Họa Tiên

Chương 30: Từ biệt Nghiệp Thành (một)



Sau đó, Hà Thái biến trở về ngọc bội hình sư tử đá. Hi Lam dẫn người mai táng A Ni Man ngoài thành Trường An. Trước khi chôn cất, Hà Thái phát hiện ra một mảnh vải được A Ni Man nắm chặt trong lòng bàn tay, hình như là xé rách từ trên người sát thủ xuống. Hà Thái ngạc nhiên nói: “Thế này là thế nào? Y phục của sát thủ này không phải quân phục của An Lộc Sơn. Trên người bọn họ không có vải màu đỏ sậm này. Vậy, đây là…”

“Sử Tư Minh. Sát thủ là người của bên phía Sử Tư Minh.” Hi Lam trầm ngâm trong chốc lát: “Chuyện này rất lạ. Hiện tại Sử Tư Minh đang ở xa tận Hà Bắc, vì sao người của hắn lại xuất hiện ở Trường An? Mặc dù là được hắn phái đến, vì sao phải giết A Ni Man? Trước khi A Ni Man đi tìm An Lộc Sơn, ắt hẳn là sẽ lộ ra sự thật nàng ấy là con gái của An Lộc Sơn rồi. Ta cảm thấy chuyện này không phải trùng hợp.”

“Ý ngươi là, Sử Tư Minh không hi vọng An Lộc Sơn và A Ni Man nhận nhau ư?”

“Hơn nữa, rất có thể là đã mưu tính từ lâu rồi.”

“Có phải là vì Sử Tư Minh không hi vọng An Lộc Sơn quy thuận triều đình không?”

“Bởi vì nhận nhau với con gái mà trở về quy thuận triều đình ư? An Lộc Sơn nào có đáng yêu như vậy. Rất có thể là có nguyên nhân khác nữa, chúng ta phải điều tra thử xem.”

Hà Thái oán hận nói: “Dù là vì cái gì thì Sử Tư Minh cũng đã giết chết A Ni Man rồi, nợ máu phải trả nợ bằng máu.”

Năm Thiên Bảo thứ mười lăm, ngày mười ba tháng Bảy, Thái tử tự đăng cơ ở Linh Vũ. Nghe tin này, Thiên Tử đang long đong ở bên ngoài cứ thế “bị” làm Thái thượng hoàng, biến thành một chữ cái viết hoa nào đó*. Hi Lam và người nhà cũng mơ hồ, không biết nên nhờ cậy Lý Long Cơ hay là con trai ông ta. Đang do dự, ở đầu đường Trường An, nàng thấy một thiếu niên rúc vào một xó xỉnh khóc thầm, y phục hắn rách rưới, mũi cao, mắt sâu, có vài phần tư chất như con cái vua chúa, lại nhìn thấy hắn treo ngọc bội san hô dưới thắt lưng, nàng bước tới hỏi hắn tên gì. Hắn chỉ chảy nước mắt lắc đầu, kiên quyết không chịu nói ra tên mình, chỉ nói từ khi phản quân ùa vào chiếm giữ Trường An, hắn đã trốn trong những bụi cỏ gai đến bây giờ, cuộc sống khốn khó không chịu nổi, xin nàng thu nhận hắn làm tôi tớ. Trong lòng Hi Lam đã đoán được bảy tám phần, thiếu niên này là một vương tôn hoàng tộc. Thái thượng hoàng rút lui quá vội vàng, rất thần tốc, có thể ở Trường An thật sự còn có rất nhiều con cháu vua chúa như vậy. Nàng chia cho hắn mấy cái bánh Hồ, hắn ăn ngấu ăn nghiến đến mức xém chút nữa nghẹn chết. Thấy tình hình này, nàng an ủi hắn, nói Quách Tử Nghi và Lý Quang Bật đã thu phục được Hà Bắc, triều đình lấy lại được Trường An chỉ là chuyện sớm muộn, ngươi phải chịu đựng, phải cố gắng lên. Nghe xong hắn lại khóc bù lu bù loa. Thấy cảnh như vậy, lại nghe thấy tiếng sáo đổi chiều, đầu đường gióng trống (2). Hi Lam và người nhà đều dứt khoát quyết định, vẫn nên chạy tới nơi tập hợp tìm quân của người nối dõi thì đáng tin cậy hơn.

(1) Là chữ này 囧 giống như một cái mặt ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.

(2) Mượn ý trong bài Liễu tiêu thanh – Xuân Cảm của Lưu Thần Ông thời Tống, kể về cảnh mất nước, đầu đường chỉ vang lên tiếng trống tiếng sáo của quân Mông Cổ, nào còn cảnh xuân nào nữa. Bản dịch trích trong Lịch sử văn học Trung Quốc (tập II), NXB Giáo dục, 2003

Nhận được tin Thái tử đăng cơ, Quách Tử Nghi cũng bỏ kế hoạch Bắc chinh tấn công Phạm Dương, cùng Lý Quang Bật chạy đến Linh Vũ. Sau đó, Quách Tử Nghi và Hi Lam gặp lại nhau ở cung điện dựng tạm thời ở Linh Vũ. Linh Vũ nằm ở chỗ mấu chốt của Bình Nguyên, gió thổi phần phật, cỏ cây um tùm, lại chứa rất nhiều đại thần lưu tán khắp nơi do chiến loạn đến đây tụ tập, cho nên cả tòa thành nhìn cũng không trang nghiêm cho lắm. Quách Tử Nghi vẫn là một thân gần bùn chẳng nhiễm. Bây giờ hắn là Binh bộ Thượng Thư kiêm Trung Thư môn hạ Bình Chương sự, Tiết độ sứ Sóc Phương, mặc áo giáp trắng quay về, bên hông vẫn treo những mũi tên rất lớn, nhưng nét mặt cương nghị, tư thế oai hùng, đã sớm không còn là thiếu niên ngây ngô hồi đó nữa, thật ra vẫn là một câu chuyện về gương chăm chỉ. Chỉ là, tiểu nương tử đứng bên cạnh Dao Trì vẫn không hề có gì khác so với năm đó, vẫn một thân nam trang, chắp tay sau lưng, dáng vẻ đang che giấu khuôn mặt thông minh lém lỉnh.

“Bùi Hi Lam…” Quách Tử Nghi bước lên, vịn lấy hai vai nàng, vốn hắn có xúc động muốn ôm lấy nàng nhưng lại sợ thất lễ, chỉ đành dùng sức nắm chặt bả vai nàng, “Cuối cùng nàng cũng đã sống lại!”

Hi Lam nhe răng trợn mắt rụt vai lại: “Á, á, đau quá!”

“Thật xin lỗi.” Hắn nhanh chóng buông lỏng tay ra.

Hi Lam xoa xoa vai, cười nói: “Vẫn không thay đổi chút nào, vẫn dã man như vậy.”

“Từ nhỏ ta đã tập võ, hành động thô lỗ, đương nhiên không được nhã nhặn như nàng.” Quách Tử Nghi nở nụ cười thoải mái. Từng trải tám năm và chiến tranh thật sự có thể mài dũa tính cách của một người, trước kia hắn không thể nói những lời kiểu như thế này được.

Hi Lam cười khổ: “Nói như vậy, ta còn phải xin lỗi ngươi. Nếu lúc đó để ngươi giết Tịnh Ba Tất Lâm, nói không chừng Cao Tiên Chi sẽ không phải chết. Nếu Cao Tiên Chi không chết, có lẽ Đồng Quan sẽ không thất thủ. Ta tự cho là thông minh, bây giờ lại hối hận đến xanh cả ruột.”

Quách Tử Nghi sững người một lát rồi cười to thành tiếng: “Lam nhi đang nói hưu nói vượn gì vậy, tai họa của Đại Đường, lỗi không phải do địch mà là do mình. Cho dù người đóng giữ Đồng Quan là Cao Tiên Chi, chỉ cần lão già Dương Quốc Trung kia vẫn còn ở đó thì nhất định Trường An sẽ rơi vào tay giặc. Nàng ngàn vạn lần đừng tự trách nữa.”

Nghe thấy chữ “Lam nhi” kia, trong lòng Hi Lam bỗng rùng mình, có một cảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu mình: Nàng đào hôn đi tìm Dật Sơ nhưng Quách Tử Nghi và người trong nhà không ai biết. Nàng hôn mê suốt tám năm, có tất cả trí nhớ của Hi Lam, Quách Tử Nghi cũng không biết. Nàng lùi lại vài bước, hắng hắng giọng: “Quách Thượng Thư thật sự có tầm nhìn xa trông rộng.”

Hai ngươi lại nói chuyện một lát nữa rồi đều tự tách ra, cũng không ai đề cập đến hôn sự. Buổi tối, khi ở chỗ ở của mình, Hi Lam khẽ giọng nói với Hà Thái đã biến lại thành móc treo bên hông: “Hà Thái, chắc là Quách Tử Nghi bây giờ không có cái ý gì đó với ta đúng không?”

“Chẳng thèm nói chuyện với ngươi nữa, tám năm nay hắn kiên trì đến thăm ngươi không ngừng, chăm sóc cha mẹ ngươi chẳng khác gì con rể. Nếu không thì vì sao Hoa Tử Tiêu lại đề phòng hắn như vậy? Ta thấy là, hắn đã coi ngươi là thê thử đã qua cửa nhưng chưa động phòng thôi, nếu không vì sao hắn không đề cập đến chuyện hôn sự?”

“Nếu vậy ta đây nhất định không thể làm chậm trễ hắn nữa.”

“Mặc dù ta và Thái Vi tiên tôn là người quen cũ, nhưng nói thật, ta cảm thấy hiện tại ngươi đã không phải là Bắc Lạc tiên tử, cũng không cần phải bận tâm Thái Vi tiên tôn nữa. Gả cho Quách Tử Nghi rất tốt, có tương lai.”

“Sao ngươi lại nói y chang cái điệu của Dật Sơ vậy?”

“Chưa từng nghe thấy vật họp theo loài sao, cả hai người bọn ta đều giống nhau, đều yêu sâu sắc một nữ tử, hi vọng nàng ấy hạnh phúc hơn là muốn giữ nàng ấy lại.”

Hi Lam nhớ lại tất cả những thứ mà nàng và Dật Sơ từng bỏ lỡ, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức khổ sở nhưng lại không nói gì thêm. Hà Thái nói: “Vì sao ngươi không nói gì? Đang tính đến chuyện theo Quách Tử Nghi sao?”

“Ta đang nghĩ, vẫn là Tử Tiêu hiểu ta.”

“…”

“Biết ta hiểu ngươi thì nhanh chóng đi tìm Dật Sơ đi. Thời khắc này hắn vô cùng khổ sở.”

Giọng nói này khiến Hi Lam và Hà Thái cùng giật mình. Quay đầu nhìn lại, thấy Thương Sơn giáp Bắc Đầu, lấy trắng sáng làm sân khấu, có một một tên quỷ mặc y phục đỏ đứng trong vườn. Đôi mắt hắn sâu thẳm, làn da trắng không có chút máu, vẫn đẹp khiến người ta sợ hãi như vậy. Hi Lam vỗ vỗ ngực, mỉm cười: “Tử Tiêu, lần tới chúng ta có thể đổi một cách lên sân khấu ít chấn động được không?”

“Đây mà đã chấn động? Để ta cho ngươi xem thế nào mới là chấn động thật sự.”

Thấy Hoa Tử Tiêu duỗi tay ra sau gáy, ra vẻ muốn lột da mình ra, Hi Lam nói: “Đừng, đừng. Ta chỉ nói giỡn thôi. Vừa rồi ngươi nói Dật Sơ vô cùng khổ sở là có ý gì?”

“Hắn bị Ma tộc phong ấn, bây giờ đang phải chịu đủ loại tra tấn.”

“Phong ấn của Ma tộc?” Hi Lam kinh ngạc nói: “Vậy dựa vào sức của chúng ta, thật sự không thể cứu được hắn.”

“Phong ấn nào cũng có lúc nới lỏng. Tháng Giêng sang năm, Sao Thiên Lang lệch vị trí, phía Nam phong ấn trống, có thể nhân dịp đó để vào.”

Hi Lam vui vẻ nói: “Tử Tiêu, ngươi cũng thật lợi hại, chuyện như vậy cũng để ngươi phát hiện.”

“Ngươi đừng vui vẻ vội. Ta phải báo cho ngươi biết trước, Dật Sơ bây giờ đã không phải là Dật Sơ trước đó nữa.”

Hi Lam trầm mặc một lát: “Ta biết.”

“Vậy đi, đầu tiên chúng ta phải kiên nhẫn chờ đến sang năm.”

“Được. Nhưng mà ta không hiểu, vì sao Ma tộc lại phải phong ấn Dật Sơ? Vì hắn gây trở ngại cho đại kế diệt Đường của Ma giới sao?”

“Đây cũng là một nguyên nhân. Nguyên nhân chủ yếu là hắn giết rất nhiều Ma tộc, bị Tử Tu nhìn trúng, nhưng hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, Tử Tu hạ lệnh phong ấn hắn lại.”

Hi Lam nghiêm túc nói: “Thì ra Tử Tu có đam mê này.”

Hà Thái nói: “Bắc Lạc tiên tử, ngươi đừng náo loạn có được không, rõ ràng là ngươi biết đại ma đầu tiếc tài như Chu công.”

Hoa Tử Tiêu nói: “Vũ thần lang quân nói một lời trúng đích. Bỏ qua không nói hành động giết thần như ma của hắn, Tử Tu là một người toàn tài, thiệt xán liên hoa*, tinh thông thuật dùng người, ngay cả Dận Trạch thần tôn cũng bị hắn mời chào mà từng đọa thành ma, Dật Sơ có thể chịu đựng đến mức hắn phải mạnh tay, ngược lại là bởi vì tính tình Dật Sơ rất bướng bỉnh.”

*Miệng lưỡi đến mức khiến hoa sen nở hoa chói lọi, điển tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều.

“Thật ra, còn có một nguyên nhân. Trên Cửu Thiên, trong lục giới, người Dật Sơ phản cảm nhất chính là Tử Tu.”

“Vì sao?”

“Hắn từng nói với ta, trong nhiều điểm Tử Tu khiến người ta ghét, trong đó có một nguyên nhân là Tử Tu không nghiêm túc với tình cảm, đùa giỡn Chiêu Hoa cơ.”

Hà Thái nói: “Thần Ma kết hợp quả thật khiến thiên địa bất dung, nhưng không phải tương truyền Chiêu Hoa cơ là thê tử được đại ma đầu cưới hỏi đàng hoàng sao, đâu thể nói là đùa giỡn được. Lại nói, Dật Sơ ghét người ta không nghiêm túc với chuyện tình cảm, sau đó tự mình nạp thiếp? Đại ma đầu cũng có nạp thiếp đâu.”

Hi Lam nói: “Dựa vào sự hiểu biết của ta với Dật Sơ, từ khi hắn tự vả vào mặt mình, có lẽ lại càng ghét Tử Tu hơn.”

Hà Thái: “…”

Hoa Tử Tiêu: “…”

Thái tử kế vị vẫn chưa thể mang đến tin vui cho Đại Đường, nanh vuốt của quân An – Sử luôn liên lục vươn đến bốn phương tám hướng của Đại Đường. An Khánh Tự bố trí Doãn Tử Kỳ làm Tiết độ sứ Hà Nam của Đại Yên, lãnh binh tấn công thành trấn Hà Nam, dùng tốc độ nhanh như ánh sáng quét sạch Hà Nam một lượt. Đến tháng Giêng năm Chí Đức (1) thứ hai, ngoại trừ nơi hiểm yếu về mặt quân sự là Tuy Dương thì tất cả các thành trấn đều rơi vào tay giặc. Tiết độ sứ Hà Nam của nhà Đường là Trương Tuần lãnh ba nghìn binh đến Tuy Dương tập hợp cùng Thái thú (2), lấy mấy ngàn người chống lại mười ba vạn đại quân dùng toàn lực công kích của Doãn Tử Kỳ, có thể nói là lấy trứng chọi đá. Nhưng bọn họ đều biết, nếu Tuy Dương cũng rơi vào tay giặc, phản quân bao vây đánh vào nơi trù phú Giang Hoài thì số mệnh Đại Đường có thể vẽ thành trứng vịt được rồi (3).

(1) Chí Đức: Niên hiệu nhà Đường dưới thời Đường Túc Tông Lý Hanh từ năm 756-758. Năm Chí Đức thứ hai là năm 757.

(2) Thái tú Tuy Dương là Hứa Viễn.

(3) Ý chỉ số 0 tròn vo như trứng vịt.

Điểm yếu trong phong ấn của Dật Sơ vừa khéo ở phía Nam Tuy Dương. Lúc Hi Lam cưỡi ngựa chạy đến, chỉ thấy nước sông ngoài thành máu chảy ngàn dặm, vạn xác người chết trôi, mùi tanh bay đầy trời, xông đến mức suýt nữa nàng ngất xỉu. Đại quân Doãn Tử Kỳ điều khiển xe khoan đụng mạnh về phía trước, Trương Tuần đứng trên cổng thành chỉ huy binh sĩ không ngừng ném đá, phóng tên xuống. Phản quân chết loạt này đến loạt khác, những sĩ binh phía sau đạp lên thi thể phía trước tiếp tục tiến lên. Tiếng khóc tiếng kêu vang khắp thành, quân đội hai bên chém giết đỏ cả mắt, vậy mà lại không nhìn thấy Hi Lam lén chạy đến cửa phía Nam bên ngoài Tuy Dương. Mấy ngày trước, ngoài cửa Nam là chiến trường Tu La, trước cổng có một đống xác chết. Hoa Tử Tiêu đứng ở giữa đám người chết, có một vòng ánh sáng vàng từ mặt đất bắn ra, xoay tròn, giống như đã chờ rất lâu rồi. Thấy Hi Lam tránh việc giẫm phải thi thể chạy đến, Hoa Tử Tiêu cho nàng một cây đao: “Kết giới này có thể thương tổn thần tiên, yêu quỷ rất nặng, chỉ duy nhất không bố trí phòng vệ với người phàm, coi như là do Ma tộc kinh địch. Ngươi nhớ dùng cái này chém vào chỗ kim lan Tu La trói buộc.”

Hi Lam nhận lấy thanh bảo đao kia, thấy phía dưới kết giới màu vàng đúng lúc có một người chết, nuốt nuốt nước miếng, từ từ nhắm hai mắt giẫm xuống, nhưng chân còn chưa kịp chạm vào thi thể, cả người nàng đã bị một sức mạnh mạnh mẽ hút đi. Lại một lần nữa bước vào thế giới lạnh lẽo âm u, có một con đường mòn dài giống như Hoàng Tuyền phủ đầy máu tươi và xương trắng, nối thẳng đến một nơi không biết tên. Nàng sợ run cả người, bước theo con đường này về phía trước.

Đi tiếp, đi tiếp, máu tươi và xương trắng trên đường càng ngày càng ít, dần dần bị những hoa lan màu vàng thay thế. Ở cuối đường, nơi hàng ngàn bông hoa lan Tu La vàng rực nở rộ, có một người bị giam cầm trong gông xiềng, hai tay giang ra, cơ thể tạo thành chữ thập, đầu nặng nề nghẹo qua, mái tóc dài cũng mệt mỏi buông xuống dưới đất, đuôi tóc khẽ khàng bay lên trong không khí lạ lùng. Trái tim Hi Lam khẽ hẫng, cuống quýt chạy về phía hắn: “Dật Sơ!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dật Sơ từ từ ngẩng đầu lên, ngay cả sức để lộ ra ánh mắt bất ngờ cũng không có, chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lên một chút. Mỗi một động tác rất nhỏ của hắn đều khiến những cành cây quấn lấy hắn siết chặt hơn, không ngừng cuồn cuộn ép lấy tiên lực của hắn, do vậy mà kim lan bốn phía lại càng thêm chói mắt. Hi Lam dùng cây đao Tử Tiêu đưa chặt đứt những cành cây quấn trên người hắn. Thoát khỏi trói buộc, hắn tuột xuống dưới đất. Thấy môi hắn tái nhợt, toàn thân đều là những vết máu khô cạn, Hi Lam đau lòng đến sắp khóc, chỉ đỡ lấy mặt hắn nói: “Dật Sơ, chàng cố gắng tỉnh táo, ta đưa chàng đi ra ngoài.”

Hai mắt hắn trống rỗng, ngay cả đồng tử ngọc bích cũng ảm đạm chẳng còn chút ánh sáng: “Dật Sơ là một kẻ phụ lòng, không xứng có được sự say đắm của phu nhân. Mà ta lại chỉ là một cái bóng của kẻ phụ lòng, là một bức tranh phu nhân dùng Thiên trượng huyền ảo vẽ ra… Vì sao phu nhân phải ngốc nghếch như vậy, lo lắng đến tìm ta như thế…”

Hi Lam dùng sức lắc đầu: “Ta biết chàng chưa từng phụ lòng. Tất cả đều là hiểu lầm, khiến cho chúng ta bỏ lỡ nhiều năm như vậy.”

“Hiểu lầm thì sao chứ, sai thì vẫn là sai. Là ta phản bội nàng, là ta khiến nàng thủ tiết sống đến cuối đời. Mặc dù nàng tha thứ cho ta nhưng ta không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.”

“Ta cũng có sai mà. Năm đó chàng lên làm tiên tôn, là ta quá ngây thơ, lại quan tâm chút tôn nghiêm bé nhỏ của mình, nói lung tung với chàng cái gì mà ta muốn gả cho Tử Tiêu. Nếu ta không nói như vậy, dù chàng có quên hết tất cả cũng không dẫn đến kết cục cuối cùng như vậy. Hơn nữa, chàng xem, đều là bởi vì ta, chàng mới biến thành như hiện giờ… Nếu không phải vì cứu ta…” Nghĩ đến tuổi thọ và tiên nguyên của Dật Sơ, trong lòng Hi Lam đau xót đến mức gần như không thốt thành lời, “Không nói nữa, chúng ta huề nhau được không?”

“Nàng vẫn không biết. Cho dù đến tận bây giờ, ta vẫn không thể nhớ rõ lúc chúng ta cùng tâm ý tương thông. Ta chỉ nhớ ta tổn thương nàng thế nào, rồi lại thế nào mà đánh mất nàng…”

“Vậy thì có quan hệ gì chứ, chẳng qua chỉ một năm mà thôi. Chàng không nhớ chúng ta tâm ý tương thông lúc trước thì chúng ta bắt đầu lại một lần nữa là được.” Dứt lời, nàng đỡ lấy khuôn mặt của hắn, nhẹ đặt môi lên môi hắn, rồi lại lui lại, chăm chú nhìn hắn, “Bây giờ, chàng biết ta yêu chàng chưa?”

Thấy ánh mắt nhòe nước của nàng, hốc mắt Dật Sơ cũng đỏ, hầu kết hắn giật giật, nói không thành tiếng: “Ta cũng yêu nàng.”

“Ta đã sớm biết, vạch trần chàng, chàng còn không chịu thừa nhận.”

Dật Sơ lại nở nụ cười bi ai: “Lam Lam, nàng ngốc lắm. Ta vốn không thể cho nàng tương lai. Lần trước, ngày nàng thành thân và ngay lúc này là những khoảnh khắc ta muốn gặp nàng nhất trong đời, nàng luôn xuất hiện trước mặt ta, nàng muốn sau này ta phải thế nào…”

Hi Lam cười xán lạn còn hơn cả hắn, nước mắt lóe sáng rực rỡ trong mắt nàng: “Ngừng, không được nói lời không may. Chúng ta vẫn còn tương lai rất tốt đẹp, không được từ bỏ. Nghĩ lại người bên cạnh chàng không phải là người khác, mà là ta, là Hi Lam, thê tử của chàng. Cho dù xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh chàng. Chúng ta cùng nhau cố gắng, được không?”

Dật Sơ cứng đờ, chỉ dùng tất cả sức lực cuối cùng ôm nàng vào lòng, hít thật sâu hương thơm nơi tóc, nơi cổ nàng, không bao giờ muốn buông tay ra nữa. Hi Lam vốn rất vui vẻ nhưng nước mắt lại từng giọt, từng giọt lăn xuống, sau đó nàng thả lỏng bản thân mình khóc không thành tiếng trong vòng tay hắn. Hắn đau lòng đến mức không biết phải làm sao cho phải, chỉ có thể ôm chặt nàng, nói với nàng hắn vẫn ở đây.

Nàng nhớ đến nàng có mơ một giấc mơ về núi Diêu Quang sau khi Đồng Quan thất thủ. Thì ra trong mộng nàng yếu ớt như vậy, không phải là bởi vì quay trở về thời thiếu nữ mà là bởi vì nàng ở bên cạnh Dật Sơ. Bây giờ gặp lại Dật Sơ, nàng không khác gì lúc đó cả.

Cứu Dật Sơ từ phong ấn ra, Hoa Tử Tiêu ôn chuyện với bọn họ nửa ngày rồi quay về Quỷ giới. Hi Lam đưa Dật Sơ đến dịch quán nghỉ ngơi hai ngày, chờ sức khỏe của hắn khôi phục hơn một chút mới chuẩn bị cùng hắn quay về nơi tập hợp với vua. Trước khi đi, Dật Sơ vào thành Tuy Dương gặp mặt Trương Tuần một lần, bảo Trương Tuần có thể đánh Doãn Tử Kỳ tàn phế nhưng tuyệt đối không được giết chết hắn. Trương Tuần tò mò lý do, nhưng nghĩ đến người đề nghị là Hình Thiếu sư thì hắn cũng không hỏi nhiều.

Sau khi trở về Linh Vũ, nghe nói Hình Thiếu sư trở về, Thiên Tử vô cùng vui mừng, sĩ khí trong quân doanh tăng vọt. Nhưng chỉ có Dật Sơ và Hi Lam tự biết được rằng hắn chỉ là một ảo ảnh, tuổi thọ còn ít hơn cả người phàm. Lần này bị Tử Tu giam cầm, tiên lực bị tổn hại nghiêm trọng, theo thời gian trôi đi, sinh mệnh của hắn sẽ càng ngày càng yếu, không biết có thể chịu đựng được đến khi nào. Người phàm chỉ có thể dùng Thiên trượng huyễn hào biến ra thực thể một lần. Hi Lam không còn cơ thể thần tiên, không thể vẽ ra vô số Dật Sơ nữa. Cho nên bọn họ chỉ có thể tranh thủ từng giây hoàn thành sứ mệnh cuối cùng, giúp triều đình bình định loạn An – Sử, ngăn cản Ma tộc xâm lấn Trung Nguyên, rồi lại tìm phương pháp kéo dài tuổi thọ ảo ảnh của Dật Sơ.

Ngay lúc mấu chốt này, có tin tức từ trong doanh trại địch truyền đến: Bệnh tình của An Lộc Sơn nguy kịch, lập An Khánh Tự làm Thái tử, cũng yêu cầu hắn lập tức kế vị xưng đế. Triều đình phái mật thám điều tra biết được, thật ra An Lộc Sơn đã chết. Bởi vì An Lộc Sơn thiên vị con trai của Đoàn thị, luôn giữ ý định phế trưởng lập ấu trong đầu. An Khánh Tự vô cùng bất mãn với chuyện này, thông đồng với thuộc hạ, giết chết cha ruột của mình. An Khánh Tự làm rất bí mật nhưng chuyện An Lộc Sơn chết vẫn khiến quân tâm giao động. Nghe thấy tin này, trên dưới triều đình đều lộ vẻ vui mừng.

Màn đêm buông xuống, Dật Sơ dùng tiên thuật đi tới Phạm Dương, lẻn vào trong quân của Sử Tư Minh, nghe thấy tiếng giống như thở dài lại giống như thở phào nhẹ nhõm của Sử Tư Minh trong lều chủ soái. Sử Triều Nghĩa con trai ông ta hỏi ông ta lý do, ông ta nhất thời thả lỏng, nói ra một bí mật lớn đã che giấu nhiều năm. Thì ra, Sử Tư Minh và An Lộc Sơn là đồng hương. Lúc trước, trong tang lễ của phụ thân An Lộc Sơn, ngươi coi trọng mẹ kế An Lộc Sơn không phải chỉ một mình An Lộc Sơn mà còn có Sử Tư Minh. An Lộc Sơn cưới mẹ kế, Sử Tư Minh vẫn không cam lòng. Sau đó, An Lộc Sơn bỏ trốn, có quân Đường đi ngang qua bộ lạc, Sử Tư Minh đưa người giết chết toàn bộ bọn chúng, thay áo giáp của chúng uống rượu chúc mừng. Nửa đêm bọn họ uống say đến mức không biết trời trăng gì cả, ông ta mượn rượu to gan, mượn cơ hội cường bạo thê tử của An Lộc Sơn. Ngày hôm sau, thê tử An Lộc Sơn uống thuốc độc tự sát, con gái thì không biết tung tích. Sau khi tỉnh rượu, Sở Tư Minh bối rối không yên, lại sợ An Lộc Sơn trả thù, sau khi gặp lại An Lộc Sơn thì bịa đặt là quân Đường đã gian dâm và giết chết thê tử và con gái của An Lộc Sơn. Bởi vậy, từ khi vào triều An Lộc Sơn đã không mang lòng tốt rồi, ông ta chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng báo thù được kẻ thù hận thấu xương, không ngờ lại sai đối tượng.

Nói xong lời cuối cùng, không hiểu vì sao, Sử Tư Minh thoáng không giấu được sự đắc ý. Sử Triều Nghĩa lại im lặng.

Dật Sơ đưa những gì đã nghe, đã nhìn thấy về Linh Vũ, cả Hi Lam và Hà Thái đều tức giận không thôi. Hà Thái nói: “Khó trách sát thủ ám sát A Ni Man là người của Sử Tư Minh! Hắn sợ chuyện lộ tẩy, thật sự là ti tiện, vô sỉ đến cực điểm! Chúng ta phải khiến cho lão già này chết không có chỗ chôn!”

Vốn Hi Lam định nói gì đó nhưng lại quyết định cùng Dật Sơ chờ tình hình chiến đấu của Tuy Dương trước.

Một tháng trôi qua, tin tức Trương Tuần bắn mù Doãn Tử Kỳ cũng được truyền tới Linh Vũ. Lúc này Dật Sơ mới thả lỏng một chút, cười nói: “Tốt quá.”

Hà Thái nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại tốt? Trực tiếp giết Doãn Tử Kỳ chẳng phải tốt hơn sao?”

Hi Lam nói: “Không ổn, giết Doãn Tử Kỳ, An Khánh Tự sẽ đổi tướng tấn công Tuy Dương, chưa chắc Tuy Dương đã giữ lại được; hoặc là hắn bỏ qua không tấn công Tuy Dương, chuyển qua chiến thuật vòng vo. Bây giờ tài nguyên của triều đình rất thiếu thốn, không chịu được thế công của bọn họ. Chỉ là, hiện tại Doãn Tử Kỳ bị chọc giận, sẽ dõi theo Tuy Dương không bỏ qua.”

Dật Sơ nói: “Binh vội ắt sẽ bại. Phu nhân thông minh.”

“Vẫn là phu quân thông minh hơn một chút, biện pháp này chính là do phu quân nghĩ ra.” Dứt lời, Hi Lam vịn cánh tay Dật Sơ, ngả đầu dựa vào vai hắn.

“Các ngươi, để tâm cảm thụ của người khác một chút đi.” Hà Thái run rẩy, suýt chút nữa ngã lộn xuống bàn.

Dật Sơ nói: “Lam Lam cảm thấy nước cờ tiếp theo nên đi thế nào?”

Hi Lam nhấc bút, viết vào lòng bàn tay hai chữ. Dật Sơ thấy thế, cũng viết vào lòng bàn tay hai chữ. Sau đó, hai người cùng xòe tay ra. Trong lòng bàn tay Hi Lam viết “ly gián”, trong lòng bàn tay Dật Sơ viết “lôi kéo”. Hai người nhìn nhau cười, trong lòng đều hiểu rõ.

Sau đó, Dật Sơ dâng tấu lên Thiên Tử đề xuất toàn lực tấn công quân của An Khánh Tự, ly gián hai quân An – Sử, lôi kéo quân đội của Sử Tư Minh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.