The Price Of Pleasure

Chương 22



“Em thấy khó chịu về cái gì với sự có mặt của cô ấy vậy, Grant? Sự can đảm và mạnh mẽ của cô ấy? Sắc đẹp của cô ấy?” Hai bàn tay ngửa lên, Nicole hỏi, “Cái gì vậy?” Khi anh không nói gì cả, cô nhìn Derek rồi lại nhìn Grant, lườm cả hai trước khi theo sau Victoria.

Derek nhướng mày lên. “Đến lượt anh. Tại sao chú không muốn ở bên cô ấy?”

“Em hy vọng cuộc sống của em sẽ trở lại bình thường khi cô ấy đã đi. Em hy vọng có thể ngủ yên trong đêm và có thể – ” Anh tự dừng lại. Có thể không để ý nghĩ của anh hướng về cô từng giờ từng phút của một ngày. “Victoria quá hấp dẫn để có thể ở gần.”

Derek cười khẩy, “Chú? Chống chọi lại ham muốn?”

Anh xoa tay lên gáy. “Chống lại nó như một người đàn ông khốn khổ.”

“Anh tưởng chú chả bao giờ để tâm đến những thứ luôn ám ảnh người trần mắt thịt tụi tôi. Ừm, mà sao phải chống lại nó chứ?”

“Cả tỉ lý do,” Grant nói, cố kết thúc mạch câu chuyện.

“Như là…”

“Em nghĩ bọn em không hợp. Em lo chuyện này sẽ kết thúc như anh với Lydia.”

“Trừ phi cô ấy xấu xa.” Và với cái cau mặt của Grant, anh ấy tiếp, “Nicole nói đúng. Cô bé có vẻ dễ thương, và chú không thể nào rời mắt khỏi cô ấy.”

Grant thở ra. “Vâng, đúng thế. Nhưng cô ấy không phải kiểu phụ nữ em sẽ cưới. Em muốn một cô dâu Anh đúng kiểu, một ai đó đỡ”- anh dừng lại trong lúc cố tìm từ – “đỡ…”

Đỡ sao? Hướng ngoại? Grant khá thích cô ở điểm đó. Thẳng thắn? Anh bắt đầu quen rồi và sẽ không muốn cô thay đổi. Bớt tự tin đến mức kiêu căng? Không, anh yêu cái đó. “Em chỉ muốn ai đó đỡ hơn. Ai đó bình thường và dễ chịu. Ai đó, hơn tất cả những điều khác, có thể đoán trước được.” Để cho anh không phải rối lên như mớ bòng bong thế này.

“Em lấy đâu ra cái suy nghĩ quái dị ấy về đàn bà thế hả?”

Grant đứng bật dậy. “Ví dụ từ những ông anh của tôi! Cuộc đời của anh đã bị hủy hoại bởi một người đàn bà. Còn của William thì đã chấm dứt vì nó.”

“Cuộc sống của William chấm dứt vì anh ấy uống quá nhiều và quyết đấu trong khi anh ấy đang bí tỉ.”

“Anh ấy quyết đấu vì một người đàn bà.”

Derek lắc đầu. “Anh ấy đấu vì anh ấy kiêu hãnh và bất cần. Anh ấy đã có thể rút lui. Và anh thì đã có thể xử lý mọi việc khác đi.”

“Tất cả những cách đó đếu có thể không cao thượng.” Anh ấn các ngón tay lên trán. “Còn Victoria thì sao? Em e là cô ấy nghĩ cô ấy muốn em vì em là người đàn ông đầu tiên cô ấy nhìn thấy, với con mắt phụ nữ. Nếu sau này cô ấy tìm thấy một người khác thì sao? Một ai đó mà cô ấy muốn hơn cả em?”

“Chuyện đó có thể xảy ra trong bất cứ cuộc hôn nhân nào,” Derek khẳng định. “Nhưng anh cũng đã thấy cô ấy nhìn chú, và anh thấy nhiều hơn là một sự say mê đơn thuần. Hơn nữa, chẳng phải cô ấy cũng ở với Ian vài tháng sao? Vì lý do gì đó, phụ nữ không thể cưỡng lại cậu ấy. Và vì Victoria đã như thế, ừm, lý lẽ của em có vấn đề rồi.”

“Cô ấy và Ian cứ như anh em thân thiết suốt cả chuyến đi. Có sự gắn bó, nhưng không phải theo kiểu lãng mạn.”

“Thì sao?…”

“Thì, chuyện đó chẳng thay đổi thực tế là Victoria đã không có một tuổi thơ thực sự, cô ấy đã bị cướp mất cha mẹ, và giờ em sắp sửa cướp đi cơ hội yêu đương của cô ấy sao? Và cô ấy đã nói rõ với em cô ấy muốn trải qua điều đó với những người đàn ông khác. Một khi em đã cưới, em sẽ không bao giờ ly dị. Em không muốn mỗi sáng thức dậy biết rằng mình có một cuộc hôn nhân tồi tệ, nhưng lại vẫn bị mặc kẹt với nó.” Anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa. “Với em, chỉ cần một cô dâu Anh bình thường.”

“Nhưng có một thứ có thể cản trở con đường đến với cuộc hôn nhân lý tưởng của chú đấy.”

Grant nhướng mày lên với anh.

“Chú đang yêu Victoria.”

Khi Tori ngồi thụp xuống lấy cái lược cào mạnh lên tóc, nhìn vào gương tức tối, cô nghe một tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa.

“Em vẫn thức chứ?” Nicole hỏi.

Xấu hổ vì hành động của mình, Tori đã tính không trả lời, nhưng cuối cùng cô mời người bạn mới vào.

“Em đang thức. Chị vào đi.”

Nicole bước vào – lại như thể họ là bạn cũ vậy. Hoặc thậm chí như chị em, khi cô yêu cầu được chải nốt tóc cho Tori. Cô lựa từng lọn và chải chúng từ đầu đến cuối, miệng khẽ ư ư, như thể ru Tori ngủ, và rồi… “Thế nào, em yêu Grant bao lâu rồi?”

Ánh mắt Tori vọt lên tấm gương để gặp ánh mắt Nicole. Nhưng liệu cô có thực sự ngạc nhiên không? Cô yêu anh biết bao, cô băn khoăn không hiểu tại sao mọi người không thể cảm thấy nó như đang vỡ tung ra từ trong cô. Cô nhún vai như thể chuyện này chẳng có gì quan trọng. “Anh ấy không đáp lại tình cảm đó.”

“Chị nghĩ chú ấy có,” Nicole nói và chải một nhát thật nhanh vào tóc cô.

“Dù sao chuyện đó chẳng quan trọng lắm. Em đã quên anh ấy rồi.”

Chiếc lược chậm lại. “Ừ hứ.”

“Có thể là chưa hoàn toàn, theo đúng nghĩa của nó. Nhưng anh ấy không thích em.” Tori cảm thấy cả loạt câu hỏi như nổi lên lóc bóc trong đầu. Nicole là một phụ nữ gần gần tuổi cô. Một người đã hiểu được tình yêu và hôn nhân. “Em không hiểu lắm. Anh ấy nghĩ em hấp dẫn về mặt thể xác, nhưng anh ấy không thích cách em cư xử.”

“Sao em lại nghĩ thế?”

“Bởi vì em đã nghe được anh ấy nói như thế.”

Nicole nhíu mày và lẩm bẩn, “Grant, đồ ngốc.” Đến bên cạnh Tori, cô ấy nắm lấy tay cô. “Chị chưa bao giờ thấy chú ấy nhìn cái gì như cách chú ấy nhìn em. Chú ấy yêu em,” cô nói với một giọng hài lòng.

Tori lắc đầu. “Nếu sự thật mà được như thế.”

“Em sẽ thấy là đúng như thế. Giờ thì đi ngủ đi.” Nicole vỗ vỗ bàn tay cô, rồi đứng dậy. Ra đến cửa, cô quay lại và nói, “Hãy cho Grant thời gian.”

Sau khi Nicole đi, Tori nằm lăn xuống cái giường mới của cô và nhìn lên trần nhà được trang trí hoa văn, nhưng khác với dự đoán của mình, cô không ngủ được. Như thể cơ thể cô chống lại sự êm ái. Hay là cô đang không yên khi nghĩ về cuộc đời mình đã thay đổi đến mức nào sau vài tháng vừa qua. Cuối cùng cô cũng thiếp đi trong căn phòng lạ, tự hỏi Grant ở đâu và liệu anh có ngủ ngon hơn cô không.

Ngày đầu tiên thực sự của họ ở Whitestone được dành để vui chơi. Tori cùng ăn sáng với Derek và Nicole, và xin lỗi thay cho Cammy, giờ vẫn còn chưa dậy.

Vừa nhai, cô vừa quan sát cặp đôi vợ chồng này. Derek huýt sáo về phía cái bàn để đĩa và nhìn vợ anh với những cái nhìn thật lâu, và cô ấy đỏ mặt và cắn môi. Tori hiểu ra họ là một cặp rất nồng nhiệt. Cô từng luôn tự hỏi liệu có ai giống như bố mẹ cô không – nắm tay, cười đùa, trao nhau những nụ cười ẩn ý mà họ tưởng không ai biết. Cô đã chia sẻ sự mãnh liệt với Grant nhưng họ không bao giờ mỉm cười và trêu ghẹo nhau. Không bao giờ cô cảm thấy bình yên.

Khi Grant xuống, anh bỏ qua thức ăn và chỉ uống cà phê. Tori không hiểu sao anh có thể bỏ qua cái bàn đầy những xúc xích, bánh mỳ và mứt, trứng, kem, rồi nhận ra anh đang nôn nóng muốn tránh xa cô ra. Sự im lặng của họ trở nên căng thẳng. Derek và Nicole đã tử tế hết mức, và cô không muốn họ thấy không thoải mái chỉ vì sự bất hòa giữa cô và Grant. Tori quyết định sẽ lịch sự. “Anh ngủ ngon chứ?”

Lịch sự cũng bằng thừa. Mắt anh nheo lại, và anh nhìn cô như thể cô đáng ra phải biết là anh ngủ không ngon. “Không được ngon lắm. Còn cô?”

Không muốn làm những người chủ nhà phiền lòng, cô vươn tay ra phía trước, và nói dối, “Tôi ngủ rất ngon.” Cô không rõ lời nói đó hay cái thở dài thỏa mãn của mình làm anh bực mình đến thế, nhưng anh đẩy cái ghế ra nhanh đến mức nó kêu rít lên, vang vọng trên sàn nhà, rồi anh bước ra khỏi căn phòng. Nicole nhìn cô vẻ thông cảm, còn Derek nhìn về phía cánh cửa như thể anh không nhận ra người đàn ông vừa bước ra khỏi đó.

Lúc sau, khi Derek và Grant cưỡi ngựa ra ngoài để kiểm tra khu đất, Nicole dẫn Tori tham quan một vòng ngôi nhà, cuối cùng là một cái thư viện rộng rãi. Tori quay vòng vòng trong sự thích thú. Sách. Những quyển sách thật đẹp. Quá nhiều. Cô lướt tay trên gáy các cuốn sách, trầm trồ trước những hoa văn và thiết kế tinh xảo.

Tori nhìn những giá sách cao từ sàn đến trần nhà. “Có nhiều sách hơn người ta có thể đọc cả đời.”

“Đúng thế. Thế nên chị sẽ chỉ ra những quyển chị thích mà em có thể thích, đặc biệt là những chuyện khủng khiếp, hồi hộp,” Nicole thêm vào và cười khinh khích.

Sau khi họ đã lựa một chồng sách cho Tori, họ uống trà, ngắm những cái đĩa đẹp đẽ, và ăn những quả cam chín mọng trong vườn cam của Whitestone. Họ chơi với Geoff, đứa bé tuyệt diệu nhất mà Tori từng biết. Cô thấy thất vọng khi vú nuôi của cậu bé, một người bà người Scotland lớn tuổi, đưa bé đi ngủ. Người đàn bà, mà mọi người đều gọi là Bà vú bởi vì bà đã chăm sóc quá nhiều em bé trong bao năm, rõ ràng là đã mê thằng bé như điếu đổ. Thực tế, khi Quý bà Stanhope muốn bế chú bé, Bà vú nói rất ngang, “Giờ vẫn chưa đến lượt bà, thưa bà.”

Và khi Cammy thức dậy mỗi lần để xơi ba bữa trưa của chị ấy, Tori và Nicole cùng ngồi với chị. Tối đó, Cammy đã có thể xuống ăn tối được, và không khí trở nên rất vui vẻ. Mặc dù tóc chị ấy vẫn rừng rực như lửa, làn da của chị như trong suốt trong chiếc váy lụa xám thêu kim tuyến. Nhưng có vẻ chị chẳng vội vàng gì phải đứng lên khỏi bàn. Thực tế là, chị ấy ăn nhiều hơn cả Nicole và Bà Stanhope cộng lại.

Tori nhận thấy cô đã tìm kiếm Grant vài lần trong tối đó, nhưng anh không xuất hiện. Cô ghét là cô đã tìm. Tệ hơn, cô bị bắt gặp đang nhìn quanh bởi bà mẹ có cặp mắt tinh như chim ưng của anh.

Sáng hôm sau, Tori đến thẳng phòng Cammy và gặp chị vừa mới ăn xong bữa sáng. Những cái đĩa thức ăn, những cái đĩa sạch trơn, nằm lăn lóc trên cái khay.

“Chào buổi sáng, Tori.”

“Chị cũng thế.” Cô không thể nói liệu Cammy trông đã khá hơn chưa, nhưng rõ ràng chị ấy không có vẻ tệ đi.

Cammy thấy cô liếc cái khay và đỏ mặt. “Tất cả đều quá ngon. Chị không nghĩ chị từng ăn ngon thế bao giờ. Cảm giác của những món ăn này thật là chói lóa.”

“Em tự hào về chị! Hay là mình cùng đặt mục tiêu làm cho Whitestone sạch bách thức ăn,” cô nói và cười khanh khách. “Chị cảm thấy đủ khỏe để đi dạo chưa?”

“Ừ, chị tin là chị đi được.”

“Tốt. Mình sẽ đi quanh ngôi nhà. Căn nhà to như là” – đôi lông mày cô nhíu lại – “ừm, nó to lắm.”

“Chị đang định đi dạo bên ngoài,” Cammy nói.

Tori đã càng lúc càng bồn chồn và bỗng cảm thấy hứng thú với ý kiến đó. Cô đi tới cửa sổ và kéo những tấm rèm gấm nặng trịch ra. “Có tuyết kìa.”

“Chị từng rất yêu tuyết,” Cammy thừa nhận. “Chị nhớ sự tĩnh lặng kỳ lạ, trống trải của nó.”

“Em không biết đây có phải ý kiến hay không.”

Giọng Cammy trở nên lanh lảnh. “Tori, hoặc nó sẽ làm chị khỏe ra hoặc nó giết chết chị, và nói thẳng là, chị đã xác định sẵn rồi!”

Nửa giờ sau, Nicole chắc chắn họ đã được bọc kỹ trong áo choàng, khăn, và găng tay, chúc họ có một cuộc đi dạo dài thú vị. Họ muốn Nicole cùng đi, lẽ ra đã khăng khăng mời cô đi, nhưng cô ấy có vẻ rất thích được ở nhà. Chẳng có gì lạ. Bà Stanhope đang ở chơi với Geoffrey trong phòng. Grant đã biến mất và hai vị khách của Nicole đang chuẩn bị đi sáng nay. Tori có thể cá là Nicole sẽ tìm ngay ông chồng của cô sau khi họ đi.

Thế là Cammy và Tori rảo bước trên đất, Cammy chỉ vài cái cây hoặc mấy con chim trông khá xa lạ với Tori, nhưng cô tự nhận là cô đã quên gần hết moi thứ rồi. Họ đến một cái đồi nhỏ, nhỏ đối với Tori, nhưng Cammy thì coi nó như một ngọn núi.

“Chị nghĩ chị làm được.”

“Nhưng chị có thể-“

“Quyết định thế đi,” Cammy ngắt lời và tiến lên.

Mình biết kết cục của câu chuyện này. Tori đảo mắt và không còn cách nào khác đành theo sau. Cô có thể nghe thấy Cammy thở nặng nhọc, nhưng Tori biết chị ấy có một lòng quyết tâm không ai sánh nổi. Khi Cammy bước những bước chậm chạp cuối cùng lên đỉnh, trông chị đỏ gay, nhưng chị trông chẳng tệ. Trông chị có vẻ… đắc thắng.

“Ồ, nhìn xem, Grant kìa,” Cammy vừa nói vừa thở.

Đầu Tori quay phát lại. Cô trông thấy một con ngựa khổng lồ, mời hiện ra từ vườn cây phủ đầy tuyết ở xa xa. Anh điều khiển con ngựa tới bờ sông và rồi hình như anh buông lỏng dây cương.

“Nhìn cái vườn cây kìa. Có một khu như thế trên đảo thì tuyệt nhỉ, phải không?”

Tori chỉ nghe loáng thoáng chị ấy nói. Cô đang say sưa, ngắm anh.

“Tori, rõ ràng là tình cảm của em chưa nhạt đi.”

“Hử?” Cô kéo ánh mắt khỏi Grant. “Thế là sao?”

“Tình cảm của em với Grant. Vẫn mạnh mẽ như trước?”

“Đúng hơn là chỉ còn sự nuối tiếc.” Tori thở dài. “Những sự đau đớn không cần thiết.”

Cammy lắc đầu. “Không, anh ta yêu em. Bất cứ ai có mắt đếu thấy thế hết.”

Tori cười với chị chẳng có vẻ gì vui. “Anh ấy đã nói quá rõ ràng cảm giác của anh ấy với em.”

“Khi Ian đến thăm, em nên hỏi anh ta mà xem,” Cammy gợi ý.

“Em sẽ, nhưng em nghĩ trong vụ này, thực tế hoàn toàn đơn giản như nó vẫn thế,” cô nói buồn bã, rồi quay người để đi xuống.

Trên đường về khu nhà, họ gặp lũ trẻ con của người làm vườn chính đang chơi ném cây với một chú chó trắng đang nhảy tưng tưng. Tiếng cười và chơi đùa của chúng ăn vào người Tori, dễ dàng làm tâm trạng cô đổi hẳn, và chẳng mấy chốc cô đã lăn tròn trong tuyết cùng với chúng, và học cách làm người tuyết. Cammy vỗ vỗ tay khi con chó cũng lăn tròn với họ, theo cái cách riêng của nó.

Khi Cammy bắt đầu lạnh cóng, Tori đưa chị về. Trời lạnh không ảnh hưởng đến Tori như cô nghĩ. Cô cảm thấy nó làm cô khỏe ra và thích thú khi hơi thở của cô phà ra như khói. Cô có thể vui vẻ chạy giỡn loăng quăng thêm một lúc nữa.

Họ gặp Grant ở cửa trước ngôi nhà, và đôi lông mày anh nhướng lên trước vẻ ngoài của cô. Đến lúc đó cô mới nhận ra cái mũ của cô đang xộc xệch và tóc rũ xuống từ cái từng là một búi tóc. Lưng áo choàng cô thì ướt và những nhúm lông trắng phủ đầy phía trước cái áo sẫm màu của cô. Có cái gì đó rất đáng nghi, như thể nước dãi chó dây ra trên các ống tay áo của cô. Nhưng anh chẳng bình phẩm gì cả. Thay vào đó, anh hỏi lịch sự, “Hai người thích chuyến đi dạo chứ?”

Cammy nhìn Tori chờ cô trả lời.

“Rất thích,” cô nói, cố làm ra giọng lịch thiệp. Cô đang nói gì thế này? Bây giờ nói lịch sự có vẻ dễ hơn, và tỏ ra khó chịu lại bắt đầu khó khăn. “Anh cưỡi ngựa thế nào?”

“Tôi nhớ mảnh đất này,” anh nói đơn giản.

Tori nhớ lại những gì Ian đã nói. Có phải Grant nhớ những trách nhiệm của anh, sự đảm bảo cuộc sống cho bấy nhiêu người? Nhìn anh lúc này xem, đôi mắt anh thật trong và bộc trực, cô cảm thấy Ian đã đúng – đó là lý do Grant muốn khu điền trang. Không phải để sở hữu một chỗ nào đó, mà là để có một chỗ mình thuộc về nó…

Suy nghĩ của cô bị ngắt quãng bởi tiếng vó ngựa trên con đường trải sỏi khi một cỗ xe oai vệ tiến vào. Nicole và Amanda bước ra ngay sau đó để chào đón những vị khách bất ngờ. Tất nhiên rồi,Tori nghĩ, nhà Sutherland sẽ đón khách ngay khi cô trông như vừa bị tấn công bởi một con chó điên, mà nó lại chảy dãi chứ không cắn.

“Ồ, đấy là Lavinia,” Bà Stanhope nói khẽ. “Và Bà Bainbridge. Tôi đã ở cả mười một tháng với mấy con mèo mướp này, và giờ tôi mới về thăm gia đình có mấy tuần, họ đã lần theo tôi đến đây.”

Khi cỗ xe dừng lại, Grant đỡ hai phụ nữ ăn mặc rất lộng lẫy xuống và giới thiệu. Tori và Cammy được giới thiệu là “em họ xa.”

Cặp đôi mới này há mồm nhìn Tori. Ngay sau khi họ đã hồi lại sau cú shock, họ vẫn nhìn chằm chằm, và Tori suýt nữa đã đỏ mặt vì xấu hổ. Khi Tori nhìn họ trong lúc họ nhìn cô, cô nhận ra một điều cô khó có thể tin được.

Họ đang ghen tị.

Hai người trông giống hệt những người phụ nữ Anh từng nhìn mẹ Tori. Ừm, không hoàn toàn thế. Hầu hết phụ nữ xúm xít lại bên Mẹ – bà là một nữ bá tước tương lai – nhưng đằng sau đó luôn là sự ghen tị vì Anne chẳng mấy bữa lại ra đi cho một chuyến hành trình mới, để du ngoạn, khám phá và sống một cách tự do hoàn toàn.

Để phá vỡ sự im lặng, Tori nói, “Chúng tôi vừa có một thời gian tuyệt vời! Tôi đã học cách làm người tuyết, và Cammy và tôi đã tập những bí quyết để nặn những viên tuyết hoàn hảo. Thật tuyệt, phải không?”

Nụ cười cố gắng, khó khăn của Cammy làm các bà kia dãn ra một chút, và chị trả lời với sự thành thật thấy rõ, “Chị chả nhớ nổi lần cuối cùng chị từng vui vẻ đến thế.”

Nicole cười với họ, và Bà Stanhope mỉm cười. Chẳng có gì ngạc nhiên, cặp lông mày của Grant nhíu lại rất rõ.

“Ừm, nếu mọi người cho phép,” Tori nói. “Chúng tôi sắp kiếm cái gì đấy ăn. Cười đùa như vậy làm cho người ta thật thèm ăn.” Cô vòng tay qua cánh tay Cammy. “Rất hân hạnh được gặp hai bà!”

Vào trong, cô và Cammy dỡ hàng lớp quần áo và giày ủng ra, cười khúc khích suốt về vẻ mặt căng ra của hai người đàn bà lúc nãy. Họ đồng ý sẽ rửa ráy và thay đồ, rồi gặp nhau ở phòng Cammy để có một bữa trưa muộn.

Khi họ ngồi xuống bên bữa ăn có món thịt săn hầm đang bốc khói và bánh mỳ phết bơ nóng, Cammy nhắc lại, “Lúc ở dưới kia em làm chị nhớ đến mẹ em.”

Lời khen làm Tori khựng lại. “Em lúc đó đang nghĩ đến mẹ,” cô thừa nhận với một nụ cười, rồi ra hiệu cho Cammy bắt đầu ăn.

“Chuyến đi bộ làm chị đói lả,” Cammy vừa nhai vừa nói. “Chị nghĩ chị có thể nhét thêm ba bát vào ấy chứ. Thế có tệ không?”

“Thế mới tuyệt chứ! Tori nói, và nâng cốc của cô lên với Cammy. “Em không nghĩ em đã nhìn thấy chị ăn như thế này bao giờ.”

“Chị chỉ cảm thấy cơ thể chị đang lớn lên và kêu gào đòi được tẩm bổ. Đầu óc chị cũng thế. Cứ như thể sự minh mẫn của chị tỉ lệ thuận với việc sau đó chị đói đến mức nào.”

Làm sao Tori có thể thể hiện sự nhẹ nhõm cô cảm thấy mà không để Cammy biết rằng cô đã lo lắng thế nào? “Thế thì chúng ta sẽ làm cho chị béo tròn trước lễ Phục sinh.”

Sau khi họ kết thúc, Cammy vỗ vỗ bụng, ngáp và nằm xuống, chuẩn bị ngủ vài giờ liền. Quần áo sạch sẽ, khô ráo không ngăn được Tori chạy ngay ra ngoài lần nữa, nhưng cô không tìm thấy người bạn mới quen nào cả. Cô ngồi xuống một cái ghế dài ở dưới một cây sồi xum xuê gần ngôi nhà, và một lúc sau, Nicole thấy cô vẫn ngồi đó, ngắm nghía các chú chim đã tụm lại xung quanh chân cô hy vọng được cho ăn.

“Ôi trời, có vẻ như em đã chìm vào suy tư rồi,” Nicole nói đùa với một nụ cười.

Tori mỉm cười lại, vui vẻ vì có bạn.

“Chị đến để thông báo là các bà kia đi rồi,” Nicole vừa nói vừa khoa tay trước khi ngồi xuống cạnh cô. “Và nhìn xem chị mang cái gì này.” Cô nâng một cái túi đựng hạt thức ăn cho chim trong tay và một túi kẹo trong tay kia. “Thức ăn cho chim và thức ăn cho qu‎ý cô.”

“Em vừa mới quyết định bỏ kẹo,” Tori nói giọng đầy đau khổ. “Em mua một bịch ở Cape Town, ăn sạch trong một ngày, và suýt nữa phát ốm.”

Nicole cười khúc khích và đưa cô cái túi hạt. “Nhân tiện đây, em đã cư xử với họ rất tuyệt hôm nay.”

“Em mừng là em đã tiến bộ,” cô trả lời thành thật.

“Thế nào, ngoài những bà cô kiêu căng, em cảm thấy trở về Anh thế nào?”

Tori gãi gãi tai. “Nó không như những gì em nhớ.”

“Một câu trả lời rất là xã giao. Nhưng em có thể nói thật với chị. Chị không phải gốc ở đây.”

Tori nhíu mày. “Nó khiến em khá hoang mang. Đôi chỗ trong thành phố thật đáng sợ, đặc biệt là vì em không quen với tiếng ồn và chỗ đông người.” Tori cúi xuống và rải thức ăn cho cái lũ chim bỗng nhộn nhạo hẳn. “Nhưng Whitestone thì như một thế giới cổ tích người ta hay đọc. Em rất hạnh phúc được thấy nó. Chị có thích nơi này không?”

“Chị yêu nơi này,” Nicole trả lời. “Khi Derek lần đầu tiên đưa chị về đây, chị cảm thấy như được về nhà.”

“Chị có nhớ biển không?”

“Chị nhớ những lúc thủy triều.”

Tori quay nhìn Nicole, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. “Em cũng thế! Em không nghĩ có ai có thể hiểu được. Em nhớ lúc nước rút xuống và sự đều đặn của nó. Em đã sống cuộc đời em bên những cơn thủy triều, và giờ chúng đã không còn.”

Nicole vỗ lên cánh tay cô. “Chị cũng thế. Nhưng em biết cái gì giúp chị đỡ nhớ hơn không? Chị nhìn ra những đồng cỏ và nhận ra những quả đồi và thung lũng giống như những con sóng. Vào mùa xuân khi cỏ và lá cây trở lại màu xanh, em sẽ muốn phát khóc lên vì cảnh tượng tuyệt vời ấy đấy. Nó sẽ xanh không kém gì nước quanh hòn đảo của em đâu.”

“Thật chứ?”

Cô gật đầu. “Thêm nữa, bọn chị sẽ đưa em ra bờ biển vào mùa hè. Chị sẽ lấy đủ những gì chị cần từ biển cả và rồi trở về đây cảm thấy thỏa mãn.” Cô mỉm cười với ký ức nào đó.

“Em rất muốn đi. Nghe chị kể thật tuyệt.”

“Amanda thường đưa mấy anh con trai ra bờ biển khi họ còn nhỏ.” Nicole thọc tay vào cái túi của cô và đưa ít kẹo lên miệng, nhưng nó dính vào cái găng tay len của cô và cô phải dùng răng kéo nó ra.

Một ý nghĩ chợt đến với Tori. “Grant chắc đã hưởng cái vẻ nghiêm nghị từ cha. Bà Stanhope thật dễ tính.”

Nicole cười và nói, “Trước đây, bà không phải như vậy…”

Tori gần như nghe thấy những gì chị không nói ra ở cuối câu. Nếu Bà Stanhope có thể thay đổi, biết đâu Grant cũng có thể?

Vẻ mặt của Nicole trở nên nghiêm trang. “Thế em đã nói chuyện, thực sự nói chuyện với Grant chưa?”

Tori lắc đầu. “Anh ấy chẳng bao giờ ở gần cả.”

“Chú ấy sẽ phải tự giải quyết chuyện này thôi, chị e là vậy. Với một người đàn ông xem trọng trách nhiệm như Grant, chú ấy sẽ cần thời gian để tiến thêm. Nhưng sau đó, nó sẽ lâu bền mãi mãi.”

“Nếu nó không nên là mãi mãi thì sao?” Tori hỏi.

Lông mày Nicole nhướng lên.

“Ý em là, nếu bọn em thậm chí không nên ở bên nhau thì sao? Bọn em thật khác nhau, và anh ấy muốn em thay đổi. Hôm nay, em đã quyết là em không chỉ không thể thay đổi, mà em còn không muốn thế,” cô nói dữ dội.

“Những chiếc giày sẽ luôn chỉ là một thứ trang trí tùy ý. Và bất cứ lúc nào em chơi với trẻ con, mà em hy vọng là sẽ rất thường xuyên, em sẽ trở về và cũng bẩn y như tụi nhỏ. Em sẽ không bao giờ có thể tham dự những cuộc đi dạo như các quý cô – em có lẽ cần được chạy nhảy hàng dặm hơn.” Khi một chú chim mổ mổ lên chiếc ủng của cô, Tori rải thức ăn xuống thưởng cho nó vì sự dũng cảm. “Còn Grant. Chị có biết là em chưa bao giờ nghe anh ấy cười to? Chưa bao giờ. Em nghĩ là em có thể muốn sửa cái đó, bởi vì em không bao giờ mơ tới việc cưới một ai đó với vẻ mặt u ám đến vậy.”

Cô muốn Nicole nói rằng Grant sẽ thoải mái hơn và bớt u ám, nhưng chị ấy không nói. Có phải Tori đã dày dạn hơn? Nhận ra rằng tình yêu của cô với Grant không đủ cho cả hai và nó không cần phải như thế? “Em không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có tiếng cười.” Tori thở dài. “Và hôm nay. Em tưởng như bộ mặt anh ấy đã đóng băng lại với cái vẻ nhăn nhó đó. Thế mà, em vẫn nhớ anh ấy. Thật lạ phải không?”

“Chẳng có gì lạ bởi vì em yêu chú ấy,” Nicole khăng khăng. “Và em sẽ phải ngạc nhiên khi tình yêu có thể làm dịu những chỗ không ổn trong một mối quan hệ.”

“Chẳng phải điều đó cần phải đến từ cả hai phía sao?”

“Nó đã như thế sẵn rồi, ngay cả khi chú ấy chưa nhận ra điều đó. Xem cha chị mà xem. Sau cái chết của mẹ chị, ông ấy phải mất hàng năm trời để nhận ra ông có thể yêu lần nữa. Ông cuối cùng cũng nhận ra ông yêu Maria. Cô ấy đã chờ đợi ông, và giờ họ đã cưới nhau.”

“Cô ấy đã đợi bao lâu?”

Những chú chim đã thu hút sự say sưa của Nicole.

“Nicole…”

“Khoảng mười sáu năm,” cô lẩm bẩm.

Gương mặt Tori thật căng thẳng. “Em sẽ không đợi quá một tuần. Nếu anh ấy không tới, em sẽ cho anh ấy vào dĩ vãng, và một khi em đã như thế, anh ấy sẽ ra khỏi tâm trí em mãi mãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.