Tư vị đau lòng đã rất lâu chưa cảm nhận được.
Từ ngày Thịnh Vũ ra đi, Tiêu Cù chưa từng đau lòng vì ai. Thịnh Vũ đi mang theo trái tim hắn đi rồi, hiện giờ thứ còn trong ngực hắn chẳng qua chỉ là một khối sắt đá.
Nhưng chứng kiến Thành Khoảnh ngã từ lầu hai xuống, lồng ngực hắn đột nhiên căng chặt, giống như bị vật thể sắc nhọn đâm vào. Ngay khi nhóm người hầu còn chưa phản ứng lại thì Tiêu Cù đã bước nhanh tới, ôm Thành Khoảnh vào trong lòng.
Thái dương Thành Khoảnh bị đụng, máu tuôn ra như suối. Vừa nhìn thấy hắn, đôi môi tái nhợt của cậu giật giật, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Tiêu, Tiêu tiên sinh.”
Mi gian cau lại càng chặt, hắn yên lặng nhìn Thành Khoảnh.
Hai mắt Thành Khoảnh đỏ bừng, viền mắt hơi sưng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, máu tươi trên trán càng trở nên gai mắt.
Rất hiển nhiên là, trước khi bị ngã Thành Khoảnh cũng đã khóc rồi.
Tại sao?
“Tiêu…” Thành Khoảnh run rẩy đến lợi hại, được ôm vào lòng vẫn dùng sức nắm chặt góc áo Tiêu Cù, nhìn qua vô cùng sợ hãi.
Làm sao có thể không sợ được? Tầm nhìn trở nên mơ hồ, còn không may bị ngã đụng đầu, bây giờ cả người cậu đều đau đến mức co rúm lại, tay chân tê cứng, đốt ngón tay lạnh cóng như trong hầm băng, ngay cả thính giác cũng dần dần không còn bình thường.
Giọng nói của Tiêu Cù ầm ầm như tiếng thác nước, căn bản cậu không nghe rõ đang nói cái gì.
Cậu biết, đây là điềm báo mình sắp phải rời khỏi thân thể này.
“Đừng sợ.” Tiêu Cù bảo tài xế chuẩn bị xe, bế Thịnh Vũ ra ngoài cửa, kiên nhẫn đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy không hiểu nổi: “Chúng ta lập tức đến bệnh viện, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hô hấp của Thịnh Vũ ngày càng dồn dập, chớp mắt ngắm Tiêu Cù, sợ mình vừa nhắm mắt thì bức tranh này sẽ biến mất.
Lên xe, Tiêu Cù vốn muốn để Thịnh Vũ tự ngồi một bên, nhưng cậu lại run lẩy bẩy không chịu, máu dính lên làm bẩn cả tây trang của hắn.
Cậu muốn cầu xin Tiêu Cù —— Tôi sắp phải đi rồi, cậu đừng đẩy tôi ra.
Nhưng cậu không nói thành lời, thanh quản dường như không nghe theo sự khống chế, cho dù cố gắng thế nào cũng chỉ phát ra được tiếng hừ nhẹ.
Tiêu Cù không hiểu tại sao bản thân lại thỏa hiệp với Thành Khoảnh như vậy, không chỉ để cậu nằm lên đùi mình, mà cả đường đi đều nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thấp giọng trấn an.
Có lẽ là do ánh mắt Thành Khoảnh quá đáng thương, sự đáng thương ấy thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.
Thật sự là một đứa trẻ chưa từng trải qua sóng gió, chưa từng phải chịu đau khổ, đầu mới bị đụng một chút mà đã tuyệt vọng đến nhường này, giống như lần này bị đụng đầu sẽ không thể sống tiếp được vậy.
Phản ứng này đúng là chưa từng biết đến tuyệt vọng thật sự là gì, cũng chưa từng biết đến cái chết không thể vãn hồi là gì.
Tiêu Cù vuốt ve mái tóc mềm mại của Thành Khoảnh, ánh mắt ngày càng thâm trầm, khóe môi câu lên thành một nụ cười khổ.
Cũng tốt, tuổi còn trẻ, mới hai mươi hai tuổi đầu, việc gì phải chứng kiến tuyệt vọng và tử vong chứ.
Lẽ nào phải giống mình và Thịnh Vũ năm hai mươi hai tuổi ấy sao?
Tiêu Cù lắc đầu rất khẽ, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.
Xe nhanh chóng đi đến bệnh viện, Thành Khoảnh được nâng lên giường cấp cứu.
Đích thân đưa người tới bệnh viện với Tiêu Cù mà nói đã là chuyện cực kỳ khó. Hắn cũng không định vào trong chờ Thành Khoảnh tiến hành kiểm tra.
Nhưng Thành Khoảnh lại nắm lấy góc áo hắn, ngón tay run rẩy vẫn nhất quyết không chịu buông ra.
Hắn cúi đầu nhìn Thành Khoảnh, sắc mặt không vui.
Một mặt hắn cảm thấy hơi phiền với sự ỷ lại của cậu; mặt khác hắn lại cảm thấy, hình như mình không nên nặng lời với người này.
Bác sĩ thúc giục: “Vết thương cần xử lý ngay lập tức.”
Tiêu Cù hồi thần, do dự hai giây, lạnh lùng vẫn chiến thắng thương tiếc trong lòng, gỡ ngón tay Thành Khoảnh ra, chỉ nói hai chữ: “Đi đi.”
Trị liệu và kiểm tra đến tận đêm khuya mới xong, Tiêu Cù không đợi đến cuối cùng, để trợ lý ở lại trông coi Thành Khoảnh.
Hắn không muốn phí sức ở lại cùng với một thiếu gia, cho dù Thành Khoảnh khác những thiếu gia còn lại ở Hoa Thập đi nữa.
Nhưng trở về căn nhà mình vẫn thường sống, tâm trạng hắn lại không cách nào yên ổn, luôn không tự giác nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Thành Khoảnh khi nhìn hắn rời đi.
Giống như quyến luyến đến cực hạn.
Tiêu Cù mở một chai rượu vang đỏ, sau khi rót ra lại quên cả động đậy.
Nhìn rượu trong ly thủy tinh, hắn lại nhớ tới máu trên đầu Thành Khoảnh, trái tim bất giác thắt chặt.
Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, hắn nỗ lực thuyết phục bản thân như vậy, nhưng càng nghĩ đến việc này tâm tình hắn càng thêm khó chịu.
Đứng dậy muốn rót một ly nước, bước chân đầu tiên lại đi nhầm hướng.
Đột nhiên nhớ ra, đây là nhà của mình, không phải là biệt thự mà Thành Khoảnh đang ở.
Hắn đỡ trán, muốn xóa đi cảm giác bất an chẳng rõ lý do này, nhưng dần dần lại ý thức được, bản thân trầm mê Thành Khoảnh mà lâu như vậy chưa từng về nhà.
Chịu đựng tới tận nửa đêm, lo âu chẳng hề có dấu hiệu lui đi, hắn thay quần áo ngoài, lái xe tới bệnh viện một chuyến.
Trợ lý vẫn còn ở đó, kinh ngạc thế mà Tiêu Cù về rồi lại tới.
Ngoài vị quân nhân quá cố trong khung ảnh ở phòng làm việc, Tiêu tiên sinh chưa từng để ý đến ai như vậy.
“Thành Khoảnh đâu?” Tiêu Cù hỏi.
“Ở trong phòng bệnh ạ.” Trợ lý chỉ tay vào căn phòng vẫn đang sáng đèn: “Bác sĩ nói vết thương của cậu Thành đã không còn gì đáng ngại, chỉ là…”
“Cái gì?”
“Thân thể của cậu Thành không tốt lắm, tâm trạng cũng không ổn định, cần phải nghỉ ngơi. Nhưng cậu ấy vẫn luôn gọi tên của ngài, bác sĩ vừa mới tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.”
Tiêu Cù mở cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Thành Khoảnh đờ đẫn ngồi trên giường, giống như một pho tượng tinh xảo bằng sứ.
Có lẽ vì vừa phải chịu khiếp sợ cách đó chưa lâu, phản ứng của Thành Khoảnh hơi chậm chạp, mãi đến khi Tiêu Cù đi đến bên giường cậu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tan rã gian nan dừng trên khuôn mặt hắn.
“Tiêu tiên sinh!”
Góc áo lại bị nắm lấy, Tiêu Cù thở dài trong lòng, ngón tay dịu dàng xoa đầu cậu, ngữ khí cũng mang theo chút thương tiếc: “Đã muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ?”
“Tôi…”
Tiêu Cù hạ vị trí hơi nâng lên của giường xuống, lấy gối chèn sau lưng Thành Khoảnh ra, ôn hòa đỡ vai cậu: “Cậu đang rất yếu, đừng làm tổn hại thân thể của mình.”
Sau khi Thành Khoảnh nằm xuống vẫn không rời mắt khỏi Tiêu Cù. Hắn kéo chăn lên đắp cho cậu, tay còn lại che kín mắt Thành Khoảnh, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, đừng lo lắng gì cả.”
Đây đã là tất cả dịu dàng mà hắn có thể cho đứa trẻ này rồi.
Lông mi dưới lòng bàn tay run run, mang đến cảm xúc ẩm ướt. Tiêu Cù nhớ lại đôi mắt đỏ hồng của Thành Khoảnh hồi chiều, hỏi: “Buổi chiều cậu từng khóc?”
Thành Khoảnh vốn đã được trấn an, nghe tới đây lại kinh hoảng nhìn hắn: “Không có.”
“Vậy vì sao hai mắt lại sưng như thế?”
Thành Khoảnh không đáp lời, mím môi rất chặt.
Tiêu Cù đợi trong chốc lát: “Bỏ đi, nghỉ ngơi cho tốt. Bác sĩ nói chỉ là vết thương nhỏ, sẽ không để lại sẹo, đừng suy nghĩ nhiều.”
Lúc Tiêu Cù đi khỏi cũng tắt luôn đèn trong phòng bệnh.
Thịnh Vũ mở to hai mắt, trong mắt một mảnh tối đen.
Vốn là không tối như vậy, hành lang có ánh sáng, ngoài cửa sổ cũng có ánh sáng, nhưng thị giác của cậu có vấn đề, ánh sáng yếu ớt như vậy cậu vẫn không thấy gì cả.
Cậu nắm chặt lấy góc chăn, bất lực hít sâu, tim đập càng lúc càng nhanh.
Loại cảm giác không nhìn thấy gì cả thế này thật sự quá đáng sợ, phảng phất như ám chỉ sau khi cậu tiêu tán sẽ biến thành hư vô.
Không ai biết, khi nghe Tiêu Cù nói với cậu một câu “Đi đi”, cậu đã khổ sở đến mức nào. Sợ hãi mình thật sự “đi” rồi sẽ không còn được gặp lại Tiêu Cù nữa.
Kiểm tra vừa cứng nhắc vừa phức tạp, cậu nằm trên giường cấp cứu, ngồi trên xe lăn được người đẩy đi, bao nhiêu công sức muốn tìm kiếm bóng dáng Tiêu Cù trong đám người đều là uổng phí.
Tiêu Cù thật sự đã đi rồi, Tiêu Cù không cần cậu nữa.
Kiểm tra tất cả xong, y tá đẩy cậu vào phòng bệnh, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho sớm.
Nhưng cậu nào dám ngủ chứ?
Sau khi cậu tỉnh lại đột nhiên xuất hiện trong thân thể này, vậy nếu phải đi thì hẳn là cũng rời đi trong giấc mơ.
Lúc kiểm tra, trong lòng của cậu cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn bác sĩ phát hiện ra mình khác thường, không chừng y học hiện đại có thể giúp cậu ở lại; nhưng cũng vừa sợ bác sĩ phát hiện ra manh mối.
Cuối cùng, bác sĩ không phát hiện ra gì, kiểm tra thị lực chứng minh, mắt của cậu không có vấn đề gì cả.
Cậu cười thê lương.
Mắt tất nhiên là không có vấn đề, nhìn không rõ là vì cậu sắp tan biến rồi.
Nửa đêm, thế mà Tiêu Cù lại đến. Thịnh Vũ không kìm nén được vui sướng, hi vọng Tiêu Cù ở lại với cậu đến sáng biết bao.
Nếu có thể như vậy, đêm tối dài dằng dặc cũng sẽ tốt hơn một chút.
Tình huống tệ nhất là, cho dù cậu ngủ mãi không tỉnh thì vẫn có Tiêu Cù ở cạnh không rời. Như vậy đã đủ làm cậu thỏa mãn rồi.
Cậu không muốn ra đi trong cô độc.
Nhưng Tiêu Cù chỉ ở lại một lát, còn tắt đèn phòng đi.
Cậu đau xót không tả nổi, chịu đựng cơn buồn ngủ do thuốc an thần mang lại, đau đớn quái dị trong cơ thể và sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết, liều mạng chờ đến tận sáng sớm.