The Price Of Pleasure

Chương 8



Tori run rẩy mạnh đến nỗi hàm răng cô đánh vào nhau lập cập. Chẳng có gì khó hiểu. Người bạn thân nhất của cô đã bị bắt cóc, cô vừa được cứu khỏi rơi xuống vực, đón nhận nụ hôn đầu tiên, và người đàn ông chịu trách nhiệm về tất cả những việc đó đang cố thử cởi quần áo cô.

Sau cú ngã, cô vội tiến đến chỗ cái thang, định làm ấm người. Và khi cô cứ trượt lên trượt xuống nơi những bậc thang trơn tuột, Sutherland đã ở phía sau, đỡ cô lên. Cô mệt rũ ra, cơ thể yếu ớt, và cô để mặc anh ta. Vào bên trong, anh ta quay lưng lại phía cô trong khi cô cố gắng lau khô và thay quần áo, nhưng đôi tay cô như muốn rời ra khỏi vai. Tấm đệm như mời gọi và thế là cô cuộn tròn thành một đống.

Anh tay xoay người lại ngay lập tức, quỳ xuống bên cạnh. “Ồ, không, Victoria, đợi đến khi người cô khô đã. Đến đây,” anh ta yêu cầu nhẹ nhàng và nắm vai cô, nâng cô ngồi dậy. Anh ta lấy vạt áo lau một vết nhem trên mặt cô.

Vẫn đặt tay trên vai cô, anh ta nghiêng sang phía đống vải trong góc và chọn một miếng dễ hút nước nhất. Anh ta nhẹ nhàng cuộn miếng vải vào tóc cô, vắt nước ra. Sao một người đàn ông to lớn lại có thể cư xử với cô một cách chăm chút đến thế?

“Cô cần phải thay đồ. Tôi sẽ không nhìn nếu cô để tôi giúp.” Giọng anh trầm, dịu dàng, và sâu. Như mê đi, cô để anh cởi phần trên, trong tâm trí cô nhận ra rằng anh thực sự đã không nhìn xuống dưới phần ngực cô. Nhưng người cô như căng ra khi anh ta cởi nút chiếc váy.

“Cô có thể tự làm không?”

Hay tay anh vẫn đặt trên hông cô. Rất ghét phải như vậy, nhưng cô biết rằng thật nguy hiểm nếu mặc quần áo ướt trong thời tiết này, cô lắc đầu. Đôi mắt anh không hề rời khỏi mắt cô khi anh kéo chiếc váy sũng nước xuống và nhanh chóng lau chân, tay và bụng cô. Để miếng vải lại cho cô che người, anh trùm một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình lên người cô. Cô băn khoăn không biết anh có nhận ra nó từng là của anh.

Anh không hề nhìn trộm cô, mà cư xử như một qu‎ý ông. Ngay lúc này. Thế mà mới trước đây một lúc anh đã hôn cô…

Cô run rẩy mạnh hơn khi nhớ lại, và anh nắm lấy cằm cô xoay cô ra nhìn anh. Cô không thể tập trung ánh mắt được. Có phải đôi mắt anh hiện lên sự lo lắng? Có phải gương mặt anh hốc hác vì mệt mỏi?

Anh đặt cô nằm xuống và kéo một tấm chăn cho cô. Ngay trước khi cô nhắm mắt lại, một trận gió thổi qua căn chòi. Nghĩ đến chuyện Cammy mắc kẹt trên một con tàu làm cô muốn khóc – hoặc muốn đánh anh. “Anh không nên chia cắt chúng tôi,” cô nói giọng bực tức. “Khi chị ấy đang ốm cỡ ấy.”

“Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau khi cô đã nghỉ ngơi.”

Mơ màng, cô nghe thấy mình nói, “Tốt nhất là chị ấy được an toàn. Vì lợi ích của anh đấy…”

Sau một lúc khoảng như vài giờ, cô trở mình. Hé mắt ra, cô ngạc nhiên khi thấy ánh sáng, và nhận ra anh đã mang vào một cái đèn bão đang lập lòe. Cô lén nhìn anh qua mớ tóc xõa trên gương mặt. Anh ngồi đó với một chân duỗi dài, chân kia co lên và một cánh tay tựa lên đó. Anh vẫn không rời mắt khỏi cô.

Lúng túng, cô ngồi dậy, vuốt tóc và vén ra sau tai. Ánh mắt của anh vẫn theo sát mọi cử động của cô.

“Cô cảm thấy thế nào?”

“Ổn,” cô trả lời cộc lốc, nhăn mặt vì giọng nói khàn đặc của mình.

“Tôi nghĩ là cô có kha khá các câu hỏi.”

Cô ngồi quỳ lên gối, mặt hướng về phía anh, ngọn đèn bão sáng lên ở giữa bọn họ. “Tôi muốn hoàn toàn chắc chắn anh được ông tôi cử đến.”

“Bằng cách nào?”

“Hãy tả trang viên Belmont cho tôi.”

Anh nhìn cô nghi ngờ và hỏi với một giọng thiếu kiên nhẫn, “Cô đã đến đó chưa?”

“Tất nhiên.”

Anh thở ra và nói, “Người quản lý khu trang viên có tên là Huckabee. Có một con suối có đầy cá hồi chảy qua khu đất. Có một khu vườn hoa hồng có tường bao quanh ở phía nam cạnh khu nhà.”

“Thế là đúng ông đã cử anh đến,” cô thừa nhận. “Tại sao lâu vậy?”

“Tôi dẫn đầu cuộc tìm kiếm thứ tám. Những nhóm khác không đi xa đến mức này.”

Câu hỏi của cô rõ ràng làm anh hơi bất ngờ. “Belmont chọn tôi bởi vì ông ấy tin tôi. Tôi được mọi người xem là người nói là làm.”

Anh nói câu cuối cùng một cách miễn cưỡng, như thể anh rất ghét nói về bản thân mình. Nhưng anh bỏ qua một thứ mà cô rất rất quan tâm. “Một người đàn ông nói là làm? Được đấy.” Cô nhìn xéo anh. “Nhưng cái tôi muốn biết là anh có thể điều khiển tàu được hay không.”

Ngồi thẳng dậy, anh rành rọt, “Tôi chưa từng bị người ta than phiền.” Rồi như thể kiềm chế sự bực dọc, anh nói, “Tôi thừa khả năng đưa cô trở về. Anh trai tôi cũng là thuyền trưởng và tôi học được rất nhiều từ anh ấy. Trong bốn năm trước chuyến đi này tôi quản lý gia trang của anh ấy, nhưng trước đó tôi thường xuyên chỉ huy tàu.”

Cô cắn môi, chờ thêm thông tin, nhưng anh không hé thêm điều gì nữa. Đọc suy nghĩ của anh ta cũng khó như đọc một tảng đá.

Có vẻ anh hiểu nhầm sự im lặng của cô, bởi vì anh nói với một giọng nghiêm trọng, “Tôi sẽ bảo vệ cô bằng mạng sống của mình.”

Cô nghiêng về phía trước, ánh mắt chạm vào mắt anh. “Đấy cũng là những gì thuyền trưởng tàu Serendipity nói… và ông ta đã làm thế!”

Anh không có câu trả lời.

“Anh bảo vệ tôi khỏi cái gì?”

“Có thể khỏi ngã chăng.” Khi cô đỏ mặt, anh nói thêm, “Belmont tin tưởng giao cho tôi làm người bảo hộ cô trong trường hợp cha mẹ cô qua đời.”

“Có phải vì thế mà anh cảm thấy anh có thể sai khiến tôi không?” Tori hỏi.

“Tôi đã được giao nhiệm vụ đó, đúng. Giờ cô thuộc sự giám sát của tôi.”

“Phần thưởng cho việc anh mang được tôi về là gì?”

“Belmont sẽ… đưa tên tôi vào di chúc của ông ấy.”

Anh ta đã lưỡng lự. Phải chăng anh ta đã nói dối về cái di chúc? Di chúc? “Ông tôi ốm sao?” cô hỏi.

“Không, không,” anh khẳng định với cô. “Ít ra tôi không thấy thế.”

Cô thở ra, an tâm. Thật lạ lùng khi cô cảm thấy ngay lập tức nỗi lo lắng sợ hãi đến nhức nhối cho một người cô không hề gặp gần cả mười năm, dù cho người ấy là họ hàng ruột thịt duy nhất còn lại của cô. Khi cô thấy anh đang nhìn chăm chăm phản ứng của cô, cô vội hỏi, “Chuyến đi về Anh mất bao lâu?”

“Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào những cơn gió mậu dịch. Chúng tôi đến được châu Đại dương trong vòng bốn tháng, nhưng trở về có thể mất lâu hơn.”

“Bốn tháng… Cammy sẽ không thể chịu nổi bốn tuần.”

“Khi tôi giải thích tôi là ai, Cô Scott rất vui vẻ lên đường, an tâm vì cuối cùng cô cũng được cứu.”

Khi nhận ra tầm cỡ của vấn đề, cô cảm thấy chóng mặt. “Đưa chị ấy lên tàu lần đầu tiên giữa một cơn bão.” Cô nhìn anh hoang mang. “Tại sao anh làm vậy chứ?”

“Tôi muốn cô ấy ở nơi mà tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy.” Anh nghiêng về phía trước. “Và tôi sẽ đưa cô lên tàu ngay khi họ trở lại.”

Cô nheo mắt. “Ý muốn của chúng ta đang đối đầu nhau đấy, thuyền trưởng. Tôi sẽ không đi xa quá New Zealand cho đến khi Cammy khá hơn.”

Rõ ràng đang cố nén giận, anh gắt, “Tôi không phải con ngựa quèn để đưa cô đi bất cứ chỗ nào cô muốn hạ cố ghé thăm-“

Một cành cây gãy gần đó và rơi xuống mái chòi, làm cô giật mình. Cô không thể tưởng tượng những gì Cammy đang phải trải qua. Mặc dù thực lòng mà nói, Cammy chưa bao giờ nói là chị ấy sợ những con tàu. Thế nhưng mà… “Anh thật là một tên khốn máu lạnh khi làm thế với chị ấy.”

Ánh mắt anh tối lại và đầy vẻ nghiêm khắc. Giọng nói anh nghe thật tàn khốc khi anh nói, “Cô không phải người đầu tiên nói tôi như thế và cũng sẽ chẳng phải người cuối cùng. Dù sao đi nữa, việc đó là hợp lẽ. Nếu tôi đưa cô ấy lên tàu, tôi biết cô sẽ đi theo. Và tôi có trách nhiệm đưa thủy thủ đoàn của tôi ra khỏi đây.”

“Máu lạnh.”

“Lẻo mép,” anh nghiến răng.

“Xuống địa ngục đi, thuyền trưởng Sutherland.” Cô nằm xuống và quay phắt lưng về phía anh.

“Thật là cách cảm ơn hay ho với người vừa cứu mạng sống của cô.”

Cô nói qua vai, “Anh không thể tưởng tượng được tôi sẽ nói gì nếu anh chưa cứu tôi đâu.”

Suốt cả đêm, cơn bão rung chuyển căn chòi, nhưng nó vẫn chịu đựng và che chở họ một cách hoàn hảo. Grant cố gắng để thức, tự nói rằng anh sẽ không ngủ một mình với người được anh bảo trợ trong phòng cô ta. Anh canh chừng cô, đúng như nhiệm vụ của anh.

Đến sáng, mưa yếu dần, Grant mệt mỏi leo xuống cái thang để xem có con tàu không. Khi anh nhận ra cái vịnh vẫn trống không, anh lê chân đến một vũng nước mưa cạnh chòi và chuẩn bị để cạo râu. Ngay khi anh vừa xong, cô đi qua, đã thay cái áo của anh ra. Gương mặt cô vẫn hồng hào sau giấc ngủ, và cơn gió nhẹ buổi sáng đùa giỡn với đuôi tóc và những mép áo xơ xác của cô.

“Con tàu vẫn chưa trở lại.” Giọng cô sống sượng.

“Chưa, chưa đâu.”

“Tại sao? Trời đẹp mà.”

“Cơn bão có thể thổi họ ra xa hơn. Nhưng đừng lo – điều này đôi khi vẫn xảy ra.” Nhớ lại cảm giác cô trong vòng tay anh đêm qua sau cú ngã, anh không thể hướng cái nhìn ra chỗ khác. Ngay cả khi cô nhìn anh với vẻ kinh tởm.

“Đừng lo? Anh giỡn hả? Tôi thậm chí không biết anh, nói gì là con tàu hay thủy thủ của anh. Tôi không biết họ có phải người tốt không. Tôi không biết liệu có phải họ đang chìm tàu đâu đó trong khi chúng ta nói không. Cứ mỗi phút con tàu không trở lại” cô mím môi – “là một phút tôi căm ghét anh hơn.” Cô giật lấy một cái giỏ đang treo trên sàn chòi và một cái mũ rộng vành, rồi lướt qua anh.

“Cô đi đâu thế?” anh hỏi.

“Tại sao anh có thể nghĩ là việc này có dính dáng gì đến anh nhỉ?” cô bật lại.

“Tôi chỉ cần đi theo cô nếu cô không nói cho tôi biết.”

Cô chậm lại và xoay người. “Chúng ta đã xác định rõ là anh chỉ có một phần hai cơ hội tóm được tôi.” Khi anh đến gần, cô nhìn soi mói anh một cách công khai, và như thể đã đánh giá anh quá cao. “Tôi hoàn toàn có thể biến nó thành một phần ba.”

Hoàn toàn không báo trước, anh giật lấy cái giỏ tự đan của cô. Lông mày anh nhíu lại khi anh nhận ra miếng da từ cái ủng của anh.

Thực lòng mà nói, nó làm thành một cái quai xách rất tốt.

“Trả đây!”

Giơ cái giỏ lên cao để cô không thể với tới, anh mở nắp và thấy một con dao, vài lưỡi câu bằng xương, một loại dây gì đó mảnh và xơ. “Đi câu à? Nếu tôi có ý định để cô ra khỏi tầm mắt – tất nhiên tôi không định thế – tôi sẽ đi câu và để cô lại đây làm những việc ra dáng con gái hơn.”

Cô nhảy lên và giật cái giỏ lại. “Chẳng hạn như?”

“Có thể là vá lại vài chỗ rách ở trên những vị trí không may mắn lắm trên người cô.” Anh liếc nhìn cái áo, với một vết rách chạy từ vai về phía ngực cô, bằng một cái nhìn sắc lẻm.

“Nếu tôi định để anh ra khỏi tầm mắt – tất nhiên tôi muốn thế từ ngày đầu tiên – tôi sẽ để anh lại đây và đi câu, bởi vì tôi câu giỏi hơn anh nhiều.”

Anh lắc đầu. “Sao cô biết? Tôi có thể là thợ câu lành nghề thì sao.”

Cằm cô nghếch lên. “Bởi vì tôi là người giỏi nhất. Thế nên chẳng ai giỏi hơn tôi cả.”

“Victoria, cô sẽ học được rằng ở Anh, các quý cô trẻ tuổi thường không kiêu căng đến thế.” Anh nhăn mặt, và thêm, “Ừm, có thể họ như vậy, nhưng họ giấu điều đó tốt hơn.”

“Giấu sự kiêu căng.” Cô gõ gõ thái dương. “Rồi. Nhớ rồi. Giờ thì, chào.”

“Đợi đã.” Anh đặt tay lên cánh tay cô. “Có vẻ là cô sẽ muốn để tôi trong tầm mắt đấy.”

Cô lườm bàn tay của anh. “Tại sao? Nếu anh thực sự là một quý ông lịch sự như anh khoe khoang, thì anh sẽ không bao giờ bỏ đi mà không có tôi.”

Khốn kiếp, anh không khoe khoang. Đầu anh xoay chuyển để kiếm cái gì đó khích được cô. “Nghe này, cô muốn một số thứ nơi tôi – “

Mắt cô mở to. “Tôi chẳng muốn gì nơi anh hết.”

“Chắc không? Có thể tôi sẽ bị thuyết phục để dừng lại ở Cape Town, ngắt quãng chuyến đi để bạn cô kiếm một bác sĩ đấy.”

“Nếu tôi làm gì? Cho anh hôn tôi lần nữa hả?”

Anh cảm thấy mình đang đỏ mặt. “Việc đó… việc đó là một sai lầm. Nó sẽ không xảy ra nữa đâu.”

“Anh không thể biết là anh đúng đến thế nào về việc đó đâu,” cô nói đầy vẻ tán dương.

Chẳng nhẽ cô ấy cảm thấy tệ đến thế khi bị anh hôn? “Tôi đang nghĩ theo hướng là cô hợp tác với tôi, và ở gần tôi.” Cô thật dễ đoán. Cảm xúc của cô hiện rõ trên mặt. Anh biết ngay là cô sẽ làm theo lời anh, bởi vì gương mặt cô xịu xuống.

“Anh phải thề chúng ta sẽ dừng lại ở Cape Town.”

“Tôi thề.”

“Tôi đồng ý, nhưng” – cô đứng trụ trên một chân và nghiêng hông với một dáng đứng thật hấp dẫn – “nếu anh cản trở tôi câu cá, cô sẽ bỏ anh lại. Và đấy không phải lỗi của tôi.”

Anh nhếch mép. “Đừng có lo về chuyện đó, Victoria.”

“Rồi xem,” cô giễu cợt, rồi xoay người và tiến xuống một con đường dốc – Grant đi sát phía sau – cho đến khi họ đến bên một con lạch dưới bóng cây. Grant đã kiểm tra khu vực này của họ đảo và nhớ những cây đước rải rác bên mép nước. Giờ thì anh nhận ra những con cá chắc nịch đang phóng vun vút giữa những cái rễ cây và tiếng kêu nhức óc của lũ nhạn biển lượn vòng bên trên tán lá.

Có vẻ chẳng thèm quan tâm đến sự có mặt của anh, Victoria thả cái giỏ xuống, lôi một ngọn lao từ trong một thân cây mục. Rồi cô đến bên rìa nước, dừng lại để túm lưng váy lên và buộc gọn quanh eo.

Anh cố kìm không đảo mắt xung quanh để chắc rằng không ai nhìn thấy cô như thế này. Hầu hết chân – đùi cô – lộ ra. “Tôi chẳng thể hiểu nổi cô,” anh nói vẻ bực bội. “Cô chẳng thèm quan tâm đến chuyện làm điệu, nhưng quyết không thể rời cái mũ của cô.”

Cô nhún vai như thể anh đã nói trúng.

“Cô không thấy xấu hổ khi bị bắt gặp như thế này sao, với cái áo trong suốt của cô?”

Cô nhướng mày. “Anh nhận ra rồi hả?”

Anh đỏ mặt và nói cộc, “Trả lời câu hỏi đi.”

“Ừm, vấn đề nan giải đấy. Tất cả quần áo của tôi đều thế này hoặc còn tệ hơn, thế nên tôi có cần phải xấu hổ hơn không nếu anh thấy những gì anh đã thấy rồi, hay là tôi sẽ xấu hổ hơn khi anh thấy tôi đỏ hết cả mặt, lắp ba lắp bắp trong khi đằng nào tôi cũng chẳng thể làm gì được?

“Thế tại sao cô không mượn đồ của Cô Scott?” anh hỏi có vẻ hợp lý.

“Và làm hỏng luôn quần áo của chị ấy trong khi tôi làm việc sao?”

Anh cau mặt bởi vì cô có lý.

Cô đã bắt đầu quan sát mặt nước, và vài giây sau, cô nâng cái lao lên và phóng nó xuống với một tốc độ khó tin, rồi đá vào đầu kia, giơ lên một con cá béo tròn. “Tôi không thỏa thuận làm nhà cung cấp cho anh đâu, thuyền trưởng,” cô nói trong khi gỡ con cá ra. Cô lấy một sợi dây buộc vào cái rễ cây gần đó và xâu vào mang con cá. “Nếu anh muốn ăn, tốt nhất anh bắt đầu làm việc đi.”

Khi anh lôi ra một ngọn lao khác từ cái thân cây, cô nhìn anh, nghếch cằm lên thách thức.

Grant nhớ đến hình ảnh hai người đấu súng gặp nhau lúc bình minh. Nhưng với quần áo mỏng dính của cô ôm sát lấy cơ thể và mái tóc sáng rực quanh khuôn mặt cô, rõ ràng anh đang yếu thế hơn hẳn về hỏa lực.

“Sẵn sàng chưa, thợ câu lành nghề?” cô hỏi, cười khẩy.

Tức là cô ta muốn so găng hả? “Luôn luôn.”

Tori đã xem xét kỹ thuyền trưởng và đoan chắc rằng dù anh ta can đảm, anh ta rõ ràng là rất khốn khổ trên hòn đảo này bởi vì nó đối nghịch với cách phong cách nghiêm trang của anh ta, những cái áo sơ mi phẳng phIU phát khiếp và những cái ủng bóng lộn. Anh ta trông nghiêm trang cũng ngang với độ vô tư thoải mái của Tori. Không, anh thuyền trưởng này không hiền lành; anh ta không hề dễ dàng phục tùng. Anh ta không phải là kiểu đàn ông phản ứng tốt với thất bại. Thế càng tốt khi cô cho anh ta nếm mùi cay đắng.

Dù tay cô có cảm giác chúng là những tảng đá gắn vào vai, cô nhất quyết không nghỉ. Anh ta bắt được con cá đầu tiên, rồi thêm một con nữa. Cô đâm thêm được hai con.

Sự bực bội hiện lên trên mặt anh ta và nét mặt càng ngày càng cau lại. Anh ta càng có vẻ tức tối, càng có thêm quần áo của anh ta bị lột ra. Đầu tiên, cái mũ to của anh ta, để anh ta không phải cứ gỡ nó ra mãi để quệt mồ hôi bằng mu bàn tay. Rồi đến cái áo. Rồi đôi ủng, để anh ta có thể lội ra sâu hơn. Cô thoáng phân vân không biết có phải anh ta cố tình làm cô mất tập trung – bởi vì việc đó hiệu nghiệm – nhưng nhìn cách anh ta chăm chú bắt cá, cô loại bỏ ý nghĩ đó.

Tori dùng mu bàn tay gạt mấy sợi tóc khỏi mắt và lén lút quan sát anh ta, nhận thấy cách cơ thể chắc nịch của anh ta chuyển động, rồi đứng yên trước khi anh ta phóng ngọn lao xuống. Ánh mắt cô chạy theo cánh tay dài của anh đang giơ lên cao khi anh ta vươn vai sau đó. Khi anh ta ngửa ra để chuẩn bị ngụp đầu xuống nước, các cơ trên bộ ngực màu đồng của anh ta co lại, và đôi môi cô há ra.

Tori nhíu mày. Cô chưa bao giờ tự hỏi liệu cô có thể thích nghi với xã hội – cô chỉ đơn giản nghĩ rằng cô có thể làm tất cả những gì cần thiết với cô – nhưng giờ đây cô cảm thấy lưỡng lự. Cô bắt đầu nhận thấy có một lỗ hổng lớn trong kiến thức của mình, bởi vì có những câu hỏi mà cô không thể nào tìm thấy câu trả lời. Chẳng hạn như làm sao có thể vừa căm ghét một người đàn ông, lại vừa thấy dễ chịu hơn tất cả những gì cô từng biết khi chỉ đơn giản là nhìn anh ta? Những gì cô cảm thấy khi cô nhìn anh ta cử động – có phải đấy là sự hấp dẫn? Hay thậm chí là ham muốn, khi cô muốn đặt tay cô lên người anh? Tại sao cô lại cảm thấy say mê dù chỉ trong giây phút, nụ hôn của anh ta trong khi cô ghét anh ta đến vậy? Toàn những chuyện kỳ lạ, cô nghĩ và thở dài.

Khi anh ta bắt được một con cá nữa, Tori vội cố làm chủ ý nghĩ của mình, quyết giành chiến thắng. Họ đang hòa nhau khi cánh tay cô hoàn toàn không điều khiển nổi nữa. Thế nhưng anh ta vẫn tiếp tục, ngọn lao giơ cao, chờ đợi, chờ đợi. Con cá phải to lắm nên anh ta mới tốn nhiều thời gian đến thế cho nó. Cô nhún vai. Mặc dù về tổng thể cô có ít hơn một con cá, nhưng những con của cô vẫn to hơn. Cô sung sướng biết rằng rằng họ đang thi về số cân, chứ không phải số con cá. Dù anh không có biết chuyện đó.

Cô lội lên phía trên con lạch nơi nước trong hơn, và cởi quần áo. Cô rửa ráy, giũ quần áo và vắt hết nước ra, rồi mặc lại đồ và dùng các ngón tay chải tóc cho đến khi gần khô.

Khi cô quay lại, cô thấy anh vẫn đang rình con cá, nhìn theo nó với tốc độ rất nhanh. Cô ngồi lên một cây cọ, gõ gõ móng tay vào thân cây, giẩu môi thổi một sợi tóc ra khỏi mặt.

Đủ lắm rồi. Cô nhặt một hòn đá lên trên đường tiến ra mé nước, và ném nó xuống ngay trước mặt anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.