Tình Nhân Của Ta Có Gì Đó Không Đúng

Chương 16



“Anh anh anh anh anh anh hai người các anh anh anh anh…” Bác sĩ nhìn chúng tôi, lắp ba lắp bắp hỏi, ngừng nửa ngày, trên mặt thần sắc đều trở nên tối lại.”Anh anh anh anh anh anh.” Hai tay bác sĩ sờ xoạng cái ghế salon đắt giá bằng da thật, đặt mông ngồi xuống: “Các anh cư nhiên… Cư nhiên…”

Tôi nhìn người mẫu tiên sinh liếc mắt một cái, hắn sờ sờ đầu của tôi, ý tứ truyền đạt tương tự với “Không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết”.

Bác sĩ còn ở một bên vừa lấy giấy ăn vừa khóc: “Quá khổ sở mà anh anh anh, người mẫu thần tượng suất khí uy vũ khí phách mê người của tôi cư nhiên…” Hắn càng nói càng khổ sở, cuối cùng rõ ràng nằm úp sấp ở trên ghế salon khóc, còn càng khóc càng lớn tiếng.

Người mẫu tiên sinh hôn tôi một chút, rất bình tĩnh đi tới tên bác sĩ ở bên kia.

“Cậu ngày hôm nay thấy được cái gì?” Người mẫu tiên sinh hỏi.

Bác sĩ làm bộ đáng thương ngẩng đầu lên, lại bị sắc đẹp của người mẫu tiên sinh làm lung lay một chút, trì độn trả lời: “Tôi nhìn thấy các anh… Nha không, nếu như các anh có thể cho tôi một khoản tiền nho nhỏ…”

“Ân?” Người mẫu tiên sinh đặc biệt đặc biệt đặc biệt (tạo ra một không gian vô hạn cho cái “đặc biệt”) phát ra một từ vô cùng câu nhân.

Bác sĩ lập tức liền mềm nhũn, hắn yếu yếu nói: “Tôi cái gì cũng không thấy, thế giới này thật là tươi đẹp, nha còn có, anh thật là đẹp trai, tôi siêu cấp thích anh, có thể kí tên cho tôi sao?”

Người mẫu tiên sinh ung dung thong thả lắc đầu một cái.

“Vậy bắt tay thì sao?”

Người mẫu tiên sinh tay đút ở trong túi, không có ý tứ muốn duỗi ra.

“Nha nha nha nha, có chụp ảnh sao?” Bác sĩ khổ sở hỏi.

“Không thể.” Người mẫu tiên sinh rất thẳng thừng mà từ chối hắn, quyết tuyệt, quyết đoán, đòi lại niềm vui của tôi.

“Nha nha nha tại sao?” Bác sĩ rất khó để tiếp thu sự thực này, so với mất đi tiền thật giống như càng thêm khổ sở.

Người mẫu tiên sinh hướng tôi liếc mắt nhìn, mỉm cười nói: “Kim chủ của tôi không cao hứng.”

Bác sĩ giống như cọng cỏ nhỏ khô héo cúi thấp đầu xuống.

“Tôi còn có một vấn đề nho nhỏ cuối cùng.”

Thời điểm người mẫu tiên sinh hướng chỗ tôi đi tới, bác sĩ từ trên ghế salon bò dậy, đỏ mắt lên giống như một con thỏ, trơ mắt nhìn chúng tôi.

“Cậu cứ hỏi.” Tôi lãnh khốc nói, tìm về nguyên vẹn khí chất của một tổng tài, điều này làm cho trong lòng tôi đặc biệt thoải mái.

Bác sĩ lại cùng tiểu thư ký dường như nhăn nhó một chút, sau đó dùng giọng điệu của một cô dâu nhỏ xấu hổ hỏi: “Hai người các anh, ai ở phía trên a?”

Cái vấn đề này, có chút khó có thể trả lời.

Tôi trầm mặc, nghĩ thầm đến tột cùng là thành thành thật thật trả lời tôi ở phía dưới, hay vẫn là làm bộ không nghe tương đối phù hợp với quy tắc của tôi. Tuy rằng tôi cảm thấy tốt nhất là nói dối, trả lời rằng tôi ở phía trên, thế nhưng như thế nói không chắc người mẫu tiên sinh có tức giận hay không, làm hắn tức rồi buổi tối hắn sẽ liều mạng mà dằn vặt tôi.

Tại thời điểm tôi do dự, người mẫu tiên sinh rất tự nhiên trả lời: “Tôi đã từng ở phía dưới.”

“Đã từng ở phía dưới? Ồ ồ ồ ồ ồ ồ nha nha, đây chính là ý tứ hỗ công?” Bác sĩ hai mắt lòe lòe toả sáng.

Tôi thì lại nghi ngờ nhìn về phía người mẫu tiên sinh.

Người mẫu tiên sinh lại gần, tại bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Rạp chiếu phim.”

Mặt của tôi liền lạnh xuống.

Trong đầu tên bác sĩ kia không biết đang tùy tiện suy nghĩ cái lộn xộn gì, trên mặt biểu tình càng ngày càng… đáng ghét, nếu như hắn có đuôi hiện tại khẳng định đang vẫy rất vui vẻ.

Chỉ có tôi và người mẫu tiên sinh biết, tưởng tượng của hắn cùng sự thực cách biệt quá xa.

Người mẫu tiên sinh nhẹ nhàng hỏi: “Đêm nay còn muốn cho em ở phía trên sao?”

Bác sĩ tầm mắt tràn ngập mong đợi qua lại giữa chúng tôi.

Ta: …

Quả thực tiến thoái lưỡng nan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.