Chậm rãi gật đầu rồi mỉm cười như một câu trả lời.
Khang Vũ nhớ họ, nhận ra họ.
Thùy An và Tần Quang thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên thành giường chỉnh lại chăn đệm cho Khang Vũ bắt đầu hấp tấp hỏi han:
“Coi này sao phòng lại bừa bộn như vậy? Bộ tụi này không tới vài bữa cậu liền muốn biến nơi này thành đống rác? Thật tình không hiểu nổi mà. Đầu năm đến giờ bao nhiêu là việc lu bu rồi.”
“An bà chằn rảnh rỗi thì dọn đi, để tớ còn phụ Vũ thay đồ. Xem này, tớ vừa mua cho cậu bộ đồ thể thao siêu đẹp luôn. Mặc vào rất thoải mái, có muốn thử không?”
Hai người càng nói, sắc mặt Khang Vũ càng hồng thuận. Đôi mắt cậu ngây ngô ngắm nhìn họ luyên thuyên, những bong bóng nước trong mắt hóa màu sắc rực rỡ.
Chỉ là phút chốc cậu linh động rời mắt về phía sau lưng họ, tìm kiếm một hình bóng.
Tần Quang nhận ra ánh mắt tìm kiếm của Khang Vũ liền chắn trước mặt cậu chìa ra một gói bánh quen mắt. Nhìn thấy gói bánh, ánh mắt Khang Vũ càng thêm mơ hồ, cậu chống người ngồi dậy, đón lấy gói bánh đã từ lâu cậu không được nhìn thấy.
“Cậu nhận ra phải không? Là loại bánh mà Kỳ Thư muốn kinh doanh. Cậu ấy bây giờ đã bắt đầu bán lại loại bánh này, chỉ là không mở cửa hàng mà đi tìm nhà đầu tư và bán qua mạng. Bước đầu rất khó khăn nhưng cậu ấy cũng đặt rất nhiều niềm tin vào nó. Vì công việc này khiến cho cậu ấy rất bận rộn, chẳng thể đến cùng bọn tớ. Tớ phải gọi cho chị gái cậu ấy mới biết được chuyện này. Chị gái cậu ấy tự coi bản thân là gánh nặng của Kỳ Thư, khiến cậu ấy mất đi ước mơ của bản thân nên rất muốn bọn tớ giúp đỡ cậu ấy….”
Một lời giải thích này đủ để trả lời cho Khang Vũ biết nguyên do cô không đến thăm cậu. Là vì cô bận.
Khang Vũ nhìn chăm chăm vào bánh, đôi môi khô khốc chậm rãi dãn ra một nụ cười, mí mắt hiện lên những vết thâm quầng và đôi mắt sâu đó khiến cho Tần Quang cảm thấy Khang Vũ như đang cố dấu sự thất vọng.
Cốc cốc!
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, phá tan bầu không khí nặng nề. Mọi người liền nhìn về phía cửa nghi hoặc. Bác sĩ, hộ lý hay mẹ Khang Vũ đều sẽ không gõ cửa như vậy mà trực tiếp đi vào. Là ai đứng sau cánh cửa kia lịch sự gõ cửa?
Muốn lật sự tò mò của mình ra. Thùy An vội vàng chạy ra, kéo cánh cửa màu trắng vang lên tiếng kèn kẹt kia không dấu nổi tò mò.
Là ai đến vào lúc này?
Cánh cửa bị gạt ra, phủ một lớp ánh sáng bạc chiếu qua căn phòng. Cái bóng của người bên ngoài đổ xuống căn phòng. Người đứng ngoài cửa có vóc dáng mảnh mai và gương mặt ưu nhã nhưng vô cùng xinh đẹp. Người con gái mặc một chiếc váy ngang đầu gối, lộ ra phần bắp chân với làn da trắng mịn màng. Gương mặt phủ dưới cơn gió lạnh lại có chút ửng hồng khiến người ta khó rời mắt.
Trong phút chốc ba người trong phòng nín lặng, kinh ngạc nhìn cô gái kia hồi lâu không ai lên tiếng.
Thấy rõ sự xuất hiện của mình khiến những người kia ngạc nhiên đến mức đó, cô gái mới vuốt lọn tóc của mình ngại ngùng nói:
“Xin….xin chào, tôi đến tìm Khang Vũ. Không biết cậu ấy có ở đây không?”
“Ừm….có, cậu ấy….ở kia.” Thùy An máy móc đáp.
Cô gái rời mắt khỏi Thùy An và Tần Quang hướng về phía giường bệnh, phát hiện ra Khang Vũ đang ngồi ở đó nhìn cô, dáng vẻ tiều tụy hao gầy và mái tóc bù xù đó khiến cho sắc mặt cô biến đổi. Đôi mắt cô hiện lên những tơ đỏ, run rẩy bước về phía Khang Vũ:
“Vũ…Sao lại nhanh như vậy….Sao lại thành ra thế này? Cậu đã nói sẽ luôn cố gắng cơ mà.”
Thùy An và Tần Quang nín thở nhìn cảnh tượng này, chờ phản ứng của Khang Vũ trước sự xuất hiện của cô gái lạ mặt đó. Dựa vào lời nói của cô, dường như cô đã biết đến căn bệnh của cậu. Giữa hai người đó lại có một sự thân thiết chẳng phải ngày một ngày hai.
Nhìn thấy cô gái gục đầu xuống như chực khóc. Đôi mắt Khang Vũ đột nhiên dịu dàng, cậu dãn ra một nụ cười. Nhờ Tần Quang lấy bảng chữ cái, khó khăn xếp được thành một câu gọn gàng:
[Tớ đã rất cố gắng]
Cô gái kia cắn môi khi nhìn cảnh tượng Khang Vũ nỗi câu bằng những lần chỉ tay trên bảng chữ cái. Nhịn không được khi hiểu được câu nói của cậu mà òa lên tiếng khóc. Vừa khóc mếu máo vừa dùng tay áo lau nước mắt lăn dài trên gương mặt:
“Tại sao về nước lâu như vậy bây giờ tớ mới biết cậu ở đây….Hức… Phải chi cậu báo với tớ sớm hơn….Phải chi tớ được chăm sóc cậu lâu hơn….”
Tiếng nức nở của cô gái khiến cho căn phòng càng thêm phần u ám, tiếng khóc thê lương trách móc của cô lại làm cho Khang Vũ khẩn trương không biết làm thế nào khiến cho cô ngưng khóc liền cầu cứu đến Thùy An và Tần Quang.
Thế nhưng hai người kia lại nhíu mày nhìn cậu đầy nghi hoặc:
“Khang Vũ! Đây là ai?”
Bạn bình thường ư? Trước giờ Khang Vũ rất ít khi kết bạn với con gái, đã thân như thế này ắt hẳn mối quan hệ không tầm thường. Họ thực tò mò người này là ai? Khang Vũ đối với cô gái ấy là như thế nào?
Thấy Khang Vũ muốn nói lại không nói được, dùng bảng chữ cái thì quá lâu. Cô gái mới nín khóc, lau đi nước mắt còn đọng trên rèm mi quay đầu nhìn hai người mỉm cười.
“Hai cậu có phải là Thùy An và Tần Quang không?”
Biết cả tên của họ luôn. Không bình thường.
“Phải. Sao cậu biết?” Thùy An nhíu mi hỏi.
“Vũ đã từng kể cho tớ nghe rất nhiều về các cậu.”
Kinh ngạc.
Khang Vũ rất kiệm lời, vậy mà lại đi kể chuyện của họ cho cô gái này là sao?
Đột nhiên trong đầu Thùy An và Tần Quang hiện lên hình ảnh của Kỳ Thư. Lòng ngực bất chợt nhói đau.
“Tớ biết các cậu nhưng các cậu không biết tớ. Tớ là Lý Hân bạn học cấp ba của Vũ, cũng là…..” Đôi má của Lý Hân hơi đỏ lên ngại ngùng nói: “Bạn gái cũ của Khang Vũ.”
Sét đánh giữa trời quang!!!
Thùy An và Tần Quang há hốc mồm kinh hãi khi nghe Lý Hân giới thiệu.
Bạn gái cũ của Khang Vũ ư? Khi nào? Bao giờ? Tại sao họ lại không hề biết chuyện này? Tại sao???