32.
Một bên là Thịnh vương, một bên là Thái tử, cả hai người họ đều đang nhìn chằm chằm ta, chờ ta đưa ra lựa chọn.
Nhưng ta không muốn chọn ai, chỉ khách sáo đáp lời: “Tạ ơn Thái tử điện hạ và vương gia, tiểu nữ có thể tự mình vào cung.”
Ta bước xuống xe ngựa, ánh mắt ra hiệu cho phu xe rồi lập tức trèo lên lưng ngựa, không để ý đến phản ứng của Thái tử và Thịnh vương mà thúc ngựa rời khỏi.
Lâu rồi không cưỡi ngựa nên động tác của ta hơi vụng về, nhưng cuối cùng vẫn an toàn vào được đến Hoàng cung.
Trong cung tấp nập người ra kẻ vào. Ta đứng trong góc sửa soạn lại đầu tóc, y phục sau đó bước nhanh về phía trước, lại trở về với thân phận đích nữ cao qúy của Khương gia.
Tống Song hỏi ta sao đến muộn, ta chỉ giải thích đơn giản mấy câu rồi ngồi vào chỗ. Tống Song nghe xong, nhìn Hoàng thượng đang ngồi ở vị trí cao nhất cùng những phi tần xung quanh, nói nhỏ với ta: “Xem ra gần đây Thịnh vương cũng bắt đầu nổi loạn rồi, dám tranh giành với cả Thái tử.”
Quý phi sắc mặt rất tốt, trên đầu cài đủ loại trang sức rực rỡ, còn Hoàng hậu trông lại có chút tiều tụy hốc hác.
Khoảng thời gian Thái tử mất trí, chính sự buông lỏng không ít, lại thêm việc mất đi sự ủng hộ trợ giúp của Khương gia, phe cánh của Thịnh vương cũng bắt đầu lộng hành.
Ta không muốn bình luận thêm: “Dù sao thì Khương gia hiện tại cũng không muốn dính líu đến ai, Khương gia chỉ trung thành với Hoàng thượng.”
Tiệc sinh thần kéo dài đến tận tối khuya, đang lúc Hoàng thượng tỏ ra mệt mỏi định rời đi thì Thịnh vương lại đột nhiên đứng dậy, nói muốn nhân ngày vui này xin phụ hoàng ban hôn.
Hoàng thượng hứng thú hẳn lên: “Thịnh vương vừa ý tiểu thư nhà nào rồi?”
Trong lòng ta dấy lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Thịnh vương hướng về phía ta, cao giọng nói: “Khương tiểu thư tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, nhi thần ngưỡng mộ đã lâu, mong phụ hoàng tác thành.”
33.
Ta ghét nhất là kiểu này, chưa hỏi qua ý kiến của ta mà đã đi cầu xin Hoàng thượng ban hôn. Bọn họ coi ta như một thứ đồ quý giá, không biết yêu ghét là gì, chỉ biết mặc kệ cho người khác sắp xếp vậy.
Hoàng thượng không quyết định ngay, những người có mặt trong buổi tiệc hôm nay bỗng căng thẳng hẳn lên. Cha ta thấy thế bèn đứng ra cười nói, hòa hoãn bầu không khí:
“Lễ cập kê của tiểu nữ vừa mới qua, thần vẫn còn muốn giữ con bé lại bên mình mấy năm nữa.”
Quý phi cười: “Cũng đến tuổi rồi, trước tiên cứ định hôn sự đã, đợi vài năm nữa thành hôn cũng chưa muộn.”
Thịnh vương: “Nhi thần không để ý việc Khương cô nương từng bị từ hôn. Nhi thần nhất định sẽ đối tốt với nàng cả đời.”
Đúng là không biết cách ăn nói. Cha ta nghe xong câu này của hắn thì sắc mặt sa sầm.
Sự căng thẳng trong lòng ta bỗng dưng bay sạch, thay vào đó là cảm giác nực cười.
Trong phủ Thịnh vương còn cả đống thê thiếp, đừng nói đến việc hắn có để ý chuyện trước đây của ta hay không, ta chê hắn còn không kịp.
Ta ngẩng đầu nhìn phản ứng của Hoàng thượng. Hoàng thượng đã ngà ngà say, vẫn đang cố gắng nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
Ở một góc khác, Hoàng hậu ngồi uống rượu một mình, chẳng quan tâm đến chuyện xảy ra bên này.
Thái tử ngồi ở một góc khác, y phục nạm đầy ngọc ngà châu báu tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Đôi mắt sâu thẳm của hắn lúc này càng thêm thâm trầm.
Hoàng thượng: “Chuyện này…”
Thái tử bỗng dưng ho khan, đau đớn nôn ra một ngụm máu.
Ánh mắt của hắn vẫn dán chặt lên người ta.
Hoàng thượng ngay lập tức cho truyền thái y.
Náo loạn một hồi, sau khi Thái tử được đưa đi, Hoàng thượng cũng quên mất chuyện ban hôn vừa nãy, không bao lâu liền rời khỏi. Hoàng hậu cũng rời đi ngay sau đó, chuyện này coi như kết thúc tại đây.