“Ta tên Tiêu Vũ Lương, ta đến để tìm người báo ơn.”
“Báo ơn? Vậy ngươi đã tìm được người đó chưa?”
“Ta…..ta tìm được rồi, nhưng hắn đã sớm không còn nhớ đến ta nữa rồi.”
“Hm, không nhớ? Vì sao chứ?”
Tiêu Vũ Lương nhìn cậu mỉm cười đáp: “Bởi vì người ta tìm chính là chuyển thế của người đó, ta đã đợi suốt ba trăm năm rồi.”
“Hửm? Ngươi là người tu đạo à hay là ngươi là…..”
“Ta là Giao nhân, ta đã tốn rất nhiều thời gian để có thể giống như phàm nhân mấy người đấy.”
“Vậy ngươi nói xem vì sao phải đợi đến ba trăm năm mà không phải là ngay thời điểm đó chứ?”
“Ta sau khi về tộc thì liền bị giám sát, mọi người trong tộc đều không cho ta rời khỏi quá xa. Đợi đến khi ta trưởng thành rồi đi tìm người đó thì cũng đã muộn rồi, lúc đó ta nghĩ có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội gặp người đó nữa cho nên….”
“Ngươi đã ở đây suốt ba trăm năm sao?”
“Đúng vậy, ta đã trông coi mộ phần của người đó suốt ba trăm năm những người đi ngang qua đều nói ta không nên ở đây, nói kiếp sau nhất định sẽ gặp được cho nên ta mới rời khỏi rồi đi tìm chuyển thế của người đó.”
“Vậy nếu ngươi đã tìm được rồi thì sao lại ở đây?”
“Ngươi chẳng phải đã biết rồi sao? Ta là vì muốn trốn thoát khỏi tay bọn thổ phỉ cho nên mới ở đây, hiện tại hành lý không còn chỗ ở cũng không đến tung tích của người đó ta cũng làm mất rồi.”
“Không sao ngươi có thể đến chỗ ta ở tạm một thời gian cũng được, cho đến khi tìm được người đó thế nào?” Thuấn Hy vui vẻ nói: “Nhưng nơi ta sống rất vắng vẻ còn có rất nhiều dã thú và ma thú, nếu ngươi cảm thấy không vấn đề gì thì có thể suy xét nếu không thì….” cậu đưa tay chỉ về phía nam rồi nói tiếp: “Ở hướng đó, đi về hướng đó thêm ba dặm nữa thì sẽ thấy một cái thôn ngươi có thể đến đó rồi tìm chỗ một cái khách điếm nào đấy cũng được.”
Tiêu Vũ Lương nhìn Thuấn Hy nói một hồi rồi nói mà không cần suy nghĩ: “Không cần, ta có thể đến chỗ ngươi không? À, tất cả số ngân lượng mà ta có đều để hết ở trong túi hành lý kia rồi cho nên…..”
“Được thôi, vậy chúng ta đi thôi nếu đợi đến khi trời tối thì sẽ có chút phiền phức đấy.” cậu tươi cười nói
“Là vì dã thú và ma thú kia sao?”
“Ừm, một phần cũng là vì nơi ta ở rất khó tìm nếu như trời tối vậy cho nên nhân lúc Mặt Trời chưa lặn xuống chúng ta phải mau chóng về nhà thôi.” Thuấn Hy vừa bước về phía trước vừa giải thích cho Tiêu Vũ Lương nghe, đi được một đoạn nhất định rồi cậu mới dừng lại quay lưng nhìn người phía sau tươi cười nói: “Mau đi thôi Vũ Lương, chúng ta mau về nhà thôi.”
Hắn đứng đó nhìn ngắm cậu còn cậu thì lại hướng hắn nở một nụ cười thật tươi rồi tiếp tục sải bước về phía trước lúc này hắn mới phản ứng lại rồi dùng hai ba bước là có thể cùng cậu sánh bước, ngay từ đầu cậu đã biết con người này không đơn giản mà một màn vừa rồi có thể cũng chỉ là cái cớ để hắn tiếp cận cậu mà thôi nhưng mà hắn không có ác ý. Từ cách bước đi của hắn đã cho cậu biết được hắn là người học võ hơn nữa còn rất giỏi, hắn nói hắn là Giao nhân như vậy hắn cũng sẽ biết pháp thuật nhưng khi nãy hắn lại không dùng đến hai thứ đó còn có câu chuyện kia của hắn, cậu nghĩ người kia mà hắn nói có thể chính là mình.