thấy, cậu đối với Cảnh tiểu thư có chút khác biệt.”
Người ngoài chỉ biết Cố Khả Hinh tính tình ôn hòa, biết cách làm người, biết tiến biết lùi, không bao giờ nổi giận, làm việc chu đáo, chỉ có Tô Anh mới biết Cố Khả Hinh là người tính tình lạnh nhạt, người ngoài nhắc đến cô đều nói cô là người tốt, chẳng qua là một cái vỏ bọc, bên trong lớp vỏ này mới là Cố Khả Hinh chân chính, nhẫn nhịn, lầm lì, lạnh lùng, tuyệt tình.
Quen biết nhiều năm như vậy, Tô Anh chưa từng thấy ai tiến vào lớp vỏ bọc kia, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều cô gái bị lớp vỏ bọc kia đâm đến đầu rơi máu chảy, nàng vẫn luôn cho rằng Cố Khả Hinh sẽ không dễ dàng mở ra lớp vỏ bọc ấy, nhưng bây giờ —— nàng không dám chắc.
Cố Khả Hinh bật cười: “Rõ ràng vậy sao?”
Tô Anh gật đầu, nếu là người ngoài có lẽ sẽ không phân biệt được, nhưng nàng đã theo Cố Khả Hinh năm năm, hai người cũng làm bạn đến bảy tám năm, nàng hiểu Cố Khả Hinh, khi không diễn, Cố Khả Hinh sẽ không dễ dàng tiếp xúc thân thể với người khác, không phải vì mắc bệnh sạch sẽ mà chỉ là thói quen cá nhân, nàng lúc trước còn cười nhạo cô ở trước mặt người ngoài là người hiền lành dễ gần, trên thực tế cô không thích tiếp xúc với người khác, nhưng vừa rồi, thói quen này đã bị phá vỡ, nàng rõ ràng nhìn thấy Cố Khả Hinh sát bên người Cảnh Viên, nghĩ lại, tựa như từ lúc bắt đầu quay, Cố Khả Hinh không có việc gì liền tìm Cảnh Viên.
Cố Khả Hinh không phản bác, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Quả thật có chút khác biệt.”
Cô nói xong quay đầu nhìn Tô Anh: “Cậu không nghĩ cô ấy đặc biệt sao?”
Đặc biệt? Thân phận đặc biệt? Hay là con người đặc biệt? Tô Anh nhất thời không phân biệt được, Cố Khả Hinh cười: “Khí chất đặc biệt, đặc biệt sạch sẽ.”
Đây là ấn tượng đầu tiên của cô khi nhìn vào hồ sơ.
Tô Anh nghe cô nói như vậy mới tỉnh táo lại, quả thực khí chất của Cảnh Viên giới giải trí này có một không hai, thậm chí là cả nước H cũng khó mà tìm được người thứ hai, kiêu ngạo xen lẫn với tao nhã, lạnh lùng những cũng đầy nội tâm, rõ ràng là những loại khí chất vô cùng mẫu lại dung hợp hoàn hảo trên người nàng.
Quả thật đặc biệt.
Tô Anh hiếm có tâm tình đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng, cô nhích lại gần Cố Khả Hinh một chút, cười nói: “Khả Hinh, cậu sẽ không động lòng đấy chứ?”
Quen biết nhau bảy tám năm, nàng chưa từng nghĩ tới tại sao Cố Khả Hinh sẽ động lòng với ai, Cố Khả Hinh trong tưởng tượng của nàng thà sống cô độc quãng đời còn lại cũng không muốn dây vào chuyện tình cảm.
“Động lòng?” Cố Khả Hinh nghe thấy hai chữ này ánh mắt khôi phục trong trẻo, bình tĩnh, cô cười thầm: “Tại sao tôi lại động lòng?”
Tô Anh sngây ngốc: “Cậu không động lòng, vậy sao lại đối tốt với Cảnh Viên như vậy?”
“Đó là do có ý đồ khác.” Cách đó không xa, Cảnh Viên từ trong buồng vệ sinh đi ra, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng làm cho vòng eo của cô càng thêm thon gọn, nàng mặc váy trắng, cổ áo sơ mi, cài đến cúc trên cùng, mười phần cấm dục, Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm chiếc cổ thiên nga bên dưới cúc áo, nhếch môi: “Tôi chỉ muốn ngủ với cô ấy.”
– ———————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Khả Hinh: Không có tình cảm, chỉ muốn ngủ với em ấy.
Cảnh Viên: Chị muốn cái rắm.
Cố Khả Hinh:……