Tình Nhân Của Ta Có Gì Đó Không Đúng

Chương 35: PHIÊN NGOẠI: Kí lục tán gẩu của tôi và người mẫu tiên sinh



Tôi vẫn cảm thấy người mẫu tiên sinh là một người rất thần kỳ, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể đối với bất kỳ người nào lộ ra khuôn mặt tươi cười, dễ như ăn cháo gây được ấn tượng tốt cho người khác. Thế nhưng đối với hắn mà nói, tựa hồ cũng có thể tạo ra một hình dáng khác mà đi đối mặt với một ít người, a, chính là người mẫu tiên sinh nhan cách đáng sợ.

Đối với tôi mà nói, quy tắc tổng tài là cố định, tôi có thể bảo trì hình tượng tổng tài hoàn mĩ, nhưng thật sự không biến đổi linh hoạt được —— không giống người mẫu tiên sinh có thể tự do điều chỉnh.

Kỳ thực tôi có một chút ước ao được như người mẫu tiên sinh.

“An An, tất cả mọi người không giống như em có một cái quy tắc.” Người mẫu tiên sinh cong khóe miệng, cúi đầu, chuyên chú giúp ta cắt móng tay.

Tôi không biết rõ.

“Đối với em mà nói, có quy tắc tổng tài, có quy tắc kim chủ, khả năng còn có vài quy tắc lung ta lung tung, bất quá đối với đại đa số người mà nói, bọn họ cũng sẽ không dùng quy tắc mà đi yêu cầu chính mình.” Người mẫu tiên sinh lười biếng đem cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, tôi nghĩ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy cằm của hắn.

Ba của tôi vẫn luôn truyền thụ quy tắc tổng tài cho tôi, cho dù tôi hiện tại đã biết rõ đại khái đó là một loại giáo dục tẩy não, nó cũng đã tạo thành một ảnh hưởng to lớn với tôi.

Tôi không có cách nào sinh hoạt nếu như không có quy tắc.

“Vậy các người gặp phải quyết định rất khó phải lựa chọn làm sao đây?” Tôi cau mày, tỷ như tôi, dưới bất kỳ tình huống gì, chuyện công ty cơ hồ đương nhiên là hàng đầu, bởi vậy tránh khỏi cục diện khó có thể lựa chọn. Đương nhiên, hiện tại hình như là phân lượng của người mẫu tiên sinh càng nặng hơn một chút.

Người mẫu tiên sinh thật giống như cảm thấy vấn đề của tôi rất ngây thơ, dùng một loại khẩu khí hống tiểu hài tử theo tôi giải thích: “Quy tắc của em quả là cứng rắn, làm cho em cảm thấy được hình tượng tổng tài là quan trọng nhất, công ty quan trọng nhất. Bọn anh không có quy tắc, nhưng trong lòng bọn anh cũng sẽ có khuynh hướng gì đó, chỉ là khuynh hướng về cái gì, là tự bọn anh quyết định.”

Nghe rất phức tạp.

Tôi nghĩ nghĩ, không nghĩ ra, bỏ qua cái đề tài này, lại hỏi: “Vậy anh căn cứ vào cái gì mà quyết định đối với người khác cười hoặc là không cười?”

Tôi vẫn tương đối muốn biết quy tắc mà người mẫu tiên sinh đối xử người khác.

Người mẫu tiên sinh cắt xong móng tay, hài lòng vỗ vỗ đầu của tôi: “Anh không có đối với bọn họ cười, vậy không tính là cười, chỉ là một loại ngụy trang, làm bộ vô hại, có khả năng bắt con mồi tốt hơn, không phải sao?”

Hắn ý tứ sâu xa cười.

Tôi thật không cao hứng nắm lấy ngón tay của hắn: “Vậy anh bây giờ tại sao không ngụy trang với tôi? Anh bây giờ đối với tôi không có tốt như trước đây.”

Tuy rằng người mẫu tiên sinh vẫn là trước sau như một làm đồ ăn rất ngon, cung cấp một dịch vụ xoa bóp cực tốt, nhưng mà thái độ hiện tại của hắn hoàn toàn không có ôn nhu như trước kia.

Tôi rất bất mãn với đãi ngộ khác biệt như vậy, tôi có thể là kim chủ duy nhất trên đời này bao dưỡng tình nhân nhưng lại bị hạn chế tự do.

Người mẫu tiên sinh thân thủ ôm lấy tôi, vừa chậm rãi hỏi: “Lẽ nào em ở trước mặt anh còn có thể duy trì hình tượng tổng tài sao?”

Tôi sửng sốt một chút, lắc đầu một cái.

“Vậy em tại sao còn muốn anh đối với em bảo trì ngụy trang?”

Tôi dĩ nhiên không có gì để nói.

Xác thực, tôi bình thường muốn bảo vệ hình tượng tổng tài, chỉ lo sơ ý một chút liền bị hủy hoại, cho nên ở bên ngoài đều rất cẩn thận. Đối mặt với người mẫu tiên sinh, tôi liền cảm thấy rất thả lỏng, bất tri bất giác liền để xuống cái gọi là quy tắc tổng tài, nói như vậy, thật giống như tôi thật sự không thể yêu cầu người mẫu tiên sinh vẫn luôn duy trì bộ dáng ôn nhu săn sóc.

Nhưng mà tôi là kim chủ a, chẳng lẽ không cần tôi phải quyết định sao?

Tôi luôn luôn được người tán thưởng, đại não cũng không ra kết luận.

Người mẫu tiên sinh rất thích xem tôi khổ não, hắn xem chuyện đó rất bình thường, tâm tình tốt mà ở bên cạnh hôn nhẹ lên mặt của tôi.

“Anh đừng hôn tôi, tôi còn chưa hiểu rõ.” Tôi nghiêm mặt từ chối hắn thân thiết, là một người đối với chính mình yêu cầu nghiêm khắc, tôi có thói quen đem tất cả mọi chuyện phân tích rõ rõ ràng ràng.

“Chuyện tình cảm không phải dùng lý trí là có thể phân tích rõ ràng.” Người mẫu tiên sinh một tay đặt trên mặt tôi, dùng lực bắt tôi quay đầu sang chỗ khác.

Người mẫu tiên sinh nhìn tôi cười: “Có thời gian như vậy, còn không bằng làm chuyện có ý nghĩa.”

Nói xong cũng tự mình hôn xuống.

Một người duy nhất không cần phân tích chính là: Người mẫu tiên sinh là ông vua phát tình.

Giằng co nửa ngày, tôi sống dở chết dở, người mẫu tiên sinh tinh thần sáng láng.

“Còn đang suy nghĩ những thứ ngổn ngang kia?” Người mẫu tiên sinh thân thủ nắm mặt của tôi.

Tôi đẩy tay hắn, mệt mỏi ngáp một cái, chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ.

“Lần sau nói đi, tôi muốn đi ngủ.” Tôi mềm nhũn nói.

Người mẫu tiên sinh hôn nhẹ trán của tôi, âm thanh trầm thấp trả lời: “Hảo, lần sau lại nói.”

Bất quá tôi đối với đáp án không quá xoắn xuýt, đầu óc của tôi tương đối thích hợp đem ra làm ăn kinh doanh, lại không am hiểu phân rõ những ân tình lõi đời này, a, nói đến, có lẽ bởi vì chuyện tình cảm không có đạo lý gì, cho nên mới không thể hảo hảo phân tích đi.

Lại như tôi tại sao lại thích người mẫu tiên sinh, người mẫu tiên sinh tại sao thích tôi, có lẽ đầu tiên là cảm giác, có lẽ là lâu ngày sinh tình, thật sự muốn nói, giống như căn bản là nói không rõ ràng.

Nói chung, cứ như vậy mà tiếp tục đi.

Có lúc không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần cố gắng tiếp tục là đến nơi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.