Hai Người Ba Bữa

Chương 17: Bánh quế hoa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Sau đó một lúc, cả nhà tới khách sạn để ăn tối.

Tôi với Tạ Hoè An ngoan ngoãn ngồi giữa cha mẹ 2 bên như 2 đứa trẻ vậy.“Anh, đợi em đưa Thu Bạch về rồi sẽ quay lại uống với anh nhé.” Tạ Hoè An bên cạnh tôi mở miệng.

Anh tôi đã biết quan hệ giữa 2 đứa từ lâu, lúc này ngồi một bên, bày ra dáng vẻ xem kịch.Anh tôi đã biết quan hệ giữa 2 đứa từ lâu, lúc này ngồi một bên, bày ra dáng vẻ xem kịch.“Không có.” Anh nói xong lại vươn tay vòng ra sau lưng tôi, ấn cả người tôi vào lòng mình.

Tạ Hoè An thi thoảng nháy mắt ra hiệu với tôi, nhưng đều bị tôi lơ hết.Một nụ hôn rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ giống như là ai đó cầm lông vũ quét qua mặt tôi một chút mà thôi.Anh nói: “Anh biết ngay là em ghét anh ngay từ lần đầu gặp mà.”

Tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên chờ đi, bình thường 2 người đính hôn, phụ huynh 2 nhà ngồi xuống nói chuyện sẽ khó tránh khỏi việc đưa ra điều kiện của bên mình.Mẹ Tạ Hoè An đã đến cạnh mẹ tôi từ khi nào, cả hai cúi đầu nói gì đó, thi thoảng lại bật cười; cha tôi với cha Tạ Hoè An thì ôm vai nhau uống rượu như anh em cột chèo — Cha tôi cả đời dạy học, rất ít khi mà hào sảng như thế; một chốc sau, tiếng ngáy khe khẽ của anh tôi vang lên… Dưới ánh đèn ấm áp trong khách sạn, tôi nhìn tất cả, ý thức được căn phòng nhỏ bé này đã chứa hết tất thảy mọi thứ của tôi.Tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên chờ đi, bình thường 2 người đính hôn, phụ huynh 2 nhà ngồi xuống nói chuyện sẽ khó tránh khỏi việc đưa ra điều kiện của bên mình.

Gặp được phụ huynh dễ nói chuyện thì còn giữ được sự hoài thuận ngoài mặt, lỡ như có một bên không hài lòng, dù quan hệ có tốt đến đâu cũng rất có thể là chia xa.Lúc đi theo Tạ Hoè An ra khỏi khách sạn, tôi cảm thấy như cơ thể mình được thứ gì đó chống đỡ lại.

Tôi thầm nghĩ thường ngày Tạ Hoè An là một người trưởng thành, sao đến lúc này lại trở nên ngây thơ như thế, trong lòng vô thức sinh ra một cảm giác buồn bực, thấy bản thân mình quá tiêu cực rồi.Da anh trắng nõn như mẹ anh vậy, lúc này vì uống nhiều rượu nên hơi ửng đỏ, cộng thêm đôi mắt sáng lấp lánh lại có chút đáng yêu khó tả.Anh lại cười, tiếng cười len lỏi quanh cổ tôi, ngứa ngáy quá.

Cuối cùng hiện thực đã chứng minh là tôi nghĩ lung tung rồi. Phụ huynh 2 nhà không hề giống như trong truyền thuyết, thảo luận mỗi nhà phải bỏ ra thứ gì mà chỉ trò chuyện về tôi và Tạ Hoè An khi bé.Lúc đó Trầm Hạ đang nghịch bùn với bạn bên cạnh, nghe vậy bèn quăng một vóc bùn vào mặt người đó rồi gào: “Sau này em gái tôi có tôi với cha mẹ tôi nuôi, ai cần ông lo hả!”Cứng miệng nhưng mềm lòng, anh ấy là người như thế đấy.

Càng nói về sau, mẹ Tạ Hoè An thậm chí còn nói với mẹ tôi bà ấy đã phát hiện tôi và anh trở nên kỳ lạ từ khi nào.Anh tay dài chân dài, chỉ cần 2 – 3 bước đã có thể trèo lên tường, còn tôi đã mất đi sự dẻo dai khi bé, khó khăn lắm mới leo lên được nhờ sự giúp đỡ của anh.

Bà nói lúc Tạ Hoè An học cấp 2, bà cảm thấy chúng tôi quá gần nhau, sau đó phát hiện không ảnh hưởng gì tới học tập nên cũng kệ.Anh còn bảo: “Hay là lại lên ngắm một chút nhé?”Tôi nghĩ mình cũng uống say rồi, lại nghe anh dùng một giọng điệu cực kỳ tủi thân nói: “Mẹ bảo anh chưa từng chịu ấm ức gì, Thu Bạch, ấm ức đời này của anh đều là do em cả.”

Về mặt tình cảm mẹ tôi cũng ngốc nghếch như tôi vậy, mãi cho đến cách một đoạn thời gian trước khi chúng tôi gọi điện thoại thì bà ấy mới nhận ra. Lúc đó bà nắm lấy tay của mẹ Tạ Hoè An, tiếc nuối vì lúc đó sao mình lại hồ đồ đến thế!Còn nhớ năm đó khi còn ở quê, tôi bị người ta đẩy đụng hỏng cái hàng rào của nhà sát vách, cha dẫn tôi đi xin lỗi, người trong nhà đó vốn nóng tính, chỉ vào nói tôi là đứa con gái hư đốn, sau này không ai dám cưới đâu.Vừa cười anh vừa nói: “Khi còn đi học, anh sợ nhất là em nói cảm ơn anh, lúc đó anh thường nghĩ, ê, Thẩm Thu Bạch vẫn xem mày như những người khác kìa.”

Cả hai bắt đầu phân tích những manh mối chúng tôi để lại lúc đó, từ sáng cùng nhau đi học cho đến khi ở bên nhau hàng ngày…Con ngõ đó giờ đã được sửa chữa lại, bức tường gạch trước đây đã được sơn trắng, gạch đầu tường cũng được đổi thành những miếng ngói xanh nhỏ.

Tôi chẳng nói nên lời.Bao năm qua, tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác để anh dắt tay về phía trước.Tôi nói: “Tạ Hoè An, lần đầu tiên em đến đây còn nghĩ chắc chắn em với anh không hạp nhau.”

Lúc đó tôi với Tạ Hoè An là mối quan hệ bạn bè chân chính và thuần khiết mà. Với tôi anh ưu tú như thế, dù tôi có suy nghĩ khác với anh thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi.Trầm Hạ đưa 2 ngón tay ra, khó khăn một lúc lâu mới cong thành dấu “OK”, sau đó gục xuống tại chỗ, có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi.Tôi với Trầm Hạ xem như là đánh nhau từ nhỏ tới lớn, mỗi lần ầm ĩ với nhau đều hô hào muốn cắt đứt quan hệ với anh ấy, anh ấy cũng thường nói không muốn cho người ta biết tôi là em gái mình, anh ấy sợ mất mặt.

Nhóm người lớn nói chuyện trên trời dưới đất, món ăn được dọn lên, cả nhóm ăn uống vui vẻ, uống chút rượu nữa. Cha tôi luôn miệng nói chuyện với cha Tạ Hoè An, rượu vào lại càng nói cười nhiệt tình hơn.Từ khi chúng tôi xác nhận quan hệ, anh không cho tôi nói cảm ơn mình nữa, cứ bảo như thế thì khách sáo quá rồi, nhưng lần này anh nhận câu cảm ơn này.Tạ Hoè An thi thoảng nháy mắt ra hiệu với tôi, nhưng đều bị tôi lơ hết.

Tửu lượng của mẹ còn kém hơn cả tôi, mới uống có tí đã bảo choáng váng, chạy sang ghế sô pha một bên nằm.Tôi quay đầu lại, Tạ Hoè An đã đến cạnh chúng tôi từ khi nào.

Tôi đang ngoan ngoãn ngồi ăn, mẹ Tạ Hoè An bỗng đi tới ngồi cạnh tôi. Tim tôi đập rộn lên cả, lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Hoè An, kết quả phát hiện anh bị anh trai tôi kéo sang một bên, liều mạng rót rượu, không lo nổi cho thân mình nữa.Gặp được phụ huynh dễ nói chuyện thì còn giữ được sự hoài thuận ngoài mặt, lỡ như có một bên không hài lòng, dù quan hệ có tốt đến đâu cũng rất có thể là chia xa.

“Dì!” Tôi hoảng hốt hô to.Chúng tôi ngồi kề nhau.Nói xong, bà lấy một cái hộp gấm nhung lớn từ cái túi sau ghế ra: “Đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, lúc nãy nghe tụi con gọi điện thoại nên cố tình chạy đi nong rộng ra một tí đấy.”

Mẹ Tạ Hoè An cũng uống rượu, lúc này chắc đã ngà ngà say, vẻ mặt oán trách trừng tôi một cái rồi nói: “Còn gọi dì nữa hả!”

Tôi còn chưa kịp đáp lời thì bà đã vươn tay nắm tay tôi nói: “Thu Bạch à, trước đây lúc con còn nhỏ, mẹ đã nghĩ phải chi có một đứa con gái như con thì tốt biết mấy. Kết quả là thằng nhóc thối Hòe An kia lại có âm mưu khác, kiên quyết không cho mẹ nhận con làm con gái, nhưng quanh đi quẩn lại mọi chuyện vẫn theo mong ước của mẹ rồi.”Trong màn đêm, anh lẳng lặng mỉm cười rồi nói: “Không sao, anh đợi được rồi.”Cười đến chảy cả nước mắt, lúc này Tạ Hoè An mới ấn vai tôi, nói với mẹ mình: “Mẹ, hôm nay Thu Bạch đã đi đường cả ngày trời rồi, con đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước một tí, nếu mọi người sợ chán thì con mở một phòng mạt chược trên lầu cho mọi người nhé.”

Nói xong, bà lấy một cái hộp gấm nhung lớn từ cái túi sau ghế ra: “Đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, lúc nãy nghe tụi con gọi điện thoại nên cố tình chạy đi nong rộng ra một tí đấy.”Xa như thế, gần đến vậy, như tôi với Tạ Hoè An vậy, vừa gần vừa xa.

Bà nhét cái hộp vào tay tôi, nặng trĩu, tôi cũng không dám xem xem bên trong là gì.Nói xong, anh đột nhiên xoay người lại, tôi cứ nghĩ là anh muốn hôn mình, kết quả anh chỉ nghiêng người vùi đầu vào vai tôi.Mẹ anh nghe vậy thì nguýt anh một cái nói: “Điều kiêng kỵ nhất trước mặt vợ là chết vì sĩ diện đấy! Người một nhà sống bằng mặt mũi à? Là tháng ngày chứ!”

Tôi muốn nói là không được đâu dì, nhưng giờ đã là lúc nào rồi, làm thế thì có chút giả tạo.Khi đó anh ấy chỉ mới 13 tuổi, chỉ là một thằng nhóc nhỏ xíu mà lại tràn đầy khí thế.

Dường như bà nhìn ra sự chần chừ của tôi, bảo tôi nhận lấy rồi lại nói: “Từ nhỏ mẹ đã cưng chiều Hòe An, nó chưa từng chịu ấm ức gì, khó tránh việc sẽ kiêu căng, tương lai sau này 2 đứa các con ở bên nhau cũng không thể chiều theo ý nó hoài được nhé. Nếu nó không nghe lời con thì cứ tìm mẹ. Dù mẹ già rồi nhưng tay đánh nó vẫn không nhẹ lại đâu.”Ở bên anh lâu như thế, tôi vẫn bị bộ dạng chăm chú này của anh làm cho hoảng hốt. Tôi nghiêng đầu né tránh hỏi: “Tạ Hoè An, anh nhìn em làm gì?”

Như đã nói từ trước, tôi ghét nhất là nghe người khác hứa hẹn, trên đời mọi chuyện biến hóa vô thường, ai dám chắc ngày mai có chuyện gì chứ. Nhưng lời của mẹ Hòe An như một liều thuốc tăng lực được bơm vào người tôi, khiến nỗi lo toan mấy ngày nay hoàn toàn tan biến.Chợt nhớ tới lần kia cha mẹ anh bất ngờ bị tai nạn, tôi đến thành phố Giang tìm anh, anh cũng tựa vào vai tôi như thế, cũng nói câu này.

Tôi thả lỏng, không khỏi bật cười, vừa định nói Tạ Hoè An đối xử với mình rất tốt thì bên cạnh đã vang lên tiếng anh: “Mẹ, con đã bao tuổi rồi mà mẹ cứ mở miệng ra là lại đòi đánh đòn thế! Trước mặt vợ con mà không chịu cho con tí mặt mũi nào hết.”Con người tôi làm việc gì cũng không đủ quyết đoán, dễ lo lắng thái quá, như chuyện đính hôn lần này, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ trở mặt vì sự lề mề của tôi mất.

Tôi quay đầu lại, Tạ Hoè An đã đến cạnh chúng tôi từ khi nào.Trái tim khẽ rung động, đang định phản bác lại nhưng cũng biết anh không hề nói ngoa.Lúc đó tôi với Tạ Hoè An là mối quan hệ bạn bè chân chính và thuần khiết mà. Với tôi anh ưu tú như thế, dù tôi có suy nghĩ khác với anh thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Da anh trắng nõn như mẹ anh vậy, lúc này vì uống nhiều rượu nên hơi ửng đỏ, cộng thêm đôi mắt sáng lấp lánh lại có chút đáng yêu khó tả.Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì anh lại cười.

Vừa nói anh vừa vươn tay ra gác lên thành ghế tôi đang ngồi, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, trong nháy mắt tôi đã được bóng dáng ấm áp của anh bao bọc lại. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Đó là mùi nước hoa mà tôi đã tặng. Trong ánh nắng ấm áp ngày đông, mùi trầm hương len lỏi trong lớp áo mềm mại mang lại một cảm giác cực kỳ an toàn và vững chãi.Dường như bà nhìn ra sự chần chừ của tôi, bảo tôi nhận lấy rồi lại nói: “Từ nhỏ mẹ đã cưng chiều Hòe An, nó chưa từng chịu ấm ức gì, khó tránh việc sẽ kiêu căng, tương lai sau này 2 đứa các con ở bên nhau cũng không thể chiều theo ý nó hoài được nhé. Nếu nó không nghe lời con thì cứ tìm mẹ. Dù mẹ già rồi nhưng tay đánh nó vẫn không nhẹ lại đâu.”

Mẹ anh nghe vậy thì nguýt anh một cái nói: “Điều kiêng kỵ nhất trước mặt vợ là chết vì sĩ diện đấy! Người một nhà sống bằng mặt mũi à? Là tháng ngày chứ!”Tôi còn chưa kịp đáp lời thì bà đã vươn tay nắm tay tôi nói: “Thu Bạch à, trước đây lúc con còn nhỏ, mẹ đã nghĩ phải chi có một đứa con gái như con thì tốt biết mấy. Kết quả là thằng nhóc thối Hòe An kia lại có âm mưu khác, kiên quyết không cho mẹ nhận con làm con gái, nhưng quanh đi quẩn lại mọi chuyện vẫn theo mong ước của mẹ rồi.”Tôi thả lỏng, không khỏi bật cười, vừa định nói Tạ Hoè An đối xử với mình rất tốt thì bên cạnh đã vang lên tiếng anh: “Mẹ, con đã bao tuổi rồi mà mẹ cứ mở miệng ra là lại đòi đánh đòn thế! Trước mặt vợ con mà không chịu cho con tí mặt mũi nào hết.”

Có lẽ anh đã say thật rồi, đột nhiên đứng thẳng dậy, 2 chân chụm lại, chào mẹ mình theo kiểu đúng chuẩn quân nhân rồi nói: “Lời mẹ chí phải!”Tôi nợ Tạ Hoè An rất nhiều lời xin lỗi.“Chỉ tựa xíu thôi.” Giọng nói anh mang theo hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, khiến tôi lại rùng mình.

Anh rất hiếm khi giở trò mèo như thế, tôi với mẹ anh trông thấy, đồng loạt bật cười ha hả.Theo sau Tạ Hoè An, tôi thấy anh trai đang nằm một bên ghế sô pha, đã xỉn bét nhè từ lâu, anh ấy thấy chúng tôi ra ngoài bèn chỉ tay vào chúng tôi: “Tạ Hoè An, uống tiếp đi chứ, hôm nay cậu không uống thắng anh thì đừng hòng mà lấy được em gái anh!”Anh nhìn tôi rồi hỏi: “Vậy em xác định là anh từ khi nào?”

Cười đến chảy cả nước mắt, lúc này Tạ Hoè An mới ấn vai tôi, nói với mẹ mình: “Mẹ, hôm nay Thu Bạch đã đi đường cả ngày trời rồi, con đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước một tí, nếu mọi người sợ chán thì con mở một phòng mạt chược trên lầu cho mọi người nhé.”Cảm giác mềm mại, có chút ngưa ngứa khiến người ta vô thức rùng mình.

Cả hành trình chúng tôi về nhà đều là anh lái xe, tôi hoàn toàn không thấy mệt tí nào, nhưng vẫn cảm động vì sự chu đáo của anh.Về mặt tình cảm mẹ tôi cũng ngốc nghếch như tôi vậy, mãi cho đến cách một đoạn thời gian trước khi chúng tôi gọi điện thoại thì bà ấy mới nhận ra. Lúc đó bà nắm lấy tay của mẹ Tạ Hoè An, tiếc nuối vì lúc đó sao mình lại hồ đồ đến thế!Từ khi nào mà tôi đã không còn e ngại khi bị anh phát hiện ra tâm tư nhỉ?

Mẹ Hòe An nghe vậy liền gật đầu nói: “Cũng được, lát nữa đợi thông gia tỉnh rồi bọn mẹ sẽ chơi vài vòng nữa.”Những kiến trúc bên cạnh không bị phá bỏ để bảo vệ du lịch, nhưng cũng được xây lại một mặt tường hoàn toàn mới. Cách đó không xa là một tòa nhà cao tầng mới xây, ánh đèn neon le lói chiếu vào hẻm, không còn cảnh ánh đèn đường mờ ảo đến nỗi mỗi độ mưa xuống là không nhìn thấy gì nữa.

Trong lúc vô tình họ đã sửa lại cách xưng hô, tuy tôi hơi không quen nhưng vẫn không kìm được mà vui vẻ.“Trước đây anh vẫn luôn đứng ở đây đợi em đi học hoặc ra ngoài chơi đấy.” Tạ Hoè An đột nhiên nói.Bà nói lúc Tạ Hoè An học cấp 2, bà cảm thấy chúng tôi quá gần nhau, sau đó phát hiện không ảnh hưởng gì tới học tập nên cũng kệ.

Theo sau Tạ Hoè An, tôi thấy anh trai đang nằm một bên ghế sô pha, đã xỉn bét nhè từ lâu, anh ấy thấy chúng tôi ra ngoài bèn chỉ tay vào chúng tôi: “Tạ Hoè An, uống tiếp đi chứ, hôm nay cậu không uống thắng anh thì đừng hòng mà lấy được em gái anh!”

Tôi thấy 2 mắt anh ấy đã mơ màng, vừa buồn cười vừa cảm động.

Tôi với Trầm Hạ xem như là đánh nhau từ nhỏ tới lớn, mỗi lần ầm ĩ với nhau đều hô hào muốn cắt đứt quan hệ với anh ấy, anh ấy cũng thường nói không muốn cho người ta biết tôi là em gái mình, anh ấy sợ mất mặt.Tôi nói: “Tạ Hoè An, đừng nói là anh khóc đấy nhé?”

Nhưng bao năm qua, anh ấy là người bảo vệ tôi nhất trong nhà, thời kỳ tôi nổi loạn, anh vì tôi mà cãi nhau với mẹ, tôi phạm lỗi sai, anh mắng tôi ngốc, nhưng lúc cha tôi hỏi tội lại chắn trước mặt tôi…Tôi muốn nói là không được đâu dì, nhưng giờ đã là lúc nào rồi, làm thế thì có chút giả tạo.

Còn nhớ năm đó khi còn ở quê, tôi bị người ta đẩy đụng hỏng cái hàng rào của nhà sát vách, cha dẫn tôi đi xin lỗi, người trong nhà đó vốn nóng tính, chỉ vào nói tôi là đứa con gái hư đốn, sau này không ai dám cưới đâu.

Lúc đó Trầm Hạ đang nghịch bùn với bạn bên cạnh, nghe vậy bèn quăng một vóc bùn vào mặt người đó rồi gào: “Sau này em gái tôi có tôi với cha mẹ tôi nuôi, ai cần ông lo hả!”

Khi đó anh ấy chỉ mới 13 tuổi, chỉ là một thằng nhóc nhỏ xíu mà lại tràn đầy khí thế.Một lát sau, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “May thật đấy, trên đời này chỉ có một Thẩm Thu Bạch, cũng chỉ có một Tạ Hoè An. Chỉ có Tạ Hoè An mới đợi được Thẩm Thu Bạch thôi.”

Cứng miệng nhưng mềm lòng, anh ấy là người như thế đấy.Mẹ Hòe An nghe vậy liền gật đầu nói: “Cũng được, lát nữa đợi thông gia tỉnh rồi bọn mẹ sẽ chơi vài vòng nữa.”Anh rất hiếm khi giở trò mèo như thế, tôi với mẹ anh trông thấy, đồng loạt bật cười ha hả.

“Anh, đợi em đưa Thu Bạch về rồi sẽ quay lại uống với anh nhé.” Tạ Hoè An bên cạnh tôi mở miệng.Tôi cười ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời qua bả vai của anh.

Trầm Hạ đưa 2 ngón tay ra, khó khăn một lúc lâu mới cong thành dấu “OK”, sau đó gục xuống tại chỗ, có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi.Mọi thứ dường như đã thay đổi hết, nhưng may mắn là người bên cạnh không hề đổi.

Mẹ Tạ Hoè An đã đến cạnh mẹ tôi từ khi nào, cả hai cúi đầu nói gì đó, thi thoảng lại bật cười; cha tôi với cha Tạ Hoè An thì ôm vai nhau uống rượu như anh em cột chèo — Cha tôi cả đời dạy học, rất ít khi mà hào sảng như thế; một chốc sau, tiếng ngáy khe khẽ của anh tôi vang lên… Dưới ánh đèn ấm áp trong khách sạn, tôi nhìn tất cả, ý thức được căn phòng nhỏ bé này đã chứa hết tất thảy mọi thứ của tôi.Tôi nhớ tới mỗi lần chạy từ nhà ra đều trông thấy bóng dáng của Tạ Hoè An đứng ở đầu hẻm. Anh rất cao, ngày nắng thì đứng dưới ánh nắng, ngày mưa thì tựa vào mảnh tường đợi. Chỉ cần trông thấy anh, tôi đều vui vẻ trong vô thức nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, thậm chí là thả chậm bước chân, làm như chẳng hề gì mà đi tới cạnh anh.Tôi thầm nghĩ thường ngày Tạ Hoè An là một người trưởng thành, sao đến lúc này lại trở nên ngây thơ như thế, trong lòng vô thức sinh ra một cảm giác buồn bực, thấy bản thân mình quá tiêu cực rồi.

Lúc đi theo Tạ Hoè An ra khỏi khách sạn, tôi cảm thấy như cơ thể mình được thứ gì đó chống đỡ lại.

2 chúng tôi rất ăn ý không nói gì, mãi đến khi tới con hẻm trước nhà.Trước đây còn nói Tạ Hoè An làm màu, giờ nghĩ lại, bản thân tôi mới là người làm màu.Trong lúc đang suy nghĩ, Tạ Hoè An đột nhiên cất bước tới trước mặt tôi.

Con ngõ đó giờ đã được sửa chữa lại, bức tường gạch trước đây đã được sơn trắng, gạch đầu tường cũng được đổi thành những miếng ngói xanh nhỏ.

Những kiến trúc bên cạnh không bị phá bỏ để bảo vệ du lịch, nhưng cũng được xây lại một mặt tường hoàn toàn mới. Cách đó không xa là một tòa nhà cao tầng mới xây, ánh đèn neon le lói chiếu vào hẻm, không còn cảnh ánh đèn đường mờ ảo đến nỗi mỗi độ mưa xuống là không nhìn thấy gì nữa.Tôi đang ngoan ngoãn ngồi ăn, mẹ Tạ Hoè An bỗng đi tới ngồi cạnh tôi. Tim tôi đập rộn lên cả, lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Hoè An, kết quả phát hiện anh bị anh trai tôi kéo sang một bên, liều mạng rót rượu, không lo nổi cho thân mình nữa.

Mọi thứ dường như đã thay đổi hết, nhưng may mắn là người bên cạnh không hề đổi.Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh lại bỗng cong môi cười với tôi, sau đó nói: “Thẩm Thu Bạch, từ lâu lẩu lầu lâu anh đã rất muốn làm thế này rồi!”

“Trước đây anh vẫn luôn đứng ở đây đợi em đi học hoặc ra ngoài chơi đấy.” Tạ Hoè An đột nhiên nói.Tôi nào có tài đức gì.

Tôi nhớ tới mỗi lần chạy từ nhà ra đều trông thấy bóng dáng của Tạ Hoè An đứng ở đầu hẻm. Anh rất cao, ngày nắng thì đứng dưới ánh nắng, ngày mưa thì tựa vào mảnh tường đợi. Chỉ cần trông thấy anh, tôi đều vui vẻ trong vô thức nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, thậm chí là thả chậm bước chân, làm như chẳng hề gì mà đi tới cạnh anh.Anh im lặng ôm tôi, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nhịp tim của anh, từng chút từng chút mạnh mẽ như thế, đó là nhịp tim của một người đàn ông trưởng thành.

Trước đây còn nói Tạ Hoè An làm màu, giờ nghĩ lại, bản thân tôi mới là người làm màu.Sau đó một lúc, cả nhà tới khách sạn để ăn tối.

Trong lúc đang suy nghĩ, Tạ Hoè An đột nhiên cất bước tới trước mặt tôi.Mẹ Tạ Hoè An cũng uống rượu, lúc này chắc đã ngà ngà say, vẻ mặt oán trách trừng tôi một cái rồi nói: “Còn gọi dì nữa hả!”Tôi với Tạ Hoè An ngoan ngoãn ngồi giữa cha mẹ 2 bên như 2 đứa trẻ vậy.Tôi vui vẻ đồng ý.

Anh quay người lại, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm.2 chúng tôi rất ăn ý không nói gì, mãi đến khi tới con hẻm trước nhà.

Ở bên anh lâu như thế, tôi vẫn bị bộ dạng chăm chú này của anh làm cho hoảng hốt. Tôi nghiêng đầu né tránh hỏi: “Tạ Hoè An, anh nhìn em làm gì?”

Anh đột nhiên cúi đầu người xuống, không hề báo trước mà hôn tôi một cái.Anh cao như thế, tựa vào người tôi khiến tôi cảm thấy hơi nặng nề.

Một nụ hôn rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ giống như là ai đó cầm lông vũ quét qua mặt tôi một chút mà thôi.Tôi không kìm lòng được mà vòng tay ôm anh, nói: “Cảm ơn anh, Tạ Hoè An, cảm ơn.”

Cảm giác mềm mại, có chút ngưa ngứa khiến người ta vô thức rùng mình.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh lại bỗng cong môi cười với tôi, sau đó nói: “Thẩm Thu Bạch, từ lâu lẩu lầu lâu anh đã rất muốn làm thế này rồi!”Anh nói tất nhiên rồi, khi đó anh còn thề sẽ luôn bảo vệ em mà.Vừa nói anh vừa vươn tay ra gác lên thành ghế tôi đang ngồi, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, trong nháy mắt tôi đã được bóng dáng ấm áp của anh bao bọc lại. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Đó là mùi nước hoa mà tôi đã tặng. Trong ánh nắng ấm áp ngày đông, mùi trầm hương len lỏi trong lớp áo mềm mại mang lại một cảm giác cực kỳ an toàn và vững chãi.

Giọng nói anh trầm thấp vang vọng trong con hẻm nhỏ khiến ý thức của tôi đột nhiên chấn động.

Tôi nghĩ mình cũng uống say rồi, lại nghe anh dùng một giọng điệu cực kỳ tủi thân nói: “Mẹ bảo anh chưa từng chịu ấm ức gì, Thu Bạch, ấm ức đời này của anh đều là do em cả.”Bà nhét cái hộp vào tay tôi, nặng trĩu, tôi cũng không dám xem xem bên trong là gì.

Trái tim khẽ rung động, đang định phản bác lại nhưng cũng biết anh không hề nói ngoa.

Con người tôi làm việc gì cũng không đủ quyết đoán, dễ lo lắng thái quá, như chuyện đính hôn lần này, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ trở mặt vì sự lề mề của tôi mất.

Tôi nợ Tạ Hoè An rất nhiều lời xin lỗi.Giọng nói anh trầm thấp vang vọng trong con hẻm nhỏ khiến ý thức của tôi đột nhiên chấn động.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì anh lại cười.

Trong màn đêm, anh lẳng lặng mỉm cười rồi nói: “Không sao, anh đợi được rồi.”Có lẽ anh đã say thật rồi, đột nhiên đứng thẳng dậy, 2 chân chụm lại, chào mẹ mình theo kiểu đúng chuẩn quân nhân rồi nói: “Lời mẹ chí phải!”

Chỉ vài chữ nhẹ nhàng như thế, cộng thêm thời gian kéo dài đã khiến mũi tôi mỏi nhừ.Tôi cười: “Nhưng sau đó rất nhanh đã thay đổi. Chỉ là từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Nói xong, anh đột nhiên xoay người lại, tôi cứ nghĩ là anh muốn hôn mình, kết quả anh chỉ nghiêng người vùi đầu vào vai tôi.

Anh cao như thế, tựa vào người tôi khiến tôi cảm thấy hơi nặng nề.

“Chỉ tựa xíu thôi.” Giọng nói anh mang theo hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, khiến tôi lại rùng mình.

Chợt nhớ tới lần kia cha mẹ anh bất ngờ bị tai nạn, tôi đến thành phố Giang tìm anh, anh cũng tựa vào vai tôi như thế, cũng nói câu này.Nhưng bao năm qua, anh ấy là người bảo vệ tôi nhất trong nhà, thời kỳ tôi nổi loạn, anh vì tôi mà cãi nhau với mẹ, tôi phạm lỗi sai, anh mắng tôi ngốc, nhưng lúc cha tôi hỏi tội lại chắn trước mặt tôi…

Tôi nói: “Tạ Hoè An, đừng nói là anh khóc đấy nhé?”

“Không có.” Anh nói xong lại vươn tay vòng ra sau lưng tôi, ấn cả người tôi vào lòng mình.Cuối cùng hiện thực đã chứng minh là tôi nghĩ lung tung rồi. Phụ huynh 2 nhà không hề giống như trong truyền thuyết, thảo luận mỗi nhà phải bỏ ra thứ gì mà chỉ trò chuyện về tôi và Tạ Hoè An khi bé.Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ngồi trên tường ngắm sao không?”

Một lát sau, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “May thật đấy, trên đời này chỉ có một Thẩm Thu Bạch, cũng chỉ có một Tạ Hoè An. Chỉ có Tạ Hoè An mới đợi được Thẩm Thu Bạch thôi.”Tôi không kìm được mà quay đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng quay sang nhìn tôi.Trong lúc vô tình họ đã sửa lại cách xưng hô, tuy tôi hơi không quen nhưng vẫn không kìm được mà vui vẻ.

Tôi nào có tài đức gì.Anh quay người lại, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Tôi không kìm lòng được mà vòng tay ôm anh, nói: “Cảm ơn anh, Tạ Hoè An, cảm ơn.”

Từ khi chúng tôi xác nhận quan hệ, anh không cho tôi nói cảm ơn mình nữa, cứ bảo như thế thì khách sáo quá rồi, nhưng lần này anh nhận câu cảm ơn này.

Anh im lặng ôm tôi, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nhịp tim của anh, từng chút từng chút mạnh mẽ như thế, đó là nhịp tim của một người đàn ông trưởng thành.

Anh lại cười, tiếng cười len lỏi quanh cổ tôi, ngứa ngáy quá.

Vừa cười anh vừa nói: “Khi còn đi học, anh sợ nhất là em nói cảm ơn anh, lúc đó anh thường nghĩ, ê, Thẩm Thu Bạch vẫn xem mày như những người khác kìa.”

Tôi cười ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời qua bả vai của anh.

Màn đêm đen kịt, khắp nơi đều là sao lấp lánh.

Xa như thế, gần đến vậy, như tôi với Tạ Hoè An vậy, vừa gần vừa xa.

Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ngồi trên tường ngắm sao không?”

Anh nói tất nhiên rồi, khi đó anh còn thề sẽ luôn bảo vệ em mà.

Anh còn bảo: “Hay là lại lên ngắm một chút nhé?”Dù biết là thế nhưng cũng chưa bao giờ kể ra đàng hoàng với ai.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Anh tay dài chân dài, chỉ cần 2 – 3 bước đã có thể trèo lên tường, còn tôi đã mất đi sự dẻo dai khi bé, khó khăn lắm mới leo lên được nhờ sự giúp đỡ của anh.

Chúng tôi ngồi kề nhau.

Tôi không kìm được mà quay đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng quay sang nhìn tôi.Màn đêm đen kịt, khắp nơi đều là sao lấp lánh.

Cả hai đối diện nhau không biết nghĩ gì, chỉ bật cười ngây ngô.

Tôi nói: “Tạ Hoè An, lần đầu tiên em đến đây còn nghĩ chắc chắn em với anh không hạp nhau.”

Anh nói: “Anh biết ngay là em ghét anh ngay từ lần đầu gặp mà.”

Tôi cười: “Nhưng sau đó rất nhanh đã thay đổi. Chỉ là từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ chúng ta sẽ ở bên nhau.”Càng nói về sau, mẹ Tạ Hoè An thậm chí còn nói với mẹ tôi bà ấy đã phát hiện tôi và anh trở nên kỳ lạ từ khi nào.

Anh nhìn tôi rồi hỏi: “Vậy em xác định là anh từ khi nào?”

Câu hỏi này khiến tôi đột nhiên hơi bối rối. Tôi chợt nhận ra chúng tôi đã sắp đính hôn rồi mà cả một lời tỏ tình chính thức mình vẫn chưa nói với Tạ Hoè An.

Bao năm qua, tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác để anh dắt tay về phía trước.

Dù biết là thế nhưng cũng chưa bao giờ kể ra đàng hoàng với ai.

Từ khi nào mà tôi đã không còn e ngại khi bị anh phát hiện ra tâm tư nhỉ?Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nghe thấy bản thân nói: “Tạ Hoè An, em đã thích anh từ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng em không phải một người dũng cảm, em phải mất một khoảng thời gian dài mới dám thử tưởng tượng rằng biết đâu anh cũng thích em.”

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nghe thấy bản thân nói: “Tạ Hoè An, em đã thích anh từ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng em không phải một người dũng cảm, em phải mất một khoảng thời gian dài mới dám thử tưởng tượng rằng biết đâu anh cũng thích em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.