Nửa đêm, Trần Dung đang mơ màng ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm, chưa kịp tỉnh táo đã nghe được một câu như vậy.
Trong một khoảnh khắc, hắn ta còn nghĩ chính mình đang mê sảng.
Ngay lập tức, hắn ta lấy điện thoại ra khỏi tai để xem thời gian. Mẹ kiếp, trời còn chưa kịp sáng.
“Nửa đêm nửa hôm cậu còn muốn tìm ai?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu trước khi cất giọng khàn đục:
“Đồng Khiết.”
“Gì?”
Nghe xong, Trần Dung lập tức tỉnh táo.
“Mình nghe không nhầm đấy chứ, cậu nói gì vậy? Tìm Đồng Khiết?”
Mạc Thiệu Khiêm nói:
“Ừ.”
Hắn đang tìm Đồng Khiết.
Lần này đến lượt Trần Dung bối rối:
“Cậu tìm cô ấy làm gì?”
Nếu y nhớ không lầm, chính người này không phải mới nói, cho dù có ch.ết cũng không muốn cùng cô có quan hệ gì hay sao? Tại sao bây giờ lại phải gấp gáp tìm kiếm cô ấy?
Đầu dây bên kia lại im lặng, thật lâu sau mới nghe hắn nói:
“Hôm nay, tôi gặp Hứa Nguyệt, cô ta nói với tôi rằng Đồng Khiết đã nhảy xuống biển tự sát, bất luận như thế nào, tôi cũng nhất định phải tìm cho ra Đồng Khiết, để cô ta… dừng cái trò đùa ng.u ngốc đó lại.”
“Cái gì, Hứa Nguyệt nói Đồng Khiết t.ự s.át?”
Trần Dung định nói mấy câu bỡn cợt nhưng giây tiếp theo hắn ta đột nhiên nhận ra, tính cách của Hứa Nguyệt, thậm chí là của Đồng Khiết, có vẻ không phải sẽ mang loại chuyện này ra đùa.
Đột nhiên trong lòng sinh ra một dự cảm x.ấu nhưng hắn ta nhanh chóng gạt bỏ đi.
“Được, tôi lập tức đi điều tra!”
Thậm chí y còn không có thời gian để thăm dò suy nghĩ của Mạc Thiệu Khiêm đã lập tức cúp điện thoại.
Mạc Thiệu Khiêm tháo tai nghe ra, bất động mất một lúc lâu.
Hắn đã thức trắng một đêm trong xe.
Cũng không biết qua bao lâu, khi trời vừa sáng, điện thoại chợt rung lên.
Là của Trần Dung.
Mạc Thiệu Khiêm sốt sắng nghe máy.
“Cô ấy ở đâu?”
Một người luôn ồn ào như Trần Dung lại không lập tức trả lời, đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng.
Trái tim của Mạc Thiệu Khiêm giống như rơi thẳng xuống tận đáy biển, trầm mặc.
Hắn không thể chịu đựng được sự im lặng chết tiệt nà nên, vội vã lên tiếng:
“Cô ấy ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi!”
“Thiệu Khiêm…” Cuối cùng Trần Dung cũng chịu chậm rãi lên tiếng: “Cậu phải chuẩn bị tinh thần.”
“Hứa Nguyệt không nói dối. Mấy ngày trước, ở Tây Hải có người nh.ảy xu.ống bi.ển t.ự s.át, th.i th.ể trư.ơn.g phì.nh p.hân h.uỷ, c.ảnh sá.t đang tìm thân nhân đến nhận xá.c. Hai ngày trước, sau khi điều tra, không nghi ngờ gì nữa đó chính là Đồng Khiết, điện thoại di động của cô ấy cũng đã được khôi phục, danh bạ chỉ có duy nhất Hứa Nguyệt cho nên cản.h sát đã liên lạc Hứa Nguyệt. Hiện tại Hứa Nguyệt đã đưa thi thể về, đang âm thầm lo liệu hậu sự.”
“Tôi cũng đã tra, sau ngày cùng cậu ly hôn, cô ấy đã nh.ảy xuống biển…”
Sau đó, Trần Dung nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa.
Kế tiếp đến lượt Mạc Thiệu Khiêm trầm mặc.
Trần Dung đợi rất lâu mà mãi không nghe hắn nói năng gì, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ bẫng, ngay khi định nói thì Mạc Thiệu Khiêm lại lên tiếng, giọng điệu có chút giễu cợt.
“Cậu cũng cùng phe với bọn họ lừa gạt tôi sao?”
“Trần Dung, bọn họ cho cậu cái gì rồi?”