Vương Phi Thần Trộm

Chương 26: Sực tỉnh mộng đẹp, lệ đã chan hòa



Đi ra khỏi điện Cam Lộ, ta cảm thấy hưng phấn, vui vẻ vô cùng! Nhữnghành lang quanh co, uốn lượn trong cung trước đó bây giờ trông mới uyểnchuyển, đáng yêu làm sao! Ánh nắng đã đẩy lùi lớp không khí ẩm ướt khóchịu của thời tiết mưa gió mấy hôm trước đó. Lúc này, dưới ánh nắng ấmáp, sáng trong kia, cây cối xanh rờn bao quanh những hòn non bộ, trôngthực sự mát mắt. Thỉnh thoảng, mấy chú bướm màu sắc bay lượn là là,thoắt ẩn thoắt hiện.

Quả nhiên một khi tâm trạng vui vẻ thìngười ta nhìn bất cứ thứ gì cũng cảm thấy tuyệt đẹp. Đột nhiên, ta đứngkhựng lại, sao ta… lại thành ra đi tới vườn lê thế này?

Giờ đang là thời điểm giữa hè, biển hoa ngợp trời như tuyết đã hoàn toàn biếnmất. Ta lặng người ngắm những cành cây khô cằn, bất chợt trong lòng lạidâng trào cảm giác sầu muộn.

“Nàng còn nhìn nữa thì cây sẽ không thể ra hoa nữa đâu.” Một giọng nói vang lại từ phía sau lưng. Ta nhanhchóng quay đầu, là Diệp.

“Ma đầu sát nhân…”

“Biên cươngcấp báo, Phụ hoàng ra lệnh ta lãnh binh xuất chinh, ngày mai ta phải lên đường rồi.” Giọng hắn lạnh lùng, thái độ vẫn cao cao tại thượng, cóđiều ta đã có thể nhìn thấy sự ấm áp ẩn sau ánh mắt lạnh lùng kia. Trong lòng ngập tràn cảm giác áy náy, liền cúi rạp đầu xuống.

“Nàngkhông cần phải suy nghĩ lung tung, ta đã quen với cuộc sống một mìnhrồi, không để tâm thêm hay thiếu một người nào đó đâu.” Diệp lên tiếngbình thản như không, nhưng ta lại cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn,không biết nên nói gì mới phải.

“Hồi Cốt… có nguy hiểm không?” Ta do dự một hồi mới cất tiếng hỏi được.

“Nếu ta nói nguy hiểm, liệu nàng có đi cùng ta không?” Diệp đột nhiên hỏi khiến ta chẳng biết phải trả lời thế nào.

“Nàng không cần phải trả lời, ta đã biết đáp án rồi, chỉ là muốn nghe chínhnàng nói ra thôi. Ta cần một… lí do để từ bỏ hoàn toàn.”

“Ma đầu sát nhân…”

“Đừng nói gì thêm nữa, tốt nhất là đừng nói gì cả…” Diệp mỉm cười tự giễu,câu nói vừa xong không hiểu hắn đang nói với ta hay cho chính bản thânnữa.

“Diệp…”

“Yên tâm đi, đây cũng không phải lần đầutiên ta ra sa trường. Hơn nữa ta vẫn một thân một mình, chẳng có bất cứlo lắng, day dứt gì cả, cứ như vậy xuất chinh, ta sớm đã không để tâmđến sự sống chết của bản thân rồi.”

“Ngươi sẽ không xảy rachuyện gì hết. Phụ thân ngươi yêu thương ngươi như vậy, làm sao lại nỡđể ngươi dấn thân vào nguy hiểm? Lần này đi Hồi Cốt, ngươi nhất định sẽnắm được phần thắng.”

“Thật sao? Nếu không phải ngài ấy yêuthương ta, có lẽ người bái đường thành thân cùng nàng đã không phải làDiệu.” Diệp nói ra câu này, thái độ bình thản như không, sau đó quaymình rời đi, chẳng nhìn ta thêm bất cứ một lần nào. Nghe vậy trong lòngta càng thấy sầu muộn. Ta bất giác nhớ lại buổi đêm đom đóm bay đầy trời đó. Diệp trước nay vốn lạnh tựa băng, thế nhưng đã vì ta mà trở nên dịu dàng, tình tứ. Còn ta thì sao, sau cùng vẫn cứ phụ tấm chân tình củahắn dành cho mình. Ta đã có Diệu, cho dù chàng là hồ li cũng được, giảohoạt cũng đành, ta đều chẳng thể nào thôi không yêu chàng. Xin lỗingươi, ma đầu sát nhân…

***

“Đồ ham ăn!” Lại là giọng nói đáng ghét đó.

“Hồ li chết tiệt, chàng nhất định phải làm tổn hại danh tiết của ta trước mặt đám đông như vậy sao?”

“Lẽ nào không phải vậy sao? Lúc nãy nàng đi gặp Phụ hoàng, ngài mời nàngdùng điểm tâm, không ngờ nàng chẳng biết giữ hình tượng chút nào, ănsạch sẽ.”

“Cái gì chứ, Phụ hoàng của chàng bây giờ vô cùng yêuthương ta đó. Chàng không biết ta khiến ngài ấy vui vẻ đến mức nào đâu,lúc này ngài đối xử với ta chẳng khác nào công chúa. Ta thấy địa vị củachàng trong lòng ngài chưa chắc đã bằng được ta đâu.” Ta đắc ý lêntiếng. Tuy rằng lúc ở điện Cam Lộ ta chẳng hiểm được ngài nói những gì,cũng không biết phải diễn tả bản thân như thế nào cho ngài hiểu, cóđiều, mỗi lần ta nói xong, ngài đều cười rất vui vẻ.

Diệu ngheta nói vậy, sắc mặt sầm hẳn xuống. Lúc này ta mới nhận ra mình đã lỡlời. Chết tiệt! Tại sao ta lại khoe khoang việc Hoàng thượng đối xử vớimình tốt như thế nào trước mặt chàng chứ? Diệu là con ruột ngài, nhưngchưa bao giờ nhận được bất cứ tình yêu thương nào từ ngài cả. Để đượcngài quan tâm, chàng đã không ngần ngại gây ra bao nhiêu sai lầm. Vậymà, lúc này Hoàng đế lão gia lại yêu thương một người ngoài còn hơn cảchàng, vậy chàng sẽ buồn tủi thế nào đây?

“Đồ ham ăn, nàng ngâyngười làm gì thế, phải chăng biết sắp được gả cho ta, nên vui mừng đếnđộ đần cả người ra?” Chàng đưa tay cốc nhẹ lên đầu ta một cái.

“Ta đang nghĩ, vị Hoàng đế phụ thân chàng thực chẳng anh minh chút nào, tađường đường một thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng, vừa dịu dàng vừa rộng lượng, đương nhiên phải được gả cho một người đàn ông trí dũng songtoàn, tuấn tú phong độ mới đúng, tại sao lại có thể là một tên hồ li chỉ thích bốc phét, không biết quan tâm cũng không vĩ đại như chàng chứ?”

“Xin Phụ hoàng tha tội, những lời Phiến Nhi vừa nói đều là do vô tâm thôi!”Trước đó Diệu còn mỉm cười hân hoan, nhưng khi nghe ta nói vậy, độtnhiên chàng liền hãi hùng nhìn ra phía sau lưng ta rồi đưa lời thỉnhtội.

“Hoàng đế lão gia xin hãy tha mạng cho con, những lời convừa nói hoàn toàn là lừa dối. Tam Điện hạ trí dũng hơn người, thông tuệvô song, là người đàn ông tuyệt vời thiên hạ đệ nhất trước không có ai,sau này càng hiếm gặp. Hoàng thượng ngài cho con gả về cho Tam Điện hạ,Phiến Nhi vô cùng cảm kích! Đây là một quyết định anh minh của ngài, lúc nãy, con cảm thấy bản thân bất tài vô dụng, hoàn toàn không xứng đángvới Tam Điện hạ, nên mới nói không chọn lời. Xin Hoàng thượng tha mạng,Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng vạn tuế cát tường! Hoàng thượng ngài là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin ngài…” Ta lập tức quỳ sụpxuống, dập đầu liên hồi, liên tha liên thiên không ngừng. Thật đúng là,lúc nãy ta vừa nói ngài không anh minh, không biết ngài nghe thấy có lôi ta ra trảm quyết không nữa.

Ta quỳ một lúc lâu chẳng dám ngẩng đầu lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, hai chân mềm nhĩn, quỳ cũng không vững.

“Thật sao? Ta thực sự tốt đẹp như vậy à? Vì thế nên mới khiến nàng cảm thấytự ti mỗi khi ở gần? Có điều nàng không cần phải lo, ta không chê bainàng đâu. Tuy rằng nàng có hơi ngốc nghếch, ngô nghê, hình tượng và tính cách hơi kém, có điều con người ta khá là qua loa, cố gắng một chút,coi như cho nàng món hời lớn cũng được.” Trên đầu truyền xuống giọng nói vừa hớn hở, vừa đang cố gắng kìm nén tiếng cười. Lát sau, dường nhưchàng chẳng thể nhịn thêm được nữa, liền bật cười thành tiếng.

“NAM CUNG DIỆU!” Ta nắm chặt bfn tay, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt đang cười nhăn nhở, tiểu nhân đắc chí của chàng. Tạisao ta lại ngốc nghếch như vậy chứ, lại để cho tên hồ li thối tha nàylừa gạt?

“Gọi tên tướng công nàng cũng không cần phải hứng khởinhư thế đâu. Dù ta biết nàng yêu ta bằng tất cả sinh mệnh của mình.” Tatrợn mắt nhẫn nhịn.

“Nàng có thể bình thân rồi, vẫn còn chưa bái đường, nàng đã quỳ trước mặt ta, ta không mắc lừa đâu.” Tên hồ li chếttiệt, lại còn dám đem ta ra làm trò cười. Trong lòng ta tức giận vôcùng, tức giận đứng bật dậy. Nhưng không biết có phải do khi nãy quácăng thẳng hay không mà chân ta mềm nhũn, ta lại ngã bệt xuống.

“Còn không đỡ ta đứng dậy!” Ta bực bội cất lời. Thật là quá đáng, dám ăn hiếp người ta đến mức độ này!

“Không biết thế này có được coi là biết quan tâm, chiều chuộng hay không nữa?” Diệu ghé sát lại chỗ ta, không hề kéo ta lên, mà ngồi xổm xuống, bếbổng ta dậy luôn. Hơi thở của chàng phả vào khuôn mặt, nong nóng, ươnướt, vô cùng ám muội.

“Này, chàng làm cái gì thế? Hồ li chết tiệt, đây vẫn là hoàng cung đấy!”

“Đừng có động đậy linh tinh, ta bế nương tử của mình, ai dám dị nghị chứ?Nàng phải làm quen dần đi, sau này ta sẽ bế nàng cả cuộc đời đó!” Chàngbật cười nói. Ta nằm trong vòng tay của chàng, ngẩng đầu nhìn lên chỉthấy thân hình cao lớn của chàng đã che đi ánh mặt trời, lại đang ở vịtrí ngược sáng nên ta chỉ có thể nhìn được khuôn mặt hân hoan, tuấn túcủa chàng. Ta lặng người đi ngắm chàng, khuôn mặt tuấn tú, chiếc cằmkiên nghị, chàng đẹp như một pho tượng. Phần má ta ép sát vào lồng ngựccủa chàng, nghe nhịp tim chàng đập từng hồi rộn ràng. Cả cuộc đời… đâychính là lời hứa mà chàng dành cho ta sao?

Cơn gió mùa hạ mát mẻ mang theo cả hương thơm thanh ngọt của lá sen. Diệu bế ta đi dọc theocon đường trải đá bạch ngọc. Suốt chặng đường đó, đám cung nữ, thái giám và thị vệ nhìn theo chúng ta bằng ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ, thậm chícòn có cả khinh bỉ, coi thường. Thế nhưng ta không hề để tâm, Diệu cũnghoàn toàn phớt lờ.

Ta nép sát vào chàng, từ từ nhắm mắt lại,thời tiết này, nếu có thể nằm trong vòng tay chàng, ngủ một giấc, nhấtđịnh sẽ có được một giấc mộng tuyệt đẹp. Ta nhắm mắt tận hưởng cảm giácngọt ngào, hạnh phúc. Trước kia, ta chưa bao giờ dám mơ tưởng hão huyềnrằng một ngày nào đó bản thân sẽ được nằm trong một vòng tay âu yếm,vững trãi như vậy. Trước giờ ta chưa bao giờ nói cho chàng biết, kể từkhi quen chàng, ta không còn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng giữa đêm khuyanhư trước kia, cũng không còn phải lo lắng có người giàu có nào ác ý thả chó dữ đuổi theo mỗi khi ta ăn trộm. Bởi vì, có chàng ở bên, ta cảmthấy đó là sự an toàn, niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời mình.

Diệu, ta đã bao giờ nói cho chàng nghe, ta yêu chàng, ta thực sự, thực sự vô cùng yêu chàng!

Cứ mong ngóng như vậy trong vui vẻ, ta cuối cùng đã chờ được tới ngày xuất giá.

“Tiểu thư, người đừng động đậy, hôm nay không được mắc lỗi, thiếu sót đôichút thôi là sẽ không cát tường đâu.” Không biết là Tiểu Thuý xuất giáhay là ta xuất giá nữa, cô bé bận rộn, hân hoan, dường như còn vui mừnghơn cả ta. Chỉ mỗi mẫu thân ta là khóc than thút thít, như thể ta một đi không trở lại vậy.

“Nặng quá đi, sao ta có cảm giác mấy thứ trang sức nặng nề này khiến cổ ta ngắn hẳn lại thế?”

“Điều đó là đương nhiên, những thứ trang sức này đều được làm từ vàng thậtmà. Đôi trâm song phượng Túy Hỷ này do tiệm trang sức nổi tiếng nhấtTrường An tạo nê, phía trên còn có phỉ thúy ngàn năm, trân châu Bắc Hải, chỉ riêng thứ này thôi đã tốn mấy ngàn lạng bạc rồi. Tam Điện hạ đúnglà người hào phóng! Tiểu thư, bất cứ món trang sức nào trên đầu ngườicũng đều có giá trị cả vạn lạng vàng đó.”

“Oa! Bộ y phục này lại nặng thế, phải chăng cũng rất đắt tiền?” Đừng trách ta tham lam, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi.

“Đương nhiên rồi, những hình thêu trên đó đều được thêu bằng sợi vàng thật.Tất cả đều là bảo thạch của Tây Vực đó.” Ta nghe Tiểu Thuý nói, bất giác nuốt nước miếng. Đợi đến đêm, ta sẽ trộm chúng, chắc chắn là phát tàirồi. Mới nghĩ đến đây, ta đột nhiên sực tỉnh, trộm gì mà trộm, đây rõràng là y phục của ta mà. Ta lật đi lật lại bộ y phục, càng xem lại càng hân hoan, hứng khởi.

“Tiểu thư, đừng nhìn nữa, đến giờ lành rồi!”

“Ta vẫn còn cưa ăn gì mà.”

“Bây giờ người vẫn chưa được ăn gì đâu.” Tại sao lại không thể ăn chứ? Tatrang điểm chải chuốt từ sáng sớm đến giờ, bụng đang kêu òng ọc vì đói.Tiểu Thuý chẳng để tâm đến lời than thở của ta, đẩy ta nhanh chóng vàokiệu.

“Này, lúc nào thì ta có thể ăn được đây hả?” Lúc ta ngồivào trong kiệu hoa, trong lòng càng nghĩ càng phiền não, bất giác lêntiếng hỏi.

“Đợi khi được đưa vào động phòng, tân lang chiêu đãixong khách khứa, thì có thể ăn uống cùng cô nương thôi.” Một vị ma mađứng ngoài kiệu đáp lại.

“Vậy đến lúc nào mới có thể vào động phòng chứ?” Ta đưa tay lau mũi, hắt hơi liên hồi vì hít phải bụi phấn trang điểm.

“Đợi bái đường xong là được đưa vào động phòng.”

“Vậy lúc nào thì sẽ bái đường.”

“Đợi… đến… nơi… rồi… thì… có … thể… bái… đường…” Vị ma ma đứng ngoài kiệu cóvẻ rất chán nản khi phải trả lời những câu hỏi vô vị của ta. Ta đưa tayxoa bụng, kéo khăn che mặt xuống rồi bắt đầu nhẩm đếm cừu. Đói chết rồi, tại sao tân nương lại phải để bụng đói lên kiệu hoa không thể ăn uốngno say rồi mới xuất giá à?

“Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi!” Không biết ta đã đếm được bao nhiêu con cừu, đến saucùng, thì tựa đầu vào thành kiệu làm một giấc. Còn đang say sưa giấcnồng đột nhiên có tiếng người gọi ta dậy. Ta mơ mơ màng màng mở mắt, qua chiếc khăn che mặt, ta thấy một bàn tay đưa về phía mình, chờ đợi giữakhông trung.

Thôi chết! Không biết ta đã ngủ bao lâu rồi? Khôngphải là Diệu đã đợi ta xuống kiệu từ nãy đến giờ chứ? Ta cúi đầu, đưatay cho chàng. Qua chiếc khăn che mặt, ta thực sự không nhìn rõ được nét mặt chàng, có điều chỉ đoán thôi ta cũng khẳng định thái độ của chànglúc này không thân thiện cho mấy. Ta ngoan ngoãn theo chàng ra khỏikiệu, chân còn chưa chạm đất, đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, thì rachàng đã đưa tay bế bổng ta lên.

“Ngọc Phiến Nhi, có phải nàngkiếp trước là heo không, ngồi trong kiệu mà cũng có thể ngủ được?” Chàng nghiến răng thì thầm những lời trách móc. Chắc chàng rất giận vì khôngthể sửa được tật xấu của ta.

“Hôm nay, trời còn chưa sáng đãphải dậy trang điểm. Chàng biết đó ta vẫn còn chưa ngủ đủ giấc. Hơn nữa, từ sáng sớm đến giờ, ta thậm chí còn chưa ăn gì vào bụng. Ta vừa đóivừa buồn ngủ, ta thấy mình không phải ngủ gật đâu mà là thiếp đi vì đóiđấy!”

Ta vén khăn che mặt, ngẩng đầu nhìn Diệu. Hôm nay, chàngmặc một bộ y phục đỏ chói, trông lại càng tuấn tú, đĩnh đạc. Chàng cúiđầu nhìn ta nằm gọn trong vòng tay mình, khuôn mặt hiện lên vẻ hân hoankhác lạ, mắt cười tít lại thành một đường chỉ, cong cong chẳng khác nàomột vầng trang khuyết.

“Lúc bái đường mà còn dám ngủ, nàng cứthử xem, ta sẽ xử lý nàng thế nào!” Diệu thốt ra từng chữ nhưng ta lạithấy trong đó ngập tràn ý yêu thương.

“Là ngất đi chứ không phải ngủ…” Ta không chịu thua liền đưa lời phản bác. Vừa lúc đó, chàng đãđặt nụ hôn xuống má ta, ngay trước mặt đám đông. Tiểu Thuý đứng bên chemiệng mỉm cười, mọi người xung quanh thì há hốc miệng, hoàn toàn kinhngạc.

“Xuất giác tòng phu, tướng công nói thì không được cãi lời!”

Chàng nói xong liền bế ta vào trong. Chàng đặt ta xuống trước một chậu lửa,sau đó dắt ta bước qua chậu lửa đó. Gấu váy ta vừa chạm đất, cũng khôngbiết bị mắc vào đâu mà khiến ta ngả nghiêng cả thân mình, sau đó phảitốn rất nhiều sức ta mới có thể giữ vững được cơ thể. Các tiểu thư quýtộc đứng quanh đó đều không ngừng bắn về phía ta những ánh mắt khinh bỉ, chế nhạo. theo quy định của Đại Kỳ, đại hôn của Hoàng tử, phải được cửhành nghi lễ trên đại điện. Tân lang và tân nương mặc y phục đỏ thắm,nhận sắc phong của Hoàng thượng và lời chúc phúc của Hoàng hậu, sau cùng sẽ nhận bái lạy của chúng quan. Thế nhưng khoảng thời gian trước Diệuđã bị tước đi thân phận Vương gia, Hoàng thượng đương nhiên không xuấthiện tại hôn lễ. Chúng ta cũng phải nghênh dâu theo tập tục của dângian, thiết tiệc tại phủ Tần vương của chàng, khoảng đãi bách quan. Cóđiều hôm nay, vì thế ta cũng không phải dâng trà cho phụ mẫu chàng.

Đám quan lại này tuy rằng nói đến để cung hỷ, nhưng ánh mắt nhìn Diệu đềulà cười nhạo và coi thường. Diệu hoàn toàn không để tâm đến họ, thần sắc bình thản, mang theo chút bất cần, ngạo nghễ mọi khi, thế nhưng trongmắt chàng lại hiển hiện vẻ kiên nghị, ngạo khí ít ai sánh bằng.

Ta chu miệng, chẳng cam tâm chút nào. Chí ít tiểu ăn mày ta cũng đã đổiđời, đường hoàng xuất giá, thế mà không khí hôm nay chẳng vui vẻ gì hết. Ta uất ức vò nhàu vạt áo. Lúc nhìn lại, ta mới cảm thấy xót xa cho bộ y phục đắt tiền của mình. Hầy, dù thế nào thì ta cũng không nên trút giận lên những thứ đồ quý giá như vậy.

“Lão đại hình như không vuivì yến tiệc thành thân chưa đủ long trọng, linh đình thì phải…” Trongđám đông, ta dường như nghe thấy có người đang thì thầm bàn tán. Ta đưamắt nhìn khắp xung quanh, thì thấy một đôi chân nhỏ thò ra từ dưới gầmbàn. Y phục mặc trên người chúng rất sang trọng. Ta cúi xuống liền thấybốn tên tiểu quỷ đang co ro bên dưới, tay mỗi đứa bê một đĩa bịt quay,ăn uống vô cùng hứng khởi.

Thực đúng là chó không sửa được tậtăn phân, ta thầm mắng một câu. Cho dù Diệu đã cho chúng làm quan, chúngvẫn không bỏ được thói quen cứ hễ ăn ngon là phải trốn gọn vào một góc.

“Lão đại là người sĩ diện, bình thường vẫn thích những thứ không đổi tiền ăn cơm được. Đệ còn nhớ không, có một lần, tỷ ấy mặc bộ y phục ăn trộm vềlên người, sau đó trang điểm cho bản thân chẳng khác nào một quả cầuthịt.”

“Nói nhỏ thôi, đôi tai của lão đại còn thính hơn cả taichuột. Tỷ ấy dữ dằn lại nhỏ mọn, nếu nghe thấy những lời này nhất địnhsẽ đánh chúng ta đó. Người khác không dám đắc tội với tỷ ấy, chúng talại đánh không lại tỷ ấy, nên tỷ ấy càng thêm khoa trương, kiêu ngạo.”

“Ừm, lão đại thích nhất là được tiền hô hậu ủng. Lần này tỷ ấy xuất giá,nghe nói vị quan lớn nhất thiên hạ là Hoàng đế lão gia không tới nên sắc mặt tỷ ấy còn thối hơn cả bãi phân. Lúc trước khi còn đi ăn trộm vớixin ăn, tỷ ấy thường xuyên bốc phét là có vị đại quan nào đó đích thânnói chuyện cùng mình, khiến đám ăn mày khác vô cùng ngưỡng mộ.”

“Đúng đúng đúng, ta nhớ vị đại quan đó chỉ nói đúng một từ với tỷ ấy là”Cút!”“

Bốn đứa nhóc này dám tụ tập ở đây để nói xấu ta, thậm chí còn vô cùng rômrả. Thế nhưng cho dù xung quanh tiếng người huyên náo, ta vẫn có thểphân biệt được những lời nói xấu về mình. Bà nhà nó, hôm nay lão nươngkhông xử lí mấy tên tiểu tặc khốn kiếp này, ta sẽ không…

“Cônương ngốc nghếch này, sắp bái đường thành thân rồi nàng còn định đi đâu nữa hả?” Bên tai ta chợt vang lên một tiếng thì thầm, dường như Diệuđang cố hết sức để kìm nén cảm xúc. Ta đành hạ tay áo vừa mới xắn lên,ngoan ngoãn, an phận đứng cạnh Diệu. Đám nhóc con đáng chết, đợi khi nào bái đường thành thân xong, ta nhất định sẽ xử lí mấy nhóc.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

Mỗi lần khom lưng cúi đầu, ta đều nhìn thấy mấy tên nhóc cui dưới gầm bànkia đang ăn uống say sưa. Bọn chúng thậm chí còn đang hào hứng nói xấuta. Ta càng thêm tức giận, nắm chặt bàn tay.

“Phu thê giao bái.”

“Á! Đồ ham ăn, nàng cố tình muốn trả thù ta đúng không, ai bảo nàng đụng trúng vào đầu ta hả?”

Ta vừa mới cúi thấp đầu xuống, liền đập phải cái đầu cứng như đá của Diệu, bên tai đồng thời vang lên mấy tiếng cằn nhằn. Trong khi đó ta cũngkhông tránh khỏi việc có chút hoa mày chóng mặt, thầm than cho chiếc đầu đau đớn của mình, trong lòng càng thêm tức giận. Tên hồ li thối tha,đầu ta cắm bao nhiêu đồ trang sức, lại đang che mặt thế này sao có thểnhìn rõ phía trước. Tất cả là do chàng, nhìn thấy ta đưa đầu tới mà cũng không biết tránh đi.

Bực bội bái đường cùng chàng xong, ta liền mơ mơ màng màng được một vị ma ma dắt tới một căn phòng khác. Vị ma manày bảo ta phải ngồi yên trong phòng, đợi tân lang khi nào chiêu đãikhách khứa xong sẽ vào gỡ khăn che mặt xuống cho ta. Ngồi một lúc, thấybọn họ đã rời đi cả, ta lập tức kéo chiếc khăn che mặt xuống, rồi lậttung tất cả các thùng, các rương để tìm đồ ăn.

Thế nhưng tìmkhắp phòng một hồi, ta cũng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì có thể nhét vào bụng. Ta đành ngồi đó buồn rầu, lúc nãy vì mải miết đi tìm đồ ăn, nêngiờ mệt bở hơi tai. Thế nhưng bên tai ta tiếng nhạc báo hỷ vui tươi,nhộn nhịp vẫn vang lên không ngừng. Tay chạm vào chiếc vỏ chăn có thêuhình đôi uyên ương đùa nước, ta đưa mắt nhìn ra phía trước, nến đỏ rựcrỡ, bốn bề đều là những chữ song hỷ, cát tường, tất cả đều đang nhắc nhở ta rằng, tối hôm nay, ta đã là tân nương tử của Diệu.

“Cầm taycủa nàng, sống đến đầu bạc.” Nghĩ tới việc Diệu sẽ nói những lời này với mình, trong lòng ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bất giác mỉm cười đầyhạnh phúc.

“Lão đại hôm nay rất xinh đẹp!” Đúng lúc ta cảm thấy vui vẻ, bên ngoài cửa sổ lại vọng vào giọng nói quen thuộc.

‘Thế nhưng dù có xinh đẹp đến đâu cũng vẫn là lão đại thôi. Người ta thườngnói câu gì ý nhỉ… chó không sửa được tật gì ý nhỉ…” Hoa Hoa lắp ba lắpbắp lên tiếng. Thực đúng là thiếu hiểu biết, không phải là câu, “chókhông sửa được tật ăn phân sao?” Trong lòng ta thầm nghĩ, sau đó lại cảm thấy có gì đó bất ổn.

“Ăn nói linh tinh! Lão đại còn lâu mới là chó không sửa được tật gì gì đó.” Là giọng nói chói tai của Quả Quả,tuy rằng cậu bé đã cố gắng hạ giọng, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được.Hi, đứa trẻ này không tệ, vô cùng trung thành cs lão đại là ta.

“Lão đại phải được gọi là phân nát không thể xây tường!” Quả Quả tiếp tục bổ sung. Đầu ta tức thì đau nhói, chỉ muốn nổ tung tại chỗ. Ta đứng bậtdậy, đẩy cửa sổ ra, mùi hương thịt vịt quay nhanh chóng ập vào, bốn tênnhóc con này đang trốn dưới cửa sổ vừa ăn vịt quay vừa nói xấu ta.

“Lão… lão… lão…”

“Là lão đại.”

“Bị phát hiện rồi, chạy mau!”

“Lần này chết chắc rồi!”

Bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả vứt ngay chiếc đùi vịt sang mộtbên, co cẳng chạy mất. Ta bật cười, một tay gỡ chiếc mũ phượng xuống,tiện đó cũng cởi luôn bộ y phục thêu vàng thêu bạc kia ra, chỉ còn lạicó bộ y phục bên trong màu tím đậm. Bỏ hết những thứ trang sức nặng nềkia, thân ta nhanh chóng nhẹ như én, nhảy bật ra ngoài. Mấy tên tiểu tửkia còn chạy chưa xa, đã bị ta kéo hết lại.

“Lão đại, chúng đệchỉ muốn đến cung hỷ tỷ tỷ thôi.” Hoa Hoa vừa thấy ta, lập tức mỉm cườihớn hở. Ừm, lúc nói dối mặt không biến sắc, thực đúng là có được chântruyền từ ta.

“Lão đại, tỷ nhất định là rất đói bụng phải không?” Thảo Thảo chớp mắt, xoa nhẹ vào bụng ta. Đúng! Ta đúng là đang rất đói.

“Lão đại, chúng đệ biết tỷ tỷ nhất định là đói bụng, vậy nên chúng đệ địnhmang đồ ăn tới cho tỷ đây.” Quả Quả nhanh chóng tìm ra được điểm yếu của ta, liền chuyển hướng chú ý của ta sang đồ ăn.

“Hả? Các đệ biết chỗ nào ở đây có đồ ăn sao?” Ta tức giận quá thành ra bật cười.

“Chúng đệ trước kia từng tới phủ Tần vương, biết được chỗ này chắc chắn có đồ ăn ngon.”

“Vậy còn chờ gì nữa, không mau dẫn đường?” Hừm, đợi ta ăn no nê rồi xử lí chúng sau vậy.

Lúc này, ánh hoàng hôn ở cuối đường chân trời trông như một con rồng màuđỏ, thân rồng ẩn sau những đường núi non, cây cối chạy dài, chỉ có đầurồng, ngậm một viên trân châu đỏ rực là mặt trời hiện ra.

Tacùng mấy tên nhóc đi qua một đoạn hành lang dài, hòn non bộ, hồ nước,cầu gỗ, hoa viên, bãi cỏ… cuối cùng cũng dừng lại trước một căn phòng có cửa sơn vàng.

“Chúng thật thông minh, biết được trên bàn cúng ở miếu thần tại vương phủ nhất định có đồ ăn, thật không hổ khi cùng lãođại ta lăn lộn trên giang hồ bấy lâu.” Ta cốc mạnh lên đầu của Hoa Hoa,rồi vội vã vơ lấy mấy thứ hoa quả đặt trên bàn cúng cho vào miệng nhai.

“Lão đại à, Diệu ca ca hình như có rất nhiều ngân lượng, tỷ nhìn miếu nhàhuynh ấy kìa, còn quy mô hơn cả ngôi miếu ở phố Tây chúng ta nữa.” ThảoThảo ăn vô cùng hào hứng. Đến lúc no quá, thằng bé đưa tay sờ bụng rồimới từ tốn mở lời.

“Thật sao? Đợi khi nào lão đại phất rồi, cũng sẽ sửa sang lại ngôi miếu của chúng ta to đẹp hơn nhé. Khi ấy ta sẽ đúc một bức tượng hoàn toàn bằng vàng, sẽ mời tất cả thần tiên với DiêmVương gì đó tới liên hoan chịu không?” Ta ăn một miếng thịt gà, rồi dõng dạc lập lời thề.

“Lão đại, câu nói này bọn đệ đã nghe từ khicòn bé tí rồi, đến lúc nào thì tỷ mới có thể phất được?” Hoa Hoa liếcmắt nhìn ta, Qua Qua và Quả Quả nghe thất vậy liền tức thì trốn sang một bên.

“Ta…” Vừa định mắng bọn chúng, ta đột nhiên nghe thấytiếng bước chân hướng về phía này. Ta nhanh chóng đánh mắt cho bốn đứa,mấy đứa nhóc lập tức hiểu tý, chạy nhanh đi tìm chỗ ẩn náu. Sau một hồitìm kiếm, ta quyết định trốn sau lưng tượng Phật, vị trí đó rất an toàn, người ngoài nhất định không thể nhìn thấy ta được.

“Điện hạ, lão thần có nên chúc mừng ngài một tiếng không?”

Điện hạ? Điện hạ gì chứ? Nghe nói Diệp đã bị phái đi đối phó với đám ngườiHồi Cốt, Mạc Bắc rồi, vậy Điện hạ mà người kia vừa nhắc tới là ai chứ?Giọng nói nghe rất quen, dường như là giọng của Hoàng Phủ Trung Nghĩa?

“Xin ân sư bớt giận, hãy nghe con giải thích trước đã!” Nghe thấy giọng nóinày, toàn thân ta run rẩy, bất giác lạnh cả sống lưng. Lúc này khôngphải chàng đang tiếp khách khứa ngoài kia à? Tại sao lại ở đây nóichuyện gì bí mật vậy?

“Còn gì để giải thích nữa? Hôm đó ta đãnói quá rõ ràng rồi, nếu ngài lấy con gái ta Hoàng Phủ Liễu Nhi, ta sẽgiao bảy mươi vạn cấm quân trong tay mình cho ngài, trợ giúp ngài ngồilên hoàng vị. Thế nhưng sau cùng, ngài lại nuốt lời, không ngờ dám thoái hôn để thành thân với con gái của bỉ phu Ngọc Tiến Hiền. Ngài bảo tacòn mặt mũi nào trong triều đình này nữa? Ngài bảo Liễu Nhi sau này làmsao mà ngóc đầu lên làm người được? Hôm nay ta tới đây là muốn đòi lạicông bằng, nếu không, Hoàng Phủ Trung Nghĩa ta tuyệt đối không để mọichuyện trôi qua dễ dàng như vậy đâu.”

Nghe xong mấy câu nói đáng sợ của ông ta, trong lòng ta thoáng giật nảy, không ngờ Diệu vì ta màphải gánh chịu nhiều áp lực như vậy.

“Ân sư đã trách nhầm conrồi, Phụ hoàng vẫn luôn lo lắng trước mối quan hệ của con và người, sớmmuộn gì cũng sẽ động thủ mà ra tay trừ khử. Con thành thân với NgọcPhiến Nhi, chẳng qua chỉ là một động tác giả, đánh lạc hướng, khiến Phụhoàng cho rằng mối quan hệ của chúng ta đã tan vỡ, sau đó sẽ lơ là cảnhgiác.” Giọng nói quen thuộc nhưng lại chứa đầy sự xa lạ, xa lạ đến mứcta đột nhiên cảm thấy tột cùng sợ hãi.

“Chỉ đơn giản như vậythôi sao? Nam Cung Diệu, ngài đừng quên, nếu không có binh quyền trongtay ta, ngài chẳng là cái gì hết cả.”

“Xin ân sư an tâm, con mưu đồ bao nhiêu năm nay, chịu mọi nhục nhã, tất cả là vì gì chứ, điều này người hiểu rõ nhất mà!”

“Vậy ngài đối với Ngọc Phiến Nhi, rốt cuộc có phải thực lòng? Ta nói chongài biết, ta chỉ có một đứa con gái là Liễu Nhi thôi, thế nên ta sẽtuyệt đối không cho phép những chuyện ảnh hưởng đến hạnh phúc của nó cóthể xảy ra.”

Ta lạnh run cả người, trong lòng đột nhiên cảm thấy hết sức hoang mang. Diệu im lặng một hồi, vì nấp sau pho tượng nên takhông nhìn thấy nét mặt chàng, thế nhưng sự do dự của chàng thực sự đãbóp nát trái tim ta.

“Ngay từ đầu, con đã không hề yêu thíchnàng ta. Lúc này tiếp cận nàng, để nàng yêu con, đều là vì muốn ngăn cản nàng ta nhập cung, không muốn để cho Ngọc Tiến Hiền đạt được mục đích.Đợi đến khi con giành được thiên hạ Đại Kỳ, đương nhiên sẽ từ bỏ nàngta, cho Liễu Nhi một danh phận.” Diệu chậm rãi cất lời. Còn ta phải mấtrất nhiều thời gian mới có thể hiểu được hàm ý ẩn trong từng câu nói của chàng. Chàng nói chàng không yêu ta, chỉ đang lợi dụng ta, lợi dụngxong thì sẽ vứt bỏ… Thì ra, tất cả mọi chuyện là vậy.

“Ta tạm thời tin ngài một lần. Lần này Nam Cung Diệp dẫn quân đi bình loạn Hồi Cốt, ngài thấy thế nào?”

“Đó chẳng qua chỉ là một kế sách mà thôi, ta phái người cố ý giả thành binh sĩ Hồi Cốt, quấy nhiễu Ngọc Môn Quan. Tinh Thích đã sắp xếp nội ứng ởbên Kha Hãn Hồi Cốt rồi. Gây ra một trận phân tranh như vậy, tất cả đềuvì muốn lấy tính mạng của Nam Cung Diệp! Phụ hoàng một lòng một dạ muốnnâng đỡ Nam Cung Diệp, lập hắn làm Thái tử, lần này lại không tiếc giaotrọng binh trong tay cho hắn, chỉ đợi hắn hạ được Hồi Cốt, lập nên chiến công, quay về sẽ lên ngôi một cách đường hoàng, thậm chí là vinh quangnhất. Thế nhưng Phụ hoàng không thể nào biết được, thứ đang đợi con trai yêu của ngài ở phía trước chính là thập diện mai phục, còn người thựcsự đứng sau tất cả những thứ này chính là ta. Và lúc Diệp đi biên cươngđánh trận chính là lúc chúng ta ra tay hành động.”

“Điện hạ dựđịnh nhân lúc Diệp bị vây khốn tại Ngọc Môn Quan sẽ cho quân đánh vàohoàng cung, ép Hoàng thượng truyền vị? Ha ha, ai nấy đều nói Tam Điện hạ là người không có chi phải sợi nhưng lại không biết ngài mới là ngườikhống chế toàn cục. Thật không ngờ, một Tam Điện hạ chỉ biết phong hoatuyết nguyệt lại chính là một nhân tài tuyệt vời, một đế vương tương lai tài giỏi. Điều khó nhất chính là ngài đã nhẫn nhịn được những bất côngvà nhục nhã suốt hơn hai mươi năm qua. Một người giống như ngài, làm sao lại có thể vì một Ngọc Phiến Nhi mà từ bỏ cả giang sơn hùng vĩ này chứ? Trận đấu trí này, Hoàng thượng thua là thua ở chỗ không thấu hiểu đốithủ.”

“Ân sư quá lời rồi!”

“Có điều, ngài chắc chắn alf phía Hồi Cốt sẽ không xảy ra điều gì bất trắc chứ?”

“Khi binh mã của Diệp xuất quân, hắn sẽ phát hiện, tất cả số lương thảo đãbị đánh tráo, quá nửa chỗ đó được thay bằng những bao cát. Ta đợi xemxem, phía trước có mai phục, lại không có đủ lương thảo, hắn làm cáchnào sống sót quay về.”

“Ha ha… ha ha… ngài còn máu lạnh và nhẫn tâm hơn so với ta tưởng tượng đó!”

“Chính ân sư đã dạy dỗ ta, không từ thủ đoạn, không được mềm lòng, không được để lại hậu họa.”

Chuyện loạn quân ở Hồi Cốt chính là cái bẫy do Diệu giăng ra? Diệp sắp gặpnguy hiểm. Lúc này đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn nghe đượcbọn họ nói thêm gì nữa. Thậm chí, bọn họ rời đi từ lúc nào, ta cũngkhông hay biết. Ta trốn trong chỗ tối, run rẩy toàn thân, trong lòngkhông ngừng suy nghĩ xem mình có nên tiếp tục là một tân nương ngốcnghếch, hay là đi cứu Diệp?

“Lão đại… người làm sao thế?” HoaHoa hiển nhiên là nghe hiểu đoạn nói chuyện giữa Diệu và Thập Vương gia, nó dùng bàn tay nhỏ vỗ lên vai ta, Thảo Thảo thì đứng bên cạnh khôngngừng kéo áo.

“Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả… lão đại của các đệ, bây giờ phải đi làm một chuyện rất… có khả năng sẽ bị rơi đầu.Hoa Hoa, sắp tới đệ chính là lão đại, đệ phải chăm sóc thật tốt cho Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả nhé! Sau này, các đệ phải cùng nhau hưởng phúcđấy!” Ta vỗ lên vai Hoa Hoa, dõng dạc nói từng từ.

“Lão đại, một ngày làm lão đại, cả đời là lão đại. Lão đại đi đến đâu thì chúng đệ đi đến đấy.”

“Lão đại, đệ vẫn cảm thấy cuộc sống ăn mày dễ chịu hơn nhiều, hơn nữa điềumà đệ thích làm nhất chính là vừa nằm gãi chân vừa nghe lão đại bốcphét. Lão đại, ngày nào trên người đệ không có chấy giận, ngày đó đệ ngủ không yên, tỷ cho bọn đệ cùng đi với nhé!”

“Lão đại, đệ cảm thấy làm kẻ trộm rất vẻ vang!”

Bốn đứa nhóc con trước sau đều thể hiện lòng trung thành với ta, sau cùngcòn dính chặt lấy ta không rời. Khóe mắt cay xè, ta liền đưa tay ôm chặt bọn chúng vào lòng. Kể từ khi đi theo một lão đại không có bản lĩnh như ta, bốn đứa nhóc này chưa từng được sống một ngàu tử tế, thế mà bâygiờ, chúng lại quyết cùng đồng cam cộng khổ với ta.

“vậy được, nhân lúc bọn họ vẫn còn đang ăn uống no say, chúng ta sẽ đi cả đêm để rời khỏi thành Trường An.”

“Lão đại, chúng ta sẽ không quay lại căn miếu hoang tại phố Tây nữa sao?”Nhắc đến ngôi nhà của chúng ta nhiều năm nay, Quả Quả có phần lưu luyến.

“Sau này có cơ hội, chúng ta vẫn còn có thể tới đó mà, bây giờ lão đại đưacác đệ đi du sơn ngoạn thủy, ăn xin khắp thiên hạ được không? Ta đảmbảo, ta có cơm ăn, nhất định không để các đệ phải húp cháo!”

“Lời đảm bảo của lão đại xưa nay chẳng bao giờ đáng tin cả!” Bốn đứa nhóc vừa lẩm bẩm, vừa cùng ta trèo tường trốn đi.

***

“Lão đại, cửa thành cao quá, bọn đệ không trèo qua được.” Qua Qua vừa đitheo ta, vừa cho ngón tay béo múp vào miệng mút mát, cằn nhằn.

“Ai bảo các đệ phải trèo qua đó, hàng ngày các đệ giúp Diệu đi thu thập tin tức, đã từng nghe ở thành Trường An này có mật đạo nào không?” Mật đạotrong giếng cổ ở hoàng cung mà lần trước ta và Diệp rơi xuống, đã đưachúng ta tới thẳng Hoa Sơn. Sau đó nhờ sự trợ giúp của Tinh Thích, tabiết thêm có mật đạo đi từ phường bạc Trường Lạc, ngoại thành Trường Anvề thẳng phủ Thừa tướng của ta. Nếu ta đoán không nhầm, ở đây nhất địnhcòn có một mật đạo khác dẫn thẳng tới Mạc Bắc ở quan ngoại xa xôi.

“Đệ chưa từng nghe nói đến. Thế nào được gọi là mật đạo?” Quả Quả mặt mày ngơ ngác.

“Đệ có nghe một tên ăn mày nói, ở gần cổng thành có một miệng giếng cổ rấtkì lạ, có lần bọn họ bất cẩn rơi xuống đó, kết quả đi mãi đi mãi, khôngngờ lại đi ra được ngoại thành.” Hoa Hoa lớn tuổi nhất trong số bốn đứatrẻ, nên nói chuyện cũng hiểu biết và rành rọt hơn.

“Vậy thìchính là chỗ đó rồi, chúng ta lập tức đi về phía cổng thành phía Bắcthôi. Nơi đó rất gần với hoàng cung, chúng ta phải cẩn thận đám ngự lâmquân đấy!” Ta dắt theo bọn trẻ đi về phía Bắc thành. Tuy rằng biết đi bộ như vậy, mà muốn đi đến trước đội quân của Diệp để ngăn cản mọi việcxảy ra là điều không thể, thế nhưng ta vẫn cứ phải đánh cược một lần, ta không thể để Diệp chết như vậy được. Điều quan trọng hơn là… ta khôngmuốn Diệu sau này phải hối hận vì những quyết định sai lầm của mình.

Vầng trăng trên cao, mờ ảo, mơ màng. Ta nhìn những ngọn đèn lưu ly lung linh trước vương phủ một lần sau cùng, nơi đó đang được ánh sáng ảo diệu,hòa lẫn với ánh trăng cùng làn sương dịu nhẹ bao phủ.

“Hồ lithối tha!” Ta khẽ thốt lên một câu, nhưng không còn nghiến răng nghiếnlợi như trước kia nữa. Trước đó một canh giờ, ta còn tưởng mình chính là một tân nương hạnh phúc nhất thiên hạ này, thế nhưng vừa chớp mắt mộtcái, mới phát hiện tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nhớ lại nhữngngày gặp mặt đầu tiên, chàng chủ động làm quen với ta, thì ra tất cả đều đã được lên kế hoạch từ trước. Rồi những sớm những chiều cùng sánh vainhau tiếp đó, ta vẫn luôn tưởng rằng là thật, thế nhưng chính chàng đãlên tiếng xác nhận tất cả chỉ là giả dối. Ngọc Phiến Nhi, thế gian nàycòn có người nào hoang đường, ngốc nghếch hơn mày nữa không?

Đới au khi cứu được Diệp, ta sẽ đưa bọn Hoa Hoa tiếp tục đi ăn xin, chẳngquay lại cái nơi chán ghét này thêm nữa. Nào là thiên kim tiểu thư phủThừa tướng, nào là Vương phi, lão nương ta giờ thì chẳng còn gì tiếcnuối. Nam Cung Diệu, ta cũng chẳng tiếc nuối gì chàng, một mình ta làmăn xin, sống rất ổn, chẳng cần phải nhìn sắc mặt của đám Hoàng thượng,phi tử trong cung mà sống qua ngày thêm nữa.

Thành Trường Andưới bóng đêm mịt mùng buồn bã, cô liêu, quạnh vắng. Tạm biệt thànhTrường An mà xưa nay ta vẫn luôn coi là quê hương của mình. Tạm biệt Nam Cung Diệu.

“Hiện nay chúng ta bắt đầu hành tẩu giang hồ, tất cả đều phải phấn chấn tinh thần lên!” Ta gõ mạnh lên đầu Hoa Hoa, mở miệng thốt ra vài lời hào sảng.

Hoa Hoa liên tục xoa đầu, nhìn ta đầy uất ức. Bọn Qua Qua, Quả Quả lập tức đứng cách xa ta một đoạn để tránhta bất ngờ lại gõ lên người bọn chúng. Ta mỉm cười rồi bước thẳng lênphía trước. Cho tới khi đến cổng phía bắc, lúc này trái tim ta mới đauđớn như bị búa đập, dao đâm, cứ như thể ai đó đang muốn xé ta thành haimảnh, hòng chia lìa thể xác và linh hồn.

Trường An, ta cảm thấy, ta đã đánh mất thứ quan trọng nhất của mình rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.