Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 15



Có lẽ không muốn để đệ đệ yêu dấu biết mình không vui, sau khi Hải Tường đến đây, Hải Chân phấn chấn tinh thần hơn nhiều, mỗi ngày đều làm quá chừng món ngon, dưỡng ta đến đỏ da thắm thịt, thế cho nên có một ngày vị nhị thiếu gia mặt dày nói: “Thoạt nhìn tiểu Bảo hiện tại còn ngon miệng hơn cả điểm tâm Hải Chân làm.”

Mọi người nghe đi, ngày trước “Đáng yêu” tốt xấu gì vẫn có thể cắn răng cho qua, giờ cư nhiên biến thành “Ngon miệng”, nếu còn không kháng nghị ấy hả, đảm bảo sau này sẽ biến thành “Vui sướng” (1) nhá!

Còn cái người Tiêu Hải Tường kia, vốn cứ tưởng người tốt, ít nhất cũng là người có suy nghĩ khá đơn thuần, ai dè hôm nay nhắm lúc Hải Chân ra ngoài mua đồ ăn, chạy vào phòng ta, nghiêm túc nhờ ta cố vấn một đống câu hỏi giới hạn tuổi, ví dụ như làm thế nào mới không khiến đối phương đau, tần suất bao lâu làm một lần thì hợp lý,… Tuy cố chịu đựng không đỏ mặt (đỏ mặt thì có vẻ chột dạ rồi ~~), ta thở không nổi nói cho hắn biết ta không biết.

Hắn cư nhiên lộ vẻ ngoài ý muốn, hỏi: “Ngươi với Liệt ca chưa từng thảo luận qua hả”

Chúa ơi ~~ cho con ngất xỉu đi, hắn từ đâu ra cảm thấy ta phải thảo luận ba vấn đề này với Văn Liệt

Đương lúc đỏ tận mang tai, Văn Liệt từ ngoài cửa đi tới, cười nói: “Đệ hỏi hắn không bằng tới hỏi ta.”

“Hỏi huynh có ích gì Chuyện huynh biết đệ đều biết, đệ muốn hỏi chuyện đệ không biết, huynh đừng nói huynh mới là người ở dưới há”

Chúa ơi ~~ sét đánh chết hai thằng đó đi, lại còn nói ba lời muốn hộc máu, xem ta không tồn tại chắc

“Đừng nói nữa, đệ xem tiểu Bảo nhà ta đã bị đệ làm tức đến long lanh nước rồi kìa.”

Tiêu Hải Tường quay đầu liếc ta, giật mình nói, “Thiệt nha –“.

Ta tức sùi bọt mép. Long lanh nước Từ hình dung thối nát gì vậy Cũng đâu phải lỗi của ta, sau khi tiếp nhận thân thể này không lâu ta liền phát hiện, bất kể phẫn nộ, rốt ruột, sợ hãi hay vui vẻ, chỉ cần ta kích động một cái, trong mắt sẽ lập tức hiện lên màng hơi nước mịt mù, thoạt nhìn ba quang lân lân, không biết đã bị Văn nhị thiếu gia trêu chọc bao lần…

“đúng rồi, chuyện Hắc bang các ngươi tra sao rồi Hải Tường hỏi nghiêm túc.

“Theo tình hình ta tra được, chúng ta xem như gặp phải tình huống phức tạp nhất.” Văn Liệt ngồi xuống bên cạnh ta, thuận tay ôm chầm ta như ôm gối, phải qua một hồi lên gối xuống trỏ đến thở hồng hộc thì mới cười hớn hở buông ra.

“Nhân mã hai phe đều tới kinh thành” Hải Tường làm như không thấy bọn ta “giỡn yêu”, quả nhiên chẳng phải thiếu niên ngây thơ gì sất, nếu có cơ hội ta phải nhắc nhở Hải Chân, cẩn thận cái tên Niếp Niếp này sói đội lốt đáng yêu.

“Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ sống mái với nhau, tạm thời không tìm tiểu Bảo gây chuyện.”

“Thì ra nguyên nhân gần đây thái bình là như vậy à, đệ còn tưởng bị tên tuổi của đệ dọa rồi chứ.” Hải Tường cười nói.

“Tên tuổi Nói thật, tên tuổi của đệ ở mãnh đất kinh thành này còn chẳng lớn bằng tiểu Bảo.” Văn Liệt vỗ đầu hắn.

“Ai nha~~ Hải Chân sao còn chưa về” Ta thở gấp, u ám chen vào nói.

Tiêu Hải Tường vèo cái nhảy dựng, nhíu mày nói: “Đúng vậy, sao còn chưa về, đệ đi đón huynh ấy…”

Thực tế là âm đuôi của chữ cuối cùng biến mất ở ngoài cửa.

Sắc mặt Văn Liệt thoáng đổi, lo lắng hỏi: “Hải Chân ra ngoài làm gì”

“Mua thức ăn.”

“Đệ ấy ra ngoài đã bao lâu”

“Gần sắp nửa canh giờ.”

Văn Liệt nhìn ta.

Ta vô tội nhìn lại hắn.

“Tiểu Bảo,” Văn nhị thiếu gai ngứa răng rồi, “Ra ngoài mua thức ăn mới nửa canh giờ sao có thể về”

“Ta đâu nói gì đâu, ta chỉ hỏi tại sao Hải Chân còn chưa về, chỉ cần các ngươi trả lời ta nửa canh giờ không có khả năng về là được rồi, có phải ta muốn các ngươi khẩn trương thế đâu…”

“Tiểu Bảo,” Văn nhị thiếu gia lại ngứa răng, “Ngươi đang giỡn tiểu Tường đúng không”

“Không có mà,” Ta nghiêm túc lắc đầu, “Ta đang giỡn chủ yếu là ngươi.”

Đột nhiên bị quăng mình lên giường, răng nanh dọc theo mạch máu cổ nhẹ nhàng cắn, rồi gặm cắn những phần khác của cơ thể.

“Nuôi khỏe mạnh cái biến thành hư hỏng, xem ra lúc ngươi ngã bệnh là đáng yêu nhất…” Nhị thiếu gia tranh thủ lúc rỗi, mơ hồ nói.

“Ta cũng muốn ngó qua dáng vẻ đáng yêu của ngươi nhá, hôm nào rảnh ngươi ngã bệnh chơi được không” Ta phun lời căm phẫn, rít lên.

Hai người quấn nhau thành một cục, ầm ĩ.

“Tiểu Bảo…” Hắn an tĩnh lại, vùi đầu vào trước ngực ta kêu. Ô, tên này nặng quá.

“Chuyện mẹ ta… Đã giải quyết hoàn toàn… Bà ta sẽ không còn gây thưởng tổn ngươi, cho nên ta nghĩ, tốt nhất nên…”

Ta nhảy dựng lên: “Giải quyết hoàn toàn Hoàn toàn thế nào Văn Liệt, ngươi không làm gì bà ta chứ”

Văn nhị thiếu gia do đột nhiên bị bỏ qua một bên, tỏ vẻ mất hứng, phụng phịu nói: “Ngươi quan tâm bà ta còn hơn cả ta”

Thôi nào, kiểu này cũng ăn giấm chua

“Suy cho cùng đó là mẹ của ngươi a, không được nhốt bả đó.” Ta túm cánh tay của hắn.

“Ai nói ta nhốt bà ta Ta và bà ta nói chuyện với nhau, để bà ta ý thức được chuyện mình làm sai lầm cỡ nào, bà ta đã thề không bao giờ thương tổn ngươi nữa.”

Ta kinh ngạc nhìn khuông mặt của Văn Liệt. Tên này đang ra vẻ khờ dại sao Hay hắn cho rằng ta ngốc nên mới nói qua loa có lệ Nói chuyện một lần là có thể hoàn toàn chửa khỏi bệnh biến thái với điên lâu năm của Văn phu nhân, đúng là chuyện lạ hiếm thấy nghe mà rợn hết gai ốc.

“Ngươi không tin ta” Hắn dịu dàng hôn lên khóe miệng ta.

“Ta không tin mẹ ngươi.” Cho dù ta kiên cường như cỏ dại, chuyện như thế vẫn chẳng muốn trải qua lần thứ hai.

“Tiểu Bảo, ta quyết không để cho ngươi nguy hiểm lần nữa. Hãy nghe ta nói, Văn phủ chung quy an toàn hơn nơi này rất nhiều, tiểu Tường một mình trông nom hai người các ngươi dù sao vẫn khiến ta lo lắng, vạn nhất gặp phải tình huống khó thể lưỡng toàn, rốt cuộc lo ngươi hay lo tiểu Chân, hắn nhất định sẽ khó xử.”

Ta không khỏi bật cười. Nếu gặp phải kiểu đó, ta lại chẳng thấy Tiêu Hải Tường có gì khó xử, hắn chắc chắn một cước đá văng ta ra, chỉ chú tâm bảo vệ ca ca bảo bối của hắn. Văn nhị thiếu gia chẳng lẽ nghĩ những người khác trên đời này đều yêu quý tiểu Bảo như hắn sao

“Sao thế Tự nhiên cười xót xa vậy” Văn Liệt xoa đầu ta, dịu giọng hỏi.

Ta lắc đầu, nhào vào lòng hắn, mặt giãn ra nụ cười nói: “Được, ta nghe lời ngươi, ngươi nói dọn về khi nào thì ta dọn về khi đó.

Văn Liệt nâng mặt của ta lên, ngưng mắt nhìn thật lâu, dường như đang muốn nói gì đó, cánh cổng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, phát ra một tiếng binh. Hai người bọn ta đồng thời ngoảnh nhìn lại cửa sổ, thì thấy Hải Chân bước đi không vững chạy vội vào, tựa vào một gốc cây trong sân thở dồn dập.

Ta cùng Văn Liệt lập tức chạy tới, Văn Liệt không hỏi gì cả, trực tiếp bế y lên, đưa về giường trong phòng.

Ta bưng một chén trà nóng đút Hải Chân uống hai ngụm, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy Có người khi dễ ngươi sao Hải Chân đi đón ngươi, có gặp mặt không Trương bá đi cùng đâu, các ngươi không về chung sao”

Hải Chân hít sâu một hơi, không nói gì, con ngươi đỏ lên, gương mặt cũng trắng bệch, thoạt nhìn rất khiến người ta đau lòng.

“Đệ nhìn thấy hắn” Văn Liệt nhẹ nhàng hỏi.

Hải Chân gật đầu, lông mi dài ngấn lệ cũng run run theo.

“Còn hắn Có nhìn thấy đệ không”

Hải Chân lắc đầu, hai giọt nước trong suốt cuối cùng lăn xuống như viên ngọc, thấm thành vòng tròn nho nhỏ trên góc áo màu tím của y.

Văn Liệt vươn tay ôm đệ đệ vào lòng, vỗ về lưng y nói: “Được rồi, hắn không có thấy đệ… Đừng khóc…”

Hải Chân liều mạng lắc đầu, hai tay nắm nhăn vạt áo trước ngực Văn Liệt, nước mắt rơi càng mau.

“Làm sao vậy Đệ còn muốn gì Đệ nói cho ta biết –” Văn Liệt nhíu mày, bưng mặt Hải Chân.

“… Không cần…” Hải Chân khóc đứt quãng, “Huynh bảo hắn không cần tìm… Đệ không cần hắn tìm… Hắn tội gì… Biết rõ… Biết rõ người đã chết… Làm sao tìm được… Tìm không thấy…”

Văn Liệt không nói gì, chỉ ôm y thật chặt.

Ta kinh ngạc nhìn bọn họ. Hải Chân u buồn, hay thản nhiên, ta chưa từng thấy y khóc như vậy, chưa từng thấy y biểu hiện tình cảm của mình ra bên ngoài. Ta nghĩ, y của năm đó, nhất định rất yêu người kia, cho nên hôm nay sau hai năm chia tay, vẫn không nỡ nhìn hắn chịu khổ.

Văn Liệt dường như không định nói lời an ủi Hải Chân, chỉ cùng ta im lặng ngồi bên giường y, chờ y bình tĩnh lại.

Không quá lâu sau, Hải Chân đã kiểm soát được mình. Y lau nước mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười buồn bã, nói với bọn ta: “Không có việc gì, đệ hơi mệt, muốn ngủ một lát. Chờ Niếp Niếp trờ về, đừng nói cho đệ ấy biết, tuổi trẻ bốc đồng, có một số việc, vẫn đừng cho đệ ấy biết thì hơn.”

Ta nhìn Văn Liệt, hắn gật đầu.

Đưa chăn cho Hải Chân, ta ép mình rặn ra một nụ cười, nói: “Ngươi yên tâm ngủ đi, hôm nay ta sẽ nấu cơm.”

Hai huynh đệ đồng thời hoảng sợ.

“Ngươi… Ngươi đã đốt phòng bếp của Văn phủ, chẳng lẽ còn muốn đốt thêm bếp của Tầm Thủy biệt viện sao” Văn Liệt nhướng mày.

Ta lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi vu khống! Ngươi phỉ báng! Ta đã nói không biết bao lần, phòng bếp đó là do A Phúc không cẩn thận đốt, ta chỉ bất hạnh đứng ngay tại hiện trường mà thôi!!”

“A Phúc nói, nếu không phải ngươi trái rơi đĩa phải rơi chén, cuối cùng ngay cả cái nồi cũng rớt xuống đất, thì hắn cũng đâu sợ tới mức làm rớt than củi cháy đỏ lên cỏ.” Văn Liệt lạnh lùng phản bác.

Ta nhất thời bực bội: “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Tên này thật là, mấy việc ta giỏi làm, ví dụ như nấu nước, đốn củi vân vân, sao hắn không nói Ai kêu xuất thân của thân thể này là làm việc nặng, mà linh hồn trong cơ thể, ngại quá, xuất thân là thiếu gia, cách biệt ba việc nặng nhọc, cái gì cũng không thể trách, có trách thì trách cha mẹ cả đời quá nuông chiều ta.

“Tiểu Liệt ngươi đừng nói, tiểu Bảo thông minh như vậy, nấu cơm nào có thể làm khó hắn. Cơm chiều hôm nay cứ giao cho ngươi đó.” Hải Chân nói nhẹ nhàng.

Thiên sứ a — Thật muốn cho y một nụ hôn tôn kính — đáng tiếc anh giai người ta ở đây, chớ ăn đậu hủ bậy bạ, chỉ có thể nắm chặt tay.

“Ngủ một giấc ngon lành, chờ ngươi tỉnh lại, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong!” Ta cười tủm tỉm cam đoan.

………………………

(1)   Ngon miệng: khả khẩu, vui sướng: khả lạc. Mà khả khẩu khả lạc (可口可樂) là tên gọi bằng tiếng Trung của Coca Cola


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.