Thần Kiếm Trừ Tà

Chương 13: Hoàn cảnh đẩy đưa



Tối hôm đó, đã đến bữa cơm nhưng cô bé Elie nhất định không chịu xuống ăn cùng mọi người, cứ nhất định ngồi lì trong phòng.

“Này, Elie-chan xuống ăn đi còn!”-cô Hanamichi ngước lên tầng mà gọi con.

“Con không ăn, mẹ cứ ăn đi!”-cô bé hét to, quả quyết không ăn.

“Ngài Kattori và cô Hanamichi có thể đợi tôi chút được không?”-Satsuki tiến về phía cầu thang, quay người lại tươi cười nói.

“Cậu định làm gì? Đừng nói là thuyết phục đấy nhé! Cậu nghĩ cái vẻ đẹp trai ấy sẽ làm cô bea động lòng à?”-Kattori cười cười trêu cậu.

“Bây giờ không phải lúc đùa, thưa ngài!”-cậu ra vẻ nghiêm túc đáp lại.

“Cháu định làm vậy thật à? Nhưng con bé vốn ghét người ngoài, nó sẽ không đồng ý đâu!”-mẹ cô bé lo lắng khuyên nhủ.

“Không sao đâu ạ, dẫu gì thì cũng không còn đường lui nữa, phải thử thôi.”-cậu xua tay vẻ mặt tràn đầy lạc quan.

“Nếu cháu đã quyết thì đành vậy. Đừng làm con bé thêm bực tức đấy nhé!”-cô Hanamichi đan tay trước ngực, nhẹ nhàng nói.

“Vâng!”

“Rồi rồi, chúc cậu may mắn nhé, chàng trai của hi vọng và trí tuệ!”-Kattori lại cười đùa trêu cậu lần nữa, nhưng câu nói của ông có vẻ đầy ẩn ý.

“Chàng trai của hi vọng và trí tuệ? Ý ngài là gì?”-cậu thắc mắc hỏi.

“Biểu tượng cho nguyên tố của cậu!”

“Ồ, ấn tượng ghê!”-Satsuki xoay lưng bước lên trên tầng.

Đến cửa phòng, cậu lịch sự gõ cửa ngỏ ý muốn vào.

CỘC CỘC CỘC!

“Này Egatsu-chan, em có đó không?”-Satsuki nhỏ giọng gọi cô.

“Anh đi xuống đi, lên đây làm gì? Định bịt miệng tôi?”-cô bé nói với cái giọng khinh khỉnh.

“Không phải, anh không có ý đó, anh muốn em xuống ăn cùng mọi người!”-cậu dứt khoát trả lời.

“Mọi người sao? Đừng có đánh đồng rồi nhóm chúng tôi vào lũ các người chứ? Người ngoài các anh toàn lũ máu lạnh! Ghê tởm!”-cô bé to tiếng hét.

“Sao em lại có thể nói như vậy được chứ?”-cậu thở dài, đôi mắt thương cảm hiện trên nét mặt rầu rĩ.

“Sao lại không?”-cô bé trả lời như một lẽ dĩ nhiên.

“Anh nói em nghe này. Loài vật nào cũng có bản năng theo từng loài khác nhau. Cả con người cũng vậy, chúng ta ích kỉ, tham lam, đó là bản năng, nhưng những phẩm chất tốt đẹp mới chính là bản chất thực sự. Con người ta không ai giống ai cả, mỗi người có một nét riêng, người tốt, người xấu. Cả con vật cũng có những tính cách khác nhau cơ mà. Sao em có thể đánh đồng hay thậm chí thấu được ai đó khi lần đầu gặp mặt cơ chứ?”-cậu bắt đầu ôn tồn giảng giải.

Elie ngồi trong thấy cũng đúng, cô đã có một chút lung lay. Cô bé đi từng bước thật chậm về phía cánh cửa, tay còn ngập ngừng chưa dám mở. Giữa lúc này, mang đấu tranh nội tâm diễn ra.

“Mình…có nên mở không nhỉ? Mình có thể tin anh ta không? Anh ta liệu có giết mình chứ?”

“Thôi nào, đừng do dự vậy, em có thể tin ở anh, chắc chắn đấy!”-Satsuki như đọc được suy nghĩ của Elie, nhờ câu nói đó mà Elie có chút vững tâm, cô bắt đầu hé dần cánh cửa.

“Rồi, cảm ơn em đã tin. Chào, anh là Hayashi Satsuki, gọi là Satsuki được rồi, rất vui được làm quen!”-Satsuki giơ tay chào với gương mặt niềm nở.

“Tôi là Egatsu Elie, anh có thể gọi là Elie cũng được.”-cô bé quay lưng tiến về phía cửa sổ.

“Chà, phòng em đẹp ghê nhỉ!”

“Cảm ơn, giờ thì hãy nói tôi biết anh là ai, từ đâu đến, và tới làm gì?”-cô bé quay mặt lại hướng Satsuki, đưa đôi mắt thăm dò tò mò hỏi.

“À, vậy anh có thể kể cho em nếu em cho phép, nó khá là dài đấy!”-cậu đưa tay gãi gãi đầu gượng cười.

“Được, kể đi!”

“Anh…mồ côi từ khi còn là một đứa bé!”-cậu bắt đầu kể lể.

“Mồ côi sao?”-cô bé ngạc nhiên nói lớn.

“Ừ, chúng ta có chút giống nhau!”

“Rõ ràng là anh còn bất hạnh hơn tôi. Vậy sau đó thế nào?”

“Từ khi nhận thức được mọi thứ xung quanh, anh đã sống trong một ngôi làng ven biển rồi. Có một người đã nuôi anh. Ông ấy rất tuyệt vời. Nhưng mà ông ấy ra đi quá sớm. Trong phút lâm chung, ông ấy đã kể cho anh nghe mọi sự thật. Bao gồm cả thân thế của anh-một đứa trẻ mồ côi!”

“Ôi trời, vậy trước đó anh không hề hay biết gì sao?”-cô bé bắt đầu cuốn vào câu chuyện của cậu.

Rồi cậu bắt đầu kể về cuộc hành trình của mình với Tetsuko. Rồi kể về mục đích tới đây cho cô bé nghe.

“Là thế đó! Liệu em có biết gì về hoa Nhật Kim Lan?”-cậu kết thúc câu chuyện của mình rồi tiện thể hỏi.

“Em…không biết!”-cô bé bắt đầu thay đổi cách xưng hô, nhưng cũng tiếc nuối quay đi như thể có khúc mắc nào đó.

“Vậy sao, tiếc nhỉ?”-Satsuki thở dài ngước nhìn lên bầu trời đầy sao.

“Nhưng mà…đó là truyền thuyết mà phải không, có khả năng là sẽ có thất đấy, biết đâu…”-Elie nhỏ giọng lại.

“Haha, anh cũng từng được động viên vậy đấy! Cảm ơn em!”-cậu cười nhạt một tiếng

“Chiếc lắc vòng đó đẹp thật nhỉ!”-Elie tình cờ nhìn thấy chiếc lắc bạc sáng trên cổ tay Satsuki.

“À…ừ, nó rất quan trọng với anh đấy!”-cậu nhìn chiếc lắc rồi đỏ mặt cười.

“Anh mua nó ở đâu vậy?”

“Đây là phần thưởng đôi của anh và chị Tetsuko trong một trò chơi lề đường ý mà!”

“Ồ, vòng tay đôi cơ đấy!”-cô bé che miệng cười.

“Có…có gì lạ à?”-cậu chàng bắt đầu lúng túng.

“Thảo nào mặt anh đỏ vậy, còn cười mỉm nữa cơ đấy.”-Elie mỉm cười đắc ý khi tự tin đoán chuyện tình cảm của Satsuki.

“Ý…ý em là sao?”-nghe Elie phán xong, Satsuki lại càng đỏ mặt và hấp tấp.

“Khai mau! Anh thích chị ấy, đúng chứ?”-cô bé khoanh tay, hé một mắt liếc nhìn cậu.

“Anh…anh…anh không rõ tình cảm của mình nữa.”

“Sao lại không rõ?”-cô bé tò mò hỏi.

“Cô ấy là người con gái đầu tiên anh từng tiếp xúc, anh cũng chưa yêu đương bao giờ nên…”-nói tới đây thì cậu ta cạn lời, không còn gì để nói nữa.

“Anh này kì thật. Anh nhường giường cho chị ấy vì anh không muốn chị ấy khổ. Luôn chiều theo ý của chị ấy. Còn bây giờ thì sao? Chẳng phải là vì anh lo lắng cho chị Tetsuko nên mới đi tìm hoa Nhật Kim Lan sao? Là thích, thích, thích luôn đấy!”-cô bé nhấn mạnh.

“Ây da, em như bà cụ non vậy. Chuyện tình cảm của anh như thế nào anh là người hiểu rõ nhất, cảm ơn em đã cho anh lời khuyên. Còn bây giờ thì xuống ăn đi thưa bà!”-Satsuki cười đùa rồi bước ra ngoài cửa.

“Này, anh định lảng tránh đó hả, thành thật với bản thân đi chứ! Đồ nhát gan, hứ!”-cô bé vội chạy theo.

Bỗng nhiên Elie cảm nhận được có gì đó sai sai ở đây.

“Ế, thế nào mà mình với anh ta lại thân nhau được nhỉ? Mình chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa rồi!”-Elie bất giác dừng chân lại suy nghĩ hồi lâu, nhìn theo bóng lưng của Satsuki đang đi xuống cầu thang.

“Này, nhanh lên còn đứng đó làm gì?”-đột nhiên Satsuki gọi cô như lôi cô ra khỏi vùng trời của những suy tư sâu thẳm, cô bé giật mình tiếp tục bước đi.

“Vâng, em tới ngay!”-cô bé nhanh nhảu đáp.

“Ơn trời, cảm ơn cháu Satsuki, cháu tuyệt vời thật đấy! Cô không ngờ luôn!”-cô Hanamichi vui mừng khi thấy con gái bước xuống.

“Cậu thật là, chẳng bao giờ làm người ta thất vọng mà. Làm tốt lắm, chàng trai của hi vọng và trí tuệ!”-Kattori cười đùa tán dương.

“Chắc là…do tôi quen vậy rồi ý mà!”

“Nào, mời cả nhà dùng bữa!”-mọi người chúc nhau rồi ăn cơm rất vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.