Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 30



Người cha nuôi này của Hạ Lục Nhất, trước đây là cấp dưới của một ông trùm ma túy Tam Giác Vàng, trong một lần càn quét của chính phủ Myanmar mười năm trước, dùng tên giả “Kim Di Lặc” trốn vào Thái Lan, mở một dây làm ăn thuốc phiện ở Đông Nam Á. Cha Thanh Long lúc trẻ từng lưu vong đến Tam Giác Vàng, trong một lần hỗn loạn đã cứu gã, hai người kết nghĩa anh em, Thanh Long thành cháu của gã. Năm Hạ Lục Nhất hai mươi tuổi được Thanh Long mang tới Thái Lan, Kim Di Lặc thấy hắn thông minh lạnh lợi, lại được Thanh Long cực lực dẫn dắt, thì nhận hắn làm con nuôi.

Trừ Hạ Lục Nhất, Kim Di Lặc còn nhận bốn người con nuôi khác, không ngoại lệ, đều được xưng là tứ đại Bồ Tát, trong đó đứa nhỏ “Ngọc Quan Âm” là đứa con được sủng ái nhất. Thân phận Kim Di Lặc bí ẩn, thần long kiến thủ bất kiến vĩ [1], bình thường người thay gã bàn chuyện làm ăn đều là Ngọc Quan Âm. Chỉ có Hạ Lục Nhất thân phận này, mới có thể được Ngọc Quan Âm chỉ dẫn, thất khúc bát chiết gặp mặt lão nhân gia.

(Thần long kiến thủ bất kiến vĩ[1]: rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn.)

Kim Di Lặc làm người cẩn thận, tuy năm đó miệng nói tín nhiệm Hạ Lục Nhất như tín nhiệm Thanh Long, nhưng hai năm trước nghe được tin Thanh Long qua đời, gã lập tức hoài nghi Hạ Lục Nhất thí huynh đoạt vị, phái người qua Hongkong điều tra, điều tra rõ thì biết là do Hứa Ứng quấy phá, nên mới cùng Hạ Lục Nhất kết giao lại lần nữa. Hạ Lục Nhất hiểu gã có phòng bị chính mình, nên khi lui tới cũng cẩn thận, làm ra vẻ khiêm tốn thuận mắt.

Lần này Hạ Lục Nhất cần một lượng hàng hóa lớn, phương thức giao dịch cũng thay đổi, nên trong lòng Kim Di Lặc sinh nghi, không trách khỏi hỏi thêm nhiều điều, hơn nữa hai người họ một năm không gặp, làm trưởng bối cũng phải quan tâm hậu bối nhiều hơn. Một lần thương nghị quan tâm qua lại này, Hạ Lục Nhất phải ở trong phòng khách đợi hơn nửa giờ mới đi ra.

Ngọc Quan Âm hai má ửng đỏ, váy không biết bị ai xé rách một mảnh lớn, để lộ đùi trần trên ghế sô pha, đang nâng gương tô lại son. Thấy Hạ Lục Nhất lãnh tĩnh mở ra cửa phòng, thì khẽ ưm một tiếng, cọ đến.

“Người bình thường đi ra đều khẩn trương đến mồ hôi đầy đầu…” Ngọc Quan Âm quấn tóc Hạ Lục Nhất làm nũng: “Thế mà đến lượt anh gặp cha nuôi lại điềm nhiên như không.”

“Cha nuôi nói cậu đi vào.” Hạ Lục Nhất nghiêm mặt nói.

“Hôn một cái thì người ta mới đi.”

Hạ Lục Nhất hét cách, nâng mặt phấn Ngọc Quan Âm, hướng trên trán bụp một cái: “Vào đi!”

“Anh đối với người ta thật tốt!” Trên mặt Ngọc Quan Âm lộ ra nụ cười ngây thơ rực rỡ, hôn lên khóe môi Hạ Lục Nhất lại bị hắn ngẩng đầu trốn, chỉ hôn đến cằm. Cậu ta còn chưa thỏa mãn, rầm rì vào phòng. Bên ngoài đều nghe thấy tiếng nũng nịu kéo dài của Ngọc Quan Âm: “Cha—— à ——”

Hạ Lục Nhất cau mày, tiếp tục đi ra ngoài, nâng tay lau cằm, không biết mình dính bao nhiêu son môi. Đi đến cổng đại sảnh thì thấy đám bảo tiêu và Tiểu Mã ở bên ngoài —— Tiểu Mã cũng đang liều mạng lau son môi trên miệng! Quần áo gã không chỉnh tề, áo khoác tây trang và áo sơ mi đều bị xé rách, dây lưng không biết rơi chốn nào, một tay chật vật xách quần!

Hạ Lục Nhất thoáng kịp phản ứng, gân xanh đại phát: “Tiểu Mã!!”

“Lão đại! Không phải do em!” Tiểu Mã oa oa khóc rống: “Ả ta, ả đột nhiên chạy đến chỗ chúng em nhìn một lượt, sau đó xông đến hôn em tới tấp, còn xé áo em, bới quần em, không tin thì anh hỏi huynh đệ xem, bọn họ đều thấy……”

“Vậy mày xé váy người ta?!” Hạ Lục Nhất đè giọng cả giận nói.

Tiểu Mã khóc càng lớn: “Là ả tự xé… Ả còn cưỡi lên người em, muốn cường em trước mặt một đám… Nhưng em, em vừa thấy phía dưới mụ ấy có chuối, thì bị dọa nhuyễn… Mụ ta còn mắng em vô dụng, đạp em một cước rồi đi…”

“Dọa nhuyễn? Mẹ mày, mày còn dám cứng qua?!” Hạ Lục Nhất một tay quạt lên trán gã!

Tiểu Mã che đỉnh đầu khóc thút thít, lẩm bẩm nói: “Em chưa gặp cái gò này to như thế, xúc cảm rất ngon… Oa! Lão đại đừng, đừng đánh! Em sai, sai rồi! Em không chọc con mụ ấy nữa!”

Hạ Lục Nhất tức giận đến huyệt thái dương phát đau, sai đám bảo tiêu vác cái tên không biết xấu hổ này ném vào trong xe, còn một mình hắn ngồi ở sô pha trong đại sảnh. chậm rãi bình phục hô hấp.

—— Vừa nãy hắn từ trong phòng đi ra, dù không đổ mồ hôi nhưng không thể không thừa nhận, ngay cả một kẻ có gan lớn như hắn cũng có vài phần cố kỵ Kim Di Lặc.

Bảy năm trước hắn mới tới đây, đã từng kinh qua thủ đoạn của đối phương, Kim Di Lặc mặt trông hiền lành nhưng ra tay còn hung ác hơn cả Ngọc Quan Âm. Một trong nghi thức bái cha nuôi năm đó, chính là phải giết hai tên phản đồ. Hắn biết dù mình không động thủ thì hai người kia cũng không sống nổi, mắt không chớp mà nổ súng bắn một tên. Mà một tên khác không biết dùng cách nào mà thoát được dây thừng, đánh về phía Ngọc Quan Âm, tưởng cậu ta là ‘phụ nữ’ duy nhất trong phòng, muốn bắt làm con tin để tìm cách trốn. Khi đó Hạ Lục Nhất chưa biết rõ Ngọc Quan Âm, ra tay cứu giúp, sau đó ‘vinh hạnh’ được nhìn thấy cảnh Kim Di Lặc và Ngọc Quan Âm ‘bào chế’ kẻ chạy trốn, khiến cho Hạ Lục Nhất lúc còn trẻ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Sau khi rời Thái Lan, cậu từng lén hỏi Thanh Long, vì sao lại qua lại với nhân vật âm tà như vậy. Thanh Long nói: “Ông ta có thể bảo đảm vinh hoa phú quý của em, sao lại không thể? Em nhớ kỹ, em và gã là người của mình, không phải chuyện bất đắc dĩ thì đừng chọc vào ông ta.”

Vừa nãy ở trong phòng khách, mấy câu của Kim Di Lặc bề ngoài thì có vẻ quan tâm, nhưng ý trong đó lại có chuyện, may mà hắn nói chuyện thản nhiên, mới không gây nên hoài nghi. Sau khi đánh mất nghi ngờ, Kim Di Lặc cũng nhận Hạ Lục Nhất làm người mình, bảng giá hàng hóa cho hắn cũng không quá khắc nghiệt. Chỉ một chốc sau, Ngọc Quan Âm được phân phó từ trong phòng đi ra, sắp xếp cho Hạ Lục Nhất ở lại Thái Lan thêm vài ngày, vì “cha nuôi muốn dẫn hắn đi tham quan xưởng”.

Hạ Lục Nhất hiểu rõ, Kim Di Lặc thấy thế lực của hắn ở Hongkong đang phát triển, tiền đồ vô lượng, muốn lôi kéo hắn, mở rộng thế lực của mình ở Hongkong, sau này làm việc cũng tiện hơn. Hắn cung kính không bằng tuân mệnh, hẹn Ngọc Quan Âm ngày mai gặp rồi lên xe, được người Ngọc Quan Âm hộ tống đến khách sạn.

Sau khi người Ngọc Quan Âm rời đi, Hạ Lục Nhất xách Tiểu Mã vào wc, vừa tẩn vừa mắng cho một trận. Ngọc Quan Âm người này tâm tư khó lường, hỉ nộ vô thường, trừ Kim Di Lặc, không ai có thể kìm hãm được, là một nhân vật không thể trêu chọc. Sau khi hắn tức giận xong, nằm trên giường vừa hút thuốc vừa nhắm mắt suy tư, cảm thấy Tiểu Mã vẫn luôn là thằng nhóc khôn vặt, đỡ không nổi mấy trường hợp lớn này, nếu lần sau đến Thái Lan thì đành phải suy xét đến chuyện mang theo Thôi Đông Đông. Thế nhưng Thôi Đông Đông vừa đi, Hongkong bên kia không có người trấn, vẫn không yên lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, thủ hạ vẫn thiếu một tài tướng đắc lực.

—— Hà Sơ Tam là người thông minh, tiếc là thân thủ quá kém.

Trong đầu hắn vừa bật ra ý nghĩ này, lập tức giật mình, tát mình một cái bạt tai!

Bảo tiêu canh cửa phản ứng nhanh chóng: “Lão đại?!”

“Không có chuyện gì.” Hạ Lục Nhất nói: “Lấy điện thoại qua đây.”

Không lâu sau bảo tiêu đưa tới, Hạ Lục Nhất hỏi: “Ngọc Quan Âm đưa?”

“Vâng.”

Hạ Lục Nhất lo lắng bên trong bị động tay động chân, ném ra không cần, chỉ dặn dò bảo tiêu mang theo bên mình, về Hongkong thì lập tức hủy. Sau đó để người khác cầm điện thoại Tiểu Mã đến.

Nhưng sau khi ấn xuống một dãy số, hắn đột nhiên để ý, vừa nghe tiếng kết nối, vừa sờ vào nắp pin.

Đến khi Hà Sơ Tam “A lô?” một tiếng thì cùng lúc hắn cau mày cạy pin, lôi ra được một con chíp nhỏ.

—— Hà Sơ Tam phát ngốc nhìn điện thoại gọi lại không thông, còn Hạ Lục Nhất lại đập điện thoại mắng Tiểu Mã: Đồ vô dụng! Phế vật! Hỗn trướng! Điện thoại bị người khác động tay động chân cũng không biết! Chỉ lo sờ v*! Sờ cái con mẹ mày! Lão tử thiến mày thành nhân yêu! Cho mày tự sờ mỗi ngày!

Hạ Lục Nhất không biết ý đồ Ngọc Quan Âm nghe trộm mình là gì —— chắc là do Kim Di Lặc sai sử, cũng có thể là đang đánh quỷ kế gì với hắn —— tóm lại vẫn là nên cẩn thận, không thể lấy Hà Sơ Tam làm mạo hiểm, trong thời gian ở Thái Lan thì không nên liên hệ với Hà Sơ Tam.

Hắn ở bên này không có tin tức, Hà Sơ Tam ở bên kia lo đến sốt ruột. Đi hỏi Thôi Đông Đông, Thôi phó đường chủ nói: không có việc gì, không có việc gì Tiểu Tam tử à, cậu yên tâm đi, lão đại vẫn tốt. Muốn số điện thoại mới, Thôi phó đường chủ nói: không cho không cho, mấy ngày nay điện thoại lão đại đều bị cài nghe trộm không thể gọi cho cậu, cậu đừng tạo phiền.

Tóm lại là đều nóng gan nóng ruột, ngày đêm trằn trọc không ngủ được.

Hà ba thấy cậu tương tư thành bệnh, khẩu khí buông lỏng nói cho phép mang vợ về nhà chơi. Trong đầu Hà Sơ Tam chợt hiện lên cảnh ‘cô dâu nhỏ’ sau khi bước vào nhà thì thành cái tình trạng gà bay chó sủa, thì dứt khoát không tưởng tượng nữa, hữu khí vô lực dùng chăn bịt đầu, tiếp tục giả chết.

Hạ Lục Nhất nói sẽ trở về trước Giáng Sinh, kết quả là đến tận đêm Giáng Sinh đều không có tin tức. Cha con họ Hà không đón tết dương lịch, chỉ làm một bữa cơm nhỏ, mời quả phụ nhà bên và con gái mười mấy tuổi của bà đến cùng ăn cơm. Quả phụ họ Ngô, cũng từ Nhai phường trong thành Giao Long đi ra, chồng đã qua đời từ vài năm trước, không có việc làm, đều dựa vào may vá để duy trì cuộc sống. Sau khi Hà ba mở tiệm tạp hoá, bề ngoài thì mời Ngô mụ đến coi giúp tiệm, nhưng thực tế là trợ cấp một phần cho hai mẹ con. Hai nhà thường xuyên qua lại thành thân quen. Hà Sơ Tam đã lâu chưa về nhà, nhìn Ngô mụ và ba mình giơ tay nhấc chân đều ăn ý ở trong bữa, cảm thấy chuyện tốt e rằng muốn thành.

Cậu biết Ngô mụ là người thiện lương lại chu đáo, cố gắng vì ba vui vẻ, nên có ý tác hợp tình yêu xế bóng này. Chỉ là con gái Ngô mụ vẫn đang tuổi trưởng thành, vô cùng phản nghịch, trong lời đều không có ý hợp tác. Ngô mụ yếu đuối, dạy dỗ không khéo, khuyên thế nào con gái cũng không nghe, chỉ nhắc nhở vài câu, cô bé đó đã đóng sầm cửa chạy.

Ngô mụ vừa thở dài vừa giải thích với cha con họ Hà, lại giải thích con bé gần đây quen một bạn trai “du côn”, bị bà ngăn cấm, trong lòng đầy phẫn uất, chiến tranh lạnh với bà.

Hà Sơ Tam nghe hai người nói chuyện nhà, càng nghe mí mắt càng nặng. Cậu đoán chắc là do chén thuốc Đông y kia, vì thế chống nạng về căn phòng chất đầy tạp hóa của mình nghỉ ngơi. Mơ mơ màng màng, bên tai nghe tiếng hai vị lão nhân gia cách ván cửa mỏng ở bên ngoài thì thào, thì thào… cứ như vậy mà thiếp đi.

Trong mơ cậu đuổi theo Hạ Lục Nhất đến cái nơi dị quốc xa lạ thần bí kia, nơi thiên phật miêu thờ mọc triền miên. Thân ảnh Hạ Lục Nhất biến mất ngay ở phía sau tượng đá cổ kính, cậu muốn đuổi theo, lại bị khói mờ đàn hương che mắt. Giữa đám sương khói có tiếng thiện nam thiện nữ tụng kinh, có thiền sư cúi đầu hỏi cậu: ngươi u mê không chịu tỉnh ngộ, hãm sâu trong bùn, còn không quay đầu?

Cậu đáp: lấy thân cứu tế, cắt thịt uy ưng, đây không phải là lời Phật gia dạy?

Thiền sư nói: Thiện ác không phân, làm ma giúp hổ, đây chính là lời cứu tế của ngươi?

Cậu lại nói: Không ra nước bùn, không thấy sen, ta không vào địa ngục thì sao có thể cứu hắn?

“Cộc cộc!” Hai tiếng khẽ vang, bừng tỉnh Hà tinh anh hùng tâm tráng chí! Cậu bị dọa tỉnh, tim đập thình thịch không ngừng! Vừa hít thở vừa nhìn ra ngoài cửa sổ —— ngoài cửa sổ hiện lên một bóng đen lớn! Suýt nữa dọa cậu hồn lìa khỏi xác!

Hà Sơ Tam vận dụng nghị lực siêu nhiên miễn cưỡng ổn định tinh thần, tập trung nhìn —— Hạ Lục Nhất đang vịn cửa sổ nhà cậu, âm trầm gõ cửa sổ!

Hà Sơ Tam tim đập như lôi, cuống quít bò xuống giường, nhảy một bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ để Hạ Lục Nhất tiến vào.

“Lục, Lục nhất ca, anh… anh…” Hà Sơ Tam bị chiếc bánh ngọt ngoài cửa sổ đập hỏng đầu, lắp bắp nói.

“Gọi cho cậu sao ba cậu nghe máy?” Hạ Lục Nhất cau mày thấp giọng nói, vừa ghét bỏ nhìn phòng nhỏ bị nhét đầy đồ, vừa vỗ bàn tay dính đầy đất cát.

Hà Sơ Tam sửng sốt, trong lòng nghĩ hỏng hỏng rồi, lúc ăn cơm để điện thoại trên bàn, đầu óc mê muội quên không mang vào.

Chiều nay Hạ Lục Nhất lên máy bay về Hongkong, lập tức bắt đầu chủ trì đại hội tổng kết đêm Giáng Sinh, phát hồng bao cho các huynh đệ và các trưởng lão. Một đám ngưu quỷ xà thần cuồng hoan đến tận đêm, hắn tìm mãi mới có cơ hội đi ra khỏi câu lạc bộ đêm, chuyện thứ nhất chính là gọi điện cho Hà Sơ Tam, kết quả người nghe lại là Hà ba.

Bề ngoài Hà ba ân cần thăm hỏi lão đại, thực tế đang tra vấn —— chưa hoài nghi hắn là ‘con dâu’, mà cho rằng Hà Sơ Tam đang giúp Hạ lão đại làm việc, chuyện Hà Sơ Tam gãy chân nhất định là có quan hệ với Hạ Lục Nhất!

Hạ Lục Nhất không biết Hà Sơ Tam tự biên lời nói dối Hà ba như thế nào, sợ càng nói càng lộ, nói quanh co ứng phó ông một trận, lấy lí do tín hiệu không tốt để cúp máy. Lần này hắn biết Hà Sơ Tam cái tên hỗn đản này thừa lúc mình không ở nhà, chạy về nhà ba đẻ, nhất thời lửa giận công tâm, dứt khoát chạy đến tóm người!

Hà Sơ Tam nghe đến đó,“Phốc” cười lên tiếng, cúi đầu rung vai.

—— tóm người sao, rõ ràng là có thể chờ đến sáng mai ba ra ngoài mở tiệm, quang minh chính đại vào cửa lớn tóm người, nhưng lòng như lửa đốt nửa đêm leo cửa sổ xông vào, thế mà gọi là tóm người sao, rõ ràng là đang trộm người.

Hạ Lục Nhất thấy cậu như vậy thì bực, đè nặng giọng mắng: “Cười cái gì! Muốn chết!”

“Phốc…… Không, không cười gì……” Hà Sơ Tam mang theo ý cười nói. Sau đó cậu khập khiễng tiến lên một bước, vội vàng hôn môi hắn.

Hạ Lục Nhất bị thể trọng của cậu đặt trên khung cửa sổ, nửa người ngả ra ngoài cửa sổ, miệng bị cậu ngậm, bắt đầu theo bản năng hai chân nhũn ra. Vì ngăn cản hai người ôm nhau thành một đoàn lăn xuống cửa sổ, hắn chống đỡ tinh thần, ôm eo Hạ Lục Nhất, sử dụng lực nghiêng người, đảo khách thành chủ, đặt Hà Sơ Tam lên thùng hàng, cúi đầu, không khách khí gặm cắn lên.

Luận về cắn người, Hà Sơ Tam không thể so với hắn, bị hắn hôn đắc ý cười không ngừng, vừa cười vừa trốn: “Nhẹ chút… nhẹ chút… Lục Nhất ca….”

“Chậc…” Hạ Lục Nhất vừa hôn vừa không kiên nhẫn hừ nhẹ. Hai người ở bên thùng sột soạt, đánh tới xoay đi, đột nhiên trên đỉnh đầu “lạch cạch” một tiếng.

Hai người ý loạn tình mê, đụng đổ một thùng tạp hóa lớn —— “Lạch cạch! Bốp! Rầm!!”

“A Tam?!” Hà ba bị đánh thức.

“…… Không có việc gì, thùng rơi thôi ba.” Một lúc sau trong phòng mới vang lên tiếng Hà Sơ Tam.

“Người không bị sao chứ? Nằm đó, ba qua thu dọn.” Hà ba chạy tới cửa phòng.

“Không, không, không cần! Ba, thùng… thùng chặn cửa rồi, không mở được. Con tự thu là được, ba đi ngủ đi.” Giọng nói sau cửa hơi hoảng loạn.

“Không có chuyện gì thật chứ?” Hà ba hồ nghi nói.

“Thật không có mà.”

Hà ba trong lòng khả nghi, dán trên cửa nghe một hồi lâu, lại thử đẩy cửa, quả thật không đẩy được —— Hạ Lục Nhất ở phía sau dùng sức đè mông lên cửa —— nghi thần nghi quỷ về phòng ngủ tiếp. Hạ Lục Nhất dán tai sau cửa cẩn thận nghe một lúc, rồi mới rón rén tay chân về bên giường, cùng Hà Sơ Tam ngồi một góc.

Hai người đều kinh hồn chưa định, ngồi yên lúc lâu mới cùng bật tiếng cười.

“Mẹ nó, Hà A Tam, không phải cậu là ảnh đế sao?” Hạ Lục Nhất vừa cười vừa thấp giọng mắng: “Diễn tệ quá đấy!”

“Sao diễn được với ba chứ!” Hà Sơ Tam đúng lý hợp tình, ba đã nuôi câu hơn mười mấy năm, cậu chỉ cần nhấc mông là ba biết cậu muốn đi vệ sinh, chọc thủng món đòn nhỏ của cậu. Huống hồ vừa nãy cậu bị dọa quá mức, tâm đâu mà diễn trò…

“……” Hạ Lục Nhất không có lập trường cười nhạo cậu, vừa nãy hắn cũng bị dọa.

—— Hắn thấy mình quá uất ức! Đường đường là trùm một bang, gặp tiểu tình nhân nửa đểm phải leo tường khỏi nói, lại còn bị ba đối phương hù dọa! Kim Di Lặc còn không đáng sợ bằng nửa Hà ba!

“Mẹ nó, thật mất mặt!”

“Không có việc gì, không ai nhìn thấy.” Hà Sơ Tam trấn an hắn, lại hôn lên.

“Cậu không phải người?” Hạ Lục Nhất vừa cùng cậu hôn vừa nỉ non.

“Tôi là người của anh.”

“Buồn nôn, lăn.”

“Ha ha.”

Hai người ở trên chiếc giường chật hẹp, thân thiết với nhau một hồi lâu. Hà Sơ Tam mò đến tóc trên cổ trên ngực Hạ Lục Nhất đều là cát, nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy anh lên kiểu gì?”

“Trèo lên.” Hạ Lục Nhất bực mình nói.

“Tay phải anh không phải…” không dùng được lực sao?

Hạ Lục Nhất “hừ” một tiếng: “Cái đấy mà làm khó được Lục Nhất ca nhà cậu sao? Lục Nhất ca đây là cao thủ võ lâm, vượt nóc băng tường, còn không được?”

Hắn mới không thèm nói là treo caravat ở giá ống nước, dùng răng cắn trèo lên… Thật ra nếu không phải trên đùi Hà Sơ Tam còn thương thì hắn sớm đã dùng gạch đáp cửa sổ kêu đối phương bò ống nước lăn xuống……

Một kẻ thương một tên tàn xui xẻo này, cùng nhau ôm nằm trên giường. Hà Sơ Tam dùng vỏ gối cẩn thận lau mặt cho Hạ lão đại, khẽ nói: “Đêm nay đừng đi được không? Ngủ ở đây nhé.”

Cậu đau lòng Hạ Lục Nhất, nếu thấy đối phương chật vật bò xuống, tim cậu chịu không nổi. Nhưng nếu để Hạ Lục Nhất đi cửa chính thì đánh thức ba, chân tướng bại lộ, thì tim ba lại chịu không nổi.

“Chật chết.” Hạ Lục Nhất ghét bỏ.

“Ngủ chật mới ấm, mấy ngày nay trời lạnh, xương đùi tôi thường đau.”

Hạ Lục Nhất càng thêm ghét bỏ “hừ” một tiếng, ôm chặt lấy cậu, dùng hai đùi kẹp lấy cậu để ấm chân: “Được rồi, ngủ đi!”

Trong phòng im lặng hồi lâu.

“Lục nhất ca, vừa nãy anh khóa cửa chưa?”

“…… Chưa.”

“Nhanh đi, sáng mai chắc ba lại vụng trộm đến mở cửa.”

“……”

Tiểu Mã *khóc thút thít*: “Ả ta, ả đột nhiên chạy đến chỗ chúng em nhìn một lượt, sau đó xông đến hôn em tới tấp, còn xé áo em, bới quần em, không tin thì anh hỏi huynh đệ xem, bọn họ đều thấy…Ả còn cưỡi lên người em, muốn cường em trước mặt một đám… Nhưng em, em vừa thấy phía dưới mụ ấy có chuối, thì bị dọa nhuyễn… Mụ ta còn mắng em vô dụng, đạp em một cước rồi đi…”

Diễm Thiếu: Đại Ba Đầu! Đại Ba Đầu đâu rồi! Vác cục cưng nhà anh về này!!!:v


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.