Cả tối tôi mất ngủ vì tin nhắn với điện thoại của cậu ta. Tôi mệt lắm rồi! Dù đã hứa nhưng tôi sẽ làm mọi cách để thất hứa! Đơn giản vậy thôi.
Sáng nay đến trường mà mắt tôi thâm quầng lại, nhìn như một con cú -___-
Vừa bước vào cổng trường, tôi đã bị một lực ma quái giữ lại, sau đó là kéo tôi lại gần.
“Theo cậu, không trả lời tin nhắn,điện thoại có là cái tội không?”
Theo bản năng và thói quen, tôi đẩy cậu ta ra, rồi chạy nhanh lên lớp.
“Mắt mày sao thế?”
Nguyệt Đan đang ngồi chép bài, thấy mắt tôi liền ngồi dậy hỏi han. Sự hỏi han ân cần của nó lúc này làm tôi thực sự vô cùng cảm động. Lúc này tôi chỉ muốn được ôm nó mà chút hết muộn phiền đi thôi!
“Hôm qua tao tập boxing với con chó nhà hàng xóm!”
Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ để nó không biết tôi đang buồn, vì vậy cứ nói bừa. Lúc sau, khi thấy mặt Nguyện Đan, tôi mới biết câu nói của tôi ‘cực kì’ bất thường.
“Thật không?”
Nguyện Đan mặt đen như than tiến lại gần tôi, đằng đằng sát khí.
“Ơ….tao…”
Đột nhiên tôi bị cốc cho một quả đau nhớ đời.
“Lần sau không được thức đêm, nếu không…”
“Biết rồi!”
Các bạn có thể coi nó là người bạo lực, thích kiểm soát nhưng không phải, nó làm vậy là để tôi có một sức khoẻ tốt đó :* Yêu nó nhất =)))
‘Ding!’
Máy tôi có tin nhắn.
‘Tối nay con cố gắng về sớm, ăn mặc đẹp đi có việc với ba mẹ!”
Thế là tôi phải xin nghỉ 1 tiết để về nhà. Mất nửa tiếng ngồi suy nghĩ mông lung về trang phục, tôi quyết định, áo sơmi trắng, yếm bò rách, giày van đen. Vậy là xong!
Mẹ tôi nhìn thấy tôi mặc thế này, shock toàn tập, nhưng đã mặc rồi nên cũng ngậm ngùi ‘chịu đựng’. Mẹ tôi dẫn tôi vào phòng ăn VIP1. Vừa bước vào, tôi đã thấy có một bác trai và một bác gái ngồi sẵn ở đó.
“Cháu chào hai bác ạ! Cháu xin tự giới thiệu, cháu tên là Vi Anh!”
“Chào cháu! Bác tên là Thiên Tuấn, vợ bác tên Thanh Vân.”
Thiên Tuấn à? Quen nhỉ?
Tôi nhanh chóng ngồi xuống, bật chai rượu sam-panh.
Cánh cửa mở ra, bước vào là một cậu sinh viên ngang tuổi tôi, tóc chuốt keo, mặc sơmi đen, quần bò đen.
“Con tới rồi!”
Là hắn!!!! Ôi mẹ ơi!!!!
Hắn đang mải thắt cúc ở cổ tay nên ngồi nhanh vào chỗ. Ngẩng mặt lên chào ba mẹ tôi. Sau đó đảo mắt sang tôi, ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển sang thích thú. Cậu ta chống tay lên cằm, để tay trên bàn, cười nhếch mép nhìn rất sở khanh. Tôi thì chỉ dám cúi gầm mặt xuống. Nói thật nhé, không phải là tôi ngại đâu, mà là do cậu ta lúc nhìn tôi … rất rất rất đẹp trai. Con tim mỏng manh của tôi nó cứ nhảy cha-cha-cha.
Cậu ta đã dùng cách nào đó để yểm bùa tôi sao?
“À quên, chào cậu, tôi là Thiên Thiên!”
Cậu ta đứng dậy, giơ tay ra.
Theo lịch sự, tôi cũng ngồi dậy mà bắt tay. Mặt cậu ta lúc đó rất lạnh lùng.”Hai đứa có quen biết nhau không…”
Bố cậu ta quay sang hỏi tôi
“Ơ…”
“Có thưa bố!”
Tôi chưa kịp trả lời đã bị cậu ta ngắt lời.
“Chúng ta có nên nói ngay bây giờ không?”
Bố cậu ta cười nhẹ với bố mẹ tôi, hai người gật gật.
“Vậy thì được. Hôm nay hai nhà ta gọi hai con tới đây là có việc. Như thế này cho dễ hiểu nhé, trước khi hai con chào đời, nhà họ Thiên và họ Châu đã có sẵn một hôn ước. Và hôn ước đó là của hai con. Nếu như hai con có cảm tình với nhau, thì việc tiến tới hôn nhân là việc sớm muộn.”
Mặt cậu ta lúc đó lạnh như tiền, còn tôi thì sửng sốt vô cùng. Không được!!! Không thể thế được. Tôi định đứng dậy, nhưng mẹ tôi đã dùng toàn bộ sức lực ngăn tôi lại, ngón tay mẹ đâm vào da thịt tôi. Tôi lúc đó đau nhói. Thật không thể tin được!
“Con thích điều này!”
“Gì???”
Tôi lúc đó thực sự vô cùng kinh ngạc? Thích sao? Không thể như vậy được?
“Cậu không muốn sao?”
“Tôi….”
Tôi lúc này như rơi vào thế bí, tôi không thể nói là có, như vậy là dối với bản thân mình. Tôi quen cậu ta chẳng qua là muốn đòi lại quyển sách, chứ không phải quen để có một hôn ước cổ hủ kiểu này. Nhưng tôi lại cũng không thể nói không, làm vậy, ba mẹ tôi sẽ rất nổi giận, mà khi đã nổi giận, họ sẽ không coi tôi ra gì cả! Bây giờ đã là thời hiện đại, đâu còn cái tục lệ ‘ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy’ ?? Tôi xui quá mà -____-
Ăn xong, tôi xin phép ra ngoài ‘hóng gió. Thực ra là =))) Tôi ra ngoài đấm mấy cái cây trong vườn hoa nhà hàng xả sì-troét :3 Từ hôm nay, tôi sẽ phải cư xử thật cứng rắn, không thể để vẻ đẹp của đàn ông làm mờ mắt. Yép!
“Cậu làm gì thế?”
Ơ hay cái tên này? Sao cứ chặn suy nghĩ của tôi thế :3 Tôi hậm hực quay lại, ai ngờ mặt cậu ta lại gần mặt tôi vậy đâu.
“Ôsin đang hóng gió.”
Tôi bĩu môi, quay đi chỗ khác.
“Làm bạn gái tôi đi!”
“Gì chứ?”
Tôi phát shock o___O, hắn nói cái giề thế ????
“Không thì bạn gái giả.”
Chưa kịp cho tôi phản kháng,cậu ta đã vòng tay qua eo tôi, siết chặt. Lúc bày toi vừa khó thở về ngượng. Cầu trời đừng cho ông bà nào đi qua đây, không là con không còn chỗ nào mà lui cho hết ngượng đâu!!!!
Tổ sư con tác giả!!! Tại sao nó lại đặt tôi vào tình huống dở khóc dở cười thế này??? Tại sao nó lại cho tôi khó xử ngay từ chương 4???
[2 tác giả: Yêu cầu Vi Anh không thắc mắc =)))) ]
Cậu ta càng ôm tôi chặt hơn, thực sự vô cùng khó chịu. Hai tay cậu ta di chuyển cao hơn lúc nãy, sát ngực tôi, siết chặt. Ôi không! Tôi không thở được!
“Đồng ý thì tôi bỏ ra!”
“Không…”
Cậu ta lại siết chặt hơn nữa, tên chết tiệt!!
“Thôi được! Bỏ tôi ra đi!”
Thực sự, tôi cảm thấy hận chính mình ToT. Tại sao lúc đó tôi lại bất động như vậy, tại sao lại không đánh hắn? Tôi chỉ nhớ lúc đó tôi đã rất rất ngạc nhiên. Tôi chỉ nhớ cậu ta đã ôm lấy tôi, đặt cằm lên vai tôi, tôi còn cảm nhận rõ hơi thở ấm của hắn >*<
Ôi không!!! Tôi không thể như vậy được! Tôi nên nhớ, hắn là người cướp sách của tôi, đẩy tôi ngã, vu oan cho tôi, làm khổ tôi, tôi không thể tha thứ!!!
———————————————
Cả đêm hôm đó tôi lại tiếp tục mất ngủ, mắt lại càng thâm hơn, túi mắt đã lộ rõ =((((
“Nguyệt Đan!”
Tôi ngồi ở bàn đợi nó.
Nó thấy tôi thảm thương như vậy, liền ban cho tôi quả cốc đầu!
“Ấy! Đừng đánh tao! Tao có lý do mà!”
“Kể tao nghe! Không chân thực ăn đòn!”
Vậy là tôi kể hết cho nó mọi việc :3 Và đây là vẻ mặt của nó o____O =)))
Nó định đứng dậy gào lên, nhưng may là tôi đã kịp chặn nó lại :3
“Tao từ nay không còn là bạn của mày nữa!”
Nó bĩu môi, bước về chỗ của mình, tủm tỉm cười. Nguyện Đan, đến mày cũng định bơ tao sao??? :((( Tôi biết! Tôi biết! Tôi biết lý do tại sao nó lại như vậy,đơn giản là vì, nó không tin những điều tôi nói là thật!!! >.<
“Hế!”
Cậu ta bước vào lớp, chẳng nói chẳng rằng mà đi tới chỗ tôi.
“Nè!”
Cậu ta dúi dúi vào tay tôi một phong thư nho nhỏ màu hồng, kèm theo mùi oải hương thoang thoảng đâu đây. Khoan đã, đây là trò con gái hay làm khi đến tiệc học sinh thanh lịch mà ta -___- Giờ tôi mới biết, hắn có thú chơi thiệp :v Đúng là gay mà :))))
Nào! Chà chà! Chữ cũng không đến nỗi tệ đâu :3
‘Gửi Vi Anh- bạn gái của tôi….’
Hắn không cần thêm câu này chứ
-___-
‘Tôi biết, bạn rất thích tôi!’
Cừ rế????
Từ hồi nào vậy???
‘Tôi cũng biết, bạn rất thương tôi’
Wuế????
Không kìm nỗi cơn tức giận, tôi xé ngay bức thư đó đi. Kể ra, trò này cũng vui phết! =))))
Hắn ta ngồi bàn cuối, nhìn thấy tôi xé thư mặt lạnh như vậy nên cũng không hé nửa lời. Ngoan ^o^
“Cho tớ gặp Vi Anh!”
Đó là giọng nói trầm ấm của TRẦN HOÀNG.
“Cô ta đang mải rặn ỉa, sau đó phải chùi đít, không có thời gian tiếp ông đâu. Với lại..”
Cái tên chết tiệt! Sao hắn dám nói như vậy trước mặt Trần Hoàng của tôi chứ.
“Ấy ấy!”
Tôi chạy như bay ra ngoài của lớp, đẩy Trần Hoàng ra chỗ khác, không quên tặng cho hắn cái nhìn ‘căm hận’.
“Chào cậu!”
Trần Hoàng gãi đầu, cười cười lộ hai cái răng khểnh, đáng yêu quá đê!!!!!
“Tớ muốn mời cậu đi dự tiệc học sinh thanh lịch có được không?”
Ayda!!!
Hôm nay là ngày gì thế????