Mình viết bộ truyện này rất khổ nên mấy bạn đừng có đọc chùa nha!! ^.^
…..
Nó hừng hực bước vào lớp, mặt phừng phừng lửa giận. Những bước chân ”liễu yếu đào tơ” của nó như động đất cấp độ 8 nện xướng sàn nhà không thương tiếc, nó lầm bầm chửi bậy:
-Mẹ kiếp nó!! Đâu lòi ra cái tên mặt dày khốn nạn… được lắm!! Cứ chờ ba tháng tới đi anh bạn!!
.
.
.
Vũ Cường vẫn đứng đó, mắt thẫn thờ nhìn bàn tay, cái cảm giác này nó rất là…lạ!!
-Minh Khánh!! -Vũ Cường sau 30 phút im lặng cũng mở miệng…
-Hn? -cậu đáp mà như không đáp lên tiếng…
-Quý Phàm… rất lạ…
-…- Minh Khánh im lặng, khẽ kéo khóe môi thành nụ cười nửa miệng!! Vũ Cường rùng mình, cậu chậm rãi lên tiếng…
-Đầu heo!! Cái IQ ba chữ số của cậu mà không đoán ra cái trò này thì đi kiểm tra lại não đi!!
-Này!! Nói thế là sao?? -Vũ Cường nheo mày, ý vẫn chưa hiểu cậu muốn gì…
-Ý tôi nói là…-cậu chậm rãi đặt cốc coca lên bàn..-…có vẻ IQ của cậu phải đi kiểm tra lại thôi!! – cậu bước đi với một nụ cười đểu trên môi…
Còn về chàng playboy nhà ta thì tức lộn ruột mà không nói được gì!! Vì sao à?? Vì biết chỉ cần chàng mở miệng phản bác thì cú đấm của tên mặt lạnh đằng kia sẽ giáng vào đầu chàng không thương tiếc…
.
.
.
.
Những tiết học u ám lặng lẽ trôi qua, và cuối cùng thì cũng…tiing…toong…!! Tiếng chuông đưa tiễn cõi đời nó đã vang lên…
Nó nằm ườn trên bàn, khóc không ra nước mắt..Ai da da!! ~ Quả là mâu thuẫn, trong lòng thì đẩy ngược đảy xuôi nước mắt cũng không trào ra vậy mà ngoài mặt thì cười tươi như ánh trời ban mai…
//Cạch…cạch…cạch//
Những ngón tay thon thả mà cứng cáp khẽ gõ nhẹ xuống mặt bàn nó…Quý Nhi ngước mặt lên nhìn…là cậu…
-Về!! -Vâng!! Một chữ mang đầy xúc tích và vô vô cùng ngắn gọn nhưng vẫn đầy đủ ý nghĩa cho người nghe…
Nó cụp mắt xuống, vẻ mệt mỏi phủ đầy gương mặt làm nó trông mà phát nản…
-Thật sự là phải làm đến ba tháng sao?? Không giảm được à?? -nó ”long lanh đôi mắt cún con” lên tiếng…
Ai đó đối diện nhìn thấy nín cười không kịp. Loại giả nai làm nũng này thì cậu đã thấy nhiều, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ chính thằng bạn thân chí cốt của mình sẽ dùng ánh mắt này để cầu xin cậu… mà nói là bạn thân chí cốt thì cũng không phải…
-Không!! -Minh Khánh lên tiếng dứt khoát…
-Băng quá dày!! – nó xụ mặt lẩm bẩm -…giảm một tuần thôi cũng được…
-Cần tăng thêm một tháng không?? – cậu nói không thèm nhìn nó lấy một cái…
-Không!! Không bao giờ!! Có chết cũng không!! – nó lắc đầu lia lịa…
-Về!! – Anh bá đạo lên tiếng ra lện một lần nữa
Nó hì hục dọn sách rồi lẽo đẽo theo cậu xuống sân trường… Bỗng từ đâu một cô gái xinh xắn chạy ngay đến ôm lấy cô cậu… mở giọng ngọt xớt…:
-Honey à ~!! Chờ anh mãi…
Mặt nó miệng mở lớn vì ngạc nhiên!! Honey?? Tên tủ lạnh chết dầm này mà lại có cô bạn gái xinh xắn thế này sao??…
Trước mặt nó, mộ cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ xoăn gợn sóng dài đến ngang lưng mà Quý Nhii đoán là cô nàng đã nhuộm, đôi mắt bồ câu duyên dáng và đôi môi căng mọng đầy quyến rũ…!! Chu choa~!! Người đẹp là đây!! Một gương mặt đầy những đường nét thanh tú…
-Buông!! – chính xác là Quý Nhi đã cảm nhận được trong chữ ”buông” của anh chàng có đầy hàn khí và câu ” Cô nên xem lại thái độ của bản thân trước khi cô phải tốn tiền sửa lại gương mặt!!” ẩn trong câu nói đó!!
Cô nàng xinh xắn kia nuốt khan nhưng vẫn mạnh bạo lên tiếng…
-Honey à!! Em sắp là vợ anh mà!! Đừng như thế nữa!!…
Ặc!! Cái gì vậy?? Nó nghe lầm chăng?? Vợ?? Tên này đê tiện thật!! Mới 17 tuổi mà đã…
Nó chẹp miệng lắc đầu. Như nhận thấy phản ứng từ nó, cậu mới cất tiếng, tất nhiên là vẫn rất đậm hàn khí:
-Tống cái đống suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu trước khi cậu có chuyện để nói với tôi!!
Nó giật thót!! Tên này ghê thật!! Đi guốc cả trong bụng nó…
-Còn cậu!! Tử Duyên!! Tôi với cậu bằng tuổi!! Xư hô cẩn thận!!
-Ứ ừ!! Không thích!! – cô nàng Tử Duyên lên tiếng làm nũng… -Quý Phàm!! Nghe nói từ nay cậu sang sống với honaey của tớ à?? – Tử Duyên vừa cười vừa ôm chặt cánh tay của cậu…
-À…ừ!! – nó cười cho qua chuyện, rốt cuộc tất cả chuyện này là như thế nào vậy?????