Ẩn Thế Hào Môn

Chương 33



Cô cố mở to đôi mắt đang nhòe đi vì máu, những con rết vẫn lổm ngổm bò lên người cô, cô nghiến răng rồi lấy tay mình bóp nát từng con rết một. Cô đã từng rất sợ những loại động vật bò sát này nhưng lúc này cô không còn cảm giác sợ hãi bất kì điều gì nữa rồi, cô đã chấp nhận đánh cược tính mạng của mình cho đêm nay.

Đêm nay nhất định cô phải hóa giải được Nương Thi, như vậy cái c.h.ế.t của cô mới không trở lên vô nghĩa. Cô giật đứt chiếc đèn ngủ trên bàn, sau đó cô lấy hết can đảm lao tới chỗ bóng tối, cả căn phòng bắt đầu chuyển động, cánh cửa sổ bị gió thổi đóng mở không ngừng, căn cửa tủ quần áo bung ra, chụp đèn trên trần nhà rung lắc mạnh như thể đang xảy ra trận động đất.

Nương Thi đã biến thành hình dạng một con chim đen, cô ta không ngừng bay tới tấn công lên khuôn mặt và đôi mắt của cô, cô phải dùng một tay che đi đôi mắt của mình, tay còn lại vẫn cầm chiếc đèn ngủ không ngừng đập về phía con chim.

Nhưng cho dù cô có đập một trăm, một nghìn phát thì con chim đó cũng chẳng bị sao cả, bởi nó là quỷ dữ còn cô chỉ là một con người nhỏ bé. Cô đã dùng hết sự căm phẫn để chiến đấu nhưng có vẻ như cô chẳng thể đấu lại được nó, khuôn mặt cô bị chiếc mỏ nhọn dài của con chim mổ đến rỉ máu và cô còn cảm nhận được những con rết đang bắt đầu bò lên mặt cô.

Cô lúc này đã mất bình tĩnh, cô điên cuồng dùng hai tay tát lên gương mặt mình bôm bốp để những con rết bị rụng xuống sàn nhà, nhưng bọn chúng bám dai như đỉa, dù cho cô có dùng ngón tay lôi bọn chúng ra cũng không được. Cô bất lực ngồi thụp xuống đất hét lớn lên một tiếng đầy phẫn nộ, cùng lúc này cánh cửa phòng bà cả đột nhiên bật mở, chiếc đèn pin từ bên ngoài rọi vào, cô ngước mắt lên nhìn nhưng vì ánh sáng đèn pin làm cho lóa mắt nên không nhìn thấy ai cả, chỉ đến khi người đó lên tiếng cô mới có thể nhận ra:

_ Mau mau đưa con bé ra ngoài giúp tôi.

_ Bác Liên……

Cô vừa nhận ra được bác thì cũng là lúc cô bị kéo ra bên ngoài, bác Liên đứng trong phòng bà cả nhìn cô, ánh mắt có chút xót thương, sau đó bác từ từ khóa cánh cửa phòng bà cả lại. Khi cô hiểu ra được mọi chuyện thì đã quá muộn, cô muốn lao tới phòng bà cả nhưng đã bị ai đó ghì chặt, cô hét lên đầy bất lực:

_ Bác ơi đừng mà, đây là chuyện của con, con sẽ tự làm tự chịu, bác làm ơn đừng can thiệp vào, con cầu xin bác đấy hãy ra ngoài đi, hãy mau ra ngoài đi….

Lúc nãy khi còn ở trong phòng cô cũng không có cảm giác sợ hãi như lúc này, cô đau đớn ngồi gục xuống sàn nhà khóc nấc lên, cô lo sợ bác mà có mệnh hệ gì thì cô sẽ ân hận suốt một đời.

_ Xin hãy buông tôi ra, hãy buông tôi ra đi mà, tôi muốn vào trong phòng đó…..

Dù cho cô có gào thét, có khóc lóc van xin thì người đó rất cố chấp, vẫn ôm chặt cô, một giây cũng không thả lỏng tay. Người đó còn khẽ nói vào tai cô, giọng trầm khàn:

_ Thu Đào à…….. Cô hãy bình tĩnh lại đi…..

Giọng nói này ấm áp quá, quen thuộc quá khiến cô trấn tĩnh trở lại, bây giờ cô mới nhận ra mùi nước hoa trên cơ thể cậu, cô quay lại nhìn cậu, ánh mắt tha thiết khẩn khoản van xin:

_ Trong phòng bà cả nhiều thứ bẩn thỉu và nguy hiểm lắm, cầu xin cậu cho tôi vào trong đó với bác, tôi không thể để bác chiến đấu một mình, tôi không thể để bác xảy ra chuyện gì được, tôi cầu xin cậu đấy….

Ánh mắt cậu nhìn cô sâu thẳm, cậu sờ lên khuôn mặt vẫn còn đang rỉ máu của cô rồi kiên quyết nói:

_ Bác Liên đã dặn đêm nay không một ai được rời khỏi phòng, cũng không được một ai bước chân vào phòng mẹ tôi. Đúng 4 giờ 30 phút sáng hôm sau mới được phép mở cửa, bác cô là một người thầy giỏi nên chắc chắn bác sẽ ổn thôi.
_ Bác tôi vốn không nhận làm chuyện này nhưng vì tôi nên bác mới mạo hiểm như vậy. Nhưng mà cậu không ở trong phòng đó nên cậu không biết được đâu, trong đó rất nguy hiểm, tôi muốn được vào trong đó với bác…..

Cậu lúc này không còn nhẫn nại thêm được nữa, cậu không nói câu nào liền bế cô lên trên phòng của cậu, sau đó khóa chặt cửa lại. Cậu đặt cô lên trên giường rồi mở tủ lấy ra một hòm y tế, cậu định sát trùng vết thương cho cô nhưng cô đã đẩy tay cậu ra, cô nhìn cậu, tức giận mà nói:

_ Nếu bác tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha thứ cho bản thân tôi và cũng không tha thứ cho cậu, mãi mãi về sau tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.
_ Ừ. Tất cả những điều cô phải hứng chịu đều là do tôi gây ra cho cô, tôi là kẻ nghiệp chướng luôn mang tai họa, xui rủi đến cho cô, vậy nên từ nay cô hãy tránh thật xa tôi ra. Sau đêm nay, tôi sẽ giải thoát cho cô, tôi sẽ trả lại cô tự do để cô được sống với đúng cuộc đời mà cô mong đợi và được đến với người mà cô yêu thương.

Từng lời nói của cậu khiến trái tim của cô đau đớn quặn thắt lại, cô ôm lấy ngực bật khóc. Giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi hốc mắt, cả cơ thể khẽ run lên. Cô ngẩng mặt lên muốn giải thích với cậu nhưng cậu đã xoay người bỏ đi. Cô trách bản thân mình trong lúc tức giận đã nói ra những lời làm tổn thương cậu, cô trách bản thân mình không làm tròn lời hứa với bà để rồi liên lụy đến bác Liên và cậu.

Một mình ngồi trong căn phòng, cô bế tắc đến mức muốn làm tổn thương bản thân mình, cô đấm lên đầu tự trách bản thân ngu ngốc, hèn hạ. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô đau đớn đến tột cùng, tâm hồn như c.h.ế.t lặng.

Cô ngồi ngước nhìn lên chiếc đồng hồ, lặng lẽ đếm từng giây, từng phút, cô mong rằng thời gian hãy trôi thật nhanh để cô được nhìn thấy bác bước ra khỏi phòng bà cả bình an, cô sẽ dùng tất cả sự may mắn của mình để đổi lấy sự bình an cho bác.

Ánh mắt cô đang chăm chú nhìn lên chiếc đồng hồ thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, cô ngỡ tưởng cậu Khiêm quay lại nhưng không phải, nhìn thấy cậu Thành khoác chiếc balo từ cửa bước vào, trong đáy mắt cô không giấu nổi sự hụt hẫng. Cậu Thành cũng đã nhìn ra được điều này, cậu gượng cười rồi xót xa nói:

_ Chắc có lẽ tôi không phải là người cô đang mong chờ, xin lỗi vì đã làm cô thất vọng.

Khó khăn lắm cô mới có thể nặn ra được một nụ cười để che lấp đi nỗi lòng của mình, cô khẽ lắc đầu rồi ngước lên nhìn cậu hỏi:

_ Tại sao cậu lại đến đây vào giờ này?

Cậu Thành vừa bỏ chiếc balo trên vai xuống vừa trả lời:

_ Cậu Khiêm gọi tôi đến đây để xem vết thương cho cô.
_ Vậy……. cậu ấy bây giờ đang ở đâu?
_ Cậu ấy đang làm việc ở phòng bên cạnh, nhưng mà bây giờ cô không ra ngoài được đâu, cậu Khiêm khóa cửa lại rồi.
_ Tôi biết rồi.

Cậu Thành lấy dụng cụ ý tế trong balo ra rồi bảo với cô:

_ Cô nằm xuống để tôi xem vết thương cho cô nhé.

Cô gật đầu rồi nghe theo lời cậu nói, có lẽ cậu Thành cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra nên không hỏi han gì nhiều, chỉ chăm chú sát trùng vết thương và băng bó lại cẩn thận cho cô, có điều lúc này cô mới sực nhớ ra trên người cô ngoài những vết thương ra thì không có một con rết nào bò trên người cả, có phải là trong lúc hoảng sợ cô đã sinh ra ảo tưởng hay không.

Cô tự cười nhạo bản thân mình, ngoài miệng thì nói sẽ không sợ nhưng thật chất trong lòng cô lại sợ hãi đến mức ấy. Cô không biết bây giờ bác Liên đang phải đối đầu với những thứ nguy hiểm gì, cũng không biết bây giờ bác đang ra sao nữa, trong lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng lại bất lực chẳng thể làm được gì.

Quần áo trên người cô bị dính đầy máu nên cậu Thành khuyên cô nên đi thay bộ quần áo khác, nhưng ở đây là phòng cậu Khiêm, làm gì có quần áo để cho cô thay, vậy nên cô lưỡng lự nói:

_ Sáng sớm mai về phòng tôi sẽ thay.
_ Không được, quần áo không sạch sẽ dễ làm nhiễm trùng vết thương.
_ Nhưng mà ở đây tôi đâu có bộ quần áo nào.
_ Lấy tạm một bộ của cậu Khiêm mặc vào, cậu ấy không keo kiệt đến mức tiếc rẻ một bộ quần áo cho cô đâu.
_ Nhưng mà không có sự cho phép của cậu ấy, tôi không dám…

Cậu Thành không nói gì, lập tức đứng dậy chọn trong tủ ra một bộ quần áo của cậu Khiêm, sau đó đưa cho cô:

_ Cô cứ mặc vào đi, tội đâu tôi chịu.

Nhìn cậu Thành kiên quyết như vậy cô đành phải nghe theo lời cậu, cô vào nhà tắm dùng nước nóng lau sạch người, sau đó mặc bộ quần áo của cậu Khiêm lên người. Quần áo của cậu luôn rất thơm, giống y như mùi trên cơ thể cậu khiến cô cảm tưởng như cậu đang luôn bên cô, có điều bộ quần áo của cậu rất dài so với người cô, cô phải xắn lên mấy gấu mới có thể đi lại được.

Lúc ra bên ngoài, cô không còn nhìn thấy cậu Thành đâu nữa, chỉ thấy mấy gói thuốc được đặt trên bàn, còn có một tờ giấy ghi mấy chữ nguệch ngoạc:

_ Tôi phải về rồi, tạm biệt cô, hãy nhớ uống thuốc nhé.

Cô nhìn mấy gói thuốc đặt trên bàn, sau đó cầm một gói lên uống. Uống xong cô lại một mình thui thủi ngồi bó gối trên giường chờ đợi, đúng đến 4 giờ 30 phút cánh cửa phòng cô bật mở, cô ngay lập tức cùng cậu Khiêm chạy xuống phòng bà cả. Khi cánh cửa phòng bà cả mở ra, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến đầu óc cô trong bỗng chốc tối sầm lại, cô cố mở to mắt tìm kiếm bác trong đống hỗn loạn.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy bác, bác nằm im lìm trên chiếc giường của bà cả, toàn thân dính đầy máu nhưng trên tay bác vẫn nắm chặt lấy lá bùa, cô chạy đến lay lay người bác rồi tha thiết gọi:

_ Bác Liên…. Bác Liên……xin bác hãy cố gắng lên, con sẽ đưa bác tới bệnh viện ngay bây giờ….

Cậu Khiêm lúc này cũng đã nhanh chóng cõng bác Liên ra xe rồi lái thẳng tới bệnh viện. Bác được đưa vào phòng cấp cứu, còn cô và cậu Khiêm chỉ có thể đứng ngoài hành lang chờ đợi. Mặc cho vết thương của cô đang âm ỉ đau đớn, cô vẫn không ngừng thấp thỏm đi đi lại lại bên dãy hành lang, cậu Khiêm ban đầu không nói gì nhưng về sau thấy mặt mũi cô tái nhợt đi vì đau cậu mới kéo tay cô ngồi xuống ghế, cậu lạnh nhạt nói:

_ Vết thương mới băng bó xong, đi lại nhiều không tốt.

Cô ngồi bên cạnh cậu, hai tay bấm lên đùi, cô khẽ hỏi:

_ Tại sao cậu với bác lại biết chuyện của tôi mà đến đúng lúc thế?
_ Bác cô gọi điện cho cô không được liền gọi cho tôi, bác nói hôm nay bác có linh cảm không lành muốn được đến Phạm Gia để gặp cô. Mà lúc đó tôi quan sát qua camera thì thấy cô có những hành động bất thường, tôi cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra nên ngay lập tức lái xe về đón bác cô đến Phạm Gia. Chắc là hôm nay cô đã phải hoảng sợ lắm.

Cô cúi đầu xuống không nói gì, nước mắt thật khó mới hết lại tiếp tục rơi. Hai con người ngồi lặng lẽ bên nhau, dù cô có nhiều điều rất muốn nói với cậu nhưng lúc này cổ họng cô nghẹn đắng, chẳng thể nói ra được lời nào.

Sau hơn hai tiếng, cửa phòng cấp cứu mới bật mở, bác sĩ thông báo bác cô bị sốc mất máu do vết thương sâu ở bụng nhưng may mắn cấp cứu kịp thời nên vẫn giữ được tính mạng. Sức khỏe của bác cô đã ổn định và bây giờ được đưa về phòng hậu phẫu khoa Ngoại để theo dõi và chăm sóc.

Cô đi theo bác về phòng hậu phẫu, còn cậu Khiêm đi làm thủ tục nhập viện. Một lúc sau, khi làm xong thủ tục cậu mới quay về phòng hỏi thăm tình hình sức khỏe bác Liên vài câu rồi lại vội vàng đi làm.

Lúc cậu đi ra đến ngoài hành lang, cô liền đuổi theo cậu rồi có chút nghẹn ngào nói:

_ Cậu Khiêm….. xin lỗi cậu.

Bước chân của cậu đang đi đột ngột dừng lại, cậu khẽ lên tiếng dặn dò nhưng vẫn quay lưng về phía cô:

_ Cô ở lại chăm sóc bác cho thật tốt và nhớ giữ gìn sức khỏe của bản thân.

Nói rồi, cậu lại sải từng bước dài rời khỏi bệnh viện, cô tiếc nuối nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng không khỏi dấy lên tâm tư. Có lẽ rằng sắp tới cô không còn được gặp cậu nữa rồi, duyên nợ của cô với Phạm Gia có lẽ đã hết, bác đã giúp cô hoàn thành xong nhiệm vụ, cô sắp được làm một con người tự do tự tại, đáng lẽ cô nên vui mừng mới phải nhưng không hiểu sao cô lại thấy nhói ở trong tim….

Những ngày sau đó, cô ở lại bệnh viện chăm sóc cho bác. Ở bệnh viện cô vừa chăm sóc cho bác, vừa theo dõi tin tức về Phạm Gia. Nhiều tin xấu tiêu cực đã khiến công ty cám PG trở lên lao đao, bà nội vì bị dư luận đả kích, ném đá nên đã nuốt nước mắt nhường lại vị trí chủ tịch cho cậu Long để cứu vãn công ty.

Nhìn khuôn mặt cậu Long đắc thắng mà cô đã xé nát tờ báo trên tay lúc nào không hay. Cuối cùng thì cái ngày đáng sợ này cũng đã xảy ra, cô không biết bây giờ bà nội và cậu Khiêm ra sao nữa, cô có gọi điện về nhà hỏi cái Vân thì nó nói Phạm Gia bây giờ chỉ có mỗi bà cả ở nhà, còn bà nội và cậu Khiêm một tuần nay không thấy về nhà.

Cô thở dài nhìn chiếc điện thoại trên tay, cô rất muốn gọi điện cho cậu nhưng gọi rồi thì nói chuyện gì đây, chẳng lẽ hỏi cậu có ổn không trong khi cô biết rõ ràng là cậu đang không ổn chút nào. Vậy nên cô đành lẳng lặng đặt điện thoại xuống.

Ngày bác Liên ra viện, vì không muốn làm phiền cậu nên cô đã không gọi điện cho cậu tới đón, cậu dọn dẹp đồ đạc xong định ra ngoài bắt taxi thì bất ngờ bà nội và cậu Khiêm bước đến, trên tay bà nội còn cầm một bó hoa rất đẹp, bà đến gần giường bệnh, đưa cho bác Liên bó hoa rồi nở nụ cười hiền:

_ Xin lỗi vì thời gian qua không đến thăm bác được, chúc mừng bác đã bình phục.

Hai người lớn ngồi nói chuyện trong phòng, còn cậu Khiêm thì cũng kéo tay cô ra một chỗ vắng người. Cậu đưa tay lên tháo chiếc vòng thiên nga khỏi cổ cô, sau đó lạnh lùng nói:

_ Phạm Gia trả lại tự do cho cô, từ giờ cô và Phạm Gia không còn nợ nần gì nhau nữa. Chúc cô từ nay về sau, có được một cuộc đời như cô mong muốn và chúc cô luôn được bình an.

…………….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.