Tối đó, Trần Khác Thanh tan tầm về nhà sớm, nhưng vừa về tới nhà, thấy trong nhà không có người đợi mình. Bình thường hắn không thích uống rượu ở nhà, hôm nay lại lấy từ tủ rượu ra hai chai, tự rót tự uống, tửu lượng của hắn không cao, uống hơn một chai đã bắt đầu say.
Mọi chuyện đã đi tới nông nỗi không thể cứu vãn thật rồi sao? Trần Khác Thanh buồn bực trong lòng, hắn cố tình kéo dài, kéo tới hơn nửa năm, cuối cùng vẫn phải tới ngày chính thức kí vào đơn ly hôn.
Hắn không muốn ly hôn, nhưng Hà Lạp Dương lại muốn ly hôn với hắn. Hắn đã sớm cảm nhận được hai năm này Hà Lạp Dương dần lạnh nhạt với mình, hắn không biết phải làm sao, hắn không biết thể hiện cảm xúc, bao năm nay hắn luôn coi Hà Lạp Dương là một thứ đồ sứ dễ vỡ mà nâng niu bảo vệ, không dám nói quá nhiều. Hắn sợ sẽ khiến cậu bị kích thích, bất cẩn lại khôi phục kí ức khiến bệnh cũ tái phát, trường hợp này không phải chưa từng có. Vì thế hắn đem tất cả ảnh hồi nhỏ mình và Dương Dương chụp chung giấu hết đi, còn nói dối rằng album ảnh chụp hồi nhỏ đều mất hết rồi, hắn cũng nhắc phía bà Hà như vậy.
Chuyện năm đó đương sự cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Nhưng hắn càng cẩn thận, hai người lại càng bước càng xa.
Hà Lạp Dương không hiểu nỗi khổ trong lòng hắn, hắn cũng không mong Dương Dương biết đến nỗi khổ của mình.
Thậm chí hắn từng nghĩ, có lẽ ngay từ đầu hắn đã không đúng. Hắn có liên quan rất sâu tới căn nguyên nỗi thống khổ của Hà Lạp Dương, có lẽ chỉ cần Hà Lạp Dương nhìn thấy hắn, chưa biết chừng một lúc nào đấy sẽ nhớ lại chuyện hồi nhỏ. Có phải hắn vốn dĩ đã không nên ở cùng cậu? Sự tồn tại của hắn đối với Hà Lạp Dương chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Trần Khác Thanh rất đau khổ, rất đau khổ, nhưng so với nỗi đau của bản thân, điều khiến hắn đau đớn hơn cả chính là mình không thể đem đến hạnh phúc cho Hà Lạp Dương.
Hết thảy đều vì chuyện năm tám tuổi…
Vì thế hắn say khướt ra tới trước cổng, như mê muội mà vuốt ve con mèo đen, trong lúc hốt hoảng còn nghe thấy nó đang nói chuyện với mình, nói có thể thực hiện một nguyện vọng của hắn, lúc đó hắn đã say không biết trời đất là gì, ấy vậy mà tin thật, hắn đùa rằng mình muốn quay trở về năm tám tuổi.
Hắn muốn về lại năm tám tuổi, về lại trước năm tám tuổi, về lúc ngay khi mới gặp gỡ Dương Dương, lúc ba mẹ cậu mới ly hôn, cứu cậu, ông chú kia là người tốt, ông ấy sẽ cho cậu một tuổi thơ tốt đẹp, cậu sẽ không phải trải qua những đau khổ kia nữa, không còn phải tự ti sầu khổ, sẽ trở thành một người lạc quan vui vẻ như ánh mặt trời, sau đó… sau đó, sẽ gặp một người yêu cậu, có thể đem lại hạnh phúc cho cậu.
Không giống hắn, một kẻ không hiểu phong tình, hết lần này đến lần khác khiến cậu tức giận, thất vọng.
Trần Khác Thanh không ngờ ước nguyện này lại được thực hiện, chỉ là có hơi chút lệch lạc. Thân thể hắn biến trở lại trạng thái lúc tám tuổi, nhưng thời không thì không hề quay lại thời điểm năm tám tuổi.
——Trần Khác Thanh thành thật khai báo tất cả mọi chuyện.
Hà Lạp Dương nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới nói: “Nói chung em vẫn rất ghét cái tình gặp chuyện gì cũng không thèm tìm em bàn bạc của anh, lại còn giấu giếm, cho dù anh là vì em, nhưng cũng không nên như vậy.”
Trần Khác Thanh cúi đầu nhận lỗi: “Là anh không đúng… Anh không dám nói với em, sợ em lại bị bệnh.”
Hà Lạp Dương nghĩ nghĩ, lại nói: “Em cũng có chỗ trách oan anh, em cũng không tốt, em có thể hiểu được vì sao anh làm vậy… Có lẽ, hồi hai mấy tuổi em vẫn còn quá non trẻ, năng lực thừa nhận của tâm lý quá kém, cho nên mới chịu không nổi. Bây giờ em đã nhớ lại hết rồi, ngược lại cảm thấy rất bình tĩnh. Giống như… đang xem câu chuyện của người khác?”
Ngẫm nghĩ một lúc, cậu lại cười khẽ tự trào phúng: “Kỳ thực cũng không đáng thương như anh nghĩ. Những năm qua em cũng không còn yếu đuối tối tăm như thời niên thiếu nữa. Xem ra có lẽ bệnh của em đã tốt lên rồi?”
Về điểm này vẫn phải cảm ơn Trần Khác Thanh đã giúp cậu sống những ngày tháng tốt đẹp vô lo vô nghĩ, chẳng lẽ tính cách lại không thể sáng sủa lên?
Trần Khác Thanh lấy hết can đảm, hỏi: “Vậy chúng ta có ly hôn nữa không? Dương Dương, sau này anh sẽ không giấu giếm em chuyện gì nữa, chỗ nào sai anh sẽ sửa, em muốn anh mấy giờ tan làm về nhà anh sẽ làm theo đúng thế ấy, anh sẽ không làm em không vui nữa.”
Hà Lạp Dương nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ, cậu cười: “Trần Khác Thanh, bao năm qua em chưa từng thấy anh thể hiện cảm xúc ra ngoài như vậy, có vẻ tật xấu của anh cũng chữa khỏi rồi nhỉ?”
“Trần Khác Thanh, em hỏi anh một chuyện, anh trả lời thật cho em, sau đó em sẽ quyết định có ly hôn hay không.”
Trần Khác Thanh có dự cảm không lành, lúc sau, hắn mới gian nan hỏi: “Em muốn hỏi gì?”
Hà Lạp Dương nhìn hắn, môi mím chặt, miễn cưỡng chính mình nở nụ cười, nói: “Sống cùng em, anh có vui vẻ không?”
Ban đầu Trần Khác Thanh vô thức thoáng sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, hắn vội nói: “Anh muốn ở bên em.”
Thế nhưng Hà Lạp Dương vẫn từ biểu cảm rất nhỏ trên mặt hắn đọc được câu trả lời, cậu cam chịu quay đầu đi, hít sâu một hơi, giống như muốn chặn dòng nước chực trào nơi khóe mắt trở về: “Em nói rồi, đừng nói dối em!… Em muốn ở bên anh, nhưng ở bên em anh không hề vui vẻ. Cũng đúng, sao có thể vui vẻ cho được, người bên gối bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát bệnh tâm thần, lại còn từng giết người, lúc nằm cạnh em có phải anh cũng rất sợ hãi?”
Trần Khác Thanh ôm lấy cậu, nước mắt rơi xuống, rơi trên cổ cậu. Hắn nói: “Anh không có, anh chưa từng nghĩ như vậy, em sẽ không hại anh, em thích anh vậy mà.” “Nhưng anh cũng rất mệt mỏi.” Hà Lạp Dương nói, “Bây giờ em thật sự không biết rốt cuộc anh thật sự yêu em không, hay đây chỉ là lòng đồng tình thương hại xuất phát từ hồi nhỏ anh không thể cứu em, cho nên mới cưỡng ép chính mình ở bên em. Em không mong anh phải vậy, Trần Khác Thanh, hôn nhân mà em mong muốn cũng không phải thế này.”
Trần Khác Thanh gắt gao ôm chặt cậu không buông, rất nhiều lời bị nghẹn trong lồng ngực, nghẹn bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn không nói, lúc này rốt cuộc cũng bật ra khỏi khớp hàm cắn chặt: “Sao em có thể nói anh không yêu em? Anh còn chỗ nào không đủ yêu em nữa, Hà Lạp Dương, em đừng lúc nào cũng đổ oan cho anh như vậy.”
Hà Lạp Dương “ừ” một tiếng: “Em cũng yêu anh, Trần Khác Thanh.”
Không biết qua bao lâu, Hà Lạp Dương mới ngăn lại được dòng nước mắt mãnh liệt muốn trào dâng, cậu nghẹn ngào: “Nhưng chúng ta không thích hợp ở bên nhau.”
“Ai cũng sẽ không vui vẻ.”
“Trần Khác Thanh, chúng ta.. vẫn nên ly hôn thì hơn.”
“Buông em ra đi, anh cũng đừng đuổi theo hình bóng của “em” trước kia nữa.”
Có lẽ trên đời này sẽ không còn người thứ hai đối xử với cậu tốt như Trần Khác Thanh nữa, cũng chính vì thế, cậu mới khuyên hắn buông tay.
Cậu yêu Trần Khác Thanh, vì thế cậu không muốn Trần Khác Thanh một thân một mình ôm vết thương chồng chất quẩn quanh trên con đường lầy lội, nhỏ hẹp, tối tăm kia nữa. Nếu không có cậu, Trần Khác Thanh hắn sẽ có cuộc sống tốt đẹp tươi sáng hơn rất nhiều.
Trần Khác Thanh càng ôm cậu chặt hơn, sau một lúc lâu, hắn mới chầm chậm buông ra, hỏi cậu: “Có anh ở bên em, em cũng sẽ không vui, phải không?”
Hà Lạp Dương gật đầu: “Anh không vui, em sao có thể vui nổi?”
Trần Khác Thanh buông cậu ra, suy sụp ngồi xuống mép giường: “Được vậy chúng ta ly hôn.”
Hoàn chính văn.