Tỉnh dậy, cả người đau nhức. Bên hông còn vương một cánh tay. Thiên Tuyết gào thét:
“Đồ sắc lang. Ngươi lăn xuống dưới giường cho ta.”
Thiên Tuyết đưa cái chân đá Lang Vương không kịp phòng bị lăn xuống đất.
Lang Vương ôm cái đầu bị đập xuống nền xoa xoa. Lòng dạ thay đổi chóng mặt hôm qua còn nhiệt tình đáp trả anh. Hôm nay, cô lại trở mặt.
Ăn xong điểm tâm, Thiên Tuyết không thèm để ý đến tên Lang Vương mặt than đi theo sau. Cô bận nam nhân hồng y. Soi mình trong gương đồng. Miệng liên tục nói:
“Giống mỹ nam xuất chúng. Khiến người gặp người mến, hoa gặp hoa yêu.”
Lang Vương mặt nổi lên sát ý. Cô lại muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt đây. Anh cất tiếng nói:
“Nàng định đi đâu?”
“Ta đi đâu không cần ngươi quản. Tránh ra.”
“Ta cứ muốn quản.”
Thiên Tuyết lại bày ra thủ đoạn cũ, bung ra một gói thuốc bột. Lần này, anh có chuẩn bị sẵn một chiếc áo choàng. Phất bay đám bột phấn đó. Thiên Tuyết đẫm chân lên nên đất mắng:
“Giỏi cho tên Lang Vương. Ngươi cứ chờ đó cho ta.”
Cô bực bội đi vào phòng đóng cửa lại. Lang Vương thừa biết tính ham chơi của cô. Không chịu rời cô nửa bước. Thiên Tuyết lén lúc mở cửa sổ. Định bay ra ngoài thì gặp tên mặt than đứng đó từ lâu. Cái tên âm hồn không tan này. Cô đóng cửa sổ lại. Thiên Tuyết đi cửa chính. Hiên ngang bước ra. Nàng cười như hoa khoe sắc:
“Muốn biết ta đi đâu sao?”
“Ta đi với nàng.”
“Được. Không hối hận. Ha ha”
Thiên Tuyết dẫn theo Lang Vương đến thành Bắc nơi tập trung các kỷ viện lớn nhỏ ở đây. Lý do ở không đi Thanh Hương viện vì các cô nương ở đó ai cũng sợ và không dám đến gần tên Lang Vương này. Cứ chờ xem.
Thiên Hoa viện đèn treo hai bên sáng rực. Các cô nương không ngừng lôi kéo khách đi vào. Thiên Tuyết và Lang Vương cũng bị kéo vào. Một cô nương mặt trang điểm loè loẹt đi tới chỗ hai người chào nói:
“Hai vị công tử người muốn kiếm cô nương như thế nào?”
Lang Vương nhăn mặt, mùi son phấn khiến anh rất khó chịu.
Thiên Tuyết khá hài lòng với biểu hiện của Lang Vương biết kế hoạch của mình sắp thành công. Cô gọi tú bà lại nói nhỏ vào ta bà ta:
“Chọn cho hắn mười cô nương giỏi chiều người nhất. Phục vụ tốt có thưởng.” Thiên Tuyết móc trong tay áo một đỉnh vàng. Mắt của tú bà Thiên Hoa viện sáng lên.
“Được được, muốn bao hết Thiên Hoa viện cũng được.”
Cô còn nhét thêm vào ta của tú bà một gói thuốc đặc biệt. Thiên Tuyết nói nhỏ:
“Hắn ta có sở thích đặc biệt. Nhớ kỹ phải bôi vào người các cô nương sắp đến nha chưa?”
Cô cười tươi nói với Lang Vương:
“Ngươi ngồi vào đây. Đừng có đứng như tượng thế. Khiến các cô nương hoảng sợ.”
Lang Vương thuận theo ngồi xuống.
Một đám cô nương xuất hiện vây lấy anh. Anh biết mình lại trúng kế của cô rồi. Anh bắt đầu xuất hiện ảo giác. Trước mắt anh có rất nhiều Thiên Tuyết. Anh lấy tay dụi vào mắt liên tục.
Thiên Tuyết thấy kế hoạch thành công liền lén đi ra khỏi Thiên Hoa viện. Cô đi đến một tửu lâu lớn. Thiên Tuyết vừa uống trà vừa nghe một người kể chuyện. Mọi người say sưa nghe anh ta nói:
“Vài năm gần đây, xuất hiện ở kinh thành một ma nữ hồng y.” Nghe họ nói:
“Nữ nhân này rất độc ác và tàn nhẫn. Được mọi người trong giang hồ gọi là ma nữ yêu nghiệt. Bởi vì thủ đoạn giết người của ma nữ này rất biến thái. Cả môn phái của Ân môn phái không biết gây thù chuốc oán gì với ả ta mà một đêm chỉ còn một núi hài cốt.”
“Nhắc đến không khỏi khiến mọi người rùng mình. Bởi vì môn phái nào lọt vào mắt của nữ nhân hồng y đều máu chảy thành sông.”
“Không chỉ vậy, Hoa Nguyệt viện một đêm đóng cửa vì các cô nương ở đó chết trong tình trạng thối rửa.”
“Nơi nào ả ta đến sẽ có huyết đổ. Ma nữ hồng y được đứng đầu trong danh sách truy lùng của các đại môn phái. Họ hận không thể đem ả ta chém thành từng mảnh.”
“Gần đây, Nga Mi phái, Thiếu Lâm phái.. đang tập hợp lực lượng của các môn phái để vây bắt bằng được yêu nữ này.”
“Ma cung của ma nữ đặc biệt chỉ có nam nhân, không có nữ nhân. Nam sủng của ả ta nhiều không đếm hết. Tất cả đều là mỹ nam. Nghe nói họ bị bắt nhốt ở đó. Chỉ có duy nhất một con trung khuyển..”
“Tên của hắn là Lang Vương giết người nhanh như chớp. Thấy đầu không thấy đuôi..”
Thiên Tuyết ngồi nghe rất chăm chú và say sưa như họ đang bàn tán không phải mình vậy. Lâu lâu, cô còn kích động hỏi thêm vài câu.
Một đám nữ nhân bạch y đi vào. Những cô nương này khá xinh đẹp. Trên tay họ cầm kiếm. Đi đầu chắc là chưởng môn. Rất trẻ tuổi và xinh đẹp. Họ ngồi cách Thiên Tuyết một bàn.
Một tiểu cô nương gọi tiểu nhị. Cô nói nhỏ:
“Cho chúng ta hai bình trà. Mười bánh màn thầu. Vài đĩa rau và một ít thịt kho.”
Tiểu nhị gật đầu lui xuống:
“Các cô nương xin đợi một chút.”
Thiên Tuyết liền đi tới. Hồng y tuấn dật xuất hiện đột ngột. Khiến các cô nương cùng ngước nhìn.