Lúc đó vì tâm trạng còn đang mất bình tĩnh nên tôi cũng quên mất việc hỏi hắn tại sao lại biết nhà tôi, sau này khi đã biết thân thế của hắn tôi lại cảm thấy những câu hỏi như thế thật dư thừa. Tôi lên lầu, bật đèn phòng ngủ. Có lẽ vì hồi nãy đã ngủ một giấc, nên bây giờ tôi lại tỉnh như sáo. Tôi bước ra ban công nhìn xuống dưới, ngạc nhiên vì xe hắn vẫn còn đậu ở đó. Hắn đứng tựa vào cửa xe, trên tay là điếu thuốc đang cháy dở. Dáng vẻ cô độc của hắn dưới ngọn đèn đường tạo thành một bức tranh hoàn mỹ, khiến tôi không thể rời mắt.
Hắn dụi tắt điếu thuốc, ánh nhìn hờ hững ngước lên lầu. Bất chợt nhìn thấy tôi cũng đang nhìn hắn, hắn cũng hơi giật mình nhưng vẫn tiếp tục đứng như thế không có ý định sẽ rời đi. Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau, dù khoảng cách không phải là gần, mắt tôi cũng không thể nhìn rõ như ban ngày, tuy nhiên sao tôi có thể nhận ra được ánh mắt bi thương của hắn nhìn mình. Tôi cảm thấy hơi rùng mình, vội chuyển ánh nhìn lên cao. Hắn vào xe, cho xe lăn bánh, trước khi rời đi hắn lẩm bẩm: ‘‘Xin lỗi em’’, nhưng tất nhiên tôi không thể nghe được câu nói đó của hắn.
Tôi lang thang trên diễn đàn truyện ngắn, nơi lần đầu tiên tôi biết đến cái tên ‘‘Mưa gió vạn năm’’, cũng thấy hắn đã viết chương mới, nhưng vào lúc này tôi lại không có nhã hứng để đọc. Đọc truyện cũng giống như sáng tác vậy, có hứng thú thì mới thực hiện được. Với lại truyện hắn viết, chương nào cũng bi thương hết, muốn đọc cần có tinh thần thép. Mà với tâm trạng của tôi thế này, nếu đọc thì chỉ có nước đau lòng đến chết thôi. Tôi chợt nhớ đến cái điện thoại hết sạch pin của mình, liền vội vàng cắm sạc. Vừa mở máy lên được hai phút thì ‘‘Ting’’ – điện thoại tôi báo có tin nhắn đến. Là của chủ nhiệm toà soạn. Tôi chán nản mở tin nhắn, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đón nhận những câu mắng nhiếc của chủ nhiệm
‘‘Em gái, làm tốt lắm! Cảm ơn em’’
Tôi lấy tay dụi mắt, đọc đi đọc lại tin nhắn. Bài viết mới tôi còn chưa nộp. Tôi còn không thực hiện bài phỏng vấn hắn, ngay cả hỏi một câu bâng quơ tôi còn lười nữa mà.. Rõ ràng tôi không đem lại lợi ích gì cho toà soạn hết. Nghĩ mãi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đành gọi điện thoại hỏi
– Alô – Đầu dây bên kia là một giọng ngái ngủ
– Anh nói gì vậy, sao lại cảm ơn em?. – Tôi vào thẳng vấn đề
– Tin anh gửi từ chiều mà giờ em mới nhận được hả? Anh cảm ơn vì em đã giới thiệu phóng viên toà soạn chúng ta với Min. Lúc sáng trợ lý của Min đã gọi điện thoại đến toà soạn bảo là đã xếp được lịch hẹn phỏng vấn. Anh đã cử chị Nhung đi, bài phỏng vấn hay tuyệt! Rốt cuộc em với Min là thế nào vậy?
– Cái gì vậy trời! Anh, em biết anh đang ngủ, nhưng anh làm ơn gửi qua mail cho em cái bài phỏng vấn đó đi. Làm ơn đi anh trai! Làm ơn!
– Ok, ok, haiz….
Trong lúc đợi mail của chủ nhiệm, tôi ngồi nghịch với tiểu hồ ly để kiềm chế cảm xúc. Tiểu hồ ly là một con chó Bắc Kinh, gọi là tiểu nhưng thật ra em ấy xứng đáng lên chức lão phu nhân. Già cả, mắt mờ, béo ú chậm chạp, lại mang cả tính tham ăn. Lúc anh dẫn tôi đi mua, tôi đã bảo là em này sẽ vừa mê ngủ vừa ham ăn cho xem, anh còn cười tít mắt bảo rằng thế mới giống tôi, hai chị em chắc chắn sẽ sống hoà thuận. Haiz, hoà thuận đâu không thấy, chỉ thấy mama tôi cưng nó còn hơn tôi nữa. Tiểu hồ ly tỏ vẻ bất mãn khi bị quấy rầy giấc ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im cho tôi vuốt lông, xoa đầu. Đến lúc tôi đi lại máy tính nhận mail, em ấy mới đủng đỉnh ra khỏi phòng. Tôi mở mail, tải file về. Và đây là bài phỏng vấn hay tuyệt mà chủ nhiệm nói
‘‘Min là nhà văn không thích xuất hiện trước đám đông cũng như trên màn ảnh truyền hình, ngay cả hẹn phỏng vấn với anh cũng là một việc rất khó khăn…
– PV: Anh được biết đến như một nhà doanh nghiệp trẻ, không biết cơ duyên gì dẫn anh đến với sự nghiệp văn chương?
Min: Năm tôi 21 tuổi, cuộc đời tôi trải qua một biến cố. Thời gian đó tôi không thể tập trung vào việc kinh doanh, tôi quyết định đi nước ngoài. Tại đó tôi bỗng dưng muốn viết lách. Đơn giản chỉ thế thôi…
– PV: Có thể hỏi anh biến cố đó là gì không ạ?
Min: Câu này tôi xin phép không trả lời
– PV: Tác phẩm đầu tay ‘‘Nhân gian một chữ tình’’ của anh được lấy cảm hứng từ đâu ạ?
Min: À chỉ là tình cờ tôi nghe một bài hát, cảm thấy nếu như câu chuyện đó được kể dưới ngòi bút của mình thì sao nhỉ, thế là tôi bắt tay vào sáng tác. Tất nhiên bài hát đó kết thúc không có hậu như chuyện của tôi… (cười)
– PV: Tác phẩm gần đây được xuất bản của anh là ‘‘Yêu một lần’’ rất được độc giả đón nhận. Không biết đó có phải là một câu chuyện được viết từ một bài hát nữa không?
Min: Truyện đó thì hoàn toàn khác, nó là một câu chuyện có thật…
– PV: Ý anh là hai nhân vật chính trong truyện là có thật ngoài đời?
Min: Đúng vậy!
– PV: Anh quen hai người họ và chứng kiến cuộc tình của họ hay anh được nghe kể lại?
Min: Nói sao nhỉ, tôi biết họ nhưng họ không biết tôi. Tôi không chứng kiến chuyện tình đó, chỉ là được nghe kể lại khi người con trai…không còn nữa…Ai cũng nói ‘‘Yêu một lần’’ kết thúc không có hậu, nhưng nếu đem so sánh với câu chuyện ngoài đời thì có lẽ nó đã có hậu lắm rồi…
– PV: Anh có vẻ rất xúc động khi nhắc đến chuyện này, tôi xin phép không hỏi nhiều về nó. Không biết anh có dự định ra mắt tác phẩm mới trong thời gian sắp tới không?
Min: Tôi đang viết một truyện trên mạng, nhưng một người thân thiết với tôi nói rằng nếu lần này truyện của tôi tiếp tục là bi kịch thì cô ấy sẽ không thèm đọc truyện của tôi nữa. Cho nên tôi đang cố gắng suy nghĩ tình huống mới cho tác phẩm của mình (cười)
– PV: Làm anh phải thay đổi cốt truyện, người đó chắc rất quan trọng với anh?
Min: Có thể nói như thế!
– PV: Là người yêu của anh?
Min: Câu này tôi lại xin phép không trả lời…
– PV: Có thể đây xem như là hy vọng mong manh cho các bạn độc giả nữ. Anh có thể cho chúng tôi chụp hình cho bài viết không?
Min: Chỉ một tấm thôi nhé!
– PV: Cảm ơn anh đã dành thời gian cho buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Chúc anh luôn luôn dành được sự yêu mến từ độc giả ’’
Ngã lưng lên giường, tôi suy nghĩ miên man về bài phỏng vấn của hắn. Sao tôi có cảm giác từng câu từng chữ trong đó đều đang đề cập đến mình. Đó là sự thật hay do tôi quá nhạy cảm. Tôi thở dài, từ từ chìm vào giấc ngủ chập chờn…