“Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu, để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu….”. Tôi giật mình, với tay lấy điện thoại. Mới bảy giờ sáng, không biết tên nào to gan phá hỏng giấc ngủ của tôi
– Alô!
– Đại tỷ, lên mạng gấp. To chuyện rồi. Đại tỷ, chị thật quá đáng. Dám ngang nhiên cướp “chồng” của em gái
– Cưng nói cái khỉ gì vậy!
– Chị quả nhiên ngây thơ vô số tội. Lên mạng khắc biết. Em đã gửi offline cái link cho chị rồi đoá!
Tút tút tút…. Tôi chưng hửng vì bị cúp điện thoại cái một. Ngoan ngoãn nghe lời con em, tôi lồm cồm bò dậy mở mạng, nhấp vào đường dẫn mà nó gửi. Cái tít bài báo đập vào mắt tôi khiến tôi tinh thần bấn loạn: “Min bí mật gặp gỡ một cô gái lạ mặt”. Kéo chuột xuống, một lần nữa tôi bị ngã bật khỏi ghế. Hình ảnh tôi cùng hắn uống cafe tràn lan trên mạng. Trời ơi! Khung hình được canh rất chuẩn, rất đẹp, rất… oan ức. Xem ra lần này tôi nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch nỗi oan này. Tôi tò mò kéo xuống phần bình luận. Cái gì mà….
– Không đẹp! Không xứng với anh Min (Gì chứ! Mấy người tưởng ta thèm vơ anh Min của mấy người lắm à? Không biết ai không xứng với ai?)
– Min ơi, mong không phải là người iu của anh! (Mong làm gì vì nó có phải là sự thật đâu)
– Min đẹp trai quá! (Bình luận trớt quớt, không ăn nhập với bài viết)
– Nhìn hai người cũng đẹp đôi! Nhưng mong rằng họ chỉ là bạn (Chưa tới mức là bạn đâu em à!)
– Scandal nữa à? (Chị bây không rảnh làm mấy cái trò này nhé)
Tôi đập bàn, tức giận chửi rủa một tràng. Tôi chụp lấy điện thoại gọi cho nhân vật chính kiêm thủ phạm gây ra việc này
– Alô! – Đầu dây bên kia hình như có vẻ ngập ngừng
– Anh…
– Cô bình tĩnh! Tôi sẽ tìm cách giải quyết
– Anh biết rồi hả?
– Mới biết cách đây mười phút! Tôi không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy!
– Dẹp cái giọng điệu tự tin không ra tự tin, khiêm tốn không ra khiêm tốn của anh đi – Tôi tức giận hét vào điện thoại – Tổ chức họp báo, trả lời phỏng vấn, cái quái gì cũng được, anh phải giải thích với mọi người cho tôi.
– Ok, ok! Cô đừng nóng!…
Không đợi hắn nói dứt câu, tôi cúp máy cái rụp. Tôi nhanh chóng sửa soạn quần áo, hôm nay tôi có hẹn nộp bài viết cho anh biên tập. Dù có thể gửi qua mail nhưng tôi cần kiếm người để xả stress. Khi tôi vừa bước vào toà soạn, chủ nhiệm toà soạn đã vồ lấy tôi như hổ đói vồ mồi
– Em gái! Có bản lĩnh. Phen này sóng gió trên các trang báo mạng sẽ kéo dài đây!
– Haizzzz, gì đây anh trai??? – Tôi thở dài
– Em làm sao quen được anh ta?
– Ai? – Dù biết rõ chủ nhiệm đang đề cập đến ai kia nhưng tôi vẫn tiếp tục giả điên
– Cứ giả vờ. Thiếu gia của một gia đình danh giá, một doanh nhân thành đạt kiêm nhà hoạt động từ thiện tích cực. Gần đây nổi tiếng hơn với việc chuyển hướng sang sáng tác. Chàng trai mơ ước của hàng trăm cô gái, là đích ngắm của các ông bố bà mẹ có con gái xinh đẹp. – Anh ta vừa nói vừa nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của tôi – Min, anh đang nhắc đến Min. Em đừng giả vờ nghệch cái mặt ngốc nghếch đó ra nữa
Không phải tôi giả vờ mà là không ngờ hắn có cái lý lịch hoành tráng như vậy. Thời gian tự kỉ đã cướp của tôi quá nhiều hiểu biết rồi. Tôi tiếp tục thở dài…
– Khoan, hắn ta mới 23 tuổi? Sao có thể là doanh nhân thành đạt được? – Tôi cố gắng chứng minh cái lý lịch của hắn chỉ là thêu dệt
– 15 tuổi anh ta đã theo cha học hỏi kinh doanh, 17 tuổi đã nắm vững mọi luật lệ trên thương trường. Nghe đồn những năm anh ta 18,19 tuổi đều được các giáo sư ở đại học về nhà dạy để hoàn thành kiến thức đại học. Khoảng thời gian đó, dù không ra mặt nhưng mọi việc lớn nhỏ trong công ty gần như đều thông qua anh ta. Cách đây 2 năm, anh ta đột ngột đi nước ngoài. Lúc này là lúc bắt đầu sáng tác. Anh ta mới về nước trong năm nay thôi!
– Anh là fan cuồng của hắn hả? Sao cái gì cũng biết vậy? – Tôi vuốt vuốt cằm, ánh nhìn lộ vẻ “xem thường”
Chủ nhiệm lại nhéo má tôi. Tôi xoa xoa má, nhìn chủ nhiệm căm hận mà không làm được gì.
– Nhưng nói chung hắn xuất chúng cỡ nào cũng không liên quan đến em! – Tôi nhún vai – Bản thảo của em, anh xem qua. Biết vậy em gửi mail cho rồi, vô đây nghe anh nói càng điên người! Em về đây!
– Khoan đã! Anh chưa nói xong! – Anh ta ôm chặt cánh tay của tôi, níu níu kéo kéo – Em gái, anh cầu xin em! Phóng viên mảng văn hoá nghệ thuật của anh đột nhiên………bệnh hết rồi.
Em làm ơn thay họ làm một bài phỏng vấn Min được không?
– Thôi đi anh hai, muốn đặt chuyện cũng ráng kiếm cái chuyện nào thiết thực một chút. Cái gì mà bệnh hết! Còn nữa, từ trước tới giờ em không làm mảng đó!
– Anh xin em! Một tấm hình thôi cũng được. Chỉ mình em tiếp cận với anh ta được thôi! Nếu theo quy tắc, anh ta chẳng bao giờ chấp nhận cái hẹn với bọn anh. Còn theo luật paparazzi thì thế nào vệ sĩ của anh ta cũng đốt cả toà soạn chứ chẳng chơi!
– Anh làm quá! Nếu hắn ghê gớm như vậy sao hình em và hắn lại tràn lan trên mạng được!
– Anh không biết – Chủ nhiệm gãi gãi đầu – Trừ khi anh ta muốn vậy!
Tôi gật đầu chấp nhận lời đề nghị của chủ nhiệm. Anh ta nhảy cẫng lên, nếu tôi không né kịp thì đã bị anh ta lợi dụng ôm đến chết. “Trừ khi anh ta muốn vậy”. Tôi chỉ cần 6 chữ này thôi, chỉ cần 6 chữ này, tôi đã như người điên muốn ngay lập tức lao đến hỏi hắn cho ra lẽ. Tôi thật sự muốn biết hắn có ý đồ gì. Rốt cuộc hắn muốn gì ở tôi????