Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 18



Trên quãng đường ngắn ngủi từ Queens trở về Manhattan, cảm xúc trong tôi đi từ buồn bã hiu quạnh đến vô cùng day dứt nhớ thương quá vãng, gần như đó là sự hối tiếc. Nhưng khi đẩy cửa ra vào căn hộ của chúng tôi và nhìn thấy Andy trong chiếc áo choàng ở nhà sọc xanh yêu thích, đang phếch một tảng bơ lớn vào bánh quế nướng, tôi chẳng còn thấy gì ngoài cảm giác tội lỗi rõ ràng, mạnh mẽ và đau đớn. Dù vậy, theo một cách lạ lùng nào đó, cảm giác ấy gần như lại là sự cứu rỗi cho điều tồi tệ này – và là bằng chứng chứng minh rằng tôi đã không lạc lối quá xa. Rằng từ trong sâu thẳm, tôi vẫn là một người vợ đoan chính.

“Chào em, em yêu,” Andy nói, đặt con dao xuống quầy bếp và vòng tay trọn quanh tôi với một cái ôm thật- hạnh- phúc- khi- gặp- em. Tôi hít mùi hương ngọt ngào thơ trẻ từ cơ thể anh, hoàn toàn khác với mùi xạ hương của Leo.

“Chào anh, Andy,” tôi nói, nhận ra tính quy cách trong cách tôi gọi tên anh, việc mà cặp đôi hầu như không bao giờ làm trừ khi họ đang tức giận hay gọi nhau từ phòng này sang phòng khác. Và tôi còn làm cho mọi việc tệ hơn nữa khi hỏi, bằng giọng điệu hoài nghi nhiều hơn là ngạc nhiên sung sướng, anh đang làm gì lúc còn rất sớm này. Tôi thực sự không thể không nghĩ rằng lúc này sẽ dễ dàng hơn và không đến nỗi quá bất ngờ khó xử nếu anh vẫn còn đang ngủ.

“Anh nhớ em,” anh nói, hôn lên trán tôi. “Anh không thể ngủ ngon khi không có em…”

Tôi mỉm cười và nói với anh rằng tôi cũng nhớ anh, nhưng, sâu thẳm nhận ra rằng đây chẳng phải là gì khác ngoài một lời nói dối – rằng tôi không nhớ chồng tôi chút nào – khiến cảm giác tội lỗi trong tôi nhuốm thêm màu hoảng sợ. Tôi tự trấn an bản thân rằng có thể tôi vẫn cảm thấy như vậy ngay cả khi không gặp Leo. Thật ra thì đó cũng chỉ là một chuyến đi ngắn ngày và quá nhiều sự kiện. Tôi có công việc quan trọng phải làm. Tôi đã trãi qua quảng thời gian đầy ý nghĩa với chị gái tôi. Tôi gặp và chụp hình Drake Watters, ơn Chúa. Với tất cả những lý do đó, không nhung nhớ héo hon người bạn đời của mình thì cũng là một điều hết sức bình thường, thậm chí dễ hiểu. Tôi còn thuyết phục mình rằng, người ở lại nhà trong hoàn cảnh đó, cả ngày loanh quanh với những công việc thông thường thì bao giờ cũng sẽ nhớ người kia nhiều hơn. Về khía cạnh này, tôi chắc chắn cũng sẽ cảm thấy phần nào cô đơn khi Andy đi công tác xa nhà.

“Em có đói không?” Andy hỏi.

Tôi gật đầu, nghĩ rằng cả điều này cũng dễ hiểu, khi mà ta thức cả đêm và chỉ ăn mỗi một túi đậu phộng.

“Đây này. Em ăn cái này đi,” anh nói, chỉ vào chiếc bánh quế.

“Không. Đó là của anh,” tôi kiên quyết nói. Bởi vì xét cho cùng, cầm tay người yêu cũ trong suốt chuyến bay xuyên đêm đầy lãng mạn là một chuyện – còn giành mất chiếc bánh quế Eggo của người chồng đang đói meo của mình lại là chuyện khác.

“Không, em ăn chiếc này đi.” anh nói, phun si rô thành hình chữ E mềm mại trên bề mặt chiếc bánh quế.

Tôi nghĩ tới lúc cầm tiền taxi của Leo khi ngồi ở ghế sau xe và quyết định rằng tôi không thể dễ dàng chấp nhận việc anh ấy trả tiền và rồi lại từ chối đề nghị này của Andy.

“Ok, cảm ơn anh,” tôi nói, lấy một chiếc dĩa từ ngăn đựng bát đĩa, rồi dựa người vào quầy bếp và ăn một miếng.

Andy nhìn tôi nhai bánh. “Ngon chứ em? Anh hỏi nghiêm túc, như thể anh là một đầu bếp, và tôi đang nếm thử món ăn mới sáng tạo của anh. Tôi thư giãn và nở nụ cười thực sự, hạnh phúc đầu tiên trong buổi sáng đó, tự hỏi làm sao Andy có thể khiến cho những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống gia đình trở nên thật đặc biệt và thấm đẫm cảm xúc.

“Tuyệt vời,” tôi kết luận. “Chiếc bánh quế ngon nhất em từng ăn…”

Anh mỉm cười tự hào, rồi chuẩn bị làm chiếc bánh khác cho mình và đổ ra hai cốc sữa đầy.

“Giờ thì, nói xem nào. Kể cho anh biết về vụ chụp ảnh của em đi,” anh nói, chỉ về phía bàn ăn của chúng tôi.

Tôi ngồi xuống ăn bánh quế, kể cho anh nghe về chuyến đi nhưng rất cẩn thận bỏ qua những điều liên quan tới Leo. Tôi nói vê khách sạn, chị gái tôi, bữa tối, về cảm giác hồi hộp khi gặp Drake, và cả về sự thỏa mãn của tôi với những bức ảnh.

“Anh nóng lòng xem ảnh em chụp quá,” Andy nói.

“Em nghĩ là anh sẽ thích,” tôi đáp.

Nhiều hơn rất nhiều so với bài báo.

“Lúc nào anh có thể xem chúng được đây?” anh hỏi.

“Tối nay,” tôi nói, tự hỏi mình có đủ sinh lựccho cả ngày khi không ngủ chút nào không. “Em muốn bắt tay vào làm ảnh ngay hôm nay…”

Andy xoa hai tay vào nhau và nói, “Thật tuyệt… Thế còn bút tích của anh? Anh chắc là em có xin bút tích cho anh chứ?”

Tôi làm gương mặt hối lỗi, thầm nghĩ nếu biết trước Leo sẽ xuất hiện trên chuyến bay của mình, tôi chắc chắn đã đưa ra đề nghị phiền hà đó. Bất cứ hành động gì để làm vơi đi cảm giác có lỗi trong tôi lúc này.

“Em xin lỗi, anh yêu,” tôi nói chân thành. “Chỉ vì em không có… cơ hội nào cả.”

Anh thở dài hết sức não nề rồi uống nốt ngụm sữa cuối cùng. Một chút sữa trắng dính trên khóe miệng anh, và nằm đó trong một khoảnh khắc khiến lòng tôi đầy thương cảm trước khi anh dùng khăn giấy lau đi. “Được rồi,” anh nói, nháy mắt. “Lần này thì anh sẽ không đòi hỏi lòng chung thủy của em.”

Dù cho rõ ràng anh đang đùa cợt, nhưng lời nói vẫn như dao găm đâm vào tim tôi. Chẳng có cách hiểu thứ hai nào cho chuyện đó – tôi nhận thấy như vậy. Tôi là một người vợ rất, rất tồi. Có thể không tồi theo kiểu chữ A màu đỏ, nhưng chắc chắn là tồi đến mức đáng- bị- ghét- bỏ. Trong một khoảnh khắc, tôi cân nhắc đến việc sẽ thú nhận tất cả mọi chuyện, thậm chí đến cả chuyến đi sau cùng, không chung thủy và hoàn toàn không cần thiết tới Astoria. Nhưng lời thú nhận chưa kịp buông ra đã nhanh chóng biến mất khi Andy đẩy chiếc đĩa của anh ra xa, bẻ khớp ngón tay, và cười tươi thái quá cho dù là với phong chách Andy. “Okay… Em muốn nghe về ngày hôm qua của anh không?”

“Chắc rồi,” tôi nói, tưởng tượng ra anh trong trung tâm FAO Schwarz, trốn việc và thử nghiệm những trò chơi khác nhau giống như Tom Hanks trong bộ phim Big.

“Anh quyết định đón chuyến bay vào phút cuối và đã có chuyến du lịch vài ngày một mình,” anh nói.

Tim tôi nhảy lên. Tôi biết chắc chuyện gì xảy ra và cảm thấy đột nhiên rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ. “Anh ư?”

“Ờ,” anh nói, trong khi đầu tôi dần dật như có tiếng trống đập. “Tới Atlanta… Để xem nhà của chúng mình.”

Tôi nhìn anh, cảm thấy một nụ cười miễn cưỡng chạy qua gương mặt mình, thầm nghĩ, Nhà của chúng mình.

Andy gật đầu. “Nó tuyệt lắm, Ellie. Anh thích nó. Margot thích nó. Mẹ thích nó. Và em cũng sẽ thích nó. Nó thực sự hoàn hảo… Thậm chi còn tuyệt hơn cả mong đợi nữa.”

Tôi phải lấy hết hơi để hỏi được một câu. “Anh đã… mua nó rồi?”

Tôi gồng mình, gần như mong mỏi câu trả lời sẽ là rồi để tôi không phải đưa ra sự lựa chọn. Và, quan trọng hơn nữa, nhờ đó tôi có thể được quyền giận dỗi. Tôi hình dung ra mình vừa giàn dụa nước mắt phẫn nộ vừa làm ầm làm ỹ, Anh lẽ ra phải nói với em trước! Có ai mua nhà mà không bàn bạc với vợ chứ! Cho dù Andy có biết hay không thì, tỷ số sẽ là hòa. Vợ chồng tôi mỗi người đều làm một chuyện sai với người kia.

Nhưng, dĩ nhiên, anh lắc đầu và nói, “Không, anh chưa mua đâu. Anh chẳng bao giờ làm việc đó mà không hỏi em trước… Mặc dù vậy,” anh nói hào hứng, “anh đã cầm hợp đồng ở đây, sẵn sàng fax đi khi- nếu- em đồng ý.” Anh vỗ nhẹ vào chiếc phong bì giấy vàng trên bàn. “Anh nghĩ sẽ nhanh thôi. Đó là ngôi nhà tốt nhất anh từng thấy… Quyến rũ, thiết kế vững chãi, tất tật đồ trang trí tuyệt vời. hoàn toàn mỹ mãn… và thật kỳ diệu là rất gần nhà Margot… Em có muốn bay xuống vào cuối tuần này để xem nó không? Có thể đi xem xét xung quanh thêm nữa?”

Anh nhìn tôi chờ đợi với vẻ ngây thơ vô tội, còn tôi thầm nhủ, Anh hạnh phúc đến thế kìa. Nó dường như bao hàm cả hai ý nghĩa, ngợi ca và chê trách. Đó là một trong những điều tôi vô cùng yêu nơi anh, nhưng trong giờ khắc này đây đó cũng chính là điều mà tôi ước gì mình có thể thay đổi ở con người anh. Không phải để làm cho anh bất hạnh, dĩ nhiên, mà là khiến anh bớt đi một chút… đơn giản. Anh không xem quyết định này là một sự thay đổi nhỏ xíu nào sao? Anh không có vấn đề gì khi sống ở gần gia đình? Làm việc cho bố anh? Rời bỏ thành phố mà chúng tôi yêu?

Tim tôi đột nhiên tràn ngập sự phẫn uất, và mặc dù cố gắng đổ lỗi cho sự hăng hái của Andy, tôi vẫn biết rõ rằng cảm xúc của tôi trào ra từ chỉ một nguồn, một nơi, một sự xung đột trong tận đáy lòng.

Leo

Trong lúc Andy chờ đợi phản ứng của tôi, tôi tự nhắc với bản thân rằng bất kể tôi quyết định như thế nào về ngôi nhà đó, và cho dù chúng tôi có chuyển về Atlanta hay không thì cuối cùng, cuộc đời tôi vẫn sẽ tiếp tục mà không có Leo. Vậy nên tôi phải loại bỏ Leo khỏi cuộc sống bình yên này và lựa chọn điều gì la đúng đắn cho Andy và tôi.

Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt chồng, bức tường giữa hai thế giới sụp đổ tan nát – thế giới của chuyến bay đêm qua cùng những gì nó có thể mang tới và thế giới cuộc đời của tôi với Andy, tiếp tục bên nhau, trong ngôi nhà của chúng tôi ở Atlanta. Một ngôi nhà với hai, có thể là ba, chiếc xe hơi trong gara. Và một chú chó cảnh lông vàng óng chạy đuổi theo những quả bóng tennis xù màu vàng trên bãi cỏ xanh tươi tốt. Và Margot, ngay trong cùng khu phố, sẵn sàng trao đổi công thức nấu ăn và những chuyện bàn tán xóm giềng. Và Andy trong áo trùm sọc kẻ và dép bông ngồi đọc báo hàng sáng. Và những đứa con mắt xanh mũm mỉm, náo động với những chiếc phao màu cam rực sáng trong bể bơi ở sân vườn. Và tôi, đứng trong cửa sồ nhà bếp, vừa gọt một quả táo vừa bâng khuâng nhớ lại cuộc sống trứơc đây, những công việc mà tôi từng có. Quãng thời gian tôi chụp ảnh Drake Watters ở Los Angeles. Buổi sáng cuối cùng tôi gặp leo.

Tôi nhìn xuống bàn, tự hỏi phải mất bao thời gian nữa cho đến khi tôi không còn nghĩ về những động chạm với Leo trên máy bay. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng ở ghế sau taxi không cón cháy lên trong tâm trí tôi như một bức ảnh đen trắng ám ảnh vẫn còn nguyên trong khung. Nỗi lo sợ những điều đó có thể mãi mãi kìm kẹp trái tim tôi khiến tôi mở miệng và nói, Chúng ta cứ làm như thế đi.

Cứ theo bề ngoài mà xét, tôi chỉ đồng ý để chồng mình chuyển đi bản fax hợp đồng. Tôi chỉ đồng ý thay đổi chỗ ở và mua một căn nhà ở Atlanta. Nhưng từ sâu bên trong tôi biết nó còn nhiều ý nghĩa hơn thế. Từ sâu bên trong, tôi đang ăn năn, hối lỗi. Tôi đang chứng minh tình yêu của tôi. Tôi đang nhắc nhủ lại lời thề nguyện của tôi. Tôi đang bảo vệ cuộc hôn nhân của tôi. Tôi đang lựa chọn Andy.

“Em không muốn xuống đó và tự mình xem nhà à?” anh hỏi lại tôi, nhẹ nhàng đặt những đầu ngón tay lên khuỷu tay tôi.

Đó là đường tránh sau chót, lối thoát cuối cùng của tôi. Tất cả những gì tôi phải làm là đến đó xem ngôi nhà và tìm ra một điều gì đó, bất cứ điều gì, mà tôi cảm thấy không vừa lòng. Một cung cách mà tôi không cảm nổi. Một lối phong thủy riêng biệt, tẻ nhạt mà Andy và hai người phụ nữ miền Nam với cảm quan mỹ thuật hoàn hảo chẳng hiểu sao lại lệch lạc. Làm vậy có vẻ phi lý hoặc bạc bẽo quá, nhưng thật tình tôi muốn kéo dài thêm chút thời gian cho riêng mình. Mặc dù thời gian cho cái gì thì tôi không hoàn toàn chắc chắn. Thời gian để tiếp tục ngồi kiểm tra thư thoại một cách vô ích, hy vọng rằng anh ta sẽ nghĩ ra “một điều khác nữa” để nói với tôi? Thời gian để tìm kiếm anh ta trên mọi giao lộ, mọi quán ăn, mọi quầy bar? Thời gian để làm nên chuyện sai trái tày trời, nhảy lên một chiếc taxi và trở lại đại lộ Newton? Vậy nên tôi chống chọi lại tất cả những gì tôi muốn lúc này và thay vào đó tôi gật đầu nói, “Em tin vào quyết định của anh.”

Đó là sự thật, dĩ nhiên. Tôi thực sự tin tưởng vào quyết định của Andy. Ở điểm này, tôi tin tưởng phán quyết của anh hơn cả của tôi. Nhưng tôi nhận thấy những cảm giác mơ hồ khác đang trỗi lên – những biểu hiện tiêu cực của hành vi gây hấn- thụ động(1) và sự nhẫn nhịn cam chịu trở thành một người vợ đảm đang truyền thống, và chấp nhận một sự thiên lệch vốn chưa bao giờ tồn tại, ở bất cứ phương diện nào, trong mối quan hệ của chúng tôi.

Những cảm giác ấy rồi sẽ qua đi, tôi nghĩ. Nó chỉ là một tín hiệu nhiễu trên màn hình rada của mối quan hệ này. Chỉ cần cứ tiếp tục con đường của mình thôi.

“Em chắc chứ, em yêu? Andy hỏi nhẹ nhàng.

Bàn tay tôi lướt qua trái tim theo phản xạ, và tôi nói to, rõ ràng như đang tuyên bố với thư ký thường trực của tòa án, một kết luận có thể bác bỏ, Đúng vậy. Mình cứ làm thế đi. Em chắc chắn.

(1) Là quá trình chủ thể thể hiện càm xúc giận dữ một cách gián tiếp. Gây hấn thụ động thường xảy ra khi một người bị bắt buộc làm điều gì. Họ làm nhưng giận dữ vì họ không thích hay không hài lòng khi làm việc đó, sự giận dữ được thể hiện qua hành vi, cử chỉ hay sự chống đối ngầm với đối tượng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.