Lười biếng nằm trên giường hưởng thụ ánh nắng ấm áp sau buổi trưa, Liễu Ức Vân lúc này trong lòng tràn ngập ngọt ngào được sủng ái. Hiện không chỉ Lạc Phong đem hắn trở thành trân bảo mà cẩn thận bảo hộ, đến cả phụ vương sau khi trải qua nhiều chuyện như thế chẳng những tha thứ cho hắn, lại còn đồng ý chuyện của hắn và Lạc Phong. Mỗi khi nhớ tới phụ vương nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói: “Ngươi chịu nhiều đau khổ như thế, đáng có được hạnh phúc.” hắn đều cảm động đến rơi nước mắt. Càng làm hắn vui vẻ là, Lạc Phong đồng ý để nương hắn tiến vào vương phủ, mặc dù đã qua nhiều năm như thế, nương hắn cuối cùng có thể quang minh chính đại vào đây ở, không chỉ hắn ngay cả phụ vương cũng cảm động đến lệ nóng lưng tròng. Mặc dù là bồi thường, hắn bị Lạc Phong làm suốt đêm, hại hắn suốt ba ngày không thể xuống giường. Bất quá, có được cuộc sống trọn vẹn như thế làm hắn cực kì hạnh phúc. Chỉ trừ bỏ…..
“Ngươi, không được nhìn hắn, hắn là của ta, chỉ có ta có thể nhìn! Ngươi còn dám nhìn chăm chú hắn như vậy, ta liền moi mắt của ngươi!” Gầm lên giận dữ, Trầm Lạc Phong như gió tới bên người Liễu Ức Vân, chặt chẽ ôm lấy hắn, công khai biểu thị chủ quyền. Dọa nạt hạ nhân nguyên bản hầu hạ bên người Liễu Ức Vân chạy mất.
“Ai!” Nhẹ nhàng thở dài, Liễu Ức Vân hết cách mà lắc đầu. Đây chính là chuyện duy nhất khiến hắn đau đầu. Kể từ khi bỏ mặt nạ ra, gương mặt mĩ lệ thường làm hạ nhân xung quanh nhìn ngây người, mà chuyện như vậy làm Lạc Phong đánh vỡ bình dấm chua, chỉ cần nhìn thấy có người nhìn hắn, y liền dấm chua đại phát, dọa nạt làm hạ nhân bây giờ không dám tiếp cận hắn.
“Vân nhi, ngươi là của ta thế nào có thể để người khác nhìn chứ?” Chôn đầu vào bả vai Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong oán giận nói.
“Hắn, không có nhìn ta.” Nhìn Trầm Lạc Phong giống như tiểu hài tử, Liễu Ức Vân không cách nào cười cười. Nếu để người ngoài nhìn thấy Đoan vương gia ngày thường lãnh khốc, trầm ổn, cao ngạo cư nhiên giống đứa nhỏ đùa giỡn lại làm nũng, nhất định kinh ngạc chết đi.
“Có! Có! Không được, ta muốn đem ngươi giấu đi, không để bất luận kẻ nào nhìn đến ngươi!”
“Ta không cần!”
“Kia….. Đúng…, ta cùng ngươi thành thân, như vậy mọi người liền biết ngươi là của ta, không dám đối với ngươi vọng tưởng! Đúng a, ta thế nào trước kia không nghĩ đến a.”
“Thành thân? Ta là nam nhân a, vẫn…..”
“Không quan hệ, liền quyết định như thế đi! Mười ngày sau, không, ba ngày sau, chúng ta thành thân!”
“Nhưng mà Lạc Phong…..”
“A, nghĩ đến hình dáng ngươi mặc trang phục tân nương, ta đều chờ không được muốn làm chú rể, hiện tại liền trước tiên động phòng đi!”
“Không….. Ngô…. Lạc Phong…. Ngô…. Này phải….Ngoài…. Bên ngoài…. Ngô…”
“Không ai dám lại đây đâu.”
“Không cần, Phong, ta….. Ta tức giận!”
” Ân….. Kia trở về phòng là có thể làm, ha hả, hảo hảo trở về phòng động phòng!”
“Phong….” Hiện giờ là ban ngày a, còn có hắn không muốn đó! Bị hôn trụ Liễu Ức Vân chỉ có thể yên lặng dưới đáy lòng kháng nghị.