“Ta sẽ vào cùng!”
“Không!”
“Không!”
Tôi và Dương Ý nói cùng một lúc, từ chối đề nghị của nàng, mắt nàng nhìn thẳng vào hai đứa tôi, khí tràng của một đại vương đứng đầu một cõi tràng ra, như thể muốn nói cho hai đứa tôi biết rằng, bổn vương không ra oai các ngươi nghĩ ta là mèo à.
Dương Ý cũng phần nào Muốn Diêm Cơ đi cùng, vì dù sao nàng cũng là Diêm Vương, cái gì mà cũng là, mà nàng là thập điện diêm la vương hàng thật giá thật đó, bên trong nguy hiểm như vậy, có vị đại Phật này đi theo không phải càng an toàn sao?
“Bên trong rất nguy hiểm. Chị vẫn nên ở bên ngoài đi. Đừng đi vào, nghe lời em có được không?.”
Diêm Cơ không trả lời tôi, mà nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt vô cùng kiên định, nàng nói.
“Em nghĩ chị sẽ an tâm khi em vào nơi nguy hiểm đó sao? Với lại, em nhìn đi ngoài này tối đen như mực vậy, chị sợ ma…. em muốn đi vào, để lại chị lẻ loi một mình sao. Chị mặc kệ, nếu em đi vào, chị cũng phải đi!” Diêm Cơ đáng thương nũng nịu nói.
Dương Ý nhìn cảnh này một lúc, biểu tình của anh ta hơi phức tạp, hay nói đúng hơn là khuôn mặt anh ta hiện ra biểu cảm nhìn thấy quỷ để hình dung, hẳn là là anh ta nghe lầm rồi có phải không? Diêm Vương đại nhân vừa nói gì cơ? Cô ta sợ ma á, đường đường một diêm Vương, cai quản cả một cõi âm lại nói sợ ma là cái quỷ gì đây, phải chăng thế giới quan của hắn đã được mở mang tầm mắt, diêm Vương lại đi sợ ma.
Dương ý dương đôi mắt lên nhìn xem phản ứng của tôi ra sao khi nghe được lời của diêm cơ. Chỉ thấy tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng mở miệng. Nhưng câu tôi nói ra lại khiến thế giới quan vừa được mở của hắn sụp đổ.
“Chị phải theo sát em,ngàn vạn lần đừng chạy lung tung.”
Diêm Cơ ngay lập tức mỉm cười, và bước nhanh về phía tôi, tự nhiên mà nắm lấy cánh tay tôi bằng cả hai tay, ngẩng đầu âu yếm nhìn tôi.
Dương Ý che mặt, mặc kệ hai người chúng tôi mà đi lên tiên phong dẫn đường. Anh ta bước về phía trước và mở cánh cửa được che kín một nửa.
Khoảng cách lớn của khe hở bên trong chậm chậm thay đổi, mặc dù có ánh sáng màu cam chiếu đến từ xa, nhưng dường như chúng không thể len lõi vào bóng tối vô tận này.
Bên trong và bên ngoài bức tường, thực sự giống như hai thế giới. Ánh sáng không thể truyền sang thế giới bên kia. Tôi không biết được điều gì đang chờ đợi mình đằng sau cánh cửa đổ nát này.
Có lẽ đó là một ngôi nhà đổ nát tiêu điều, cây cỏ khô héo và sự sinh sôi nảy nỡ của thực vật không hề thích hợp trong mùa hè này. Tình huống này có lẽ là một dấu hiệu tốt.
Trường hợp xấu nhất là tôi gặp phải thứ gì đó bên trong không sạch sẽ, tôi không sợ gặp phải ma quỷ, vì ba người chúng tôi ai cũng có thể trừ tà diệt ma, Dương Ý thì chưa rõ thực lực nhưng chỉ cần có tôi và Diêm Cơ thì dù quỷ Vương xuất hiện cũng không thành vấn đề.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, trong trường hợp thứ đó là một ác ma khủng khiếp trốn ra từ địa ngục, thì điều đầu tiên tôi lo lắng là sự an toàn của Diêm Cơ và Dương Ý
Trong thâm tâm, tôi trách cứ những kẻ trẻ tuổi nhưng ngu si đã gây ra rắc rối này. Nếu họ không tham lam và đột nhập vào địa chỉ cũ khi không có được sự cho phép, thì chúng tôi cũng sẽ không tiến vào để đảm bảo rằng thứ được niêm phong ở đây không thoát ra bên ngoài.
Xung quanh một mảnh tối đen, tôi nắm chặt cánh tay của Diêm Cơ. Khi tôi bước vào cánh cửa gỗ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tiếng ếch và dế đang thì thầm bên tai đột nhiên yếu dần.
Nó giống như một cái màng đem tai tôi che lại. Hiện tượng này nháy mắt khiến tôi cảm thấy đang thoát khỏi thế giới.
Tôi cảm thấy mình đang chậm rãi di chuyển đến một nơi không thuộc về dương gian
Nhiệt độ oi bức không thay đổi, căng thẳng cùng lo sợ khiến sau lưng tôi xuất hiện một tầng mồ hôi.
Đầu ngón tay tôi bắt ấn, mắt lửa của tôi từ từ mở ra. Tôi có thể nhìn xuyên qua tường thấy được một làn khí màu đen, làn khí đó nó có một đôi mắt đỏ rực như đèn lồng, và áp lực khiến đầu óc tôi muốn nổ tung.
Cái đó, không phải chính là ác quỷ bị phong ấn trong địa ngục sao? Vì sao nó lại ở đây?
“Hic, một hơi thở quỷ dị, mạnh hơn hàng chục lần so với những hơi thở mà tôi từng gặp.” Giọng nói của Dương Ý rất căng thẳng. Chỉ cần lắng nghe, tôi có thể biết rằng anh ta đang rất lo lắng, và thậm chí tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng anh ta nuốt nước bọt.
Bàn tay của Diêm Cơ nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay lạnh băng của nàng không toả ra một chút hơi ấm của nhân loại. Nhưng điều này không làm tôi sợ, trái lại là trấn an trái tim tôi.
Nàng vẫn luôn ở bên cạnh tôi, không bao giờ rời xa, tôi sẽ giữ cho nàng luôn an toàn, và tôi sẽ luôn bảo vệ nàng và bảo bảo.
Nàng có thể cảm nhận được tôi nắm tay nàng thật chặt khiến tay nàng có chút đau, và nàng nhận ra tôi đang đứng ở cửa và không có ý định tiếp tục đi sâu hơn. Nàng nhìn tôi và lo lắng hỏi.
“Em vẫn ổn chứ? Phát hiện ra cái gì sao?”
Tôi nắm lấy tay nàng và nhéo hai lần, ám chỉ rằng tôi vẫn ổn. Tôi lên tiếng và hỏi về phía Dương Ý đang đứng: “Tôi không biết tổ tiên của anh đã làm gì. Nhưng hiện giờ suy nghĩ của tôi lại giống như vợ tôi nói lúc nãy, việc do tổ tiên anh gây ra tất phải có người trả cái giá cho việc này”
Khoảnh khắc Dương Ý nghe xong liền sửng sốt, tôi nói một câu đầu voi đuôi chuột, Dương Ý không trả lời tôi, nhưng hắn lại nghe ra ám chỉ trong lời nói của tôi.
Dương Ý lấy điện thoại ra và bật đèn lên. Nụ cười của anh ấy thậm chí còn cay đắng hơn cả Hoàng Liên*.
(Hoàng Liên: tên một vị thuốc Đông Y)
Có vẻ như tình hình hiện tại ở đây phải rất tệ, nếu không thì tôi và Diêm Cơ cũng sẽ không nói những lời như vậy.
Ánh sáng phía sau điện thoại di động của Dương Ý phản chiếu ra khung cảnh trong sân.
Không có gì ngoài dự liệu, bên trong là một mảnh tiêu điều. Cánh cửa biệt thự đối diện đã mở. Có hai cánh cửa hình vòm bên trái và bên phải, cho phép mọi người thông qua. Cảnh tượng bên trong cánh cửa là gì ư, vì nó thực sự là ở quá xa và ánh sáng không thể chiếu tới ở đó, vì vậy tôi không biết.
Chúng tôi tiến vào cửa, hai bên là hai cây hoè ở bên trái và bên phải của cánh cửa, nhưng tất cả chúng đều gặp tình trạng lệch sang một bên, lá có phải màu xanh lá cây bình thường, mà xen lẫn vào đó còn có màu vàng và xám và màu đỏ, và rất nhiều lá khô héo rơi rụng trên mặt đất, cuối cùng hoá thành bùn đất
Hoè? Cây gì tốt không trồng, lại cố tình trồng cây hoè? Tôi nheo mắt, suy nghĩ.
Trong nhà trồng cây hoè, nhất định là có lí do. Từ trước tới nay hoè là loại cây có chứa “mộc” và “quỷ”. Từ khi tôi còn là một đứa trẻ đã nghe bà tôi nói, cây hoè là cây có nhiều khả năng liên quan đến ma quỷ. Nói cách chính xác quỷ dễ bám vào nhà người có trồng cây hoè. Nếu trồng trong nhà sẽ mang đến những điều không tốt lành
(Bạn nào đọc truyện ma Trung Quốc nhiều chắc cũng biết cây hoè âm khí nặng, thu hút ma quỷ)
Trong nhà Lê gia, thế à lại chồng cây hoè? Lại còn trồng ở cổng lớn?!.
Tôi nghĩ rằng sau khi những người tín đồ thần linh biết đến loại cây này, liền đem những cây này trồng lại một lần nữa.
Dương Ý hỏi:
“Chúng ta sẽ đi vào chứ?”
Tôi nắm lấy tay Diêm Cơ đi vào phía bên trong. Cánh cửa của ngôi nhà rộng mở, nhưng nó không giống như bị gió thổi ra, mà giống như bị ai đó mở ra.
Hai cái cửa lớn được mở rộng, cánh cửa gần như mở đến mức tối đa, và tất cả những tờ bùa được dán lại trên cánh cửa đều biến mất.
Càng đi sâu vào bên trong, âm thanh của côn trùng bên tai tôi càng lúc trở nên nhẹ và yếu hơn. Tôi nghe càng rõ tiếng tim tôi đập thình thịch cùng với tiếng thở nặng nề của Dương Ý và tôi.
Đang đi thì tôi đột nhiên dừng lại, cúi xuống một chút, nhìn trên mặt đất và ra hiệu cho Dương Ý chiếu đèn pin về phía bên này.
“Ở đây, anh chiếu sáng một chút.”
Dương Ý ngoan ngoãn chiếu sáng vào nơi ngón tay của tôi đang chỉ. Tôi thấy một chiếc ba lô đã được phủ một lớp màu xám.
Bên cạnh ba lô, còn có thể nhìn thấy một số túi đồ ăn nhẹ. Lượng thức ăn bên trong đã biến mất không một dấu vết. Phỏng chừng rằng trước đó, gián hoặc chuột đã ghé qua.
Thực sự đã có ai đó đến đây, và tôi có thể mơ hồ nhìn thấy dấu chân của một nửa đôi giày trong góc.
Có thể có nhiều dấu chân khác ở đây, nhưng vào mùa hè, thi thỉnh thoảng có Vài trận mưa, dấu chân ở các góc liền có như vậy mà mất dấu, còn sót lại một phần mười đã thập phần quý giá.
Không thể đoán được có bao nhiêu người đã vào nơi này, nhưng hiện tại có thể xác minh là đã có người đi vào đây.
Trước cửa, có ba bậc thang có những hình đá chạm khắc ở bên trái và bên phải của cầu thang đá.
Thạch điêu khắc không phải là một con sư tử, hay các linh vật khác thu hút sự giàu có và trấn áp cái ác, mà là một con vật, tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Trông nó thật khủng khiếp và xấu, bức tượng khác nhìn giống như một con chó, nhưng nó có ba hộp sọ, khuôn mặt của nó mười phần dữ tợn nhe răng múa vuốt, bức tượng được điêu khắc tinh xảo đến mức có thể nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn trên bốn chân của nó. Tôi tin rằng nếu trên đời này có một sinh vật như vậy tồn tại, với móng vuốt của nó chắc chắn có thể đem đầu của bạn cắt xuống!
Ngoại trừ một khu vực được chiếu sáng bởi Dương Ý, tất cả những nơi khác đều bị nuốt chửng bởi bóng tối, và cái sự khô nóng nóng của mùa hè luôn quanh quẩn sau lưng tôi.
Tôi do dự nói với Diêm Cơ và Dương Ý về đôi mắt trong làn sương đen mà tôi vừa thấy. Khi thời gian một giây một phút trôi qua, tôi không thể chịu đựng nó được nữa. Nó làm tôi cảm thấy áp lực và khó chịu, giống như có một sức mạnh nào đó đang đè ép tôi, tôi lặng kéo tay Diêm Cơ,“Hay là chúng ta rời đi thôi, không có gì ở đây cả…”
Tôi bắt đầu hối hận vì quyết định của mình vừa nãy, sớm biết thế tôi không nên đi vào, chạy về khách sạn và nằm trên giường, tự nhủ tất cả những gì xảy ra tối nay đều là một giấc mơ.
Tuy nhiên, việc đã đến nước này, để quay lại, e rất khó.
Sắc mặt Dương Ý rất khó coi, lúc xanh lúc tím, miệng anh ta mở ra và nhắm lại, đôi mắt nhìn về một hướng nào đó, đôi mắt anh ta không biết đã nhìn thấy gì, và quay sang bên.
Diêm Cơ từ nãy đến giờ im lặng thì đột nhiên lên tiếng, cảm xúc ẩn giấu trong giọng nói trầm thấp.
“Không, nó không rời đi, nó vẫn ở đây.”
Câu nói này giống như một cây búa lớn bổ vào trái tim tôi, chúng tôi chỉ bước vào cửa vài bước, tôi không thể tiếp tục đi vào nữa.
Tôi có cảm giác rằng nếu tôi đi vào bên trong thêm vài bước nữa, chắc chắn tôi sẽ bị nghiền nát bởi một cổ áp lực vô hình này.
Dương Ý hạ giọng và gần như nói với chúng tôi bằng âm khí. Mắt anh ta vẫn đang nhìn đâu đó. Tôi nhìn theo hướng anh ta đang nhìn. Đó là nơi bên phải cánh cửa đi vào. Tối đen như mực, tôi chỉ có thể nhìn thấy lối vào còn có những con đường mòn được lát bằng đá cuội, và không thể nhìn thấy thứ gì khác.
“Nó vẫn ở đây, không có thoát ra. May mắn thay, chúng ta mau nhanh chóng rời đi, trước khi nó tìm thấy chúng ta.”
Tôi và Diêm Cơ gật đầu, cánh tay tôi nắm lấy tay nàng đã đổi thành ôm eo, xoay người hướng về phía cửa. Trước khi rời đi, không biết tôi nhìn trúng vật gì, mà hướng về phía cổng vòm liếc nhìn.
Một đôi mắt đỏ tròn tròn trực tiếp xuất hiện trong bóng tối. Nó nhanh chóng hướng về phía chúng tôi, hai chiếc đèn lồng đỏ tiến về phía chúng tôi với sự quỷ dị.
“Chết tiệt, sao có thể bị nó phát hiện?!”
Dương Ý nắm lấy tay kia của tôi và kéo tôi chạy thật nhanh về phía cánh cửa gỗ. Anh ta lấy ra một tờ bùa chú từ trong túi của mình rồi tự nói với chính mình
“May mắn là tôi nhìn xa trông rộng nên đã vẽ lá bùa trước khi vào cửa.
Chúng tôi chạy gần như là bay về phía cửa, phải nói cực kỳ nhanh, nhưng cặp đèn lồng đỏ phía sau chúng tôi còn nhanh hơn!
Thấy cánh cửa đã gần kề, tôi siết chặt bàn tay và ra một quyết định, tôi dùng một tay bắt ấn, miệng niệm khẩu quyết một trong 64 quẻ kinh dịch. Phong, Câu, Đại Quá, Đinh, Hàng, Tôn, Tính, Cô, Thăng 64 quẻ kinh dịch, dịch chuyển tức thời. Một tay tôi xiết lấy eo Diêm Cơ, và tay kia kéo cổ áo của Dương Ý, tôi dậm chân nháy mắt dịch chuyển ra khỏi cửa!
Một trận gió thổi trực tiếp vào cánh cửa gỗ làm nó đánh rầm một tiếng, và chủ nhân của đôi mắt đỏ cuối cùng đã lộ diện và xuất hiện gần cửa. Toàn thân nó phủ đầy làn sương đen, tôi còn có thể nghe thấy âm thanh tức giận gào rống của nó.
Nó sắc bén và chói tay, giống như âm thanh của hàng ngàn đàn ông và phụ nữ la hét cùng một lúc, lại giống như tiếng móng tay cào vào kim loại.
Cánh cửa bị tôi dùng chân đá cho nó đóng sầm lại. Dương Ý không màng cổ áo mình còn bị tôi nắm lấy. Ngón trỏ và ngón giữa của anh ta giữ lá bùa, anh ta nhanh chóng dán nó lên phía cửa.