Nửa tháng trôi qua, Hybe vẫn không xuất hiện.
Mammon bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ngày nào chưa giao quyền, ngày đó hắn vẫn phải làm việc cho giới thứ mười. Điều này cũng chẳng có gì đáng nói, quan trọng hơn là, lúc hắn làm việc Metatron lại đi giám sát những thành thị vừa được xây dựng, hai người ngoại trừ được cùng nhau dùng bữa tối, cơ bản rất ít gặp mặt, càng đừng nói là phát triển tình cảm.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa, hàng mày nhíu chặt.
Ngón giữa là đính hôn, cũng là giai đoạn tìm hiểu. Nếu hai người họ vẫn tiếp tục bên nhau thì ít xa cách thì nhiều như vậy, giai đoạn tìm hiểu rất có thể sẽ biến thành giai đoạn lãnh đạm.
Mặc dù Mammon không lo Metatron mèo mả gà đồng thay lòng đổi dạ, nhưng hắn rất sợ câu nói lần trước của Metatron chỉ là xúc động nhất thời, mà thời gian sẽ làm lắng đọng cơn xúc động của Meta, biến trở về lý trí mà hắn không muốn gặp nhất.
Hơn vạn năm chờ đợi với hắn mà nói quả thật ngẫm lại mà kinh, hắn tuyệt đối không cho phép mình giẫm lên vết xe đổ này lần nữa.
Người duy nhất có thể giải quyết tình trạng trước mắt chính là Shipley, nhưng từ sau khi quay lại giới thứ mười hắn cơ bản không màng thế sự, suốt ngày rúc trong giáo đường sám hối. Thái độ kiền thành này càng khiến lửa giận của Mammon dâng cao.
So với sám hối, hắn thích bù đắp bằng hành động hơn. Quá hiển nhiên, biểu hiện của Shipley không qua cửa.
Hắn thử đi thăm dò vài lần, đều bị Shipley dùng nụ cười ôn hòa cùng thái độ bình thản đuổi về. Hiện tại Shipley ngoài con trai ra, cơ bản có thể nói là vô dục vô cầu.
Bởi vì lửa giận không tìm được phương thức thích hợp để phát tiết, cho nên càng bùng cháy dữ dội hơn.
Mammon bắt đầu nghĩ tới một phen hạch tội khác.
Vì vậy, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội hảo hảo ngủ một giấc, Rafael sau khi nằm xuống chừng năm phút đồng hồ, lại bị một phong thư khiển trách gọi dậy.
“Mam,mon!”
Hắn nghiến răng.
“Ship,ley!”
Hắn nghiến lợi.
Mi,cha,el!
Hắn mặc niệm trong lòng.
Michael diện vô biểu tình nói: “Thiên sứ không cần ngủ.”
Rafael nói: “Bởi vì đám thiên sứ đó không bị ngập đầu trong một núi công việc.”
Michael chăm chú nhìn Rafael, nửa ngày không nói gì.
Rafael bị hắn nhìn đến phát nhột, “Chẳng lẽ ngươi muốn phủ nhận?”
“Ta đang nghĩ,” Michael nhíu mày, “Ta có phải vừa nhận được lời phàn nàn của nhân viên?”
Rafael nói: “Ngươi cảm thấy cách ngươi xử lý phàn nàn là gì?”
“Giải quyết vấn đề.” Michael nói, “Ta rất vui lòng.”
“Ý ngươi là giảm bớt lượng công việc?” Rafael hai mắt sáng lên.
Michael nói: “Hoặc là, giải quyết căn nguyên vấn đề.”
“……” Rafael mỉm cười vò lá thư khiển trách trong tay thành một cục, “Giờ ta đã biết làm sao để ứng đối phó với lời phản ánh của Mammon.”
Tốc độ xử lý phản ánh của thiên đường xưa nay luôn nhanh lẹ.
Mammon vừa gửi thư không lâu, Rafael liền vỗ sáu phiến cánh trắng ngần thần thánh giáng lâm.
Bởi vì cư dân Chủ thành đại đa số đều đã đi hỗ trợ kiến thiết tân thành, cho nên thiên sứ ở lại Chủ thành không còn bao nhiêu. Rafael rất nhanh phát hiện điểm này, bèn thu hồi vòng sáng trên đầu vì để tô điểm hình tượng mà đặc biệt biến ảo.
Mammon đứng trên ban công văn phòng, thấy hắn bay đến, cầm tách cà phê đưa cho hắn.
Rafael ngoài cười trong không cười nói: “Một tách cà phê không thể giải quyết đủ loại ân oán giữa ngươi với ta.”
Mammon nụ cười chân thành, “Ta chỉ là muốn thử xem có thể hạ độc chết ngươi không.”
“Ngươi quá khuyết thiếu thường thức.” Rafael ngồi xuống lan can ban công, nhận tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm.
Mammon khuỷu tay chống trên lan can, tay kia cầm một tách cà phê khác.
“Ngươi có tâm sự?” Rafael hỏi.
Mammon nói: “Ngươi hẳn đã đọc được phản ánh của ta.”
Rafael nói: “Ta rất đồng tình với ngươi.”
“Là đồng tình vì đồng bệnh tương liên?”
Rafael nghĩ nghĩ nói, “Trên ý nghĩa nào đó, đúng vậy.”
Mammon nở nụ cười, nhướn mày nói: “Cho nên, ta tin rằng ngươi sẽ rất nguyện ý giải quyết Shipley.”
Ngoài dự kiến của hắn, Rafael lắc đầu: “Hoàn toàn tương phản. Ta rất không nguyện ý.”
“Nga?”
“Đồng bệnh tương liên là một hình thức an ủi tâm linh. Hóa ra trên thế giới này không phải chỉ có một mình ta xúi quẩy. Cho nên……”
Mammon vuốt cằm nói: “Ta hiểu rồi.”
Rafael nói: “Hy vọng lời giải thích của ta có thể làm ngươi nghĩ thông, thu hồi phong thư phản ánh này.” Hắn trình lên một lá thư nhăn nhúm.
Mammon cũng chẳng buồn nhìn tới, búng tay một cái.
Lá thư bốc cháy.
Rafael ném nó vào trong tách của Mammon.
Mammon tùy tay tát cà phê ra.
Rafael nhảy lên, quăng cả cà phê lẫn tách về hướng Mammon.
Mammon tránh đi.
Ban công một bãi bừa bộn.
Tro tàn, cà phê, mảnh vỡ của tách……
Mammon nhìn cái tách trống rỗng trong tay may mắn sống sót sau trận chiến, liếc tà Rafael, thở dài: “Ngươi thật ấu trĩ.”
“……” Rafael nhìn ngón tay hắn câu lấy quai tách cà phê, lam hắc bảo thạch cẩn trên nhẫn vàng càng tôn thêm vẻ minh diễm chói mắt, “Ngươi thu phục được Metatron rồi sao?”
Mammon cười đến ngọt ngào, “Ta không muốn đồng tình với ngươi, bởi vì cách nói của ngươi quá thô tục. Bọn ta là lưỡng tình tương duyệt, thấu hiểu lòng nhau, cuối cùng định hạ chung thân.” Hắn đột nhiên cảm thấy Rafael thật thuận mắt.
Sau khi hắn và Metatron đến với nhau, vẫn chưa gặp được đối tượng thích hợp để khoe. Shipley tuy từng có cơ hội khoe, nhưng biểu cảm quá ít, tình tự dao động quá nhỏ, không thu được hiệu quả khiến người cực kỳ hâm mộ. Tuy rằng khoe với Rafael thì có chút không phúc hậu, nhưng ma vương địa ngục chưa bao giờ xem phúc hậu là chỉ tiêu hành vi của mình.
“Được thôi, ta sửa lại một chữ.” Rafael vội ho một tiếng nói, “Ngươi làm Metatron rồi sao?”
……
Mammon ý cười trong mắt thoáng đóng băng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi, “Ngươi nghĩ sao?”
“Lảng tránh vấn đề chính là trả lời vấn đề.” Rafael am tường gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Mammon xác định ban nãy mình đã bị hoa mắt. Bằng không tuyệt đối không có khả năng cảm thấy Rafael thuận mắt.
Rafael hiển nhiên không để tâm địa vị mình trong lòng Mammon lại giáng xuống một bậc, tiếp tục nói: “Nhẫn đeo ở ngón giữa, chứng tỏ vẫn đang trong thời kỳ do dự.”
Mammon nhếch môi, cười đến âm trầm, “Ngươi chuẩn bị xử lý vấn đề kế tiếp của giới thứ mười thế nào?”
Rafael cũng mặc hắn lái sang chuyện khác, không truy cùng đuổi tận, “Nếu Shipley muốn giao giới thứ mười cho Hybe, vậy cứ thành toàn hắn.”
Mammon không sao cả nhún vai, “Tốt lắm. Ta hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy Hybe.”
Rafael nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Hybe trước mắt hình như đang làm khách ở địa ngục.”
“Thế à?” Mammon diện vô biểu tình nói, “Biết được tung tích hắn càng tốt. Ta mong mỏi mau chóng tiến hành nghi thức chuyển giao quyền lực cho hắn.”
Rafael từ chối cho ý kiến.
Mammon nói: “Bằng không…… Tâm tình ta sẽ phi thường không tốt.” Người dục cầu bất mãn tâm tình thường không được tốt cho lắm.
Rafael nghiêng đầu nhìn hắn.
Mammon nhe răng cười.
Ma vương tâm tình không tốt sẽ làm gì?
……
Hẳn là những việc tương phản với việc tốt.
Bữa tối, Metatron nhận thấy Mammon buồn bực không vui, không khỏi hỏi nguyên do.
Mammon cắm cúi ăn một hồi, mới chậm rãi ngẩng đầu. Tuy rằng hắn không cố ý trưng bày vẻ mặt thương cảm, nhưng bầu không khí đã bị hắn dùng thủ đoạn vô thanh vô tức tạo ra.
“Sao vậy?” Metatron phóng nhu thanh âm.
“Rafael vừa tới.” Mammon thấp giọng nói.
Metatron đợi hắn tiếp tục.
Mammon nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, “Đây là, đính hôn ư?”
Metatron tựa hồ đã hiểu.
Mammon làm ra vẻ lơ đãng hỏi: “Khi nào thì, nó mới có thể nhích sang ngón bên cạnh?”
Metatron cười khẽ: “Với chúng ta mà nói, đính hôn và kết hôn có gì khác nhau đâu?” Đính hôn kết hôn đều chỉ là hình thức, quan trọng nhất không phải là ở bên nhau sao?
“Vậy thì,” Mammon thoáng chốc xuất hiện trước mặt Metatron, quỳ một gối, ôn nhu nắm tay Metatron, ấn một nụ hôn lên mu bàn tay, thâm tình uyển uyển nhìn hắn nói, “Chúng ta làm chút hoạt động thuộc về kết hôn đi?”
Metatron ngón tay lưu luyến trên khuôn mặt Mammon, nhàn nhạt do dự.
Mammon nghiêng đầu, bắt lấy ngón tay hắn hôn nhẹ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lộ liễu ám thị ——
Hoặc giả có thể gọi là minh thị. (chơi chữ, minh trái nghĩa với ám, ám thị lộ liễu = minh thị)
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mịn màng, Metatron phát hiện nhịp tim mình hơi gấp.
Mammon đột nhiên buông tay, đứng dậy ôm lấy thắt lưng hắn.
Metatron thắt lưng rất mảnh, nhưng không phải dạng da bọc xương. Cho dù cách một lớp áo, Mammon cũng có thể tưởng tượng được lực lượng mềm dẻo của vòng eo. “Meta……” Hắn dùng thanh âm trầm thấp mê hoặc.
Metatron ẩn ẩn phát ra một tiếng thở dài khẽ đến không thể nghe thấy, hai tay đáp lên vai Mammon.
Mammon đôi mắt loan loan, vòng tay ôm eo Metatron đột nhiên siết chặt, nháy mắt dịch chuyển tới phòng ngủ.
Giường trong phòng ngủ là hắn đặc biệt sai người mang đến từ địa ngục.
Mềm mại nhưng không mất đàn hồi, sẽ không cấn vào người.
Metatron nằm ngửa, thần tình thoạt nhìn rất bình tĩnh. Nhưng bản thân hắn biết, hắn không phải bình tĩnh, mà là cứng đờ. Từ khuôn mặt đến thân thể.
Mammon ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mi tâm hắn, giúp hắn thả lỏng bớt tình tự.
Hai tay Metatron vẫn còn đặt trên vai Mammon, tư thế như nghênh lại như cự.
“Ta yêu ngươi.” Mammon cúi đầu hôn môi hắn.
Metatron mất phản ứng một lát, mới từ từ đáp lại.
Tay Mammon bắt đầu không an phận, một đường từ cổ áo thăm dò vào bên trong.
“Ngươi thật thành thạo.”
Thanh âm Metatron khiến Mammon sắp đánh mất lý trí đột nhiên tỉnh táo lại, lãnh ý lan đến đầu ngón tay, cứng đờ.
Hàng my rũ xuống khẽ run, Mammon ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười gần như lấy lòng, “Ngươi tới đi.” Hắn ôm lấy Metatron, xoay người, đỉnh đạc nằm dưới thân Metatron.
Hoán đổi vai diễn như vậy, làm Metatron vốn đã đặt tay trên vai Mammon thoạt trông càng giống như đang ấn Mammon xuống.
Mammon chớp chớp mắt, “Hay là ngươi hy vọng ta chủ động hơn chút nữa?” Hắn nhấc tay bắt đầu tự cởi cúc áo mình.
Làn da màu lúa mạch từng tấc một lộ ra.
Đường nét gợi cảm như biết nói.
Cởi đến cúc áo thứ ba, hắn thấy Metatron vẫn không có động tĩnh, trong lòng lạnh đi một nửa.
Vẫn không được sao?
Bởi vì năm đó quá hoang đường?
Nếu là như thế, liệu hắn có thể nhờ Metatron ngược dòng thời gian, cho hắn trở lại quá khứ hảo hảo lôi bản thân từng dùng lối sống trụy lạc để gây tê chính mình ra nện một trận?
Ngón tay hắn bất động trên cúc áo, nửa ngày mới lộ ra một nụ cười tuyệt đối không thể coi là ung dung, “Ta chỉ đùa thôi. Kỳ thực, chúng ta như vậy cũng rất tốt.”
Thật sự rất tốt.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, chạm đến hắn. So với tư niệm xa xôi mà vô vọng trước kia, cuộc sống thế này đã là thiên đường.
Cho dù dục vọng trong lòng đang kêu gào, tham lam như dây leo điên cuồng quấn lấy trái tim hắn, gặm nhấm linh hồn hắn, hắn cũng phải tiếp tục kiên trì. Từ sau khi tận hưởng cuộc sống sớm tối bên nhau với Metatron, hắn đã không thể tưởng tượng sẽ có một ngày mất đi nó.
Vừa nghĩ đến Metatron sẽ rời xa mình, sau này chỉ có thể tìm kiếm bóng hình người yêu trong ký ức, Mammon liền cảm thấy đau đớn như từ gót chân đến não đều bị kim đâm.
Hắn cật lực khống chế ngón tay đang run nhẹ, nhanh chóng khấu lại cúc áo sơmi, sau đó ôm Metatron, vùi đầu vào hõm vai hắn.
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau.”
Mammon dùng câu khẳng định —— vô pháp tiếp thu bất cứ nghi ngờ nào.
Metatron rốt cuộc cũng động, vươn tay, chống xuống giường, chậm rãi rời khỏi trên người hắn.
Mammon không nhúc nhích, đau đớn như kim đâm hội tụ thành một mảnh, bao phủ cả trời đất càn quét thân thể hắn.
Nhưng Metatron không phải bỏ đi, mà là nằm xuống bên cạnh hắn.
“Ngươi tới đi.”
Một tia thích ý, một tia bất đắc dĩ, một tia thong thả như hy sinh……
Phía bên cạnh vẫn không chút động tĩnh.
Metatron đang định nghiêng đầu, thân thể đột nhiên bị áp trụ.
Mammon dùng ngực kề sát ngực hắn, trên mặt mang theo cuồng hỷ không kịp che giấu cũng không muốn che giấu, đồng tử vô hồn như mực lập tức biến thành hắc tinh thạch, vô số ánh sao kim ngân lấp lánh, hốc mắt ẩn ẩn đỏ lên, lúc nói chuyện thanh âm cũng run rẩy, “Thật sao?”
Metatron không trả lời, mà chỉ hơi ngẩng đầu, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn.
“……”
Mammon cái gì cũng không nói.
……
Hắn dùng hành động để biểu đạt.
——
Được biết phiên ngoại này có bạn đã làm rồi, nhưng tớ vẫn làm bản của tớ, bởi vì muốn U linh giới được trọn vẹn trong cung ^^
Lại nói, Mammon quả là tình nhân tuyệt vời, không uổng ngay từ đầu đã đổ Mammon. Có thâm tình, có phúc hắc, có bá đạo, có kiên trì, có chiếm hữu dục cường liệt như bao anh công khác. Nhưng đáng quý nhất là có ẩn nhẫn. Ân, yêu Mammon nhất truyện, không còn gì để nói!
Về phần Metatron, tuy là mỹ nhân nhưng không phải loại tớ thích, hơn nữa, theo nhận thức ban đầu của tớ, còn có hơi mờ nhạt (bạn nào fan Meta khoan hãy hành hung tớ nha~~) Nhưng càng đọc càng cảm Meta. Có đoạn thật khả ái, tỷ như vì hiếu kỳ mà nhịn không được cứ nhìn vào cặp cánh trụi lông của Julian. Có đoạn lại thâm tình, tỷ như sau khi nghe lời ám chỉ của Casamia bị hắc hóa, trong đầu chỉ còn biết Mammon, sợ Mammon xảy ra chuyện. Trải qua lần đó rốt cuộc không quá kháng cự ái ý của Mammon. Sở dĩ chậm chạp không quay lại tìm Mammon là muốn làm rõ lòng mình. Như trong truyện đã nói, cho dù đen một đôi cánh, linh hồn Meta vẫn như trước xinh đẹp vô song. Mà đôi cánh đó đen là vì Mammon, vì tình yêu, sao có thể xấu xí cho được? Tớ cực thích chi tiết Meta lúc cởi sợi xích trên người Casamia thì tám cánh trắng thuần, nhưng khi nhìn đến Mammon, hai cánh lại trở về với màu đen tuyệt đẹp. Với tớ, Meta thuộc dạng mưa dầm thấm lâu, càng đọc càng quý, hoàn toàn xứng đáng để Mammon chờ đợi suốt vạn năm.
Cuối cùng cảm ơn tác giả Tô Du Bính đã mang đến cho chúng ta rất nhiều hệ liệt vừa hài hước vừa xúc động, còn có những nhân vật vừa đáng quý vừa đáng yêu. Cảm ơn các bạn theo dõi U linh giới bấy lâu. Bất quá đây chưa phải kết thúc, vẫn còn một phiên ngoại nữa, hẹn mai gặp lại *vẫy khăn*