Chương 21: Bắc Thiên
“Chào, tôi là Bắc Thiên.”
Người thanh niên vừa nói xong, miếng bánh mà Tường Vân đang tính ăn vụng liền từ trên tay cô bạn rớt xuống đất. Lưu Ly ngồi một bên tiếc nuối nhìn miếng bánh đang nằm chèo queo trên mặt sàn, đây là miếng bánh nàng làm cho Tường Vân đó. Thế nhưng, chưa kịp tiếc nuối đủ thì cô bạn tóc ngắn đã lắc lắc vai nàng một cách gấp rút rồi thì thầm bên tai nàng:
“Cậu ta là cái người hôm qua cứu tui đó máaaaa!!!”- Đến âm cuối cùng, cô bạn vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên mà rít lên khe khẽ. Khuôn mặt Tường Vân đỏ lựng lên, chắc là đang phải kìm nén dữ lắm mới không đứng bật dậy mà chạy đến ôm đùi cảm tạ người ta ngay trước lớp.
Chưa được vài giây sau, cô nàng bất ngờ mà bình tĩnh lại, cặp mắt nghi hoặc liếc về phía người thanh niên tên là Bắc Thiên đang im lặng đứng trên bục giảng. Tường Vân lại quay sang thì thầm to nhỏ với Lưu Ly rằng:
“Cơ mà… ổng vừa bảo ổng tên Bắc Thiên à…?”
Lưu Ly gật đầu, chân mày thanh mảnh hơi nhíu lại.
“Không… không phải là “Bắc Thiên” đó đó chứ?”- Cô bạn hơi hoảng hốt mà đẩy đẩy gọng kính tròn xoe của mình, hỏi.
“Trường này có bao nhiêu Bắc Thiên?”- Lưu Ly lắc đầu khe khẽ, thở dài. Thôi xong, cô bạn của nàng gặp phải loại người gì thế này…
Người tên Thiên trong trường cấp 3 Hoa Lư có rất nhiều, nhưng người tên Bắc Thiên chỉ có một. Lại nói, trường học vẫn luôn có ba cái bục đứng mà ai cũng phải biết, do chính bản thân học sinh trường lập ra. Một là học thần, năm ngoái Trường Thanh đã đá nàng ra khỏi cái bục này mà đứng lên đó. Hai là hoa khôi, sau khi bị đá khỏi cái bục tên học thần thì Lưu Ly vẫn còn giữ lại được cái vị trí hoa khôi này. Và ba, chính là đại ca của trường. Suốt 3 năm nay, lớp lớp học sinh ra trường và nhập học, học sinh hai khóa trên và hai khóa dưới không ai không biết rõ, người ngồi chễm chệ trên cái ghế này tên là Bắc Thiên.
“Vậy… có ổn không nếu tui mua cho ổng ly trà sữa để cảm ơn?”- Cô bạn ngập ngừng hỏi.
“Không biết.”- Nàng lắc đầu, nhìn Bắc Thiên đang đi đến bên cạnh bàn giáo viên để nghe bác Quỳnh nói gì đó. Lưu Ly vươn tay vỗ vỗ vai Tường Vân mấy cái, ý bảo bà tự xử đi rồi lết sang bên phải một tẹo để dòm Trường Thanh đọc sách.
Tốc độ đọc dần chậm lại, anh nghiêng mắt nhìn cái đầu nho nhỏ đang kề sát bên vai mình. Khóe môi hơi cong lên, anh buông tay khỏi mép sách bên trái, đẩy nó về phía nàng. Lưu Ly liền ngay lập tức hiểu ý, nàng cầm lấy mép sách vừa được Trường Thanh đưa cho. Hai người cùng nhau châu đầu đọc một quyển sách có tên là Tuck Everlasting.
“Để cậu ấy dạy kèm em được không?”- Bất ngờ, giọng nói của Bắc Thiên vang lên. Lưu Ly ngay lập tức ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhìn về hướng mà Bắc Thiên chỉ.
Nàng à?
Không, lệch về bên trái nàng một chút.
Tường Vân à?
Ôi trời, chuyện nó bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.
“Cũng được. Nhưng em phải hỏi xem bạn ấy có đồng ý không.”- Cô Quỳnh Anh cầm chiếc ly giữ nhiệt của mình, uống một ngụm cà phê sữa rồi chậm rãi nói.
“Em không đồng ý.”- Tường Vũ vốn đang ngồi một bên đột ngột nghiêng người về phía trước hòng che đi tầm nhìn không rõ là có ý tốt hay xấu của Bắc Thiên dành cho em gái mình. Đùa, không quen không biết gì đột nhiên chỉ định Tường Vân dạy kèm? Không phải dòng trộm cắp thì cũng chính là phường ăn cướp, nói chung là chẳng tốt lành gì. Cặp mắt hẹp dài như hồ ly dưới gọng kính vàng của Tường Vũ choảng nhau tóe lửa với mắt hổ của Bắc Thiên.
Lúc này, Tường Vân đột ngột nói nhỏ vào tai Tường Vũ:
“Anh hai, không sao đâu.”
“Hôm qua lúc đi ăn em đi vệ sinh rồi đi lạc ấy, là cậu ấy hốt em ra khỏi đám côn đồ đó.”
Tất nhiên là Tường Vũ đã biết chuyện cô em gái hay có cái tật tò mò của mình hôm qua đã nhân lúc đi vệ sinh mà chạy ra đằng sau quán ăn nhiều chuyện, rồi sau đó lại gặp cảnh bọn côn đồ đang đánh ai đó. Người bị đánh thì nhân cơ hội mà bỏ chạy, còn con bé ngốc này lại thành mục tiêu mới của tụi đầu đường xó chợ. May là có ai đó đi ngang qua cứu về, thả xuống trước cửa lớn quán ăn. Tường Vũ vẫn hơi hối hận vì mình không chăm em kĩ để con bé gặp phải nguy hiểm, đồng thời cũng vô cùng cảm ơn cái người giấu mặt đã vác Tường Vân an toàn trở về.
Nhưng vấn đề ở đây là, cậu bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người hôm qua vừa là anh hùng giấu mặt, hôm nay lại trở thành tên đầu gấu khét tiếng của trường. Cái vận may của con bé Tường Vân dạo này cứ thế nào ấy nhỉ, có cần cuối tháng này đi chùa giải xui không?
“Em chắc chứ?”- Tường Vũ nghi ngờ hỏi lại.
“Chắc chắn.”- Cô nàng tóc ngắn gật đầu liên tục, nghĩ một lát rồi còn bổ sung thêm:
“Hôm qua mắt em cũng không có bị mù.”
Sau đó, dường như tin rằng anh mình sẽ đồng ý, Tường Vân mới nói với hai người một đứng một ngồi trên bục giảng:
“Em đồng ý ạ.”
Haha đúng rồi đấy, hôm qua mắt mày không bị mù nhưng hôm nay não mày tịt rồi đấy con nhóc ngốc. Ai đời lại đi đồng ý với yêu cầu dạy kèm của một thằng đại ca cơ chứ? Tường Vũ nhìn em gái mình mà hết nói nổi.
Vậy là, mọi chuyện đã được quyết định xong. Bắc Thiên vì để được thuận tiện trao đổi học tập với Tường Vân mà ngồi ngay bên trên cô nàng, kế bên lớp trưởng là Thiên Quân. Bác Quỳnh lại nhấp thêm một ngụm cà phê nữa rồi mới hắng giọng để thu hút sự chú ý của bọn học sinh vốn đang nhân cơ hội mà làm việc riêng. Bọn học trò lớp 12.01 ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt ngay ngắn lên bàn, động tác y hệt như Thiên Quân làm hồi đầu năm. Bắc Thiên có chút ngạc nhiên rất nhỏ mà liếc nhìn xung quanh. Cô Quỳnh Anh hài lòng nói:
“Như mấy đứa đã biết thì giữa tháng 12 là trường chúng ta đã bắt đầu thi rồi. Các em còn chưa đầy một tháng nữa để ôn tập và chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Cô không hi vọng có bất kì một đứa học trò nào trong lớp cô chủ nhiệm có xếp loại yếu kém, mấy đứa có hiểu hay không?”
Bọn học trò bên dưới gật đầu như gà con mổ thóc. Bác Quỳnh gật đầu:
“Tốt, mấy đứa ra chơi đi.”- Ngay khi cô vừa dứt câu, tiếng chuông ra chơi liền vang lên, không lệch đi một giây nào.
Tập thể lớp 12.01 trầm trồ ồ lên mấy tiếng rồi lục tục chạy xuống canteen mua đồ ăn sáng. Lưu Ly vì sáng nào cũng dậy sớm nấu ăn nên bây giờ cũng chẳng cần xuống lầu làm gì. Nàng lại một lần nữa chúi đầu vào đọc sách với Trường Thanh. Đọc được một lát, nàng nói:
“Chiều nay chị qua nhà em làm đề ké nha?”- Cũng không biết Trường Thanh làm cái gì mà nhà anh đầy đề kiểm tra và sách tham khảo. Anh đương nhiên là không hề từ chối yêu cầu của nàng.
Những tiết học tiếp theo, các giáo viên ai cũng phải nhắc nhở một hai câu về kì thi sắp tới. Tuy nhiên, có một tin tức đến từ cô giáo dạy Toán làm bọn học trò khá buồn: hết học kì 1 này cô sẽ phải xin nghỉ để dưỡng thai. Sẽ có một giáo viên khác được điều đến để dạy Toán cho lớp 12.01. Bọn học sinh lớp Lưu Ly bù lu bù loa ôm chân cô khóc rống, vừa chúc cô sinh con ra được mẹ tròn con vuông vừa nói không muốn cô bỏ lớp. Cô giáo dạy Toán hiền lành bị đám nít quỷ lớp này dỗ cho xoay mòng mòng, cuối cùng cũng mềm lòng mà cho cả bọn ngồi chơi hết tiết học cuối cùng luôn.
Quả nhiên là chỉ có những giáo viên gạo cội trong việc đánh tay đôi với bọn nhóc ranh ma mới có thể trị được cái lớp này. Chứ giáo viên lành tính dễ chịu vào đây chỉ có nước bị dụ khị đến mức không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Tiếng chuông reng hết giờ vừa vang lên, Lưu Ly đã kéo Trường Thanh về nhà. Căn nhà số 9 vừa sáng đèn, anh đã lôi ra từ trong hộc tủ bên dưới TV một đống đề thi từ các năm trước.
“Em lấy đống này đâu ra vậy?”- Nàng lật lật xấp đề cương ra. Trong đống này ngoài đề thi các môn chia ra thành từng năm, còn có bản tổng hợp đề cương của các giáo viên trường và đề cương tự làm của học sinh.
Anh lại tiếp tục lôi thêm mấy cuốn đề tham khảo ra, nói:
“Tiệm photocopy quanh trường. Nếu trả giá hợp lý họ sẽ mang ra cả đề của 10 năm trước.”
Nàng ồ lên một tiếng rồi lấy điện thoại ra, mở mục ghi chú lên. Nàng bắt đầu lên lịch ôn tập cho kì thi học kì 1. Đây vốn là thói quen của Lưu Ly từ rất lâu rồi. Nếu muốn giữ vững thứ hạng của mình thì phải chuẩn bị từ sớm chứ không phải là đợi nước đến chân mới nhảy. Thông thường các trường cấp 2 sẽ báo lịch thi từ trước đó một tháng, vài ngày sau thì các giáo viên cũng đã phát đề cương đến tận tay học sinh luôn rồi. Bọn học trò cấp 2 quả thật là suиɠ sướиɠ như ông hoàng bà chúa nếu phải đem ra so sánh với tụi học sinh cấp 3, cái gì cũng được dâng tận họng. Tình hình thi cử cấp 3 thì căng thẳng hơn nhiều, mãi đến tận 2 tuần trước khi thi mới có lịch thi, giáo viên có khi chỉ thông báo nội dung thi mà chẳng thèm làm đề cương gì sất. Trong laptop của nàng vẫn còn lưu không biết bao nhiêu file đề cương nàng tự soạn của năm ngoái kia.
Giờ thì với đống đề cương qua từng năm của Trường Thanh, hai người bọn họ cũng không cần phải cực khổ đánh từng chữ một để tự soạn đề cương nữa. Thậm chí còn có thể từ đám đề cương này mà khoanh vùng trọng điểm ôn tập của từng môn. Dù sao thì mặc dù chữ trong các bài thi mỗi năm mỗi khác, nhưng nội dung thi thì vẫn có vậy, chẳng xê dịch đi bao nhiêu.
Nàng lập xong khung lịch ôn thi cho mình, bây giờ chỉ cần tìm ra trọng điểm ôn tập là có thể điền ngay vào các mục ôn tập. Tiện tay, nàng ấn mở Facebook lên lướt một chút. Lát sau, Lưu Ly buồn cười nói với Trường Thanh:
“Em xem này, trên mạng lại bắt đầu chia sẻ hình thần chuối, thần muỗng và thần xoài nữa rồi.”- Thần chuối, thần muỗng và thần xoài vốn chính là ba vị thần nổi tiếng trong giới học trò. Chẳng biết có tác dụng thật không nhưng năm nào vào mùa thi ba vị thần ấy cũng được share rầm rộ kèm với câu “share ảnh thần chuối / muỗng / xoài và bạn sẽ qua môn.”
Anh ngừng động tác lật giở cuốn sách tham khảo bự chảng trong tay, nhướng mày hỏi ngược lại nàng:
“Năm nay chị không tính share à?”
Lưu Ly lắc đầu, nói:
“Năm nay chị nghĩ ra ý tưởng hay hơn rồi.”
Trường Thanh im lặng nhìn nàng, như thể đang hỏi: Chị lại định làm trò gì nữa đây?
Nàng cười hì hì, giơ tấm hình khuôn mặt của cô Quỳnh Anh cắt ra từ ảnh chụp tập thể lớp hồi khai giảng. Nàng nói:
“Chị đổi ảnh đại diện thành hình bác Quỳnh.”
Lần này, Trường Thanh đành phải công nhận rằng ý tưởng này có khi sẽ có tác dụng. Để hình cô chủ nhiệm làm ảnh đại diện, vừa mở Facebook liền có cảm giác như mình đang làm cô thất vọng. Có không muốn thi đậu cũng phải đậu.
Và thế là lát sau, nàng thấy anh cũng đang mở Facebook lên để đổi ảnh đại diện. Vốn dĩ tưởng anh chọn hình bác Quỳnh, thế mà không ngờ, người anh chọn lại là hình thầy Hoàng. Cũng không biết Trường Thanh kiếm đâu ra tấm hình này.
Hay đấy, miểu sát x2 luôn rồi.
CHƯƠNG 21, KẾT THÚC.