Ba người họ đã hẹn gặp nhau tại ga tàu điện ngầm gần nhà Từ Kiến Trừng vào lúc 8 giờ tối, sau đó cùng nhau đón xe đến sân bay.
Hà Tự tưởng tượng đến có thể về nhà, cả người đều vui vẻ đến mức vừa bước vào cửa liền ném cặp sách xuống đất.
“Làm cái gì đấy? Ai kêu con ném cặp sách?! Nhặt cặp sách lên!” Hà Văn Viễn lạnh giọng quát.
Hà Tự sửng sốt, cậu không ngờ tới Hà Văn Viễn hôm nay lại về sớm như vậy, cậu chính là giống như thường ngày đi tới đi lui thuận tay mà ném, thật sự không biết Hà Văn Viễn cũng ở nhà, sớm biết thì cậu đã kẹp chặt đuôi lặng lẽ làm người.
Hà Tự chạy nhanh đem cặp sách nhặt lên, chạy chậm về phòng.
Hà Văn Viễn còn ở phía sau lẩm bẩm: “Mỗi ngày chỉ biết ném đồ lung tung, không đúng……” Về sau nói cái gì Hà Tự cũng không nghe rõ, bởi vì cậu đã đeo tai nghe vào.
Chờ đến khoảng 7 giờ 45 Hà Tự đeo cặp sách ra cửa, Hà Văn Viễn vẫn ngồi trên sofa với cái tư thế đó, không thay đổi nhiều.
“Đi đâu?” Hà Văn Viễn liếc mắt thấy Hà Tự đeo cặp sách đi ra ngoài cửa.
“Về Q thị, hôm nay buổi tối 10h bay.”
Hà Tự cúi lưng đeo giày cau mày trả lời.
“Ngươi cau mày cho ai xem đấy? Thích nói hay không thì tùy, giống như đang thiếu nợ ai không bằng.” Hà Văn Viễn quát
Hà Tự không lên tiếng, hít sâu vài cái đem lông mày đang cau giản xuống, trong lòng cậu thực sự vừa bực vừa sợ đối với Hà Văn Viễn người không ra gì lại ưa tìm lỗi.
Hà Tự đơn giản không xỏ giày nữa, vừa kéo giày vừa mở cửa bước ra ngoài, chờ đến ngoài cửa mới đeo vào.
“Có cần ta đưa đi không?”
Khi cảnh vừa đóng lại Hà Văn Viễn hỏi.
Hà Tự lạnh như băng trả lời hai chữ: “Không cần”.
Hà Tự tay chân nhẹ nhàng đóng cửa, hít một hơi thật sâu, sau đó mới ngồi xổm xuống xách giày.
Cậu không đi thang máy, một đường chạy chậm xuống thang bộ.
Cuối cùng đã có thể rời khỏi nơi này, dù chỉ là bảy ngày ngắn ngủi.
Có thể bởi vì hôm nay mây mù dày đặc, vẫn là trong nội thành, trên bầu trời còn không có một ngôi sao.
Hà Tự bước vào lối vào tàu điện ngầm, thấy Từ Kiến Trừng đang đợi mình ở cửa kiểm tra an ninh.
Thiếu niên vóc người cao, mảnh khảnh, trông đặc biệt chói lóa ngay cả dưới ánh đèn tàu điện ngầm ngái ngủ.
Một người như vậy hóa ra lại là bạn cùng bàn của mình.
Chính mình kiếp trước đã tích được bao nhiêu phúc đức.
Hà Tự vội vàng chạy quá: “Sao cậu lại tới đây? Không phải nói tập trung ở ga gần nhà cậu sao?”
“Tôi muốn gặp cậu sớm hơn.”
Tôi muốn gặp cậu sớm hơn.
Sáu tiếng này giống như tiếng sấm đầu tiên khi bị đốt, sau một âm thanh của mặt đất phẳng, vạn vật sống lại, và mùa xuân tràn ngập.
Hà Tự đồng tử nâu nhạt giản ra chớp chớp mấy cái, rồi sau đó lại nhanh chóng thắt chặt, trở lại bình thường.
“Phải không?”
Hà Tự đè nặng âm thanh, làm bộ không để ý, nhưng trong lồng ngực tim lại đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
“Còn Huyền Huyền thì sao?”
Hà Tự nói tránh đi.
“Giao cho dì nhà tôi chăm sóc một thời gian.”
Từ Kiến Trừng cười cười: ” Cậu nhớ nó sao? Cậu nhớ nó có thể đến nhà tôi gặp nó bất cứ lúc nào, nó cũng rất nhớ cậu.”
Hà Tự quả thực chân muốn mềm xuống.
Lên máy bay ngồi vào chỗ của mình, Hà Tự gửi một tin nhắn cho Thẩm Hoan, nói rằng cậu đang ở trên máy bay, sau đó cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường băng rộng lớn, hàng nghìn chiếc đèn báo màu vàng ấm áp biến thành những vì sao trong đêm, Hà Tự mỗi lần đi máy bay vị trí ngồi đều bên cạnh cửa sổ. Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng đang ngồi ở khoang hạng thương gia ở đầu máy bay.
Hà Tự đem đầu dựa vào cửa sổ, hơi thở trên cửa sổ trở thành sương mù rồi nhanh chóng tan biến, Hà Tự chán nản sau khi lặp đi lặp lại vài lần, rồi nhìn về phía lối đi, không thiếu tiếp viên còn có hành khách chen chúc trên lối đi, có cô tiếp viên cầm máy đếm trên tay, vừa đi vừa bấm đếm số lượng người.
Cho đến khi tất cả hành khách đã yên vị, nữ tiếp viên đứng trước cửa buồng lái khẽ nói nhỏ: “Quý khách vui lòng chỉnh thiết bị điện tử về chế độ máy bay…”
Hà Tự cắt điện thoại, chỉnh nó sang chế độ máy bay, sau đó lại dựa vào cửa sổ.
Chuyến bay lúc nửa đêm
Hà Tự nghĩ tới《 Chuyến bay lúc nửa đêm 》của Saint Exupery.
Saint-Exupery nổi tiếng nhất là “Hoàng tử bé” nổi tiếng toàn thế giới, mềm mại và ngây thơ, thật khó có thể tưởng tượng được rằng một phi công bậc thầy đã mở ra những đường bay mới và nhiều lần đi qua cái chết lại nhạy cảm và có nội tâm u sầu đến thế.
Nhưng Hà Tự vẫn thích nhất quyển《 Chuyến bay lúc nửa đêm 》của ông.
Ông nói: “Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một người đàn ông say rượu đang khóc.”
Máy bay bắt đầu lăn bánh trên đường băng, đèn báo nhanh chóng được quét phía sau máy bay, trở thành một tia sáng thoáng qua.
Quy hoạch đô thị của thành phố B thực sự rất nghiêm khắc vuông vắn. Từ trên trời nhìn xuống, đèn đường và dòng xe cộ tạo thành một biển ánh sáng đan xen, Hà Tự đang thở ra một làn sương mù trên mặt kính thủy tinh, biển ánh sáng lại trở nên mờ nhạt.
Hà Tự các dây thần kinh tai trong nhạy cảm hơn, dễ dàng buồn ngủ ngay khi ngồi xuống các phương tiện giao thông. Hình ảnh cuối cùng trước khi cậu nhắm mắt là quá trình đóng mở của cánh lướt gió trên cánh bị thổi bởi luồng không khí, phản chiếu ánh sáng bạc mờ.
Cậu bị đánh thức ngay lúc máy bay hạ cánh.
Cuối cùng đã về nhà.
Mọi người xung quanh đều bật điện thoại và bắt đầu gọi WeChat để báo an toàn.
Hà Tự cũng đem điện thoại của mình tắt chế độ máy bay.
Cậu thấy một tin nhắn Thẩm Hoan đã gửi sau khi cậu lên máy bay.
“Mẹ đang chờ con.”
Máy bay dừng lại, Hà Tự không có hành lý lớn, chỉ có một cái cặp sách.
Cậu đeo cặp sách chen chúc ra khỏi đám người, cũng không quên gửi tin nhắn cho Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng: “Gặp các cậu ở bên ngoài.”
Máy bay hạ cánh lúc nửa đêm, có rất nhiều người đón người thân đang chờ bên sau dây thoát hiểm.
Hà Tự đứng giữa lối ra liếc nhìn xung quanh một vòng, không thấy Thẩm Hoan đâu.
Trái tim cậu bỗng chốc trùng xuống.
Hà Tự từng bước từng bước đi ra, vẫn là không có Thẩm Hoan.
Trái tim cậu như rớt vào cái động không đáy, cứ rơi xuống mãi không thấy điểm dừng.
Hà Tự lấy điện thoại ra, gửi WeChat nhắn: “Mẹ đang ở đâu? Không phải mẹ nói chờ con sao?!”
“Khụ, mẹ đang đi bên cạnh đường số bước trong app vận động này.”
Thẩm Hoan trả lời: “Này mẹ thấy con rồi.”
Thẩm Hoan hướng cậu vẫy vẫy tay Hà Tự lúc này mới thấy.
Hà Tự vòng qua dây thoát hiểm chạy chậm qua: “Tại sao mẹ không đợi con, sao không đứng đợi con ở sau dây thoát hiểm, không cần tùy tiện đi loạn, con không nhìn thấy mẹ con……”
Hà Tự nói nhiều như đổ đậu vội vàng, Ngô Ưu cùng Từ Kiến Trừng đều kinh ngạc, Hà Tự nói chuyện giống như một bài văn đâu đều vào đấy, trật tự rõ ràng, thậm chí bọn họ còn không có thời gian để nói một câu: ” Chào cô.”
Dù bao nhiêu tuổi thì trước mặt mẹ vẫn là những đứa trẻ.
Chờ Hà Tự bùm bùm nói xong, Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng mới không vấn đề gì chào hỏi.
Nhìn thoáng qua, rất khó có thể nhìn ra ngũ quan của Hà Tự của Thẩm Hoan tương đồng. Thời gian trôi đi, những đường nét trên khuôn mặt từng rực rỡ đã trở nên mơ hồ và thô ráp sau thời gian rửa tội.
Xe của Thẩm Hoan đậu ở bãi đậu xe cách cổng sân bay không xa, Hà Tự tự nhiên ngồi ở ghế trước, còn Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng ngồi ở phía sau.
Trước khi lên xe, Từ Kiến Trừng lặng lẽ nhét thứ gì đó vào trong tay Hà Tự, cậu nhìn qua đèn đường, đó là airpods của Từ Kiến Trừng.
Vẫn là tai phải.
Hà Tự bên phải dựa cửa sổ, bên trái dựa Thẩm Hoan.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển, lướt vào màn đêm buông xuống tối như nhung.
Pennies in a stream,
Falling leaves a sycamore,
Moonlight in Vermont,
Pennies in a stream,
Falling leaves a sycamore,
Moonlight in Vermont.
Từ Kiến Trừng chọn bài hát 《moonlight in vermont》, nhưng tiếc là đêm nay thành phố Q không có trăng, chỉ có đèn đường.
Có thể trên máy bay Hà Tự đã ngủ một giấc no nê, hiện tại cũng không còn buồn ngủ nữa, mở cửa sổ xe, đặt trán lên mép cửa sổ, thổi tóc cậu bay trong gió, rất thoải mái.
Trong gương chiếu hậu, Từ Kiến Trừng cũng dựa vào cửa số với tư thế tương tự.
You are there while i’m here,
Từ Kiến Trừng lại chọn một bài hát khác.
Over the sea days could dirve me crazy,
Bài hát này cũng nằm trong platlist của Hà Tự.
Missing you in my way that’s all i’m gonna say,
Là killersoap distance.
Baby i’m waiting right here,
Tên của album này gọi là
I hope you’re there dreaming with my memories,
《 Phía sau ánh sáng của mặt trăng 》
Missing me in you way that’s all you’ll have to pay,
I’m living alone each day but i know that i would be a pair with you.
Cầu vượt vào ban đêm vắng tanh, bên trong xe im lìm, hai người cùng tai nghe, đây là thế giới và những bí mật chỉ dành riêng cho họ.
Thẩm Hoan lái xe hơn một giờ, mãi đến 1h sáng mới lái xe vào tiểu khu.
Ngô Ưu còn buồn ngủ, là Từ Kiến Trừng đẩy anh đem Ngô Ưu đánh thức dậy.
Gia đình Hà Tự sống ở tầng 1 và tầng 2. Chủ đầu tư chỉ bố trí tầng trệt và tầng cao nhất của cả tòa nhà đã phân bổ hai tầng, tầng trệt có sân vườn nhỏ và tầng trên cùng có ban công ngoài trời.
Thẩm Hoan cầm chìa khóa đi đường vòng mở cửa, Hà Tự trực tiếp từ hàng rào hoa viên phía sau lách vào đi lên cầu thang kéo cửa kéo thủy tinh.
Ngô Ưu vừa tỉnh lại liền nhìn mê hoặc, râu tóc trên đầu đều dựng đứng thẳng tắp, nói: “Hắc, cậu đúng là đi đường cũng khác thường”, sau đó lách người đi qua.
Cậu không biết sân này trông đẹp hơn bao nhiêu so với lúc cậu rời đi. Thần Hoan trồng hoa trên đó. Hà Tự không biết, nhưng hoa thật sự đã nở.
Những cánh hoa lớn từng lớp từng lớp, được tắm trong ánh trăng, vội vàng nở rộ.
“Hắc, mẹ”
Hà Tự gọi điện thoại cho Thẩm Hoan: “Mẹ tại sao cửa kéo phía sau lại khóa? Giúp con mở a.”
Từ Kiến Trừng ban đầu không chui qua hàng rào này, nhưng khi thấy nó cũng lách người quá, hắn chân dài bước tới.
“Các cậu thế này là trật tự tốt?” Từ Kiến Trừng hỏi
“Ít nhất trước đây không có ai vào trộm nhà của chúng tôi”, Thẩm Hoan mở cửa cho Hà Tự, Hà Tự một bên vào cửa, một bên trả lời.
“Mẹ, người tại sao lại muốn chăm sóc vườn ngoài?”
“Ta một mình ở nhà quá nhàm chán, nên muốn chăm sóc thôi.”
Hà Tự gật gật đầu, nói với Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng ở phía sau: “Tôi ở trên lầu, mẹ tôi ở dưới lầu, lầu trên lầu dưới đều có phòng cho khách, các cậu tùy ý.”
Hà Tự cho dẫn đường cho bọn họ: “Đây là hai phòng bố mẹ tôi ngủ, nếu các cậu không muốn ngủ ở phòng cho khách thì lên lầu ngủ cùng phòng với tôi cũng được, chỉ là tôi nửa đêm có khả năng sẽ đá người, dành chăn.”
“Tướng ngủ của cậu xấu như vậy, vậy cô chú ngủ ở hai phòng?”
Ngô Ưu hỏi
“Ân, bọn họ ngủ ở hai phòng khác nhau.”
Cuối cùng vẫn là ba người bọn họ mỗi người một phòng, đều ở trên lầu, không ở dưới lầu.
Thẩm Hoan có thói quen dậy sớm, sợ quấy rầy bọn họ.
Phong cách trang trí của nhà Hà tự không phải là phong cách Bắc Âu lãnh đạm, cũng không phải là phong cách hoa mẫu đơn phong phú của một thời tân cổ điển. Đó là đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối thông thường với rèm cửa màu vàng và nâu ấm áp, bình thường không thể bình thường hơn. Nếu nhấn mạnh vào một phong cách, nó có thể là điền viên.
Hà Tự giúp Từ Kiến Trừng đem tấm vải che bụi ở phòng cho khách lấy xuống, một mình đi chân trần trên sàn gỗ màu nâu sẫm kéo lớp vải phủ bụi xuống
“Tôi giúp cậu.”
“Không cần, cậu cũng mệt mỏi cả ngày rồi. Đi ngủ sớm một chút đi.”
Hà Tự tay trái cầm tấm vải phủ bụi, tay phải cầm nắm cửa để đóng cửa.
Hà Tự không đi dép lê, kể cả vào mùa hè, sàn nhà vẫn lạnh. Mắt cá chân của cậu đặt trên nền nhà tối, lộ ra một màu trắng như ngọc băng, mạch máu tím xanh trên đó đặc biệt rõ ràng.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
– Hoàn chương 23 –
Edit by motcaitendangiu??