Dần dần đến mùa thu.
Mặc dù hắn hiện tại mỗi tuần vẫn phải đến Bách Thái,nhưng cũng chưa từng thấy Phạm Quân Thần,bất cứ chuyện gì cũng nói qua thư ký để chuyển giao cho hắn.
Như vậy đối với hai người bọn họ đều tốt, không thấy mặt hắn cũng sẽ không đau lòng.
Mượn công việc bận rộn,Cao Dịch Khải làm cho mình không có thời gian đi suy tư, nhưng bất kể bận rộn ra sao tinh thần luôn thanh tĩnh dị thường,hắn ngủ không được,cũng không thể không bắt buộc mình ngủ,hắn không muốn suy nghĩ,chỉ cần không nghĩ nữa,hắn cũng sẽ không cảm thấy những chuyện kia ép người ta đau khổ đến điên.
Cho nên hắn bắt đầu uống thuốc ngủ, chỉ vì bắt buộc đầu óc của mình nghỉ ngơi.
Hắn luôn kéo dài thời gian tan sở,chỉ vì không muốn về nhà trọ một mình,cô đơn giống như bóng tối lạnh lẽo, chỉ cần ngồi ở trong phòng,bốn vách tường như là muốn nuốt hết hắn cắn xé hắn.
“Cậu còn chưa về? Làm thêm giờ sao?”
Nghe được thanh âm,Cao Dịch Khải từ văn kiện trên bàn ngẩng đầu lên,đi công tác về Khuyết Thánh Vĩ trở lại phòng làm việc.
“Cũng đã trễ thế này,cậu ăn tối chưa đó?” Khuyết Thánh Vĩ để cặp công văn xuống, hỏi.
Cao Dịch Khải liếc mắt lên đồng hồ trên cổ tay,thời gian đã là chín giờ bốn mươi tối.
Trong phòng làm việc,đã sớm đi hết chỉ còn lại có một mình hắn.
Cao Dịch Khải lắc đầu.”Tôi không đói bụng.”
“Không đói bụng có thể không ăn sao?” Nghe câu trả lời của hắn, Khuyết Thánh Vĩ cơ hồ có chút phát điên quát.
Người này,hắn rốt cuộc có chú ý tới mình không,bản thân đã gầy đến còn da bọc xương, còn tự ngược đãi chính mình!
“Tôi về sẽ mua chút đồ.” Cao Dịch Khải miễn cưỡng cười một tiếng.
Mặc dù không ăn gì,nhưng hắn thật không đói bụng,không muốn ăn bất kỳ món gì. Chẳng qua hắn biết Khuyết Thánh Vĩ đang quan tâm hắn, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
“Nếu như một mình cậu biết lo cho mình, sẽ làm mình biến thành dáng vẻ này sao?” Khuyết Thánh Vĩ nhìn thấu hắn nói dối.
“Cậu rốt cuộc gặp chuyện gì? Từ lần đó ngã bệnh, sau đó biến thành dáng vẻ này này! Cậu không thương tiếc mình, thân thể sớm muộn cũng sẽ bị cậu làm hỏng!”
Cao Dịch Khải trầm mặc,có lẽ hắn thật nghĩ hủy hoại tất cả,chỉ cần làm hỏng bản thân,từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ đau khổ.
“Cậu gì cũng không nói,vậy tôi làm sao giúp cậu?” Khuyết Thánh Vĩ gãi đầu, trong giọng nói tràn đầy suy sụp.
Có lẽ Cao Dịch Khải đối với người nào cũng lạnh lùng,nhưng chỉ cho mình nhích gần đến hắn,Khuyết Thánh Vĩ trong lúc vô tình,trở nên đặc biệt để ý hắn,luôn muốn làm chuyện gì cho hắn.
Hắn còn nhớ rõ hơn nửa tháng trước, tâm trạng Cao Dịch Khải còn rất tốt chuẩn bị cùng bạn gái đi chơi lễ tình nhân,người nào biết được mới qua không bao lâu, Cao Dịch Khải lại đem mình biến thành bộ dáng nhếch nhác!
“…… Thật xin lỗi.” Cao Dịch Khải biết mình không thể nói chuyện gì,cho dù là Khuyết Thánh Vĩ,cũng không thể nói chuyện giữa mình Phạm Quân Thần cho hắn biết.
“Đây không phải lời tôi muốn nghe.” Khuyết Thánh Vĩ thở dài.”Hơn nữa cậu cũng không cần nói xin lỗi.” Biết Cao Dịch Khải vô luận thế nào cũng không thể nào nói, Khuyết Thánh Vĩ rốt cục nói: “Tôi giúp cậu mua bữa tối,cậu cái gì cũng không nói, ít nhất nên ăn một chút gì,cũng đừng gây sự với thân thể mình.”
“Tôi……”
“Đừng nói cái gì cậu không đói bụng!” Khuyết Thánh Vĩ ngạnh sanh cắt đứt lời hắn.”Cho dù không đói bụng,cho dù nhét cậu cũng phải ăn! Nghe hiểu không? Trước khi tớ trở lại cấm cậu rời khỏi nơi này.”
Nhìn bóng lưng Khuyết Thánh Vĩ rời đi,trong phòng làm việc,sau khi Khuyết Thánh Vĩ rời đi chỉ còn lại một mình hắn.
Cao Dịch Khải vô lực đỡ trán,mệt nhọc quá độ để cho tinh thần hắn suy sụp, hắn từ từ dọn dẹp giấy tờ trên bàn.
Dọn dẹp xong,Khuyết Thánh Vĩ còn chưa có trở lại.
Cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay,ngoài mặt màu trắng bạc,chiếu đến vẻ mặt tái nhợt.Vốn là muốn nhìn thời gian,nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn đồng hồ.
Là Phạm Quân Thần tặng hắn, mấy lần muốn ném nhưng không nỡ.
Đó là món đồ duy nhất lưu lại giữa hắn và người đó.
Biết rõ giữ lại sẽ chỉ làm mình thống khổ,nhưng mỗi lần tức giận,hô hấp khó khăn muốn ném đi thì nhớ lại tất cả,tựa như con dao đâm lên tim hắn,đau đến cơ hồ làm hắn hít thở không nỗi.
Vốn muốn tặng quà cho Phạm Quân Thần,hắn cũng không nhìn qua, có lẽ ngày đó,lúc Khuyết Thánh Vĩ tới làm rơi nó xuống mặt đất cùng đống bia ném đi.
Mất cũng tốt, món quà kia vĩnh viễn không có cơ hội tặng cho người đó——
Nhẹ nhàng vỗ về nước lạnh băng lên mặt, có lẽ cho đến khi hắn có thể lấy lại đồng hồ kia,hắn mới có thể hoàn toàn quên người đó sao.
Nhưng thật sẽ có một ngày như vậy sao?