The Price Of Pleasure

Chương 27



“Bán những quyển sách sao, thưa cô?” Bà Huckabee hỏi với giọng như nghẹn lại. “Rất nhiều cuốn là sách cổ ấn bản đầu tiên.”

Tori thở dài. “Thế thì bán chúng đi, nhưng nhớ đòi thêm tiền. Tất cả những cuốn không liên quan gì đến kinh doanh hay thương mại. Tôi nghĩ tôi sẽ cần chúng ngay đấy.”

Thực tế là, khi Huckabee trở về sau khi bán nữ trang, Tori đã chúi vào những quyển sách dày cộm đó, học về kinh doanh và đàm phán chăm chỉ như một quý cô chuẩn bị cho mùa cưới đầu tiên của mình. Nhà Huckabee cũng đã khuyên cô học thêm cả chăn nuôi cừu bởi vì, như khi họ kể trong sự hoảng sợ của cô, họ không kiếm được ai đảm nhiệm quá trình thu hoạch len.

“Khi ông ta nghỉ, chúng tôi chẳng tìm được ai để thuê cả,” Huckabee giải thích. “Tôi đã đọc mấy quyển sách, nhưng thực tế là – tôi chẳng thể hiểu nổi cừu. Vụ mùa, có. Cừu, không.”

“Tức là không ai ở đây hiểu về chăn nuôi cừu?”

“Dân làng thì biết, nhưng họ không biết về chuyện kinh doanh.”

“Chúng ta phải tìm ai đó. Đăng quảng cáo hay gì đó. Kiếm tôi một ông cừu!”

Và trong thời gian này, những khi cô không bắt Huckabee chỉ ra tất cả mọi thứ – bất cứ thứ gì – có thể biến được thành tiền mà không ảnh hưởng đến việc sản xuất sau này, thì cô lại theo sau Gerald Shepherd đi loanh quanh. Khi ông ta cho ăn và kiểm tra những con cừu non sơ sinh, cô đi lại xung quanh trong đôi ủng nặng trịch mượn được và hỏi ông ta cả loạt câu hỏi. Một điều đặc biệt làm cô ngạc nhiên là lũ cừu thực ra không… cừu non cho lắm.

Thực ra, cô có thể thề cô đã nghe thấy một con gầm gừ.

Khi cô hỏi về chúng, Gerald trả lời, “Nghe tôi nè, tôi chẳng biết cái từ đó ở đâu ra. Ngay cả lũ cừu non cũng có thể làm mấy con chó nhỡ nhỡ phát khiếp. Làm lũ chó tội nghiệp dúm dó.”

Gerald gãi gãi cái đầu bờm xờm của ông ta và Tori há mồm khi họ nhìn ra cánh đồng ngay cạnh – cả một tá cừu đang trèo lên lên những cái tường đá đáng ra để rào chúng vào trong, và sử dụng chúng như thể đường đi vậy.

“Nicole!” Amanda gọi, vẫy vẫy một lá thư trong không khí. “Ngài bá tước Belmont đã qua đời một tuần trước.” Bà chạy xuống bãi cỏ nơi Nicole và bà Vú đang trải một tấm chăn để chơi với Geoff sau bữa sáng.

“Gì cơ?” Nicole nhảy dựng dậy. “Sao họ không nói gì cả?” Tuần trước, họ nhận được một lá thư nói rằng Tori và Cammy đang thích nghi rất tốt.

“Mẹ không biết, nhưng mẹ sắp đi tìm hiểu.”

Nicole quay về phía bà Vú. “Bác sẽ ổn chứ?” Amanda nghe thấy bà người Scot lào xào trong một giọng đầy thích thú nào là trông cu nhóc này sẽ là một việc dễ ợt nên không có cần phải lo gì cả.

Amanda rất ngạc nhiên khi thấy Nicole gật đầu như hiểu bà ta nói gì. Cô hôn Geoff thật nhanh trước khi cô và Amanda vội bước đến nhà để xe. Amanda hỏi, “Con hay mẹ?”

“Con. Xe!”

Khi xe hai người lăn bánh vào con đường dẫn trải đá dăm cỏ mọc um tùm của khu gia trang, họ thấy một việc lạ lùng nhất đời. Tori đào đất, rồi chạy quanh góc khu nhà, tôi quay lại khu đào bới. Với một cái liếc nhau thật nhanh, Amanda và Nicole bước xuống khỏi cỗ xe vừa dừng lại của họ và đi theo.

“Tôi chẳng quan tâm các anh phải làm thế nào, cứ làm đi!” Tori quát. “Tảng đá chẳng quan trọng. Cứ lấy chỗ sắt đó ra. Nhìn tôi có giống như là tôi thèm quan tâm chỗ này trông sẽ như thế nào không?” cô hỏi và phẩy tay, chỉ khu vườn hoa hồng có tường bao của khu trang viên giờ đây đã bị đào lên, cuốc, và đang chuẩn bị để được gieo hạt. Với cây ngũ cốc.

Cô bé, người mà trước đây chỉ biết có Grant, giờ đã là một phụ nữ rất tự tin.

Và một bạo chúa.

“E hèm.”

Tori quay người lại. “Nicole! Bà Stanhope!” Cô chào những người bạn, rồi thở dài. “Cháu đoán mọi người đã nghe tin rồi?” Khi họ gật đầu, cô chỉ nói, “Đó là một câu chuyện dài.” Cô không cần phải giải thích thêm khi Cammy bước tới đón họ.

“Cammy, chị đưa mọi người lên dùng trà nhé?” Tori hỏi lơ đãng. “Em cần phải lấy chỗ sắt này đi trong hôm nay không chúng ta sẽ không được trả tiền.”

“Tất nhiên,” chị nói với một nụ cười phớt, nhưng rõ ràng Cammy đang lo lắng.

Amanda và Nicole hỏi chuyện phiếm trong khi Cammy dẫn họ vào trong đến một phòng khách. Chỉ có bốn cái ghế, một hộp trà, và một cái bàn nhỏ chiếm chỗ trong căn phòng trống hoác, vang vọng âm thanh, và những hình vuông chưa bạc màu nổi bật lên trên giấy dán tường, cho thấy những bức tranh đã phải chịu hy sinh.

Ba người ngồi xuống ghế để họ có thể nhìn Tori đang dẫn con ngựa kéo cánh cổng bằng sắt luyện.

“Làm ơn kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đang xảy ra ở đây,” Amanda nói.

Cammy nhìn chăm chăm nước trà trong một cái tách mẻ. “Cũng không tệ như -“

“Đừng cố, Cammy,” Nicole xen vào với một giọng không khoan nhượng.

“Được rồi. Mọi chuyện rất tệ.” Chiếc tách và đĩa cô đưa cho Amanda rung lên trong tay. “Mấy ngày liền sau đám tang, Tori khóc, khóc đủ làm tan nát trái tim người ta. Nó đã mất ông và chuẩn bị mất luôn căn nhà mới cho người chủ nợ tệ hại kia, ngay cả nếu Grant không quay lại tiếp quản chỗ này. Nó cảm thấy bị phản bội vì Gr-” cô dừng lại. “Bởi vì nó đã được đưa trở lại đây, rồi, như trong đầu nó nghĩ, bị bỏ mặc.”

Amanda nhìn nhanh Nicole.

Rồi cả ba người cũng nhìn ra và thấy Tori đang quát gì đó, lông mày nhăn lại vì tập trung. Bất thình lình, đống sắt bật ra, hất cô về phía sau trong đống váy áo. Mấy người đàn bà cứng người chuẩn bị chạy xuống với cô, nhưng rồi Tori bật dậy cười ré lên, cỏ rụng lả tả từ tóc và lưng váy cô. Cô nhảy chân sáo đến phía Huckabee và vỗ vỗ lưng ông ta.

“Dù sao.” Cammy lại quay lại nhìn họ. “Đêm đó, nó bỗng dứt hẳn. Nó không còn buồn nữa. Chỉ rất rất là tức giận. Nó cho Huckabee đi bán đồ nữ trang của bà nội mà ông nó từng không thể rời tay ra. Nó đã bán cả yên ngựa. Nó bán tất cả những gì không được ghim chặt xuống đất.”

Khi Cammy dừng lại, họ lại nhìn ra xem Tori đang chỉ đạo người làm với những động tác mạnh mẽ của cánh tay.

“Như thế vẫn chưa đủ. Thế nên nó…” Cammy cắn môi.

“Tiếp đi,” Nicole khuyến khích.

“Nó bán cả nhẫn cưới của mẹ nó.”

“Ôi, Chúa ơi,” Nicole thì thầm trong khi Amanda há hốc miệng.

“Sao cô ấy không liên lạc với chúng tôi?” Amanda hỏi. “Sao cô không?”

“Bởi vì nó biết mọi người sẽ đưa nó tiền,” Cammy nói ngắn gọn. “Tori rất kiêu hãnh. Thêm nữa, nó không muốn Grant biết ngài bá tước đã mất. Nó muốn chuẩn bị để có thể chống lại việc tiếp quản của anh ấy – ” “Nhưng Grant đã bảo với chúng tôi nó từ bỏ rồi mà,” Amada nói.

“Anh ấy cũng nói với Tori như thế, nhưng đã có một hợp đồng,” Cammy chỉ ra. “Tori không thể hiểu sao anh ấy chỉ đơn giản từ bỏ một thứ mà anh ấy đã làm việc để có sau bao nhiêu lâu. Cháu tin Grant, nhưng hành vi của anh ấy rất khó hiểu.”

“Trừ phi chú ấy đang yêu,” Nicole nói. “Chú ấy có thể thậm chí không biết điều đó.”

Trong bữa trưa, Nicole giải thích sự vắng mặt của Grant cho Tori và Cammy. “Grant đi tìm Ian. Có vẻ như cậu ấy bị đưa đi bởi một nhóm bắt cóc.”

Mắt Tori mở lớn. “Tội nghiệp Ian! Em không thể tin anh ấy lại phải quay lại biển ngay. Em có thể làm gì?”

“Chắc chắn, Grant sẽ tìm được cậu ấy và đưa cậu ấy trở về,” Nicole khẳng định với cô. “Và em biết tính Grant tỉ mỉ đến thế nào.”

“Tức là anh ấy có lý do để không đến đây?” Tori hỏi.

Nicole gật đầu vẻ hạnh phúc.

“Thế tại sao anh ấy không nhắn tin? Tại sao anh ấy không nói cho em biết về Ian?”

Cái gật đầu của Nicole dừng lại. “Có thể chú ấy không muốn làm em lo. Như chị biết, em và Ian đã thành bạn tốt?”

“Vâng, bọn em đúng như thế.”

“Và rõ ràng Ian đã dính phải phiền phức. Đôi khi cũng có những chuyện đáng xấu hổ mà Grant luôn có thể giữ kín.”

Tori cố không tỏ vẻ hy vọng khi cô hỏi, “Grant có bảo chị nhắn với em cái gì khi anh ấy đi không?”

Nicole gãi gãi khuỷu tay. “Không hẳn thế. Nhưng ẩn ý thì đã quá rõ rồi.”

Tori nhăn mặt với cô.

“Được rồi. Chú ấy đã đi rất vội và mọi thứ rất khẩn trương. Có thể chú ấy đã nói gì đó. Chị quá bận bịu chia tay với Derek lúc đó.”

Có thể anh đã nói gì đó hoặc có thể anh chẳng nghĩ gì đến cô hết. Cô dám bỏ tiền ra cá điều thứ hai, dù tiền cô có ít – mặc dù sẽ không như thế nếu theo ý hai phụ nữ nhà Sutherland.

Suốt bữa ăn, Tori đã phải từ chối những đề nghị giúp đỡ tiền – vài lần đầy kín đáo, vài lần rất thông minh, vài lần như ép buộc – tổng cộng mười lăm lần.

Và khi Tori và Cammy tiễn họ ra cửa, Nicole chống tay lên hông và thông báo, “Bọn chị sẽ không đi cho đến khi em đồng ý để bọn chị giúp.”

“Em suýt nữa,” Tori nói. “Bọn em đang ngay ở điểm quyết định rồi. Nếu mọi thứ suôn sẻ, bọn em có thể giữ chân họ khỏi nơi này.” Cô nhìn hết Nicole đến Bà Stanhope. “Cháu muốn làm việc này.”

Bà Stanhope hắng giọng. “Cháu đã trở thành một… nhà tư bản rất khá, Tori. Nhưng chúng tôi không thể ngồi đó và nhìn cháu mất ngôi nhà của mình.”

“Làm ơn, nghe cháu. Cháu đã đọc vài câu chuyện trong đó có người anh hùng không thể nhận tiền của bạn, ngay cả trong sự khốn cùng của anh ta, bởi vì lòng kiêu hãnh của anh ta không cho phép. Khi cháu đọc cháu chẳng hiểu có gì mà quan trọng thế. Cháu nghĩ, ‘Ờ, nếu anh nói thế – thì tôi biết thế,” và cháu lật sang trang khác. Giờ thì điều đó rõ ràng hơn với cháu rồi. Cháu biết cháu chẳng phải anh hùng, nhưng cháu nghĩ cháu có lòng kiêu hãnh giống như vậy.”

“Ôi, Tori, vay tiền chẳng có gì là xấu hổ cả,” Nicole chỉ ra.

Cô thở dài. “Có xấu hổi đấy, nếu em không thể trả lại.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.